ZingTruyen.Asia

Thuc Van Au Duong Minh Can He Liet Chi Vi Nguoi Lang Due

        Lúc nghỉ trưa đem đồ ăn một mình ngồi ở trong góc, không biết tại sao bỗng nhiên không còn muốn ăn, chỉ muốn uống Coca, giống như những người thích mượn rượu giải sầu kia, gặp phải chuyện không thoải mái liền uống rượu. Ta không có quyền phóng túng chính mình, cho dù trong lòng hiện tại thật rối ren, cũng nhất định phải ép chính mình duy trì được lý trí. Ta chỉ cần uống một ly Coca, vị ngọt này vào miệng lại có chút cảm giác như bị kim châm.

            Rồi ta cứ như vậy, dẹp cơm trưa chưa động đến sang một bên, chạy đến siêu thị dưới lầu, trên kệ tìm một lon Coca, mở nắp ra uống nửa lon... Cảm thấy hài lòng, chậm rãi thở ra một hơi...

            Nhân viên bán hàng dùng ánh mắt quái đản mà nhìn ta, tựa hồ muốn tiến lên nói gì đó, chưa từng thấy ở trong siêu thị người chưa tính tiền Coca mà đã uống hay sao? Có gì kỳ quái đâu, sau khi ra cửa đưa ngươi tiền là được rồi...

            Điện thoại di động vang lên, bỗng nhiên cả khỏa tâm nâng lên. Lấy điện thoại ra nhìn, là gia gia.

            Gia gia hỏi gần đây ta như thế nào, hỏi ta đã quen thuộc với mọi thứ hay chưa, hỏi ta với Cẩn và con ở được không? Ta không có nói những việc đã phát sinh ở nơi này cho gia gia, lo lắng của ta, khổ sở của ta, còn có nan đề của Cẩn... Nói thì cũng không được gì, ngoại trừ có thêm một người nữa cùng bận tâm, lo lắng.

            Trước đây ta luôn cảm thấy yêu nhau là chuyện của hai người, đem tình yêu nhìn dưới góc độ thật đơn giản, mà bây giờ, càng ngày ta càng cảm thấy, tình yêu là một mạng lưới, đem ngàn vạn thứ buộc lại với nhau. Cái chúng ta phải gánh vác không phải chỉ là tình yêu của hai ta, mà là hai gia đình...

            Ta mỹ hóa cuộc sống của chính mình, dùng ảo tưởng cùng với mỹ hảo [2] mà nói cho gia gia nghe, cho gia gia biết ta ở đây thật an nhàn, có việc làm, chuẩn bị làm nghiên cứu sinh, ở chung với người thân của Cẩn cũng tốt lắm... Nói đến đây thì, ta thấy mình chột dạ mà phát run.

            Ta một mình ăn cơm, đi làm, rồi đi dạo siêu thị, mang theo vô số nhớ nhung, rồi sau đó vui cười ứng đối với thân nhân, có thể, đây chính là trưởng thành.

            Sắp đến tan tầm thì nhận được điện thoại của con, an bài trường học mới cho con rồi, hắn cũng bắt đầu đi học. Ta muốn đón hắn cùng ăn tối, lại sợ không tiện. Trong điện thoại, con có chút không vui mà hỏi ta, lúc nào thì hắn có tể về nhà ở.

            Đúng vậy, ta cũng muốn biết, lúc nào bọn họ mới có thể về nhà.

            Ta chỉ có thể cố hết sức mà khuyên con hiện tại ở nhà ông ngoại ít ngày, lý do là ông ngoại hắn vẫn luôn nhớ nhung bọn họ. Trong điện thoại hài tử trầm mặc, lời này ta nói, hắn nhất định sẽ nghi vấn. Có thể hắn sẽ đem những thứ này trở thành cớ của người lớn. Khi hắn lớn lên, hắn sẽ hiểu được cái cớ và sự thật khác nhau. Mà ta, lại là đang lấy cái cớ để qua loa che lấp đi sự thật... Hết cách rồi, ta không thể nào để cho cuộc sống của chúng ta vốn đã có nhiều chuyện xảy ra lại thêm một ít việc khó giải quyết nữa.

            Một mình ăn tối ở bên ngoài, về nhà thì ở trong phòng khách ngồi xem DVD, một câu chuyện tình yêu, kết cục có chút thương cảm. Ta là người rất ít vì kịch tình [3] mà rơi lệ, nhớ rõ nhất là khi còn bé xem Tây Du Ký, Tôn Ngộ Không ba lần đánh Bạch Cốt Tinh nhưng lại bị Đường Tăng oan uổng, thấy Đại Thánh oan ức bị sư phụ đuổi đi nhưng đi ba bước vẫn quay đầu lại, ta khóc, một bên khóc rồi một bên mắng cái lão hòa thượng Đường Tăng này nên băm thây vạn đoạn... Khi đó đơn thuần, thật tốt đẹp.

            Không có cách nào hòa vào nội dung của bộ phim, liền thay đĩa CD để nghe nhạc. Ta xin thề là ta chọn bừa mà thôi, chỉ là lấy một đĩa trên kệ CD, không phải ta cố ý lấy ca khúc của A Tang, nhưng lại lấy cái đĩa bìa rõ ràng ghi —— 《 Tịch mịch tại xướng ca 》

            Không biết có phải là thiên ý hay không. Đã từng có một năm, ta cùng Cẩn cách xa nhau thiên hải, chỉ có thể liên lạc qua Internet và điện thoại. Khi đó, trong không gian âm nhạc QQ của nàng chính là ca khúc này. Cẩn thích giọng của A Tang, có thể, thanh âm đó lộ ra đáy lòng cô quạnh cùng bất lực chính là đang khắc họa cuộc sống của nàng. Ta không muốn thừa nhận thời điểm ta yêu nàng điên cuồng nhưng nội tâm nàng vẫn cô quạnh, nhưng con người đến tột cùng bởi vì cô quạnh nên mới yêu, hay bởi vì yêu mà cô quạnh, lại không ai nói rõ được.

            Ta thừa nhận, ta có chút cô đơn. Điện thoại không hề có tiếng động, u ám gian phòng, còn có bài háng đang chậm rãi vang lên ——《 Tịch mịch tại xướng ca 》

            Ta thừa nhận, ta có điểm cô quạnh. Không hề có một tiếng động điện thoại, u ám gian phòng, còn có chậm rãi vang lên ——《 Tịch mịch tại xướng ca 》

            Ta cuộn mình ở trên ghế sofa, không thay áo ngủ, ta nghĩ lúc này nhất định là mình cực kỳ lôi thôi. Ta đem mặt chôn ở gối ôm, ta thừa nhận ta muốn khóc, thế nhưng lại không thể rơi được giọt nước mắt nào.

            Ta vẫn không có mở đèn, mặc cho gian phòng tối đen như vậy. Âm hưởng rất lớn, cho nên khi đóng cửa phát ra âm thanh nhỏ thì ta cũng không có phát hiện. Ta đang ngẩn người... Ngốc ngốc nghĩ xem ta nên làm gì...

            Đèn phòng khách bỗng nhiên sáng lên, ta sợ rồi... Chìm đắm trong ca khúc《 Thời gian ngươi rời ta 》, "Muốn chờ bao nhiêu lâu, có thể chờ bao nhiêu lâu, trước khi rời khỏi nắm chặt tay ta, khoảng cách là cửa ải thử thách nhất, đánh mất đi những thứ lúc trước chúng ta tận lực nắm giữ..." —— thực đau lòng, vì lẽ đó mà ta thất thần.

            "Ngươi!" Bỗng bật dậy, ta có chút không thể tin, cho dù có tưởng tượng bao nhiêu, cũng không nghĩ đến lúc này nàng sẽ trở về.

            Có thể xác xác thực thực đó là Cẩn, ôm nàng vào trong lòng, thời điểm nàng ôm ta vào trong lòng, ta càng vững tin.

[1] Tựa đề của chương cũng là tên một ca khúc. Ta thấy dịch ra lại không hay. Chỗ này nghĩa là Đang hát lúc cô đơn… :-< Trên youtube thì để là Cô đơn đang hát. http://youtu.be/E-67mRjbscQ Link đây. Mọi người nghe cho vui :3

[2] Mỹ hảo: những điều tốt đẹp.

[3] Kịch tình: tình tiết vở kịch, nội dung vở kịch.

---- Ta thấy ta edit chương này dở quá…

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia