ZingTruyen.Asia

[Tokyo Revengers]EM GÁI NUÔI

Chap 1

Im_minz

Cô là trẻ mồ côi được nhận nuôi bởi gia đình Haitani,họ vừa mới mất đi cô con gái của mình là Haitani Rina.Họ nhận nuôi cô chỉ vì em có ngoại hình tương đồng với cô con gái đã khuất ấy.Mẹ và ba thì rất yêu thương cô nhưng 2 người anh trai thì lại khác,họ chỉ coi duy nhất Rina là em gái mà thôi,còn cô thì chỉ như kẻ thay thế.Họ bày đủ mọi trò để hại cô,coi cô như không khí trong gia đình này.Mẹ của 2 anh em bị chấn thương tâm lí sau cái chết của Rina nên họ mới chấp nhận cô ở trong cái nhà này thôi.Và hiện tại 2 anh em Haitani Ran đã 10 tuổi, Haitani Rindou đang 9 tuổi , còn Y/N thì 8 tuổi rồi

Ran:này con nhỏ kia đâu rồi?

Rin:nó trốn đi đâu rồi chứ?

2 anh em này đang nháo nhào tìm em để bắt nạt trong lúc ba mẹ đi vắng đấy.

Y/N:*trốn trong tủ*..hức..hức..làm ơn đi mà...

Ran:*mở ra*đây rồi.

Rin:này em gái,sao trốn ở đây , ra ngoài chơi với anh hai và anh ba nào

Y/N:hức..làm ơn..tha cho em đi..mà..hức

Ran:*lôi ra*đừng nói nhiều,mau lên

Rin:anh hai..mình chơi gì bây giờ?

Ran:chà..bây giờ đang là mùa đông nhỉ?Chơi với tuyết vui lắm đó

Y/N:Hức..em xin anh..em không muốn đâu..hức

Rin:sao lại không muốn?Chơi với tuyết vui lắm mà.

Ran:đúng đấy.

Ran và Rin lôi cô ra ngoài trời lạnh cóng,trên người chỉ có mỗi bộ đồ ngủ,hai anh em đó như tính toán trước rồi nên đã mặc sẵn áo ấm rồi.Cô kháng cự nhưng không thể.Bên ngoài lạnh cóng khiến em run lẩy bẩy.2 anh em đấy lại đưa em ra đi xa khỏi căn nhà mà chơi,2 người ném tuyết lên người cô khiến cô đau đớn chỉ biết chạy trốn.Một hồ sau cô kiệt sức và ngồi xuống gốc cây thở hổn hển,cô vừa lạnh vừa mệt mà ngất đi.2 anh em kia thì nghe thấy tiếng xe của ba mẹ về liền bỏ cô lại mà chạy đi.

Mẹ:Y/N đâu rồi 2 đứa.

Ran:em ấy đi chơi rồi ạ

Rin:đúng vậy

Ba:giữa trời lạnh cóng như này à?Con bé có mặc đủ ấm không đấy?

Rin:có ạ

Mẹ:ừm vậy được,con bé chịu mở lòng ra chơi với bạn bè là mẹ vui rồi,2 đứa tắm rửa đi rồi xuống ăn cơm nhé.

Ran:dạ

Trên phòng..

Rin:anh hai,để nó ở ngoài có ổn không vậy anh?

Ran:một lát cũng tự đi về thôi mà

Rin:nhưng lỡ ba mẹ phát hiện rồi sao?

Ran:anh không nói,em không nói thì ai biết chứ.Con nhỏ đó cũng không dám mở miệng đâu

Rin:ừm..

Một tiếng sau,2 anh em bắt đầu bất an,mặc dù đưa Y/N ra xa nhà nhưng không đến nỗi mất hết 1 tiếng để đi về đâu.Ba mẹ 2 người cũng lo lắng không kém

Mẹ:2 đứa,con bé đi lâu quá rồi đấy.2 đứa có biết em đi đâu không?

Ran:a...dạ không ạ

Ba:sắp tối rồi

Rin:*nói nhỏ*bây giờ làm sao đây anh hai?

Ran:*nói nhỏ*đi tìm nó thôi..ba mẹ để con đi tìm em cho

Mẹ:..ừm,nhớ mặc ấm vào nhé

Rin:vâng ạ.

Ran và Rin chạy ra khỏi nhà đi đến chỗ lúc nãy tìm cô,2 người chẳng thể đi theo dấu chân vì dấu chân đã bị tuyết lắp đi hết rồi

Ran:tch..nó đâu rồi?

Rin:kiểu này ba mẹ sẽ mắng mình mất

Ran:Con nhỏ kia mày đâu rồi hả?*la lớn*

Rin:Mau ra đây nhanh lên.

Đáp lại hai người là một khoảng im lặng,cả 2 còn lo lắng hơn mà tăng tốc đi tìm cô trước khi trời tối không thôi ba mẹ lại la mất

Rin:anh hai ..tìm thấy rồi

Ran:hả?

Hai anh em chạy đến một gốc cây thấy cô nằm dưới nền đất lạnh lẽo mà khiến họ có chút đau lòng

Ran:này,mau tỉnh lại..đừng có mà giả vờ.

Rin:anh ơi..người nó lạnh quá

Y/N:*Nói mớ*..anh..anh ơi..em..em xin lỗi ..2 anh..mà,làm ..ơn tha..em đi..

Ran:này..mau tỉnh lại đừng có ngủ.*sờ trán cô*..nó nóng quá

Y/N:*Ôm lấy tay Ran*...ấm..quá.

Ran:hả?*đỏ mặt*

Rin:anh mau đưa Y/N về thôi

Ran cõng cô chạy về nhà,hơi thở yếu ớt khiến cả 2 vô cùng lo lắng.Về dến nhà,ba mẹ hoảng hốt đưa cô đến bệnh viện.

Bác sĩ:tôi không hiểu các người chăm con kiểu gì mà để con bé nằm ngoài trời lạnh cóng trong khi con bé chỉ có mỗ bộ đồ ngủ thôi

Me:bác sĩ..con tôi..

Bác sĩ:chỉ trễ một chút thôi là có thể dẫn đến viêm phổi rồi.Bây giờ chỉ cần đợi con bé tỉnh lại mà thôi

Ba:tôi..tôi xin lỗi ạ..

Ran:*nghiêm trọng đến vậy sao?*

Rin:*nghiêm trọng đến vậy sao?*

Bác sĩ:tôi đã đưa cô bé đến phòng hồi sức rồi,chăm cho kĩ đi*bỏ đi*chẳng hiểu ba mẹ thời này lại vô tâm đến vậy à?

Me:ôi..Y/N

Ba:2 đứa xem mình đã làm gì kìa*quát*

Ran:con...con xin lỗi

Rin:huhu..xin lỗi ba

Ba:người cần xin lỗi là Y/N đấy

Mẹ:mau đi thôi

Tại phòng bệnh,một cô bé dáng người nhỏ nhắn nằm thoi thóp,phải cần sự trợ giúp của máy trở thở,nhìn vào mà đau lòng

Me:ôi con tôi

Ba :em à..

Ran:....

Rin:anh hai..lần này,mình làm sai ạ?

Ran:..ừ...chúng ta,sai rồi

Ba:2 đứa nghe đây,dù không cùng huyết thống nhưng vẫn là gia đinh của chúng ta đấy,Y/N cũng là con người mà,con bé biết đau,biết khóc.Từ nhỏ đã không nhận được tình cảm yêu thương từ ba mẹ.Con bé rất đáng thương đấy

Ran:con..con..chỉ là con,không thể chấp nhận *òa khóc*

Rin:*nhìn thấy cũng khóc theo*....huhu..con nhớ Rina mà.

Mẹ:*ôm lấy*mẹ xin lỗi,là mẹ có lỗi với 2 đứa,là mẹ không chăm Rina tốt để con bé ra đi như vậy

Ba :em à...không phải lỗi của em đâu mà

Ran:hức..con..xin lỗi

Rin:con sẽ không làm vậy nữa đâu

Mẹ:2 đứa ngoan,nào lại đây

2 anh em được ba mẹ bồng lên.

Ba:con xem,em con đang cố gắng chống chọi lại đấy

Mẹ:con bé chắc chắc sẽ tỉnh lại thôi mà

Ran:*xin lỗi..nhiều lắm*

Rin:*...anh xin lỗi*

Mẹ:2 đứa,mẹ mong hai đứa xem Y/N như em mình,đừng quan trọng huyết thống quá,chỉ cần 2 đứa coi Y/N như em mình thì con bé chính là gia đình của chúng ta rồi.Con bé đã rất cực khổ rồi,đừng xem con bé như cái bóng của Rina nhé 2 con

Ba:con bé là Y/N chứ không phải là Rina,con bé là gia đình của chúng ta mà.Nhớ nhé?

Ran,Rin:vâng ạ.

Y/N:*mở mắt*..ba..mẹ

Mẹ:Y/N..con tỉnh rồi,ôi con ơi

Ba:để anh đi gọi bác sĩ..







Hello..tui đã quay trở lại rồi đây

Như đã hứa hôm nay tui sẽ đăng truyện mới và đây..đứa con thứ hai của mị

Mong mọi người ủng hộ nhé

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia