ZingTruyen.Asia

The Fault In Our Stars Gilenchi Cover

Tối hôm đó tôi lên giường sớm hơn thường lệ. Sau khi thay áo thun và quần cộc, tôi quấn mình trong chăn, kê đầu lên gối trên chiếc giường cỡ vừa – một trong những chốn yêu thích của tôi. Rồi bắt đầu đọc cuốn Nỗi đau tột cùng lần thứ một triệu. NĐTC kể về một cô bạn tên là Anna(Cũng là người dẫn truyện) và người mẹ một mắt của bạn ấy – một thợ làm vườn chuyên nghiệp bị ám ảnh bởi hoa tulip. Họ có một cuộc sống bình dị của tầng lớp hạ lưu trong một thị trấn nhỏ ở miền trung California cho đến khi Anna mắc bệnh ung thư máu hiếm gặp. Tuy nhiên đây không phải là một cuốn truyện ung thư. Truyện ung thư thường chán phèo, kiểu như bệnh nhân ung thư trong đó sẽ thành lập một tổ chức từ thiện gây quỹ chống lại bệnh ung thư, đúng không? Và sứ mệnh từ thiện này nhắc nhở bệnh nhân ung thư về bản chất tốt đẹp trong mỗi con người, khiến cho anh chàng/ cô nàng thấy mình được yêu thương và được khích lệ bởi vì anh chàng/ cô nàng sẽ để lại một nguồn kinh phí chữa ung thư. Nhưng trong NĐTC, Anna cho rằng là một người bị ung thư mà bắt đầu một tổ chức từ thiện chống ung thư là hơi tự kỷ. Thế nên bạn ấy thành lập một tổ chức từ thiện có tên là Quỹ Anna dành cho Bệnh nhân Ung thư Muốn Chữa Dịch Tả. Ngoài ra, Anna cũng rất thành thật về tất cả mọi chuyện mà không phải ai cũng chịu thừa nhận: Trong suốt cuốn truyện, bạn ấy nói về mình như là tác dụng phụ của căn bệnh ung thư, mà điều đó hoàn toàn đúng. Trái đất này nhờ những đột biến mới có được sự đa dạng sinh học, và bệnh nhi ung thư thực chất là tác dụng phụ của quá trình đột biến không ngừng đó. Câu chuyện cứ thế tiếp diễn, bạn Anna ngày càng bệnh nặng hơn, các liệu pháp điều trị lẫn căn bệnh thi nhau cướp lấy sinh mệnh bạn ấy. Còn mẹ bạn thì đem lòng yêu một thương nhân buôn hoa tulip Hà Lan mà Anna gọi là Chú Tulip Hà Lan. Chú Tulip Hà Lan có rất nhiều tiền cùng những ý tưởng rất lập dị về phương pháp điều trị ung thư. Anna nghĩ rằng ông chú này có thể là một tay lừa bịp và thậm chí có khả năng không phải là người Hà Lan. Thế rồi vào lúc ông chú Hà Lan và mẹ bạn sắp kết hôn, còn Anna bắt đầu thử nghiệm phác đồ điều trị mới khá điên rồ bằng các dược liệu như cỏ lúa mì và một ít thạch tín, thì cuốn truyện đột ngột kết thúc ngay giữa. Tôi biết đó là một quyết định rất văn học về mọi việc trong truyện. Cái kết lưng chừng này có lẽ là một phần lý do tôi yêu thích tác phẩm đến vậy. Nhưng cần có gì đó cho biết là câu chuyện đã kết thúc. Và nếu nó không thể kết thúc thì ít ra là nên tiếp tục kéo dài liên tu bất tận như cuộc phiêu lưu của trung đội Trung sĩ Max Mayhem. Tôi hiểu câu chuyện kết thúc bởi vì Anna đã chết hoặc sức khỏe quá yếu, không cho phép bạn tiếp tục viết. Tôi cũng tin rằng việc bỏ lửng câu thế này sẽ phản ánh chân thật rằng cuộc sống thường kết thúc đột ngột như thế. Nhưng ngoài Anna còn có nhiều nhân vật khác trong câu chuyện, và thật không công bằng khi tôi không bao giờ biết những gì xảy ra với họ sau đó. Tôi đã viết, thông qua địa chỉ nhà xuất bản, hơn chục lá thư cho Nguyễn Đinh Phong. Mỗi lá thư đều nhằm tìm kiếm câu trả lời về những gì xảy ra sau khi câu chuyện kết thúc: liệu Chú Tulip Hà Lan có phải là kẻ bịp bợm, liệu mẹ Anna cuối cùng cũng kết hôn với ông, chuyện gì xảy ra với chú chuột hamster ngu ngốc của Anna (thú cưng mà mẹ bạn cực ghét), các bạn của Anna có tốt nghiệp trung học không – tất tần tật mọi chi tiết. Thế nhưng tác giả chưa bao giờ trả lời cho bất kỳ lá thư nào của tôi. NĐTC là cuốn sách đầu tay và duy nhất của Nguyễn Đinh Phong. Người ta chỉ biết mông lung rằng ông đã rời Việt Nam về lại Hà Lan sau khi cuốn sách ra đời và sống một cuộc đời ẩn dật. Tôi tưởng tượng rằng ông đang viết phần tiếp theo lấy bối cảnh là Hà Lan – có thể mẹ Anna và Chú Tulip Hà Lan cuối cùng đã chuyển đến đây và cố gắng bắt đầu một cuộc sống mới. Nhưng đã mười năm trôi qua kể từ khi cuốn Nỗi đau tột cùng được phát hành, ông Phong đã chẳng công bố gì thêm, đến một bài blog cũng không. Tôi không thể chờ đợi mãi được. Khi đọc lại truyện đêm đó, tôi cứ liên tục bị phân tâm khi tưởng tượng lan man là Tú cũng đang đọc những dòng tương tự. Tôi tự hỏi liệu cậu ấy có thích nó không, hay lại gạt sang một bên không đọc vì nghĩ tôi làm màu. Rồi tôi chợt nhớ lời hứa sẽ gọi cho Tú sau khi đọc xong Cái giá của Bình minh. Thế là tôi tìm số di động của anh ở trang đầu tiên và nhắn tin cho anh. Nhận xét về Cái giá của Bình minh: Đầy rẫy người chết. Không đủ vốn từ miêu tả. Còn NĐTC thì sao? Một phút sau Tú nhắn tin lại: Theo Tú nhớ thì em hứa sẽ GỌI sau khi đọc hết truyện, chứ không phải nhắn tin. Thế là tôi gọi. "Nhi," giọng Tú hồ hởi khi vừa bắt máy. "Vậy Tú đã đọc chưa?" "Có, nhưng chưa xong. Truyện dày đến sáu trăm năm mươi trang mà Tú chỉ có hai mươi bốn tiếng đồng hồ." "Vậy Tú đọc đến đâu rồi?" "Trang bốn trăm năm mươi ba." "Và?" "Tú sẽ không nhận xét gì cho đến khi đọc xong truyện. Tuy nhiên Tú xin nói rằng Tú cảm thấy hơi xấu hổ khi đã đưa cho em cuốn Cái giá của Bình minh." "Tú không cần phải xấu hổ đâu. Tôi đã đọc sang cuốn Cầu siêu cho Mayhem rồi." "Một phần bổ sung sáng giá cho loạt truyện. Được rồi, thế tay buôn tulip có phải kẻ bịp không? Tú có linh cảm không hay về tay này." "Biết trước mất hay!" Tôi đáp. "Nếu tay ấy không phải một quý ông đàng hoàng thì Tú sẽ moi mắt hắn ra." "Xem ra Tú kết truyện này nhỉ." "Khoan kết luận vội! Khi nào Tú có thể gặp em đây?" "Dĩ nhiên là sau khi Tú đọc xong Nỗi đau tột cùng rồi." Tôi thích đẩy đưa thêm một chút. "Thế thì Tú nên bỏ máy xuống và tiếp tục đọc." "Tú nên làm thế," tôi bảo. Và Tú tắt máy ngay mà không nói thêm một lời. Trò tán tỉnh này quả thật mới mẻ nhưng tôi thích chơi trò này. Sáng hôm sau tôi có lớp Văn học Thế kỷ Hai mươi. Bà giảng viên bộ môn đứng tuổi cứ thao thao bất tuyệt về một bài giảng dài chín mươi phút về Nguyễn Đình Thi mà không một lần trích thơ của ông . Khi tôi tắt máy tính , ra khỏi phòng, Mẹ đã chờ sẵn ở trước cửa. "Mình đi đâu vậy mẹ ? " tôi hỏi khi bà vội vã vòng ra sau lưng để giúp tôi cầm giá đỡ và bình ô-xy của tôi." Mẹ nghĩ chúng ta nên đi ra ngoài hóng mát một chút ". Tôi cười, bà cũng cố gắng mỉm cười theo, nụ cười pha chút ngượng ngập, tôi quyết định chuyển đề tài. "Mẹ có muốn đi xem phim không?" "Có chứ. Con muốn xem phim gì?" "Mẹ con mình cứ đến rạp và có phim nào sắp chiếu thì xem phim đó." Mẹ đóng cửa xe cho tôi và đi vòng qua bên cửa lái chính. Chúng tôi lái xe đến rạp BHD và xem một bộ phim 3D về lũ minions. Bộ phim thực sự khá buồn cười. Khi tôi xem xong phim và ra khỏi rạp, tôi thấy có bốn tin nhắn từ Tú. Hãy nói bản truyện em đưa Tú bị thiếu mất hai mươi trang cuối hoặc viện một lý do gì khác. Nhi, hãy nói với Tú rằng TÚ chưa đọc đến kết truyện đi! TRỜI ƠI LIỆU HỌ CÓ KẾT HÔN KHÔNG ÔI TRỜI TRUYỆN GÌ THẾ NÀY. Tú đoán là Anna chết và truyện đơn giản kết thúc ngay đó? TÀN NHẪN. Hãy gọi cho Tú ngay nhé. Hy vọng mọi chuyện vẫn ổn. Ngay khi về đến nhà, tôi đi thẳng ra sau vườn và đến ngồi trên chiếc ghế lưới hóng mát đang hoen gỉ và gọi cho Tú ấy. Hôm nay trời vần vũ mây, kiểu thời tiết đặc trưng của Hà Nội, không khí đặc quánh như sắp đóng hộp ta vậy. Nổi bật trên mảnh sân nhỏ sau nhà là bộ đánh đu thời thơ bé của tôi, giờ nhìn ướt nhèm nhẹp thật thảm thương. Tú bắt máy khi chuông reo hồi thứ ba. "Nhi," Tú chào. "Chào mừng Tú đến với sự tra tấn ngọt ngào khi đọc Nỗi đau tột cùng" Tôi chợt ngừng lại khi nghe tiếng sụt sịt rõ to ở đầu dây bên kia. "Tú có sao không?" Tôi vội hỏi. "Tú khỏe," Tú trả lời. "Tuy nhiên Tú đang ở bên cạnh anh Tài, anh ấy đang bị suy sụp tinh thần trầm trọng." Tiếng khóc rền rĩ hơn. Giống như tiếng rú thảm thiết trước khi chết của một con thú bị thương. Tú chuyển sự chú ý sang Tài. "Này, này thằng quỷ, sự có mặt của Nhi Hội Tương Trợ liệu có làm mày thấy khá hơn không, hay còn tồi tệ hơn? Tài. Nghe. Tao. Nè." Sau một phút, Tú nói với tôi. "Em có thể gặp tụi Tú ở nhà Tú không? Khoảng hai mươi phút nữa." "Được," tôi đáp và tắt máy.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia