ZingTruyen.Asia

[Tokyo Revengers + AC] Dính dáng

/13/

-xkissx-

- học sinh mới đến á?

tôi nhìn chằm chằm cái thiết bị đang sừng sững chỗ góc cuối lớp. lạ quá, bạn mới tính học online hay gì? 

đứng đằng sau tôi là nhóm bạn nam hết sức hiếu kỳ với bạn học sinh mới này. tôi đang đứng ngắm nhìn, chẳng mảy may để ý gì cả thì bỗng cái máy ấy bỗng hiện lên và chào chúng tôi:

- từ hôm nay, tớ sẽ chuyển đến lớp. tớ là pháo đài cố định tư duy tự chủ. hân hạnh được giúp đỡ.

- hết hồn ạ!

tôi buột miệng thốt ra một câu nghe không giống tôi của thường ngày cho lắm, tay tôi tự giác che miệng lại, cảm giác lạ lạ len lỏi trong tâm trí làm cho tôi không dám ngẩng đầu lên nhìn mấy bạn nam, dường như đây là lần đầu tiên tôi phản ứng một cách thái quá như vậy trước mặt người khác. cũng chịu thôi, đây là lần đầu tiên tôi thấy cái thiết bị như thế này mà, không thể trách được bản thân tự chủ động phản ứng thái quá được.

đây là chuyện bình thường, hết sức bình thường.

---

sau một hồi giới thiệu, tôi biết cô bạn này đến từ na uy. thú thật, một vài đám mafia ở đó để lại cho tôi ấn tượng tệ kinh khủng. tôi còn nhớ hai ba năm về trước, trước khi đôi bàn tay tôi hoàn toàn bị bẩn bởi những miếng bùn của tôi ác, phạm thiên đã có một phi vụ nhập chất cấm từ na uy, nhưng xui rủi làm sao mà đám này quỵt hàng cho băng khác ngay trên sân nhà nhật bản của chúng tôi. khỏi nói cũng biết là phó boss sanzu đã ra lệnh tiễn cả đám đó xuống địa ngục.

sau khi tôi nhúng tay vào các vụ làm ăn, những kiểu giao dịch lỗ vốn hay những vụ làm ăn thất thoát này cũng hạn chế đi hẳn.

theo hiệp định với đám chế tạo ra cái pháo đài này, thầy của chúng tôi không được phản kháng các đợt tấn công của cô bạn, không được có hành vi phá hoại công cụ làm việc của người ta. tôi cá là điều này cũng chẳng phải ảnh hưởng gì quá lớn đối với thầy. thầy chưa bao giờ tấn công hay phản kháng những đợt ám sát của cả lớp. 

- pháo đài cố định tư duy tự chủ, chào mừng em đến với lớp e.

- hân hạnh được giúp đỡ, thầy koro.

tiếng máy móc vô cảm vang lên và bằng một cách nào đó khiến tôi cực kì khó chịu, chỉ muốn đập nát nó ra cho xong. sự vô cảm trong lời nói ấy khiến tôi nhớ lại đôi mắt sâu hun hút cùng với chiếc quầng thâm đầy hốc hác trên mặt vị vua của tôi, chẳng biết làm sao nhưng tôi ghét ánh mắt ấy, cái ánh mắt như không còn thiết tha bất kỳ điều gì, cũng không còn gì để mất, chưa bao giờ tôi dám nhìn vào nó quá lâu cả.

có thể ngài cũng như bao con người khác, chấp nhận cái sự trống rỗng trong cảm xúc của mình nhưng tôi thì không muốn như thế. ai ai trong phạm thiên cũng đều có thứ quan trọng để bảo vệ, với bản thân tôi thì chính là người bạn đã đồng hành cùng tôi từ những ngày tôi còn tấm bé, gakushuu asano, với haitani ran và haitani rindou và ngược lại, với akashi takeomi là gia đình cùng những gì sót lại của chú ấy, sanzu haruchiyo và một vài thứ tôi không biết, với sanzu haruchiyo là vị vua người ấy luôn tôn kính, mikey, với chính sano manjirou đó là những người bạn đang hạnh phúc của ngài, và ngài đã đánh đổi toàn bộ cảm xúc ấy để cho bản năng hắc ám nuốt chửng, tránh thật xa họ để bảo vệ cho bình yên của họ, thật là mỉa mai.

nghe nói khi con người có thứ cần phải bảo vệ, họ sẽ trở nên thật phi thường. thật vậy, vị vua của tôi rất phi thường khi có thể sống cùng sự trống rỗng ấy suốt mười năm.

đang chìm vào trong suy tư thì tiếng máy móc vang lên, tiếng đạn dữ dội xộc thẳng vào tai tôi.

chết tiệt! đi học để được nghỉ ngơi mà vẫn nghe thấy tiếng súng quen thuộc. định bắt tôi nghe tiếng súng cả ngày lẫn đêm à?

tôi rất muốn khiếu nại lên hiệu trưởng. quyền lực tư bản của ông ấy chắc có thể dẹp được cái máy này.

đạn xả liên tùng tục như vũ bão, dường như suốt cả một ngày học hôm đó, cả lớp chúng tôi hầu như không thể nghe giảng một chút nào do cái máy đáng chết đó. điều này làm tôi phát bực. sau giờ học, thầy koro đã đi dạo vài vòng quanh trái đất, và tôi trên cương vị từng là thư ký của hội trưởng đồng thời được thầy tin tưởng giao cho vị trí "trợ giảng" đã phải giảng lại toàn bộ cho cả lớp về bài học theo giáo án thầy đã soạn sẵn bằng tay giao phó cho tôi.

hôm nay còn là ngày trực nhật mới chết.

đúng là máy móc vẫn hoàn máy móc. dù có các chức năng tư duy tự động thì vẫn phải phụ thuộc vào sự vận hành của con người. con người khác máy móc là vị họ có máu thịt, có các tế bào cảm nhận cảm xúc, còn máy móc thì không. chúng là những thứ vô tri vô giác vô cảm, dù có hiện đại đến mấy cũng phụ thuộc vào con người cả thôi.

bọn làm ra cái thứ này ngu ngốc hết chỗ nói.

sau khi kết thúc tiết giảng cũng là lúc trời đổ về hoàng hôn. may mắn thay dạo này tôi đã được thả tự do một chút về vấn đề đưa đón, cụ thể là theo chỉ thị của ngài mikey thì tôi cũng lớn rồi, và chẳng ai trong phạm thiên đủ rảnh rỗi để đưa đón tôi mỗi ngày, vì thế tôi phải tự về nhà bằng cách đi bộ đến trạm tàu điện, đi từ trung tâm về ngoại ô và một mình lái cái cb250t về đến tòa nhà cao mà tôi phải ở. họ không sợ tôi chạy trốn, bởi vì tôi không bao giờ làm được điều đó. tôi là tội phạm, có chạy cũng chẳng có lợi cho tôi, những tội lỗi của tôi gây ra đủ để đối mặt với bản án tử hình, những thông tin của phạm thiên sẽ không bị bại lộ dù tôi có trốn chạy, bởi vì tôi chịu ơn họ, ân tình là một thứ gì đấy khó có thể đong đếm được.

đây là điểm yếu của tôi, một tội phạm cố níu giữ một chút đạo đức bên trong mình dù tay đã hại biết bao nhiêu người. thật mỉa mai.

- các cậu về đi, hôm nay tớ sẽ trực nhật hết cho.

tôi chậm rãi, bình tính đưa ra lời đề nghị với nhóm trực nhật hôm nay. cái máy kia đúng là không có tí trách nhiệm nào về đạo đức của một học sinh, bày ra cả đống không biết dọn mà để người khác phải dọn. ngay tối nay, tôi sẽ gọi điện khiếu nại lên hiệu trưởng chấn chỉnh mới được. 

- nhưng inari, bọn tớ không thể để con gái làm thế được. như thế còn gì đáng mặt con trai chứ.

- phải đó inari, như thế không được đâu, bạn bè có gì phải giúp đỡ nhau chứ.

maehara cười cười vỗ vai tôi phản đối đầu tiên. sau đó là đám con trai cũng đồng tình. tôi nhếch mép lườm lườm cậu bạn, gạt tay cậu ấy ra khỏi vai tôi, quay mặt ném hết cặp sách của bọn họ ra ngoài kèm theo cái lườm đốn hạ bọn họ:

- ra ngoài, đi về cho tớ trực nhật.

cả đám có vẻ cũng biết sợ. một trong những đầu sỏ của hội con trai, maehara đã dẫn cả hội đi về.

buổi trực nhật hôm đó, tôi đã viết hàng loạt sticky note chửi cái máy và đám tạo ra cậu ta, dán lên màn hình của cậu ta. tôi biết là tôi làm vậy là xấu tính, nhưng đây là ăn miếng trả miếng.

***

ngay sáng hôm sau, mọi thay đổi, nói đúng hơn là sự trừng phạt cho pháo đài cố định tư duy tự chủ đã được thực thi.

đá terasaka đã đòi lại công lí cho số đông bằng cách "trói" cái máy bằng băng dính. ban đầu, cái máy ngu ngốc đó còn phản đối, cáo buộc thầy tôi vi phạm quy tắc, cơ mà ngay sau đó đám côn đồ chủ mưu đã lên tiếng đòi lại công bằng cho thầy koro và kèm theo là lời xin lỗi của cô bạn hara sumire, sugaya thậm chí còn bơm đểu lời chế giễu máy móc làm sự xấu tính của tôi được thỏa mãn như một con mèo được vuốt ve.

tôi biết tôi khốn nạn mà.

buổi học hôm đó đã trôi qua rất tốt đẹp với chúng tôi, còn với cái máy tôi có cóc thèm quan tâm.

sau hôm đấy, tôi biết cái trò này sớm hay muộn cũng bị đám na uy phản ánh bộ quốc phòng và dẹp. tôi xin cúp luôn buổi học hôm đấy, không phải vì ghét pháo đài, mà là vì tôi muốn đón giỗ của anh trai tôi, izana kurokawa.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia