ZingTruyen.Asia

[Tokyo Revengers | AllTake] Black

#31.

Chuong-Gio

Draken nắm lấy tay của Takemichi, sợ em sẽ bị lạc giữa chốn đông người.

Takemichi ngoan ngoãn đi bên cạnh gã, tâm trí đã rối như tơ vò. Sao cứ có dự cảm xấu nhỉ ?

Draken cùng em xuyên qua làn người đông đúc, đi đến khu nhà ma.

Khóe môi Takemichi cứng ngắc, đôi mắt tràn đầy sự khó tin. Draken rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy.

Bên trong nhà ma chỉ có hai từ để diễn tả " u ám ". Takemichi liếc mắt nhìn xung quanh, con ngươi xanh đảo qua những vách đá lòi lõm máu me.

Lúc này một bàn tay chợt nắm lấy bả vai của Takemichi. Em nhíu mi, quay đầu lại vừa vặn đụng trúng gương mặt không có ngũ quan. Cùng mái tóc đang xù buông thả. Trong chẳng khác gì nhân vật chính của câu truyện " người không mặt ". Nó nghiêng đầu, cúi sát vào gương mặt của Takemichi.

Tim Takemichi đập một cái mạnh, em không nghe được tiếng bước chân, xem ra những nhân viên ở đây đều không đơn giản.

Draken cũng quay lại, dưới ánh sáng mờ ảo, gương mặt Takemichi có chút trắng, nhưng lại không có gì sợ hãi. Gã hài lòng gật đầu, liếc mắt nhìn tên giả dạng kia một cái, liền kéo Take đi qua một lối đi khác.

- Takemichi, con biết sẽ không có việc đơn giản chỉ là đi chơi đúng không ?

Đi được một chút, Draken dừng chân, nhẹ nhàng hỏi em.

Môi Takemichi mím lại, nở nụ cười.

- Vâng ạ, nên nhiệm vụ của con là ?

Draken xoa đầu Takemichi, đứa bé này quá hiểu chuyện, hiểu chuyện đến làm người đau lòng.

- Dạo gần đây, có một vài con chuột lảng vảng gần chúng ta, mục tiêu của nó là con đấy Takemichi.

Takemichi ngay lập tức hiểu được ý của Draken, có người đã cho sát thủ ám sát em sao ? Hành động thật nhanh.

- Bọn chuột này điều đã được nuôi dạy một cách chu đáo, nhiệm vụ của con chỉ có một. Cố gắng khiến bọn chúng sa vào bẫy chuột mà papa đã sắp đặt sẵn.

Muốn em là con mồi thu hút bọn chúng sao, việc này chẳng khác nào đẩy em vào nguy hiểm.

- Ngay tại đây sao ạ ?

Nơi này nhiều lối đi, u ám, thiếu ánh sáng, nhiều người, chật chọi, quá nhiều vật cản, chẳng phù hợp để ám sát một chút nào.

Draken ôm lấy em vào lòng, bàn tay sợ nhẹ vào eo, nắm lấy tay nhỏ của Takemichi, thì thầm bên tai em :

- Một con chuột giỏi, thì dù là ở bất cứ chỗ nào nó cũng có thể lấy được thứ nó muốn.

Sóng lưng Takemichi chợt lạnh, em ngẩn đầu nhìn Draken, bàn tay nhỏ nắm chặt lấy tay áo của gã khẽ khàng buông ra.

Draken vuốt mái tóc của Takemichi, xoay người cùng em tiếp tục " tham quan " nhà ma.

Hít sâu một hơi, Takemichi ngó nghiêng như một đứa nhỏ tò mò, ngọn lửa ma trơi xanh vờn quanh hang động, các bàn tay đỏ máu không ngừng cựa quậy. Takemichi cắn cắn môi đứng sát Draken, bộ dạng sợ hãi.

Một bàn tay từ dưới đất trồi lên, nắm lấy chân của em. Draken vừa vặn đi qua một lối rẽ khác, cánh cửa tồi tàn khép lại. Cách ly Takemichi với Draken.

Một giây sau một mũi tiêm nhỏ xuất hiện, bàn tay đó muốn cầm nó đâm vào chân em.

Takemichi ngay lúc này đã mở con dao gấp, nhanh gọn cắt mạnh vào cổ tay cầm tiêm của tên sát thủ, con dao sắc bén đến mức khiến vết cắt ở cổ tay hắn lộ cả thịt non.

Kim tiêm vừa đụng đến da thịt của em, chất độc vẫn chưa kịp chảy vào ống tiêm đã rơi ra ngoài, Takemichi rút chân ra khỏi tay gã. Trong hang động nhỏ bé em có thể nghe rõ tiếng hít hà yếu ớt của tên sát thủ.

Em cuối đầu nhặt lấy ống tiêm, bình tĩnh quan sát nó rồi cất đi.

Nếu khi nãy Takemichi chậm một giây, thì loại dịch đó sẽ chảy vào cơ thể của em. Takemichi không biết nó sẽ gây ra đau đớn gì, nhưng việc em chết là điều không thể tránh khỏi.

Cổ tay bị con dao gấp khứa qua, cắt đức động mạch chủ. Máu lên láng trên nền đất, tên sát thủ mất máu chết tại chỗ, màu đỏ sậm chảy ra như phụ trợ cho không khí âm u của nhà ma. Thi thoảng có tiếng hét vọng lên hòa cùng tiếng kêu rên. Tạo nên một bản hòa ca rùng rợn làm người sởn gai ốc.

Takemichi từ trong túi quần, lấy ra một chiếc khăn nhỏ, lau lấy cổ chân và con dao dính máu, gấp nó lại, tiếp tục đi về phía trước. Tên sát thủ này chắc là sát thủ hạng ba. Nếu là chuyên nghiệp sẽ không dùng cách ngu xuẩn như vậy.

Khi nãy với một đứa bé bình thường, tên sát thủ kia rất có thể đã thành công, đáng tiếc đây là Takemichi. Người được một đám ác ma nuôi dạy.

Em cẩn thận quan sát xung quanh, đi theo con đường Draken biến mất. Cánh cửa gỗ mở ra, tiếng cót két cót két vang vọng.

Một bóng trắng xét qua mắt Takemichi, gương mặt trắng bệch với nụ cười ma quái vang lên. Đó là một người phụ nữ với mái tóc dài bù xù, đôi mắt trặng dã trợn to, miệng kéo tận mang tai, cổ bị sợi dây thừng thắt chặt treo lủng lẳng trên không trung.

Ma trơi bay xung quanh ả, hang động phát ra tiếng vù vù. Takemichi xoa cánh tay lạnh ngắt của mình. Dẫu biết nó là hình ảnh 3d nhưng quá chân thật rồi.

Takemichi đi vào trong, không gian ở đây rất hẹp. Sương mù mờ mịt khắp nơi, không hoàn hảo để ám sát một chút nào.

Takemichi mím môi nghĩ, nhưng khi đi vẫn là cẩn trọng từng bước. Em không muốn mình phải chết khi mới mười tuổi đâu.

Takemichi tỉ mỉ quan sát xung quanh, môi mím lại, dò tìm từng chút, núp sau vách đá, em nhìn quanh không thấy chỗ nào là cơ quan, thường thì nhà ma sẽ bố trí những nơi để nhân viên có thể đi vào hoặc là giả dạng hù người chơi.

Lần này đám sát thủ rất có thể cải trang thành ngươi chơi trà trộn vào nơi này. Draken không đưa bất kì thông tin gì cho em, chỉ bảo em làm mồi nhử, nhưng là kéo dài bao lâu, nhử đến bao giờ thì lại không biết.

Takemichi nắm chặt ống tiêm, đầu ngón tay trắng bệch. Em cúi đầu nhìn quần áo mình đang bận, áo thun thủy thủ nền xanh viền trắng, quần ngắn màu xanh sẫm cùng một chiếc túi nhỏ ngang hông. Trên áo ở ngay chiếc nơ nhỏ là một viên đá sáng lấp lánh

Dưới bóng tối của hang động, Takemichi có thể thấy nó một cách rõ ràng. Em dùng sức nhanh tay giật lấy viên đá ra khỏi áo.

Hoàn cảnh của nơi này, thật sự chẳng thích hợp cho sát thủ bắn tỉa, nên cách tốt nhất là dùng súng trực tiếp bắn chết Takemichi.

Ánh sáng của viên đá sẽ làm lệch hướng đạn của người bắn, nhưng nó chỉ hiệu quả với tầm xa mà thôi. Tầm gần có khi sẽ hại chết em không chừng.

" Pằng "

Đúng lúc này một tiếng súng vang lên, Takemichi chỉ thấy bả vai mình đau xót, viên đạn không biết từ đâu xước qua bả vai của Takemichi, làm tay áo em bị rách, lộ ra da thịt trắng nõn, máu chảy dài dọc cánh tay.

Takemichi chịu đựng cơn đau xót, đứng yên một chỗ không dám nhúc nhích. Nếu hiện giờ em bỏ chạy, chỉ làm bản thân càng dễ bị bắn chết.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia