ZingTruyen.Asia

Tiểu tường vi- Tiểu Hồng Hạnh

Chương 17

ndmot99

"Quý Viên, đưa kéo cho tớ."

"Dì mà biết chắc chắn sẽ giận, nhà tạo mẫu không biết tốn bao lâu mới làm đẹp thế này." Tuy trong miệng nói vậy, Quý Viên lại không hề ngăn cản, ở dưới sân khấu ném cây kéo cho cô, "Nhận lấy."

Sau vài tiếng rắc nhỏ, mười đầu ngón tay tay của Kiều Vi lần nữa ngắn ngủn, móng tay xinh đẹp rơi xuống sàn sân khấu bằng gỗ.

Như người xa nhà lâu ngày nhớ quê hương, Kiều Vi đã chuẩn bị xong, nhưng vẫn đứng trước hộp đàn một lúc lâu, mới cẩn thận lấy nó ra.

Khoảnh khắc cầm thân đàn, một cánh cửa như mở ra.

Tất cả ký ức ùa về, như một phản xạ có điều kiện, Kiều Vi đứng thẳng người, đặt đàn lên vai, cầm dựa vào.

"Mỗi lần biểu diễn đều nên có sự tôn trọng."

Khi Kiều Vi bốn tuổi, lần đầu cầm vào violin, ba đã nói với cô như vậy.

Biểu diễn violin không chỉ máy móc cầm cung kéo dây đàn, mà phải thư giãn cả cơ thể, nó mới đàn ra cảm xúc của con người, chứ không phải kỹ năng.

Đó là sự cộng hưởng của dây đàn và không khí trong thân đàn, là âm thanh tuyệt vời của thiên nhiên, là tiếng ca trữ tình của thiếu nữ.

Đó là một sức mạnh mềm mại, bí ẩn, có thể đi thẳng vào tâm hồn.

Kiểm tra trường độ (1) và cao độ (2) của mỗi dây đàn, cổ tay phải Kiều Vi cứng đờ đến đáng sợ, cô thử kéo Four Fingers Etude liền dừng lại.

(1) Trường độ: là độ dài của nốt nhạc, được ký hiệu bằng tròn, trắng, đen, móc đơn, móc kép, móc ba, móc bốn

(2) Cao độ: trong âm nhạc có bảy nốt nhạc cơ bản gồm Do, Re, Mi, Fa, Sol, La, Si

Dù sao đã nhiều năm không luyện đàn, đầu ngón tay thậm chí mềm mại và nhạy cảm hơn khi cô năm sáu tuổi.

Tim cô đập thình thịch, không biết có phải đang sợ gì đó hay không.

"Bản Concerto thứ năm của Seitz, tiếp đi Vi Vi!" Quý Viên ở dưới sân khấu căng thẳng nhìn cô.

Ánh đèn sân khấu chiếu thẳng vào khiến Kiều Vi hơi lóa mắt, cô đưa ngón tay trái lên, lòng bàn tay lần nữa đặt lên sợi dây đàn lạnh lẽo, cần đàn nhẹ nhàng lướt qua, giai điệu lần nữa vang lên.

"A Minor Concerto của Vivaldi, chương 1."

Cần đàn hơi dừng lại, Kiều Vi thay đổi tiết mục theo lời cô ấy nói.

"Chương 3."

"Bài luyện ngón thứ 13."

"Bản hòa tấu số 6 của Rod Stewart."

"Chủ thể và các biến thể của Wieniawski."

Quý Viên không ngừng chọn bài cho cô, Kiều Vi cũng say mê chơi mà không biết mệt.

Dù hay hay không hay, trong trên sân khấu trống trải này, thời điểm bên tai chỉ có tiếng đàn của mình, nội tâm cô mới có thể bình tĩnh lại, thỏa mãn như những năm luyện đàn ở trung học.

Lo âu, nôn nóng... Tất cả đều biến mất.

Nhạc khúc Quý Viên đọc cho Kiều Vi thay đổi từ vỡ lòng sang đề thi vào trường trung học năm đó.

Biên giới biển của ba cô.

Lần này, tay phải Kiều Vi dừng một chút, cuối cùng cũng dừng lại.

Mỗi ngón tay trái đều đau nhức, lòng bàn tay nóng rát như thiêu đốt.

Từ cổ tay đến cánh tay, lại đến bả vai đều nặng nề đến mức nếu cô không buông xuống thì sẽ không thể nâng dậy, cho nên Kiều Vi không thể không đặt xuống.

Trán cô đầy mồ hôi, còn rơi vào mắt, trước mắt trắng xóa, nhưng lại khiến người ta bình tĩnh một cách kỳ tích.

"Còn cần tớ tìm bản nhạc cho cậu không?"

Thật ra Quý Viên đã biết đáp án.

Quả nhiên, Kiều Vi không trả lời, cô nhắm hai mắt lại, tất cả âm thanh trên sân khấu đều đã đi xa.

Thứ duy nhất cô có thể nghe thấy chính là hơi thở cùng nhịp tim của mình.

Gió biển thổi vào mặt, sóng xanh lăn tăn.

Những con sóng như nốt nhạc nhẹ nhàng đánh vào bờ, làn gió trong veo, giản dị và dịu dàng như lối diễn đạt trữ tình của La trưởng khiến người ta cảm thấy khoan khoái.

Chơi bản nhạc thành thục nhất, thứ cảm nhận được chắc chắn điều sâu sắc nhất.

Giống như viên kẹo chocolate ăn lúc nhỏ, dù rất lâu không đụng vào, chỉ cần lột vỏ kẹo ra, vị giác sẽ tự động nhớ lại hương vị khắc sâu trong trí nhớ.

Cảm giác thuận buồm xuôi gió như vậy càng khiến người ta càng thả lỏng, càng tự do, càng dễ đi vào trạng thái người đàn hợp nhất.

Phần giữa thay đổi từ nhẹ nhàng sang cao trào.

Lâu rồi không đụng vào đàn, cho dù kỹ thuật có tỳ vết nhỏ bé, nhưng tình cảm của cô lại viên mãn, cảm xúc rõ ràng.

Quý Viên nghe, lại xoay người.

Cô che miệng, ngửa đầu, hốc mắt ươn ướt.

Quả nhiên, dù qua bao lâu, chỉ cần Kiều Vi đứng dưới ánh đèn sân khấu, đều khiến tất cả người nghe bước vào thế giới mà cô ấy sáng tạo nên.

Chỉ có cô ấy mới có năng lực và thiên phú như vậy.

Bạn tốt của cô, Kiều Vi, chỉ có khoảnh khắc đứng trên sân khấu mới sáng lấp lánh nhất.

Phần cuối cùng là đoạn thả lỏng, lúc này Kiều Vi cuối cùng cũng có thể khống chế ngón tay mình, nhanh chậm tùy theo cảm xúc, dư âm ven biển không thôi, làm sóng biển kéo dài vô hạn tới tận chân trời.

Khúc nhạc đã kết thúc một lúc, trong sảnh vẫn không có ai nói chuyện.

Tay Kiều Vi cầm cần đàn run rẩy trong không khí, mồ hôi dày đặc giữa trán nhỏ giọt xuống sàn nhà, cô sắp không cầm nổi đàn nửa rồi, nhưng cô lại cảm thấy trái tim mình chưa bao giờ cảm thấy bình yên và sung túc như vậy.

"Tớ vui lắm." Kiều Vi ngẩng đầu, cười như đứa bé được thỏa mãn, đôi mắt sáng như sao trời, "Quý Viên, tớ thật sự vui lắm."

OoOoO

Kiều Vi xin nghỉ, cả tuần không đến trường, cũng không đến bệnh viện, mỗi ngày đều cùng Quý Viên chơi đàn, mãi đến khi trực tiếp bác sĩ gọi điện bảo cô đi lấy kết quả kiểm tra.

Quý Viên ngồi tập đàn piano, rung đùi đắc ý, vô cùng nhập tâm.

Kiều Vi nhìn dãy số, lặng lẽ ra khỏi phòng, đứng ở ban công, mới nghe máy.

"... Kết quả sinh thiết không có khác biệt mấy. Cô Kiều, cô cần mau chóng nói với người nhà, chuẩn bị nhập viện."

Giọng Kiều Vi khàn khàn: "Kết quả... Là gì?"

"Ung thư dạ dày giai đoạn phát triển. Chẩn đoán sơ bộ của tôi là u đã có xu hướng di căn, nếu còn để lâu không chữa trị, có lẽ sẽ di căn sang các cơ quan khác của cơ thể." Bác sĩ khuyên, "Muốn chính xác hơn, cô cần đến bệnh viện làm PET-CT..."

Mấy ngày nay Kiều Vi đã tìm hiểu tài liệu, nào không rõ độ nặng của bốn chữ "giai đoạn phát triển".

Giai đoạn đầu của ung thư dạ dày không có triệu chứng, có phản ứng nghiêm trọng như cô, từ ngày từ bệnh viện trở về, thật ra cô đã có chuẩn bị tâm lý.

Con người luôn ôm một tia hi vọng, chuẩn bị là một chuyện, thời điểm nhận được kết quả lại là chuyện khác.

Trên ban công có gió nhẹ thổi qua gò má, ánh nắng mùa đông không chút độ ấm, sống mũi Kiều Vi bị đông lạnh đến đau xót, cô cho tay phải vào túi, nắm chặt.

"Nếu tôi từ bỏ trị liệu..." Cô dừng một chút, khó khăn hỏi tiếp, "Còn có thể sống được bao lâu?"

Có lẽ bác sĩ không ngờ cô sẽ hỏi như vậy, chần chờ một lúc, ông không trả lời, chỉ tiếp tục khuyên: "Còn kéo dài nữa, nếu bị nhiễm trùng hoặc ung thư di căn sang cơ quan khác, khi đó tỷ lệ chữa khỏi sẽ thấp hơn hiện tại rất nhiều. Cô Kiều, cô còn trẻ, đừng dễ dàng từ bỏ."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia