ZingTruyen.Asia

Thịt thần tiên - Nhất Độ Quân Hoa

Chương 3-3: Hắn không định để nàng nhìn mà trực tiếp cho nàng dùng

hihihaha1230

Dung Trần Tử ngoài mặt như không, nhưng Diệp Điềm nói gì, hắn cũng không lọt tai. Lúc đã thu xếp mọi việc ổn thỏa, chuẩn bị xuống núi, Dung Trần Tử lại sợ Diệp Điềm xảy ra xung đột với Hà Bạng, bèn dẫn nàng cùng đi.

Hắn áo mũ chỉnh tề, mấy thứ như thẻ ngọc, bùa ngọc cũng mang theo đầy đủ cả. Hà Bạng đang ngồi trên giường vừa ăn củ sen viên, vừa lật giở hai cuốn tiểu thuyết "Truyền thuyết yêu nghiệt" và "Người yêu ơi! đi nào!" mà cẩu huyết Thanh Tố đưa cho.

Dung Trần Tử vốn không đồng ý để nàng đọc mấy cuốn tiểu thuyết rác rưởi linh tinh vớ vẩn chẳng có tí "dinh dưỡng" nào này, nhưng nàng là yêu quái, cũng chỉ đọc những thứ viết về yêu quái! Viết về yêu quái vẫn chưa được, mà còn phải viết về yêu quái rất trâu bò hung hổ nữa!

Bất luận thế nào đi nữa thì nữ chính không xinh đến độ bàng hoàng tê tái thì không xem! Nam chính không đẹp trai đến mức kinh thiên động địa thì không đọc! Nữ chính không có hàng đống người lân la tới ngỏ lời cầu hôn thì không liếc tới! Nhân vật chính không thể dùng một chiêu trong nháy mắt giết sạch được ngàn vạn hòa thượng, đạo sĩ thì không thèm ngó ngàng! Nên, nếu không phải là thể loại trò vui thiên lôi cẩu huyết, thì thật sự không thể thỏa mãn được khẩu vị của nàng.

Dung Trần Tử bước ra đến cửa, nhạt nhẽo nói: " Ta đi đây".

Hà Bạng cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên, đáp luôn: "Ừ!".

Dung Trần Tử đột nhiên có một cảm giác rất kì lạ giống như có chút tức giận, lại phảng phất đôi phần mất mát, cảm xúc vô cùng phức tạp, không sao nói rõ được. hắn bỗng bước nhanh đến trước giường, nâng cằm Hà Bạng lên hỏi: " Lẽ nào ta còn không bằng hai viên bột củ sen sao?".

Hai mà Hà Bạng phồng lên như hai cái bánh bao, phải mất một lúc mới vất vả nuốt trôi xuống được, sau đó nàng chau mày nghĩ: " Đương nhiên là ngươi quan trọng hơn hai viên bột củ sen rồi!". Dung Trần Tử đang muốn nói tiếp, thì nàng bỗng nhiên lại khua chân múa tay: " Nhưng Thanh Vận nấu hai nồi liền...".

Dung Trần Tử rất ảo não, thật sự rất ảo não.

Lúc sắp đi, đám đệ tử tới tiễn hắn, Hà Bạng đang bận ăn củ sen viên nên đương nhiên không có mặt, Dung Trần Tử dẫn theo Thanh Tố và Diệp Điềm cũng đi, bỗng nhiên bước tới trước mặt Thanh Vận hỏi: "một nồi bột củ sen thì có bao nhiêu viên?".

Thanh Tố không ngờ sư phụ lại hỏi một vấn đề hết sức tầm thường như vậy, sau một thoáng liền kiên định trả lời: " Hồi bẩm sư phụ, có bốn mươi chin viên ạ".

Dung Trần Tử ngầm tính, phát hiện tầm quan trọng của bản thân chỉ lớn hơn hai và nhỏ hơn chin mươi tám viên bột củ sen mà thôi...

Hắn còn đang trầm ngâm, thì vẫn là Thanh Huyền thấu hiểu tâm tư sư phụ nhất – Quan trọng là, hắn cũng không muốn cô nàng tham ăn này ở lại. hiện, giá trị thân phận của nàng ta càng lúc càng trở nên quý giá, ngộ nhỡ thật sự xảy ra chuyện gì thì hắn không gánh nổi trách nhiệm, nên hắn lập tức hành lễ với Dung Trần Tử rồi nói: "Sư phụ, đồ nhi đột nhiên nhớ ra một chuyện, xin sư phụ chờ đồ nhi một lát".

Dung Trần Tử còn chưa kịp trả lời, hắn đã vội vàng chạy tới thiên điện. Hà Bạng vẫn đang vật lộn với mấy viên củ sen viên, Thanh Huyền đi đến bên cạnh nàng, hỏi: "Bệ hạ, người thật sự không xuống núi cùng sư phụ sao?".

Hà Bạng cúi đầu lật sách, miệng nhai chóp chép: "không đi. Ta còn phải ăn củ sen viên".

Thanh Huyền làm ra vẻ đầy nuối tiếc: "Tiếc quá! Người có biết lần này sư phụ đi đâu không?". Thấy Hà Bạng chẳng có chút hứng thú nào, hắn cũng không thèm chơi trò úp mở nữa. "Là đến nhà của Lưu Các Lão đấy. Lưu Các Lão là thầy giáo của đương kim thánh thượng, gia sản giàu có ra sao thì khỏi cần phải nói, còn đầu bếp trong nhà ông ta đã từng là đại đầu bếp đệ nhất vùng Giang Nam!".

Hà Bạng ngừng lật sách, vẻ mặt đầy nghi ngờ nhìn hắn. Khuôn mặt Thanh Huyền đắm chìm trong hồi tưởng: "Món bánh trôi trân châu phỉ thúy, đường chưng sữa đặc, nước hoa hồng... ông ta làm, ái chà, thơm ngon đến mức khiến lưỡi người ra cũng bị nuốt luôn xuống bụng!".

Hà Bạng có chút lung lay, nhưng vẫn còn nghi nghi: "Lưỡi của ngươi không phải giờ vẫn còn ở trong mồm ngươi sao?".

Thanh Huyền trừng mắt: "Tôi chỉ đang lấy ví dụ thôi!".

Hà Bạng nhìn số củ sen viên trong tay, chần chừ do dự, cuối cùng hỏi: " Có ngon hơn bột củ sen viên không?".

Vẻ mặt Thanh Huyền đầy chính nghĩa: "Đương nhiên, món bột củ sen viên này, căn bản mà nói không thể xếp trên cùng một bàn ăn!".

Hà Bạng rốt cuộc cũng thả hết đống bột củ sen viên xuống: " Oa oa oa oa, ta muốn xuống núi cùng Dung Trần Tử! Dung Trần Tử đâu...?". Nàng tung tăng chạy ào ra cửa, Thanh Huyền vừa dọn dẹp phòng ngủ cho Dung Trần Tử, vừa thở phào nhẹ nhõm: " Tạ ơn trời đất, có sư phụ phù hộ, có tổ sư gia phù hộ, rốt cuộc cũng đi rồi...."

Dung Trần Tử đợi rất lâu không thấy Thanh Huyền đâu, nhưng lại thấy Hà Bạng tà váy bay bay chạy tới, nàng ôm lấy tay hắn, cánh môi dán cả vào má hắn: "Dung Trần Tử, ta muốn xuống núi cùng với ngươi!".

Trong lòng Diệp Điềm tràn đầy sự chán ghét, đối với cô ả Hà Bạng này, nhìn sao cũng thấy nàng ta không thuận mắt! Sắc mặt Dung Trần Tử khẽ ửng đỏ, nàng siết quá chặt, cánh tay chỉ cách một lớp quần áo mỏng tưởng chừng có thể cảm nhận được phần ngực mềm mại kiều diễm kia. hắn rút cánh tay ra khỏi cái ôm của nàng, ho khan một tiếng: " Không phải là không đi nữa sao?".

Hà Bạng làm nũng: "Nhưng, ngươi đi rồi, người ta một mình ở lại trong Quan chơi, chẳng vui chút nào hết."

Dung Trần Tử khẽ hừ lạnh, cục tức ban nãy bỗng tan tành mây khói: "Vậy thì đi thay quần áo đi, vóc dáng người và Thanh Trinh tương đương nhau, bảo hắn cho người mượn một bộ quần áo, cả giày nữa."

Hà Bạng không vui: "Ta không thích đi giày."

Dung Trần Tử kiên quyết: "Không đi thì không xuống núi."

Bên này hai người nói chuyện, bên kia lông mày Diệp Điềm nhăn tít cả lại: "Sư ca!".

Dung Trần Tử đứng nguyên tại chỗ chờ Hà Bạng thay quần áo, chỉ quay đầu lại khẽ cười với nàng: "Nàng ấy chỉ bướng bỉnh nghịch ngợm chút thôi, đừng tính toán với nàng ấy."

Lần này Hà Bạng rất nhanh, nhoáng cái đã mượn được một bộ quần áo của Thanh Trinh rồi quay lại.Nàng mặc bộ quần áo đạo gia màu thiên thanh, mái tóc đen dài được buộc gọn lại bằng sợi dây màu xanh lam, hai mắt sáng long lanh, hàm răng trắng đều. Dung Trần Tử bỗng cảm thấy để nàng ăn vận giống như một đạo đồng thế này, nói không chừng là một quyết định sai lầm đến mức đáng sợ!

Nếu dẫn theo một cô gái, cùng lắm người ta cũng chỉ cho rằng hắn đang sử dụng đỉnh khí, nhưng nếu dẫn theo một cậu nhóc thế này, e rằng người ta lại tưởng hắn có sở thích khác người nữa....

Dung Trần Tử dẫn theo Diệp Điềm, Hà Bạng và Thanh Tố cùng xuống núi.Nhưng nghĩ tới việc sư muội và Hà Bạng cùng đi, nên đành bảo thêm Thanh Linh, một tên đệ tử chuyên lo hầu hạ phục vụ, coi như là dẫn hắn xuống núi để rèn luyện thêm kinh nghiệm.

Hà Bạng lúc khởi hành thì đi rất hí hửng phấn chấn, nhưng đến lưng chừng núi thì lông mày cau lại, nét tươi cười trên mặt cũng bay mất. Nàng ôm lấy cánh tay Dung Trần Tử, đôi mắt đẹp lấp lánh đầy lệ: "Dung Trần Tử, ta đau chân."

Lúc đầu Dung Trần Tử nghĩ, nàng lại giở trò làm nũng, nên không để ý đến. Sau, thấy nàng đi càng lúc càng chậm, mặt mày nhăn nhó, hắn mới thấy đúng là thật: "Chưa đi được bao xa, sao đã đau chân rồi?".

Hắn bảo mọi người tạm dừng chân nghỉ nghơi ở một nơi địa thế bằng phẳng, Diệp Điềm rất không bằng lòng, nhưng trước mặt đám tiểu bối, nàng vẫn còn nghĩ đến hình tượng, nên chưa bùng nổ.

Trước mặt đám đệ tử, Dung Trần Tử cũng không tiện xem chân cho Hà Bạng, đành dìu nàng đến một thảm cỏ rậm rạp tươi tốt, nhẹ nhàng tháo giày ra. Giày vừa được tháo, lông mày của hắn liền cau lại – Bàn chân nhỏ nhắn tinh tế như được chạm khắc của nàng cọ vào giày nên bị xước, máu chảy ra thấm đỏ cả đôi tất lụa.

Nhân lúc máu còn chưa đông lại, Dung Trần Tử tháo đôi tất của nàng ra, trong giọng nói còn có vẻ tức giận khó kiềm: "Giày không vừa chân, tại sao không nói!"

Hà Bạng vốn sợ đau, lúc này nước mắt đã lưng tròng, đáp: "Giày vừa chân mà."

Dung Trần Tử hiểu ra, bộ vũ y màu trắng kia của nàng nhất định là pháp khí, có tác dụng bảo vệ thân thể. Lúc nàng hóa về nguyên hình thì thường thu lại trong vỏ trai, những khi hóa thành người mới dùng đến nó, nên da thịt mới mềm mại dị thường, căn bản không chịu được sự ma sát với loại giày vải thô này.

Hà Bạng vẫn thút thít kêu đau, Dung Trần Tử thở dài, rồi nghiêng người xuống ngậm lấy ngón chân cái như ôn ngọc của nàng. Hà Bạng thoáng sững người, chỉ cảm thấy đầu ngón chân được bao bọc bởi sự ấm nhuận. hắn cúi đầu xuống hút hết máu vương trên đôi chân nhỏ, da thịt ở chân nàng thật sự quá đỗi mềm mịn, chỉ mới dùng chút sức đã hút đựơc nước ở trong đó ra. Ngón tay hắn nhẹ nhàng xoa lên vùng da sưng tấy xung quanh miệng vết thương, lấy thuốc trị thương từ trong thắt lưng ra rồi đắp lên chỗ bị xước.

Hà Bạng khẽ cụp mi mắt xuống, nhìn thấy hắn ngồi xổm trên đất, cả người mặc đạo bào, vẫn trang nghiêm chỉnh tề, khuôn mặt tuấn lãng vì giữ mình nhiều năm mà có phần thâm trầm già dặn.

Dung Trần Tử bôi thuốc xong, liền bế Hà Bạng lên, giọng nói vẫn bình tĩnh như thường lệ: "Lập tức xuống núi, xuống núi rồi chúng ta sẽ đi xe ngựa".

Hà Bạng thông minh, dán má vào bờ ngực dày của hắn, khe khẽ gật đầu: "Ừ."

Cách đó một tán lá, Diệp Điềm từ xa chăm chú nhìn hai người bọn họ, tim quặn đau như bị thiêu đốt.

Dưới chân núi Lăng Hà là một trấn nhỏ, trấn này tuy không phồn hoa như kinh thành, nhưng lại là nơi có tuyến đường giao thông vô cùng quan trọng. Thêm nữa, với lợi thế tựa núi gần nước, phong cảnh hữu tình tú lệ, là nơi thích hợp cho không ít những bậc trí giả an dưỡng tuổi già. Ví như thầy giáo của đương kim Hoàng thượng Lưu Các Lão, sau khi cáo quan liền đem theo gia quyến đến đây.Ở cái trấn Lăng Hà này, núi thì cao, hoàng đế lại ở xa, nên ông ta hiển nhiên là vua xứ này, cả ngày nuôi chim trồng hoa, nạp thêm mười năm mười sáu người thiếp, không màng đến thế sự, hưởng cuộc sống quá thần tiên.

Dung Trần Tử và Lưu Các Lão cũng coi nư có giao thiệp. Trước khi Lưu Các Lão về dưỡng già đã từng mắc bệnh lao, tất cả ngự y đều bó tay không chữa được, nhưng với y thuật huyền diệu Dung Trần Tử đã trị khỏi. Từ đó về sau, trong lời nói và hành động, ông ta tôn sùng Dung Trần Tử không khác gì thánh sống.

Dung Trần Tử vốn không màng tới đường công danh, nhưng ông ta thậm chí còn tiến cử sư đệ của Dung Trần Tử là Trang Thiếu Khâm với Thánh thượng, đương nhiên đây là chuyện ngoài lề, tạm thời không bàn tới.

Lần này, phủ họ Lưu vốn có ý tốt muốn phái người tới đón, nhưng Dung Trần Tử muốn dẫn Diệp Điềm và Hà Bạng lang thang dạo phố, nên khéo léo từ chối. Giờ chân Hà Bạng đau không thể đi được, Dung Trần Tử cũng chỉ còn cách thuê một chiếc xe ngựa, đưa mọi người tới Lưu phủ mà thôi. Như vậy thành ra lại đến Lưu phủ sớm hơn hai ngày. Lưu Các Lão cùng mấy vị phu nhân đi ngắm cảnh tiết trời thu vẫn chưa về. Lại thêm, tổng quản cũng không có ở trong phủ, nên chủ sự là một tên chấp sự họ Hải. Lão chấp sự này không quen thân với Dung Trần Tử, nhìn thấy cả đoàn người của hắn chẳng có vẻ gì là phô trương, nên không khỏi nảy sinh suy nghĩ lãnh đạm bê trễ.

Hải chấp sự tuổi ngoài năm mươi, trông vẫn rất có tinh thần, chỉ là đôi mắt li alia láu láu lộ rõ sự khôn khéo quá mức. Ông ta cũng không thèm bố trí ngủ nghỉ cho bọn Dung Trần Tử, mà ngay lập tức dẫn muốn dẫn hắn đến nơi mà Lưu Các Lão định cho dựng nhà.

Dung Trần Tử còn chưa nói lời nào, Hà Bạng đã bĩu môi mở miệng trước: "Tri Quan, chân ta đau, không muốn đi."

Đến lúc ấy, Hải chấp sự mới phát hiện phía sau vị đạo sĩ này còn có một đạo đồng xinh xắn đáng yêu, thái độ nhất thời càng tồi tệ hơn. Diệp Điềm vô cùng bực mình, đang muốn cùng lão ta tranh cãi một phen, thì Dung Trần Tử đã ngăn nàng lại: "Bỏ đi." hắn xoay người nói với lão chấp sự: "Đợi Các Lão nhà các ông trở về, nói với ông ấy ta nghỉ tại Thu Vân Uyển".

Hải chấp sự bên ngoài thì gật đầu, nhưng trong lòng lại có vài phần bất mãn – ngươi là ai chứ, khẩu khí cũng lớn quá đấy! Nên, câu trả lời của ông ta cũng không sao cung kính cho được: "Cũng được, đợi Các Lão nhà chúng tôi về thì các ngươi lại tới vậy."

Diệp Điềm khí nóng bốc lên não, lập tức giận dữ mắng: "Khen cho tên nô tài chỉ biết dùng mắt chó nhìn người! Sư ca của ta là..." Dung Trần Tử cản nàng lại, thần sắc ôn hòa: "Được rồi, chúng ta đến Thu Vân Uyển nghỉ ngơi trước đã. Các Lão không ở đây, tạm thời cũng không có việc gì, ta sẽ dẫn mọi người đi dạo xung quanh một vòng."

Cả đoàn người tối đó quả nhiên nghỉ tại Thu Vân Uyển. Thu Vân Uyển là một nơi rất yên tĩnh, nghỉ tại đây đa phần đều là giới văn nhân nhã sĩ, khung cảnh xung quanh đẹp đẽ tĩnh mịch, đương nhiên giá cả cũng không hề rẻ chút nào. Bình thường Dung Trần Tử không phải người chú ý đến những chuyện ngủ nghỉ đi lại, nhưng hiện giờ hắn lại dẫn theo nữ quyến, có nhiều chỗ không tiện, nên đã quyết định bao cả đình viện này.

Thanh Tố và Thanh Linh sắp xếp hành lí xong xuôi đâu đấy, rồi cũng quay về phòng mình.Còn lại Hà Bạng và Diệp Điềm, Diệp Điềm khí thế mạnh mẽ: "Sư ca, ở trong quan nàng ta là...đỉnh khí của huynh, chung phòng với huynh thì không nói làm gì, nhưng nay đang ở ngoài, nếu vẫn chung phòng thì không hay đâu?".

Dung Trần Tử khẽ nhíu mày: "Nàng ấy trước giờ vẫn luôn bướng bỉnh, nếu nàng ấy mình một phòng, quả thật sư ca không thể yên tâm được."

Diệp Điềm giống như một con cua chắn ngang giữa hai người: "Vậy muội và nàng ta ở chung phòng, sư ca tất sẽ an tâm khỏi phải lo nghĩ!".

Nàng vừa dứt lời, Hà Bạng đã lên tiếng: "Ta không muốn ngủ cùng với cô!".

Dung Trần Tử đang rất khó xử, thì Diệp Điềm đã xoay người kéo luôn Hà Bạng vào phòng, Hà Bạng vô cùng tủi thân nói: "Tri Quan!".

Dung Trần Tử vẫn còn đang do dự, thì Diệp Điềm lần đầu tiên nặng lời với hắn: "Huynh cam tâm tình nguyện chìm đắm trong chuyện tư tình nhi nữ, muội không quản! Nhưng huynh không thể không quan tâm đến thanh danh của Thanh Hư Quan được. Nếu có người truyền ra ngoài việc Tri Quan của Thanh Hư Quan nhận lời mời đi làm pháp sự còn dẫn theo phụ nữ vào ở cùng phòng, huynh nói xem người ta sẽ nghĩ thế nào?".

Vẻ mặt Hà Bạng vô cùng đáng thương: "Tri Quan, ta không muốn ngủ chung với nàng ta!".

Dung Trần Tử liền cau mày: "Để nàng ấy ngủ mình một phòng, ta bày trận pháp không để nàng ấy tùy ý ra vào là được."

Hai mắt Diệp Điềm trừng lớn, bừng bừng tức giận: "Huynh không tin muội! Huynh sợ muội làm nàng ta bị thương!". Trong mắt nàng đong đầy nỗi niềm tủi thân và tức giận, Dung Trần Tử khẽ thở dài nói: "Tiểu Diệp, sao sư ca có thể không tin muội được. Chỉ là tính cách nàng ấy rất ương ngạnh, lại không chịu ai quản thúc, bình thường lại không thích ở cùng người lạ, cứ để nàng ấy mình một phòng thì sẽ tốt hơn."

Diệp Điềm giận sôi cả người, bao nhiêu năm nay nàng và Dung Trần Tử cũng được coi là có tình cảm sâu sắc, chẳng hề giấu nhau điều gì. Thế mà cô nàng kia chỉ dựa vào khuôn mặt xinh tươi, lại khiến hắn phải dỗ dành đến ngay cả chính nàng, hắn cũng không thể yên tâm! Nàng xoay người bước về phòng, nặng nề đóng cửa phòng lại: "Huynh thích làm thế nào thì làm!".

Dung Trần Tử lại thở dài, biến Hà Bạng về lại nguyên hình rồi bế nàng vào căn phòng sát vách với căn phòng của hắn, lấy nước lau rửa cẩn thận cho nàng một lượt. Lúc hắn lo dọn dẹp lại căn phòng thì Hà Bạng biến về hình người ngồi trên giường chơi. Dung Trần Tử bưng chậu nước ra ngoài, vô tình lại nhìn thấy vết thương trên chân nàng. Thuốc hắn đắp lên chân nàng đều là linh dược, vô cùng quý, hiện giờ vết thương trên chân nàng đã không còn chảy máu, chỉ hơi sưng đỏ, giống như vết xước trên khuôn mặt mĩ nhân, trên đôi chân ngọc ngà như thủy tinh trong suốt hiện rõ một vẻ đẹp mĩ lệ đến tàn nhẫn.

Dung Trần Tử giữ chặt lấy đôi chân nàng, Hà Bạng cảm thấy hơi thở của hắn có chút khác thường. hắn đang cực lực không chế, nhưng ngón tay lại nhẹ nhàng mơn trớn những ngón chân nàng.

Nàng ngả người qua đó, cất giọng yêu kiều: "Tri Quan."

Lòng bàn tay có vài vết chai của Dung Trần Tử vẫn nhẹ nhàng xoa nắn hai chân cho nàng, hồi lâu mới đáp: "Ừ?".

Cả người Hà Bạng vừa từ trên giường nhào vào lòng hắn, thì phát hiện hắn đã động tình. Phản ứng này khiến Hà Bạng cũng rất nghi ngờ – Cha mẹ ơi, lẽ nào hắn thật sự muốn cắn chân lão tử sao?.

Nàng ngẩng đầu nhìn dưới cằm Dung Trần Tử đang khẽ nuốt nước bọt, Dung Trần Tử vì bản thân nảy sinh chút dâm niệm mà xấu hổ không thôi, lại bất ngờ bị nàng châm ngòi. Hắn khẽ đẩy nàng ra xa, ngữ khí dịu dàng theo thói quen: "Được rồi, ngủ đi."

Hà Bạng nép mình vào lòng hắn làm nũng: "Ta sợ tối."

Dung Trần Tử ngồi xuống một bên giường, vuốt ve mái tóc đen dài của nàng: "Ngủ đi, ta đợi người ngủ say rồi mới đi."

Hà Bạng há lại nghe lời như vậy chắc, nàng gối đầu lên đùi Dung Trần Tử, nhưng chỉ một lát sau đã sờ tay lên cái vật đang thẳng đứng lên kia. Dung Trần Tử nhất thời đỏ mặt tía tai: "Đừng nghịch nữa!".

Hà Bạng vẫn là người rất ham học hỏi: "Dung Trần Tử, để ta xem thử tí nhá." Dung Trần Tử kiên quyết từ chối: "Đừng có nghịch!".

Hà Bạng lấy đôi chân nhỏ nhắn khẽ khàng cọ cọ lên mu bàn tay hắn, Dung Trần Tử sợ sẽ động vào vết thương trên chân của nàng, nên nhẫn nhịn án binh bất động. Đôi chân trắng trẻo mềm mại hết lần này đến lần khác vòng vẽ lên mu bàn tay, hô hấp của hắn dần dần trở nên dồn dập, thật lâu sau đó, hắn đột nhiên phất ống tay áo lên dập tắt ngọn nến đang cháy trong phòng.

Hà Bạng không vui tí nào: "Cha mẹ ơi, ngươi tắt đèn đi rồi làm sao ta nhìn thấy...."

Không lâu sau đó, cuối cùng nàng cũng đã hiểu ra căn bản Dung Trần Tử không định để cho nàng nhìn, mà là trực tiếp cho nàng dùng...

Diệp Điềm bừng bừng tức giận quay về phòng không lâu, lại cảm thấy vô cùng hối hận vì đã nóng giận với Dung Trần Tử. Từ nhỏ nàng đã vô cùng yêu mến kính trọng vị sư ca này, trước giờ chưa từng nặng lời như vậy bao giờ. Suy nghĩ một lúc, nàng liền đứng dậy mặc quần áo chỉnh tề, định tìm Dung Trần Tử nói lời xin lỗi.

Dung Trần Tử không có ở trong phòng, nàng khẽ cau mày, đương nhiên muốn đến chỗ khác để tìm. Vừa mới bước ngang qua cửa phòng Hà Bạng, nàng đột nhiên tái mặt. Người ở bên trong dù đã cố ý đè thấp âm thanh, nhưng vẫn không thể giấu được thính lực của nàng.

Giọng nói yêu kiều nũng nịu như trách như giận vang lên: "Lão đạo sĩ, đừng cứ đẩy mãi vào chỗ đó được không, khó chịu chết đi được!".

Thanh âm của Dung Trần Tử thô cát, lại mang theo nét mị lực rất nam tính khiến người khác tim đập thình thịch: "Đừng cử động lung tung, sẽ ổn ngay thôi, ừ...sẽ ổn ngay thôi..."

Hà Bạng vặn vẹo cơ thể không chịu: "Tri Quan, cho một miếng thịt đi."

Dung Trần Tử không cho, cô nàng này hễ dính dáng đến ăn thì sẽ không còn lòng dạ nào bận tâm chuyện khác nữa: "Nghiêm túc chút nào."

Diệp Điềm cắn môi đến bật máu, là một Tri Quan với hành vi đứng đắn trong Thanh Hư Quan, là vị sư ca đạo mạo nghiêm trang, vậy mà giờ đây lại...Ả yêu nữ này rốt cuộc đã thực hiện yêu ma tà thuật gì mà khiến sư ca mê muội đến mức ấy!

Nàng gồng mình nén chặt không để nước mắt tuôn rơi, Dung Trần Tử ở trong phòng gióng trống thu binh, hắn nhẫn nhịn bắn ra bên ngoài, không lưu lại bất cứ dấu vết nào bên trong người Hà Bạng. Hà Bạng không được nếm được mùi vị bên trong, lại bị lừa không được ăn thịt bên ngoài, nên vô cùng bất mãn.

Dung Trần Tử ngồi xuống bên giường của nàng: "Ngủ đi, ta sẽ đợi người ngủ say rồi mới đi."

Hà Bạng vốn những tưởng Dung Trần Tử sẽ ở lại ngủ cùng – – không ăn được thì hít ngửi thôi cũng tạm: "Hừ, ai cần ngươi ở cùng, ngươi muốn thì đi ngay đi!".

Dung Trần Tử cài lại trâm lên mũ, mặc quần áo chỉnh tề: "Vậy ta về phòng trước, người ngoan ngoãn ngủ yên, đừng chạy nhảy lung tung."

Hắn chỉnh lại góc chăn cho nàng, còn chu đáo thắp lại cây đèn trên tường, sau đó mới bước ra khỏi phòng. Hà Bạng giận đến nổ phối – Cái lão đạo sĩ này thật sự chẳng hiểu chút phong tình nào hết!!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia