ZingTruyen.Asia

Thap Nien 70 Song Lai Truoc Khi Bo Chong Bo Con Tu Chuong 251 Den 450

Ánh mắt Đại Hoa nhìn chuẩn ngay Hà Chiêu Đệ, Hà Chiêu Đệ đối mặt với con gái như vậy, không biết thế nào lại có chút sợ.

Đại Hoa: "Mẹ chắc chắn những thứ này đều là cho mẹ?"

"Mẹ đã nghe được." Hà Chiêu Đệ nhỏ giọng nói, giọng điệu nghe ra có chút đắc ý: "Nhị Bảo và Tiểu Bảo nói, những thứ này đều là cho chúng ta, mẹ sợ bị thím ba con lấy đi nên lấy về trước."

"Cho nên mẹ cân bằng lại rồi sao?" Đại Hoa trào phúng nhìn mẹ mình, sắc mặt cô ấy trông không tốt lắm.

Mấy em trai em gái thấy vậy, run rẩy, ngoài Cẩu Thặng mới hai tuổi rưỡi, những đứa khác đều không dám ăn nữa.

"Con nói gì vậy?" Ánh mắt Hà Chiêu Đệ lẩn tránh, vừa nãy những lời Giang Ái Linh khiêu khích cô ấy, quả thực khiến cô ấy có hơi không cân bằng, nhưng...

Hà Chiêu Đệ cũng không muốn thừa nhận, lúc cô ấy nghe Thẩm Y Y và cha mẹ Lý cũng mang đồ cho cô ấy, nhiều hơn của Vương Yến, trong lòng mới cân bằng.

Lý Đại Bân vội đứng ra hòa giải: "Đại Hoa, mẹ con cũng biết là đồ cho chúng ta nên mới lấy về trước, con đừng trách bà ấy..."

Đại Hoa không muốn chỉ trích Hà Chiêu Đệ cái gì, mẹ cô ấy là người như thế nào cô ấy biết, chỉ nhàn nhạt nói: "Chỉ cần mẹ không vì vậy mà sinh lòng oán hận thím hai là được."

Chú ý tới em trai em gái bởi vì cô ấy mà không dám ăn tiếp, nói: "Ăn đi, nhưng các em phải nhớ, đây là đồ ông bà, còn có chú hai thím hai gửi về, đừng nghe mẹ nói gì thì là đó, ông bà và chú thím hai không phải người xấu!"

Hà Chiêu Đệ lập tức tái mặt: "Đại Hoa, con nói vậy là có ý gì? Sao con có thể nói mẹ như vậy, Đại Bân, anh nhìn nó!"

Cô ấy nhìn sang Lý Đại Bân, tựa như muốn bảo Lý Đại Bân chủ trì công đạo.

Lý Đại Bân nhìn vợ, lại nhìn con gái, thực sự khó xử: "Đại Hoa, con nhường mẹ con chút..."

Loại lời này Đại Hoa đã nghe chán rồi, quay mặt đi bày tỏ không muốn nghe.

Lý Đại Bân chỉ đành im lặng.

Trong lòng Hà Chiêu Đệ rất ấm ức, nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, đứa con gái này không còn chịu khống chế của mình nữa, Hà Chiêu Đệ nói không được, đánh không được, chỉ có thể nuốt ấm ức vào trong bụng.

Bình phục một lúc, mới chuyển chủ đề hỏi: "Nhị Bảo bọn chúng ngủ rồi sao?"

"Ngủ rồi." Đại Hoa nói, ngồi xổm xuống dọn dẹp đồ bọn họ bày khắp nơi, trước giờ cô ấy là người tháo vát, động tác sạch sẽ lưu loát, rất nhanh đã thu dọn xong đồ.

Vất vả như vậy, trán cô ấy lấm tấm mồ hôi, cô ấy tiện tay lau một cái, tóc được vén sang hai bên, lộ ra gương mặt thanh tú.

Hà Chiêu Đệ động tâm tư, trong đầu xuất hiện dáng vẻ của Thẩm Vũ Hiên, bỗng nhiên hạ thấp giọng nói: "Đại Hoa, cái kia, cậu út của Nhị Bảo..."

Đại Hoa cảnh giác ngẩng đầu lên: "Mẹ lại muốn làm gì?"

Hà Chiêu Đệ bị nói tới mất mặt: "Mẹ có thể có tâm tư gì? Mẹ chỉ hỏi thôi."

"Tốt nhất là mẹ chỉ hỏi thôi." Giọng của Đại Hoa âm trầm.

Hà Chiêu Đệ nhiều lần bị Đại Hoa làm cho bẽ mặt, dứt khoát cắn răng nói thật: "Được, quả thực mẹ đang suy nghĩ tới cái khác, nhưng mẹ cũng là nghĩ cho con. Đại Hoa, bây giờ tuổi của con cũng không nhỏ nữa, nó với con xấp xỉ tuổi nhau, điều kiện cũng...không tồi, nếu nó chưa có đối tượng, con có thể cân nhắc nó một chút."

"Con cân nhắc anh ấy?" Đại Hoa thật sự bị đường về não của mẹ cô ấy chọc tức cười, hỏi ngược lại: "Mẹ cảm thấy con gái mẹ có bản lĩnh bao nhiêu có thể cân nhắc người như thế?"

Hà Chiêu Đệ tái mặt: "Con hà tất hạ thấp mình? Con không kém..."

Nói mãi nói mãi, giọng của Hà Chiêu Đệ nhỏ dần, hiển nhiên cô ấy cũng không đủ tự tin.

Điều kiện của Đại Hoa ở trong thôn dĩ nhiên không kém, nhưng lấy ra ngoài lại không đủ xem.

Đại Hoa hít sâu một hơi, mới miễn cưỡng đè xuống dục vọng muốn tung cửa đi ra ngoài, lần nữa nói: "Anh ấy có đối tượng hay chưa con không biết, nhưng con có!"

Đại Hoa nhìn chằm chằm Hà Chiêu Đệ, ngữ khí kiên định: "Con đã từng nói với mẹ, con có đối tượng!"

"Cậu ta không được!" Hà Chiêu Đệ bất ngờ lạnh mặt.

"Con không trưng cầu ý kiến của mẹ." Đại Hoa quát.

"Con!" Hà Chiêu Đệ tức giận tới mức tim như dao cứa, cô ấy không hiểu đứa con gái trước đây luôn ngoan ngoãn sao lại biến thành dáng vẻ cố chấp không thể thuyết phục như bây giờ, tay gõ xuống giường, vang ra tiếng trầm, vô cùng đau đớn: "Cậu ta là một người góa vợ!"

"Góa vợ thì làm sao?" Trong mắt Đại Hoa xẹt qua nước mắt, hất cằm lên: "Vợ anh ấy đã mất rồi, con không chen chân vào tình cảm của người khác, chúng con ở bên nhau hợp lý hợp pháp!"

"Cậu ta có con trai!" Hà Chiêu Đệ không thể nhịn được hạ thấp giọng quát ra tiếng.

"Con thật sự thích anh ấy có con trai." Đại Hoa nhếch môi, lời nói ra giống như một con dao nhọn không chút lưu tình đâm vào lồng ngực Hà Chiêu Đệ: "Như vậy thì con không cần giống như mẹ, vì sinh con trai mà biến mình thành dáng vẻ người không ra người, ma không ra ma."

"Bốp!" Mặt Đại Hoa bị vả lệch.

Lý Đại Bân muốn ngăn cản, nhưng không kịp, mấy chị em Nhị Hoa kinh hô thành tiếng, sợ hãi nhìn mẹ và chị gái.

Thấy mặt Đại Hoa nhanh chóng đỏ lên, Hà Chiêu Đệ vừa hối hận vừa đau đớn: "Sao con lại cố chấp như vậy chứ? Con có từng nghĩ, con gả tới thì không cần gấp gáp sinh con trai, nhưng lỡ như con thật sự sinh một đứa con trai thì sao? Con trai của cậu ta sẽ tranh giành gia sản với con trai con!"

"Mẹ yên tâm, không có chuyện đó đâu." Đại Hoa đẩy tay Hà Chiêu Đệ, ánh mắt bình tĩnh giống như mang theo ý lạnh đóng băng.

Lạnh tới mức Hà Chiêu Đệ bỗng dâng lên một cảm giác sợ hãi quen thuộc khiến Hà Chiêu Đệ run rẩy.

Nhưng rất nhanh lồng ngực của cô ấy lại bị phẫn nộ chiếm đầy, cô ấy sợ con gái mình làm gì? Đại Hoa là con gái cô ấy, từ trong bụng cô ấy bò ra!

"Sao con biết sẽ không có chuyện đó?" Hà Chiêu Đệ tức giận nói: "Có phải người đàn ông đó nói với con như vậy không? Đại Hoa, con đừng bị cậu ta lừa, chắc chắn cậu ta chỉ lừa con..."

"Không phải anh ấy nói, là con nói, bởi vì con vốn sẽ không sinh con!"

"..." Nhất thời, yên lặng như tờ.

Hà Chiêu Đệ há hốc miệng: "Con, con nói gì?"

"Con nói, con sẽ không sinh con." Đại Hoa nhấn mạnh từng chữ, lời của cô ấy lọt vào tai họ một cách rõ ràng: "Mặc kệ gả cho ai, con đều sẽ không sinh!"

Hà Chiêu Đệ không thể tin được nhìn Đại Hoa, tựa như cô ấy đang nói chuyện không tưởng gì vậy.

Phụ nữ không sinh con? Thế thì sẽ bị người đời dè bỉu, nhà ai sẽ cần người vợ như vậy?

Nước mắt Hà Chiêu Đệ lại chảy xuống, Đại Hoa chán chường nhắm mắt lại, không cần nghĩ cũng biết tiếp theo mẹ cô ấy sẽ nói gì, nhẫn tâm nói:

"Cha, mẹ, những chuyện này con có thể làm chủ, không cần hai người bận lòng, hai người có thời gian quản con, chi bằng bỏ chút thời gian kiếm thêm chút tiền. Con nghe nói, đất hai năm trước hai người cho thuê đã tới hạn rồi? Nếu tới hạn thì lấy về tự làm đi, Cẩu Thặng đã lớn rồi, mẹ cũng có thể ra ngoài làm ít việc rồi."

Sau khi Hà Chiêu Đệ sinh con trai út, bởi vì là sản phụ tuổi cao, cơ thể suy nhược cần điều dưỡng, cộng thêm còn phải chăm sóc con trai út, cho nên cơ bản không ra đồng làm việc nữa.

Sau khi thực hiện hệ thống trách nhiệm hộ gia đình, nhà họ Lý chia được không ít đất, Hà Chiêu Đệ không làm, cha mẹ Lý lại đến thủ đô, lao động duy nhất là Lý Đại Bân không làm nổi nhiều ruộng như thế, đã cho thuê.

"Con có ý gì?" Hà Chiêu Đệ đang đau lòng khó chịu, lời của Đại Hoa lại khiến lòng cô ấy căng thẳng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia