ZingTruyen.Asia

The Reason Taekook


Taehyung's POV

Cũng đã được vài ngày kể từ lúc Jungkook nằm trong bệnh viện. Và tôi ở đây, cầu nguyện cho cậu ấy tỉnh dậy.

"Tôi đã không nên làm thế với cậu ấy..."

Tôi tự nguyền rủa bản thân mình. Nếu tôi không làm tổn thương Jungkook, thì bây giờ cậu ta không cần nằm đây, bất tỉnh như thế này.

Mặt Jungkook xanh xao, và trông cậu có vẻ gầy hơn lúc trước. Tôi thử hỏi làm cách nào thì mới có thể đánh thức cậu ấy dậy vì tôi ghét phải chờ đợi thế này.

Tình trạng của cậu ấy ngày càng nguy kịch. Tôi không thể chợp mắt mỗi đêm vì phải suy nghĩ về Jungkook. Bác sĩ nói ông ta cũng chẳng thể làm được gì nếu không có người tình nguyện hiến tim.

Tôi hít một hơi thở sau, cố gắng kìm nén những giọt nước mắt. Đứng lên khỏi ghế, sau đó tôi hôn nhẹ lên trán Jungkook.

"Làm ơn hãy mau tỉnh dậy..." Tôi thì thầm.

Third Person's POV

"Không được! Sao cháu có thể làm thế?"

"Dì...làm ơn hãy bình tĩnh, cháu sẽ giải thích!"

"Sự thật thì bác rất muốn con trai mình sớm khỏe mạnh nhưng nếu cách này thì không thể được..."

"Thưa cô, chúng tôi xin lỗi... nhưng đã đến giờ phẫu thuật..."

"Tại sao mọi người lại tán thành ý kiến điên rồ đó của thằng bé chứ?"

Tiếng ồn lớn phát ra từ một căn phòng bệnh nhỏ nơi Jungkook đang nằm mấy ngày nay.

Jungkook từ từ mở mắt. Cậu nhìn chằm chằm lên trần nhà. Không biết nên làm gì hay ý kiến gì về tiếng la của mẹ cậu, bác sĩ và các cô y tá.

Nhưng sau đó mẹ nhìn cậu, bất ngờ vì cuối cùng Jungkook cũng tỉnh dậy "Con trai... con đã tỉnh...!" Mẹ cậu bước lại.

"Mẹ.. chuyện gì đã xảy ra vậy?" Jungkook thắc mắc hỏi, mẹ cậu chỉ lắc đầu "Không có gì cả con trai ạ..."

"Nhưng mẹ đang khóc rất nhiều kìa..."

-

Jungkook's POV

Tôi có thể nói rằng tình trạng của mình đang khỏe lên từng ngày, nhưng cảm giác không còn giống lúc trước nữa. Tôi thật sự muốn gặp Taehyung và nói xin lỗi vì đã thích cậu ấy, có như thế tình bạn của chúng tôi mới không sứt mẻ được. Tôi đã quyết định gặp cậu ấy vào thứ sáu tuần này, ngày 30 tháng 12.

Hôm đó là sinh nhật của Taehyung.

Tôi nghĩ thứ sáu sẽ là một ngày tuyệt vời, hơn hết là cuối cùng tôi cũng được thoát ra khỏi cái bệnh viện và bình phục hoàn toàn.

Mẹ tôi dạo này rất hay có biểu hiện lạ như là đang giấu tôi điều gì đó nhưng bà đổi chủ đề mỗi khi tôi hỏi đến nó.

Thậm chí mỗi lúc bà ấy bảo rằng rất ổn thì đó chỉ là nói dối.

Nhưng sao cũng được, tôi không muốn làm mẹ mình thiếu thoải mái.

-

"Mẹ này...." tôi nhỏ nhẹ gọi khi thấy bà ấy đang cất đồ vào trong phòng tôi. "có chuyện gì thế?" Mẹ tôi ngẩng người lên.

Tôi thấy có nét sợ hãi trong đôi mắt của bà ấy, tôi cũng không biết tại sao.

"Um..." tôi bắt đầu trước.

"Con muốn đến thăm Taehyung.."

Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ, sợ rằng bà sẽ không cho tôi đi thăm Taehyung mà bắt tôi nằm xuống nghỉ ngơi mất.

Bà ấy chỉ thở dài, rồi bước ra khỏi phòng tôi mà không nói một lời nào.

"Mẹ à...? Đi đâu thế?" Tôi theo bà ấy ra ngoài, đi tới phòng bà ấy. Trước khi mẹ tôi đóng cửa lại, tôi chặn tay mình lại và đẩy cửa ra.

"Mẹ? Con hỏi có chuyện gì vậy?"

Bà lại không nói gì. Nước mắt cứ trực chờ nơi khóe mắt và bà đã khóc...

"Con trai, mẹ thật sự xin lỗi..." Bà khóc đưa tôi một cái phong bì. Tôi do dự cầm nó.

Bên trong có một lá thư, được viết khá lộn xộn... và tôi nhận ra chữ viết này là của ai.

Tới: Jungkook

Kookie...
Đầu tiên, mình chỉ muốn nói...
Cảm ơn cậu đã thích một tên mù như mình. Không có cách nào để mình biết được vì tất cả những gì mình được dạy là con trai chỉ được thích con gái, nhưng bây giờ mình cũng không chắc nữa.

Mình xin lỗi vì đã làm cậu tổn thương, mình còn nên để ý về căn bệnh tim của cậu nữa rồi.

Tất cả những gì mình làm chỉ là chăm sóc cậu nhưng mình thật sự là một tên ngốc. Mình không nên rời bỏ cậu. Mình muốn mãi mãi bên cạnh cậu nhưng chuyện này dường như là không thể được nữa.

Mình muốn cậu phải thật giữ bình tĩnh...

Ở đây có một chuyện mình có thể làm cho cậu thôi, đó là trả lại những thứ mà mình đã nợ cậu.

Mình thừa nhận rằng, mình yêu cậu... nhiều hơn những gì cậu biết. Mình chỉ là không thể bộc lộ chỉ vì sợ rằng mọi người có thể ghét mình, nhìn mình như một con người kì lạ vì đi thích người bạn cùng giới...

đây có lẽ là lá thư cuối cùng tớ viết cho cậu, và là lần cuối mình có thể nói chuyện với cậu mặc dù giọng nói của mình chỉ xuất hiện trong tâm trí cậu mà thôi.

mình rất muốn gặp lại cậu, nhưng định mệnh vẫn là định mệnh.

mình đã hiến tim mình cho cậu chỉ vì mình muốn làm thế, cho cậu. mình muốn được trở về 'nhà'. mình muốn thấy một Jungkook khỏe mạnh. mình muốn cậu có thể vui vẻ với những người bạn khác, tốt hơn mình. cậu sẽ chẳng bao giờ có thể vui vẻ nếu ở gần một người đã gây ra bao nhiêu tổn thương cho mình. bên ngoài có rất nhiều người sẽ yêu cậu, thậm chí là nhiều hơn mình...

quên mình đi. cứ giả vờ như mình không còn tồn tại nữa, dù sao mình cũng không xứng đáng để sống. những gì mình làm chỉ là tổn thương người bạn thân nhất của mình, khiến cậu ta gần như mất mạng...

cố lên, Kookie... mình muốn thấy sự tiến bộ của cậu :)

mình yêu cậu,

từ người bạn thân,

Taehyung.

ra... ra đây là những gì mẹ đã giấu mình sao?

tôi không thể cầm cự nước mắt. tôi cũng không thể chấp chận... rằng Taehyung đã mất.

"Không đời nào! Taehyung!" tôi khụy gối xuống sàn, nắm chặt lá thư vào bên trong ngực. tôi muốn gặp Taehyung một lần, chỉ một lần cuối thôi...

mẹ tôi đi đến, bà vừa ôm tôi vừa khóc.

"tại sao lại là Taehyung? tại sao phải là cậu ấy? và tại sao mẹ lại không nói cho con!?" tôi thét lên.

"mẹ cũng không biết.... mẹ đã rất sốc..."

-

"Taehyung, mình muốn đi cùng cậu,..." suy nghĩ thoáng qua đầu tôi.

Tôi nhìn lên bầu trời, đầy sao.

"Taehyung... cậu không nên làm như thế...." tôi khóc "chúng ta có thể dành thời gian vui vẻ nếu chúng ta bên nhau... nhưng bây giờ mình nên làm gì...?"

những ngôi sao thật đẹp. nó sẽ tuyệt hơn nếu tôi được ngắm chúng cùng với Taehyung.

cuộc sống này không công bằng, cuộc đời này thật là bất công...

tôi đã khóc và rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ chỉ mong rằng mình sẽ gặp Taehyung trong những giấc mơ.

end.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia