ZingTruyen.Asia

Thiên Mệnh

42

zhanbobo

Nhất Bác mang những gì Tiêu Chiến nói với mình kể cho Tịnh Ái với Tư Truy nghe, Y đang phân vân không biết có nên tha thứ cho hắn hay không? Tịnh Ái hỏi Nhất Bác thích Tiêu Chiến phải không? Ban đầu Y còn chối, nhưng khi Tịnh Ái nói cô ấy nghe được tiếng tim đập thình thịch, loạn nhịp trong lồng ngực Nhất Bác khi bị Tiêu Chiến nắm tay, Y mới đỏ mặt ngại ngùng thừa nhận.

"Là một người thất bại trong chuyện tình cảm của chính mình, ta không biết phải khuyên đệ như thế nào, nhưng ta nghĩ đệ nên làm theo những gì con tim của đệ mách bảo. Vừa rồi ta không thấy được sự giả dối nào trên người của tên đó, ngược lại còn cảm nhận được sự hồi hộp, lo sợ của hắn, có lẽ hắn sợ đệ không tha thứ cho hắn"

Tư Truy không đồng ý với Tịnh Ái, cậu ấy nói Nhất Bác không nên ở bên cạnh Tiêu Chiến. Lúc trước hắn đả thương Y, không ngừng làm tổn thương Y bằng những lời nói cay nghiệt, giờ không thể dễ dàng bỏ qua cho Tiêu Chiến chỉ vì mấy câu xin lỗi đó.

Tịnh Ái hỏi Tư Truy, nếu đặt cậu ấy vào địa vị của Tiêu Chiến thì cậu ấy sẽ làm gì sau tất cả những việc đã xảy ra, ngoài nói xin lỗi một cách chân thành thì còn có thể làm gì khác hay sao? Chẳng lẽ dùng cái chết tạ lỗi như vậy Nhất Bác sẽ thấy thoải mái hơn sao? Hay là bảo Y cũng dùng những cách đó mà đối đãi với hắn, một người lương thiện như Nhất Bác liệu có làm vậy không?

"Tư Truy, ta biết ngươi có tình cảm với cái tên sư đệ của Tiêu Chiến. Theo như ta biết thì cái tên đó cũng luôn miệng nói Nhất Bác là yêu tinh, thế nhưng ta lại không cảm nhận được là ngươi ghét cậu ta"

"Tịnh Ái tỷ tỷ.... ta... ta không có, ta ghét toàn bộ đám môn sinh của Cao Lãng"

"Vậy ngươi có dám để ta thăm dò thử trái tim của ngươi hay không hả?"

Nhìn thấy hai con ngươi trong mắt Tịnh Ái đang chuyển đổi, Tư Truy gấp gáp đứng bật dậy, "Tỷ đừng vô lý như thế, ta đã nói là không có rồi mà, trái tim của ta như thế nào ta tự biết"

Nói xong Tư Truy vội vàng bỏ ra ngoài, Tịnh Ái và Nhất Bác nhìn theo cũng chỉ biết lắc đầu bật cười. Tịnh Ái nắm lấy bàn tay của Nhất Bác, cô ấy nói cho dù không giận Tiêu Chiến nhưng cũng không được tha thứ dễ dàng cho hắn, nói gì đi nữa hắn cũng là người có lỗi nên hãy yêu cầu hắn làm điều gì đó để chuộc lại sai lầm.

Từ chiều cho tới lúc ăn cơm tối Nhất Bác không thấy Tiêu Chiến đâu cả, dù Y đã cố tình ra ngồi ở phía sân trước cũng không tình cờ gặp được hắn.

Trong bữa cơm Nhất Bác cứ đờ đẫn suy nghĩ linh tinh, Y nghĩ tại vì mình mà Tiêu Chiến không ngồi ăn chung với mọi người.

"Thật thất lễ, đại đồ đệ của ta sức khoẻ không tốt lắm nên không ra dùng cơm chung với mọi người được"

Nhất Bác ngẩng mặt lên nhìn sư phụ Di Hoà, Y nghĩ người quá là lợi hại đi, trong đầu Y vừa nghĩ cái gì thì lập tức ông đã cho lời giải đáp. Suy nghĩ trong đầu vừa vụt tắt, Nhất Bác chỉ thấy thoáng qua khoé môi sư phụ Di Hoà khẽ cong lên.

Ăn cơm tối xong, thấy Cảnh Nghi vội vã rời đi thì Tư Truy cũng nhanh chóng đi theo, đi được một đoạn Tư Truy mới lên tiếng hỏi

"Cảnh Nghi, huynh đang muốn đi đâu vậy?"

"Ta xuống nhà bếp lấy một ít đồ ăn cho đại sư huynh"

"Chẳng phải Tiêu Chiến không được khoẻ nên không muốn ăn sao? Tại sao huynh lại phải mất công đi lấy?"

"Không phải, chỉ tại đại sư huynh lo sự xuất hiện của mình khiến Nhất Bác khó chịu rồi lại bỏ bữa giống như trưa nay"

Tư Truy bày ra vẻ mặt bất mãn, "Huynh ấy mà lại để ý tới tâm trạng của Bác Nhi nhà đệ sao? Nếu quan tâm tới đệ ấy như vậy thì lúc trước đã không đối xử tàn nhẫn với đệ ấy như thế, còn đánh đệ ấy trọng thương, quả báo như vậy thật đáng đời"

Bỗng dưng Cảnh Nghi quát lên khiến Tư Truy giật bắn mình, "Truy Nhi, ta không cho phép đệ nói đại sư huynh của ta như vậy, quả thật huynh ấy đã sai khi để tình cảm cá nhân chi phối, nhưng tất cả chuyện này cũng không thể trách một mình đại sư huynh được. Nhất Bác của các đệ cũng phải gánh một phần trách nhiệm, nếu không phải tự nhiên đệ ấy nằng nặc đòi bỏ đi khiến đại sư huynh hiểu lầm là Nhất Bác ghét huynh ấy, không muốn ở gần huynh ấy thì mọi việc sẽ không đi quá xa tới vậy"

Tư Truy cũng không chịu thua mà lớn tiếng phản bác lời nói của Cảnh Nghi, "Huynh nói như vậy là sao? Tại sao lại bắt Nhất Bác phải chịu trách nhiệm trước sai lầm của Tiêu Chiến? đệ ấy là vì không muốn làm liên luỵ đến huynh ấy, không muốn cản trở Cao Lãng các huynh đi thực hiện nhiệm vụ, cho dù cơ thể vẫn chưa khoẻ lại nhưng Nhất Bác cũng chẳng để tâm, một mực đòi nhanh chóng rời đi, tất cả những chuyện đệ ấy làm đều là vì muốn nghĩ cho Tiêu Chiến, vậy mà huynh ấy không những không cảm kích còn nghĩ xấu cho Nhất Bác, thật đáng trách"

"Hạc Hiên các đệ thật vô lý, bỏ đi khi ân nhân của mình còn chưa biết sống chết mà nói là muốn tốt cho người ta sao? Nếu như Nhất Bác thật lòng lo cho sự an nguy của Chiến ca thì đệ ấy nên ở bên cạnh chăm sóc cho huynh ấy mới đúng, vậy mà lại lựa chọn cách bỏ đi rồi thoải mái, vui vẻ bên cạnh con chim ngu ngốc của Dực Điểu tộc, cách nghĩ cho người khác của Hạc Hiên quả nhiên đặc biệt"

"Huynh nói như vậy mà không thấy hổ thẹn với lương tâm sao? Nhất Bác đã dùng máu của mình để trả nợ ơn cứu mạng của Tiêu Chiến, chính mắt huynh cũng đã nhìn thấy giờ lại lật lọng như vậy, Cao Lãng dưỡng ra đệ tử tốt quá mà. Chưa kể Nhất Bác đã nhiều lần cứu sống Tiểu Thố, như vậy không đủ để trả ơn sao? Còn nữa, thái tử Hoa Lạc là ân nhân của Nhất Bác, ta không cho phép huynh nói thái tử như vậy"

Cảnh Nghi chống hai tay vào hông, cười khểnh một tiếng rồi lại tiếp tục tranh cãi, "Nếu lúc đó máu của Nhất Bác không làm đại sư huynh tỉnh lại thì sao đây? Có phải Hạc Hiên cũng sẽ mặc kệ sống chết của huynh ấy hay không? Ta nói cho đệ biết, việc Nhất Bác cứu sống Tiếu Thố nó cũng đã không màng nguy hiểm nhiều lần giúp Nhất Bác thoát khỏi cái chết. Trận pháp mê chướng do Đào Tử tạo ra, nếu Tiểu Thố không nguyện hi sinh mạng sống của mình nuốt vật dẫn vào trong bụng, đệ nghĩ Nhất Bác có thể dễ dàng thoát khỏi cơn ác mộng kinh hoàng đó sao?"

Tư Truy tỏ vẻ bực bội trước những lời nói của Cảnh Nghi, vậy nhưng cậu ấy lại không biết phải đối đáp thế nào đành quay lưng rời đi. Cảnh Nghi ở phía sau gọi với theo nhưng Tư Truy làm như không nghe thấy.

Cuộc cãi vã, tranh luận xem ai đúng ai sai đã vô tình lọt vào tai của hai nhân vật chính. Sau khi biết được đối phương đã vì mình trải qua những gì, cả hai vừa cảm thấy buồn, vừa cảm thấy vui. Vui vì trong lòng của đối phương mình cũng có một vị trí quan trọng, buồn là vì bản thân không chịu tìm hiểu kỹ nguyên nhân nên vô tình làm tổn thương đối phương, giờ muốn bù đắp lại liệu có quá muộn rồi hay không?

Cả đêm suy nghĩ khiến Nhất Bác bị mất ngủ, nằm mãi khiến cơ thể có chút mệt mỏi nên Y đã ngồi dậy muốn đi dạo cho thoải mái.

Khi đi ra đến sân trước, nhìn thấy Tiêu Chiến đang tiến ra phía cổng Nhất Bác có chút ngạc nhiên, Y tự hỏi sáng sớm như vậy hắn muốn đi đâu? Và rồi Nhất Bác lại nghĩ Tiêu Chiến muốn quay về Cao Lãng, Y không do dự lên tiếng gọi tên hắn.

Đợi cho Nhất Bác tới gần mình, Tiêu Chiến trầm giọng hỏi, "Có chuyện gì không?"

"Ta... ta... ngươi muốn đi đâu vậy?"

Thấy bộ dạng lúng túng của Nhất Bác, Tiêu Chiến không tránh khỏi có chút buồn cười, "Vì không ngủ được nên ta muốn đi khảo sát xung quanh đây một vòng, thử xem có phát hiện yêu quái không. Sao ngươi không ngủ mà lại ra ngoài này?"

Nhất Bác không trả lời câu hỏi của Tiêu Chiến, Y mỉm cười nói với hắn, "Vậy cho ta đi chung với, ta cũng muốn đi khảo sát"

Thấy Nhất Bác mỉm cười với mình, trái tim trong lồng ngực Tiêu Chiến lại loạn nhịp, tự hỏi thái độ của Y lúc này là thế nào? Có phải hay không Y đã tha thứ cho hắn? Nghĩ đến đây Tiêu Chiến không tránh khỏi sự vui mừng, hắn cũng muốn được đi chung với Nhất Bác nhưng lại phải từ chối lời đề nghị của Y

"Không được, yêu quái gần đây rất hung tợn, tu vi của bọn chúng cũng không thể xem thường được, ngươi nên ở nhà, quay lại phòng ngủ đi"

Nhất Bác chẳng suy nghĩ gì mà cầm lấy tay Tiêu Chiến, "Cho ta đi chung đi. Từ lúc biết Nam thành bị yêu quái quấy nhiễu, ta đã rất muốn đi giết chúng nhưng ba mẹ lại không đồng ý để ta đi cùng, tu vi của ngươi cao như vậy chắc chắn ngươi sẽ bảo vệ tốt cho ta"

Bàn tay ấm áp của Nhất Bác lại khiến cơ thể Tiêu Chiến hoá đá, hắn cứ đứng im mở to mắt nhìn Y. Thấy thái độ của Tiêu Chiến như vậy Nhất Bác mới nhanh chóng buông tay hắn ra, Y đỏ mặt nói xin lỗi với hắn.

Tiêu Chiến quay người đi không tiếp tục đối diện với Nhất Bác nữa, "Không.... Không được, tiên pháp của hai Thượng Thần cao siêu như vậy mà còn lo không bảo vệ được cho ngươi, một mình ta sao làm được. Ngươi ngoan ngoãn quay về phòng ngủ một giấc đi"

Nhất Bác cũng không thèm năn nỉ Tiêu Chiến thêm, Y trực tiếp tiến ra phía cửa cổng, "Nếu vậy ta sẽ tự đi"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia