ZingTruyen.Asia

Tieu Thu Bach Quy Va Chuyen Phieu Luu O The Gioi Game

*BANG!*

Tiếng súng nổ vang lên và viên đạn chậm rãi bay đến chỗ tôi. Buông lỏng cở thể mặc cho viên bi chì chết người kia lao tới, tôi đón nhận cái chết một cách thảnh thơi và không lo nghĩ. Sống sót đến bây giờ đã là một kỳ tích rất lớn đối với con người nhỏ bé này rồi, thế nên bản thân đây đời nào lại ước ao một lựa chọn khác nếu số phận đã đặt sẵn vé vào chốn tử thần cho rồi.

Ngoài mặt thì nhìn có vẻ dễ dàng vậy thôi chứ thật sự tôi đang cực kỳ căng thẳng và sợ hãi. Dù không hiểu nguyên do là đâu nhưng có thể chắc chắn rằng mình hiện tại đang không hề mong muốn cái chết đến với bản thân nhưng vẫn miễn cưỡng ép buộc tâm trí chấp nhận nó.

Không có gì phải sợ cả.

'Khoan đã! Chậm?'

Có vẻ như thời gian xung quanh đang chậm lại, hoặc suy nghĩ của tôi được tăng tốc lên. Không biết đây có phải là [Akinetopsia] hay chỉ do các hormone sản sinh ra trong lúc căng thẳng sẽ kích hoạt một cơ chế tự động làm tăng tốc độ xử lý nội bộ của não. Nhưng dẫu sao thì, đối với tôi mọi thứ xung quanh như một thước phim quay chậm và điều đó chỉ khiến bản thân càng thêm hoảng loạn trước tử thần cận kề.

Tôi dành vài phút ngưng đọng thời gian mà hồi tưởng về những chuyện đã qua.

...

Thành thật mà nói, tôi không hề mong muốn rằng mình sẽ chết đi ngay lúc này. Có lẽ trước đây thì việc ấy luôn hiện hữu trong tâm trí, nhưng giờ đây, trước cuộc sống mới này, thì khát vọng chết của người tên Lilith đã bị lấp đầy bởi ý chí sống của kẻ được gọi là Sophia.

Nói gì thì nói, mọi việc đã quá trễ để quay đầu.

'Xin lỗi T.M. Em không thể... sống tiếp được nữa. Em đã thất bại trong việc sống sót. Em đã thua một kẻ thiếu trưởng thành hơn mình. Em đã luôn... không bao giờ thực hiện tốt những bài học về sinh tồn của anh.'

Không hiểu vì sao, tôi khóc.

「Cho dù còn sống hay cận kề cái chết, ta vẫn phải luôn chiến đấu. Cho dù có tử nạn đi chăng nữa, ít ra chúng ta đã thử. Nếu sống sót, chúng ta có thể tự vỗ ngực và tự hào rằng mình đã có một quyết định đúng đắn. Dẫu gì đi nữa, trong mọi trường hợp, phải luôn chiến đấu, đừng đặt bất kỳ ai lên cao hơn tính mạng bản thân. Hãy gạt đi tất cả, sử dụng mọi cách để sinh tồn mặc cho việc nó ảnh hưởng đến người mình yêu thương nhất. Hãy nhớ lấy một điều: Không có sự tồn tại nào cao quý hơn chính bản thân mình.」

Cho dù có nghe đi nghe lại, có ngẫm đi ngẫm lại, có ghi nhớ đi ghi nhớ lại, tôi vẫn không bao giờ...

...sống sót?

Cánh tay phải, cũng chính là bên đang nắm thanh katana, đột nhiên rung động dữ dội. Nó mong muốn điều gì? Chiến đấu ư?

'Nếu mình sắp chết đi, thì cũng đáng để thử đấy!'

Tôi ổn định lại tâm trí và tập trung suy nghĩ.

'Tuy rằng không thể gặp lại anh lần nữa, tuy rằng mạng sống này có bị tước đi, tuy rằng mọi nỗ lực đều tiến về vô vọng, tuy rằng em không thể học hỏi được gì từ anh, nhưng cho dù là vậy đi chăng nữa, em vẫn sẽ chiến đấu.

Vì đó là điều mà anh đã luôn nhắc nhở mỗi ngày, vì đó là điều đã giữ con người bé nhỏ này về với sự sống, vì đó là điều đã tạo nên Sophia.

Cho dù anh có ở đâu, còn sống hay đã chết, làm ơn, hãy dõi theo em, chứng kiến con người này trưởng thành và mạnh lên qua năm tháng. Dẫu rằng anh không ở nơi đây, nhưng em biết được, vẫn có hình bóng ai kia luôn quan sát, cạnh bên em mọi lúc, ngay cả khi cơn ác mộng kéo đến, vẫn có một vòng tay ai đó ôm ấp, xoa lấy mái tóc này.

Và một lần nữa, cũng như lần cuối cùng nói ra điều này, cảm ơn anh, T.M. Cho dù có phải chết, em vẫn sẽ cố gắng...'

Thoát khỏi trạng thái 'gia tốc suy nghĩ' tôi vung mạnh thanh katana từ trên xuống, nhanh như chớp nó cắt đôi viên đạn chì làm đôi và rẽ hướng hai nửa của nó sang hai bên.

"Cái gì? Không thể nào!"

Kẻ trước mặt kinh ngạc và nhanh chóng để lộ sơ hở. Không bỏ qua cơ hội hiếm có, tôi lao tới và rẽ mũi kiếm cắt từ dưới lên theo hướng hai giờ, để lại một vết thương không nhỏ trên người hắn. Bật nhảy về phía sau, tôi bắt đầu chạy, theo một đường tròn với tâm chính là mục tiêu mà mình cần phải tiêu diệt. Mỗi lúc một nhanh hơn, tôi vẫn tiếp tục chạy, mặc cho việc vết thương trước ngực đang hành hạ cơ thể liên hồi.

'Chưa đủ!'

Nhanh hơn, nhanh hơn, nhanh hơn nữa. Tôi dần đạt đến vận tốc mà con người bình thường không thể bắt kịp. Trong nửa giây ngắn ngủi, tôi tạo ra thêm năm ảo ảnh của bản thân bằng tốc độ và tiếp tục chạy theo một đường tròn định sẵn.

Quả nhiên, vì sợ rằng nếu đến gần thì sẽ chết ngay lập tức nên tên ứng cử viên còn lại không dám mạo phạm đến đường chạy của tôi. Và chính nỗi sợ đó sẽ giết hắn ngay thôi.

Tập trung tâm trí, ổn định tinh thần, tôi xác định mục tiêu của bản thân. Chỉ cần sống sót, tôi sẽ trở nên mạnh hơn, để sống sót, tôi sẽ bán linh hồn mình cho quỷ dữ ăn mất, để sống sót... cần phải lĩnh hội được kỹ năng siêu cấp của Samurai. Chính vì thế, bản thân cần phải đột phá được giới hạn của mình...

"{Zetsu}"

Tôi cùng các ảo ảnh của mình đồng lại lao tới và sử dụng {Sen} cùng lúc lên mục tiêu ở tâm đường tròn, chính là nơi tên khốn nạn khi nãy đang đứng. {Zetsu}, một kỹ năng siêu cấp được cải tiến từ {Sen} giúp người sử dụng có thể công kích một lúc nhiều lần lên đối thủ. Đây là bài tập mà cả đêm qua tôi đã không thể thực hiện được, nhưng nhờ có bản năng sinh tồn thuần túy, không có gì là không thể cả.

Quay lưng lại và nhìn vào cái xác bị cắt thanh nhiều mảnh, không tài nào nhận ra được gương mặt của kẻ này. Bởi lẽ cái đầu giờ đây đã là một quả dưa hấu được bổ ra, tôi ngồi xuống nghỉ ngơi đồng thời ngắm nhìn thứ tuyệt tác của xác người hiện hữu trước mắt.

"Ehehe! Cảm ơn nhé!"

Tôi cười một cách hồn nhiên. Nếu không nhờ có tên này đã ép vào thế bị động và khiến cho bản năng sinh tồn trỗi dậy, có lẽ sinh vật nhỏ bé đây đã thay thế hắn, trở thành một cỗ tử thi biến dạng rồi.

"Giờ thì, không biết mọi việc ở trên sao rồi nhỉ?"

Tự độc thoại với bản thân, tôi bước đến một vách đá gần mình và sử dụng kỹ thuật leo tường để đi lên. Đại khái rằng thứ này giúp đôi chân ta có thể dính được trên mọi mặt phẳng dốc và khá tiện lợi trong việc chiến đấu đa địa hình.

Một quả cầu lửa đột nhiên bay đến. Vung thanh katana bổ xuống, tôi hoàn toàn khiến nó tan vào hư không trong nháy mắt. Quan sát xung quanh, có vẻ tất cả mọi người đang thật sự kinh ngạc và trông có hơi sợ hãi trước tồn tại thấp hèn này.

"Quỷ! Một con quỷ!"

Tôi quay về hướng phát ra giọng la lớn ấy và nhìn thấy một lão già mập ú khoác lên mình bộ đồ trắng với chiếc áo khoác cùng màu dài đến cùi chỏ. Theo như trí nhớ của bản thân thì có vẻ đây chính là Đức Giáo hoàng, nhưng người ở thế giới này lại gọi ông ta là Đức Giáo chủ hay sao ấy. Mà thôi kệ, cũng chẳng đáng bận tâm lắm.

Cái cần chú ý chính là việc lão liên tục chỉ trỏ vào tôi rồi nó "Quỷ" gì đó ấy. Bộ trông con người nhỏ bé này giống lắm à? Sao ông ta nỡ lòng nào làm tổn thương trái tim thuần khiết này bằng việc sỉ nhục lẫn xúc phạm nó chứ?

"Bắt nó lại và đem đi thiêu sống! Chúng ta không thể để con quỷ này tồn tại được."

Một đám lính tiến đến và chỉa mũi giáo về phía tôi.

'Không ổn rồi.'

Lời tác giả:

- Cái này viết xong lâu rồi, nhưng không hiểu sao thích đợi đến Noel mới đăng :v

- Xin lỗi vì bắt các bác phải chờ :3

- Dù gì thì, chúc... thôi qua nửa đêm cmnr :v

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia