ZingTruyen.Asia

Thap Nien 70 Song Lai Truoc Khi Bo Chong Bo Con Tu Chuong 251 Den 450

Không thể không nói, Ngô Tiểu Mạn rất hiểu mẹ của cô ấy.

Hai năm trước cha Ngô đã được thăng làm phó đoàn, được quân đội phân một tiểu viện độc lập, rộng rãi thoải mái, chỉ là từ sau khi Ngô Tiểu Mạn đến thủ đô học thì trong nhà chỉ còn hai vợ chồng, hiu quạnh không ít.

Đêm nay ngay cả đèn bên ngoài cũng không bật, khung cảnh tối lờ mờ. Cha Ngô mò mẫm vào cửa nhà, trong nhà cũng không mở đèn chính, chỉ có phòng ngủ mở một chiếc đèn bàn nho nhỏ.

Mẹ Ngô ngồi an vị bên bàn đọc sách, thấy cha Ngô trở về thì liếc nhìn ông ta: "Sao trở về muộn vậy!"

"Mở họp cả một ngày!" Cha Ngô mỏi mệt ngồi phịch trên ghế sa lon.

"Cũng không biết ông ngày ngày bận bịu cái gì." Mẹ Ngô lầu bầu: "Làm nhiều như vậy, còn không phải là công cốc? Kết quả là trao giải không có ông, thăng chức cũng không có ông... Ông chỉ biết làm một người hiền lành!"

Cha Ngô thực sự không được xem là một người có thiên phú, người đồng lứa giống với ông ta, có thể lưu lại phần lớn đều cao hơn ông ta hai, ba cấp, chỉ ông ta còn quanh quẩn ở chức phó đoán này, lại thêm cái tuổi này của ông ta, có lẽ đã đến giới hạn rồi.

"Không có thì không có." Cha Ngô mệt mỏi nói, có cái nhìn rất thoáng: "Tư chất của tôi bình thường, có thể đi đến hôm nay tôi đã rất vui rồi, không yêu cầu xa vời khác."

Mẹ Ngô quả thật chỉ tiếc rèn sắt không thành thép ông ta, bà ta là người kiêu ngạo, đương nhiên cũng có yêu cầu cao đối với người đàn ông của mình, bà ta bảo: "Ông có thể phấn đấu thêm không. Cố gắng thêm một chút, lại vượt lên thêm nữa... Ông không phấn đấu thế này, con rể của ông sắp đuổi kịp ông rồi, ông có thấy xấu hổ hay không!"

"Xấu hổ cái gì?" Cha Ngô vui tươi hớn hở, nói: "Chứng minh con gái của tôi có mắt nhìn, tìm được một người đàn ông có bản lĩnh. Tôi cũng được nở mặt."

"Ông!" Mẹ Ngô sắp xù lông: "Mặt ông thì được nở rồi đó, nhưng ông có nghĩ tới trên mặt con gái của ông có nở hay không?"

Cha Ngô nghe vậy vẻ mặt hơi nghiêm túc: "Có ý gì? Nhà họ Thẩm còn có thể bởi vì tôi không có bản lĩnh mà bạc đãi Tiểu Mạn?"

"Tự ông nhìn đi!" Mẹ Ngô đập mấy tờ giấy thư lên bàn "bộp" một tiếng.

Cha Ngô khó hiểu, đi đến cầm thư lên, lướt một phát đọc hết ba hàng, không thấy Ngô Tiểu Mạn nói nhà họ Thẩm không cho cô ấy chuyển hộ khẩu, lấy làm lạ nói: "Sau khi Tiểu Mạn tốt nghiệp muốn trở về? Không phải nói muốn ở lại thủ đô sao?"

"Người nhà họ Thẩm không giúp nó dời hộ khẩu đến thủ đô, thì sao nó ở lại!" Mẹ Ngô cắn răng, nhớ tới lúc đọc thư là tức, cái gì là trở về tỉnh Tân Cương chứ? Nếu trở về tỉnh Tân Cương tại sao cô ấy phải cố gắng thi đại học còn chạy đến thủ đô xa xôi thế.

"Cái này có liên quan gì đến nhà họ Thẩm?" Cha Ngô nói: "Vũ Hành được triệu về thủ đô, nghiễm nhiên hộ khẩu của bọn nó sẽ điều về."

"Thẩm Vũ Hành không trở về!" Mẹ Ngô tức giận gào lên, sau khi Thẩm Vũ Hành thăng chức đã bị điều đến một doanh trại khác, buổi sáng bà ta đã mang theo thư chạy đi tìm Thẩm Vũ Hành, Thẩm Vũ Hành nói đã thương lượng với Tiểu Mạn không trở về rồi, bà ta không tin, gọi điện thoại cho lãnh đạo Thẩm Vũ Hành mới biết Thẩm Vũ Hành thật sự từ chối lệnh điều động.

"Vì sao nó không trở về?" Cha Ngô không rõ, lúc này muốn đi tìm Thẩm Vũ Hành: "Đôi vợ chồng trẻ này thật sự là quá quắt, chuyện lớn thế mà không thương lượng với chúng ta đã tự tiện làm chủ, tôi đi tìm Thẩm Vũ Hành!"

"Ông... ông đừng đi." Mẹ Ngô nghe thế, sốt ruột đến độ đứng lên: "Việc này không liên quan đến vợ chồng trẻ bọn nó!"

"Không được, tôi phải đi tìm nó." Cha Ngô dừng lại, quay đầu lại, nhận ra có điều gì không đúng, híp mắt: "Vì sao không liên quan đến vợ chồng trẻ bọn nó? Bà nói đi, có phải là bà có chuyện gì giấu tôi?"

"Tôi... tôi làm gì có chuyện gì giấu ông chứ?" Mẹ Ngô căng thẳng là nói chuyện không lưu loát.

Cha Ngô hiểu rất rõ vợ mình là ai, bà ta ăn nói kiểu này đã chắc ăn có hiềm nghi, ngồi xuống, quát: "Nói!"

Bình thường mẹ Ngô ghét cha Ngô không có bản lĩnh, thường leo lên đầu của ông ta tác oai tác quái, tính tình cha Ngô tốt, bình thường sẽ không so đo với bà ta, nhưng nếu như cha Ngô thật sự so đo, mẹ Ngô vẫn rất sợ ông ta, chỉ có thể nói ra mưu tính khi đó của bà ta nói với cha Ngô.

Cha Ngô tức đến bật cười, bảo: "Hóa ra mọi chuyện đều là bà sai, kết quả bà còn trách người khác?"

"Cái gì mà tôi sai?" Mẹ Ngô lầu bầu, chỉ là có hơi không đủ tự tin, bảo: "Tôi nào biết được người nhà họ Thẩm vậy mà lại quyết tuyệt như thế? Vũ Hành là con của bọn họ, nhưng bọn họ thậm chí ngay cả tiền đồ của nó còn không để ý... Vũ Hành này cũng thế, đó là tiền đồ của nó, nhưng nói không quay về là không quay về!"

"Ai bảo bọn họ không may, đụng trúng một người thông gia và một mẹ vợ như bà?" Cha Ngô châm chọc lên tiếng.

"Ông nói gì vậy?" Mẹ Ngô vốn dĩ đang không vui, thấy cha Ngô cũng đối xử với bà ta như thế thì càng khó chịu.

"Được rồi, nếu như chuyện đã thế này thì để bọn nó đều trở về đi." Cha Ngô nói, ông là một người hài lòng với hiện tại, đối với việc con gái, con rể đi thủ đô hay là trở về cũng không có chấp niệm gì, quát lớn: "Bà cũng đã nhìn thấy, nhà họ Thẩm không phải là thứ mà bà có thể nắn bóp được, cũng không phải là thứ mà tôi có thể nắn bóp, về sau bà ngồi yên chút cho tôi, nếu không vẫn là bà hối hận!"

Mẹ Ngô nào ngồi yên được? Bà ta vốn chính là một người có tính tranh cường háo thắng, dưới cái nhìn của bà ta thì tiền đồ của con gái, con rể đã bị một ý nghĩ sai lầm của bà ta phá hoại, trong lòng vừa hối lại vừa hận.

Sớm biết người nhà họ Thẩm tàn độc thế, bà ta có chết cũng sẽ không nghĩ tới biện pháp thế này!

...

Mấy ngày trước lễ Quốc Khánh, nhà họ Lý đã nhận được tin Đại Hoa sẽ đến Bắc Kinh.

Cha Lý, mẹ Lý đang âu sầu, sau khi biết Đại Hoa có người yêu thì bọn họ đã gửi thư đi về hỏi rồi, kết quả biết được Đại Hoa thế mà tìm một người góa vợ đang chăm con!

Cái này là chuyện xấu!

Cũng khó trách Hà Chiêu Đệ sẽ phản đối kịch liệt như vậy, việc này dù là nhà ai, phụ huynh nhà ai đều khó mà chấp nhận đứa con gái trong sạch nhà mình muốn tìm một người đàn ông hai đời vợ đang chăm con.

Đương nhiên cha Lý, mẹ Lý cũng thế, vừa gấp gáp vừa nóng ruột viết cho Đại Hoa một lá thư, bảo cô bé đừng nên nóng vội, cứ nhìn thêm một thời gian đã.

Không hiểu kiểu gì trong thư Đại Hoa rất kiên trì, còn nói muốn dẫn tới cho bọn họ xem thử rồi tính.

Cha Lý, mẹ Lý không còn biện pháp nào, cũng chỉ có thể đồng ý.

Mấy người Đại Hoa là ngày ba sẽ đến, đồng hành với cô bé là Tào Dũng và đứa con trai sáu tuổi của Tào Dũng là Tào Tiểu Quang và bác gái. Đang là ngày nghỉ nên trên xe lửa kín người hết chỗ.

Tào Dũng và bác gái Tào cầm theo bao lớn bao nhỏ, Đại Hoa thì ôm Tào Tiểu Quang, mấy người gian nan bước ra từ trong đám người, bọn họ đều chưa từng gặp tình cảnh này, sợ bị đám người chia tách nên mỗi người đều nắm quần áo của nhau.

Thật vất vả mới ra khỏi nhà ga, tóc tai của Đại Hoa và bác gái Tào đều rối tung, Tào Dũng và Tào Tiểu Quang trông cũng không khá hơn bao nhiêu.

"Thành phố Bắc Kinh này thật là lớn thật là phồn hoa." Bác gái Tào vừa quấn tóc vừa nói: "Đại Hoa, nhà ông bà nội của con ở đâu? Chúng ta làm sao qua đó được?"

Đại Hoa đang trên con đường xe tới xe đi, ngay cả Đông Tây Nam Bắc cũng không phân rõ, cũng mù mờ, bảo: "Con cũng không biết, con chỉ biết địa chỉ của bọn họ."

"Không sao, em đưa địa chỉ cho anh, anh đi hỏi mọi người xem đi qua đó như thế nào." Tào Dũng nói.

Đại Hoa thở dài một hơi, giống như tìm được người đáng tin cậy mà đưa cẩn thận giấy ghi địa chỉ cho Tào Dũng, Tào Dũng đã cầm tờ giấy ghi địa chỉ đi hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia