ZingTruyen.Asia

Thap Nien 70 Song Lai Truoc Khi Bo Chong Bo Con Tu Chuong 251 Den 450

Được thôi, hai anh em không từ chối, bốn người từ nhà cũ đến cách vách.

Trời còn chưa hoàn toàn tối đen, mở cổng ra, vẫn là dáng vẻ quen thuộc, chỉ là quanh năm không có ai ngó ngàng, đã hoang vu đi nhiều.

Đại Hoa nói: "Bên ngoài sân hơi bẩn, lộn xộn, chị không kịp dọn dẹp, nhưng trong nhà đã quét dọn sạch sẽ, mọi người ở tạm trước, ngày mai chị tới dọn dẹp."

"Không cần đâu, chị cả." Tiểu Bảo nói: "Ngày mai chúng em tự dọn một chút là được, không làm phiền chị nữa, dù sao chúng em cũng không ở lâu."

"Thế này có gì phiền với không phiền, đều nên mà." Đại Hoa nói, còn vì sao nên, cô ấy cũng không nói lý do, chỉ hỏi: "Phải rồi, lần này các em ở nhà bao lâu?"

"Nửa tháng." Nhị Bảo trả lời: "Định ở nhà chơi vài ngày."

"Vậy rất tốt." Đại Hoa nói.

Nói xong liền vào trong nhà, nhìn ra trong nhà đã rất lâu không có người ở, có một mùi ẩm mốc, nhưng quả thực dọn dẹp rất sạch sẽ.

Đại Hoa đi thắp đèn trước, sau đó rót nước: "Nước này là buổi sáng chị nấu xong mang tới, có hơi nguội rồi, nhưng vẫn ổn, bây giờ trời nóng, nguội dễ uống, hay là các em muốn uống nóng? Lát nữa chị nấu một ấm cho các em."

Ba cậu cháu vội vàng nhận bằng hai tay, nói cảm ơn, Tiểu Bảo nói: "Không cần, chúng em uống nước nguội là được."

Đại Hoa cũng không kiên trì.

Trong nhà chỉ có một cái ghế, ba cậu cháu ngồi bên giường, để ghế cho Đại Hoa.

Thẩm Vũ Hiên không thân với Đại Hoa, lại là người có người yêu, dĩ nhiên phải giữ khoảng cách với cô gái khác, gần như đều không nói chuyện gì.

Nhị Bảo phóng khoáng, không có nhiều tâm tư vòng vèo như thế, nghĩ tới gì liền nói cái đó: "Chị cả, bây giờ chị sống như thế nào? Nghe nói chị được giới thiệu đến học trường trung cấp dệt phải không?"

"Đúng." Đại Hoa đáp: "Nhưng chị đã tốt nghiệp vào tháng sáu rồi."

"Tốt nghiệp rồi?" Nhị Bảo kinh ngạc: "Nhanh như vậy? Vậy tiếp theo chị có dự tính gì?"

"Học hai năm rồi, cũng không nhanh." Đại Hoa trả lời câu hỏi của Nhị Bảo: "Tiếp theo thì nghỉ ngơi thêm vài ngày rồi quay lại nhà máy dệt làm việc."

"Chị cả, em nhớ trước đây chị làm việc ở nhà máy dệt nhỉ?" Tiểu Bảo tò mò hỏi: "Sao còn quay lại?"

"Đúng, chính là nhà máy dệt đề cử chị đi học, bây giờ học xong, dĩ nhiên phải quay lại rồi." Đại Hoa nghĩ tới gì đó: "Nhưng đợi chị quay về sẽ không làm công nhân nữa, có thể thăng chức!"

Nhị Bảo Tiểu Bảo nghe vậy đều rất vui: "Chị cả, chúc mừng chị nha!"

Đại Hoa cười đáp, sau đó "lơ đãng" hỏi thăm: "Lần này sao thím hai không về vậy?"

"Mẹ em à, mẹ em bận lắm." Nhị Bảo không chú ý tới ánh mắt thấp thỏm và mong chờ của Đại Hoa, vô cùng ghét bỏ nói: "Bảo mẹ nghỉ ngơi mẹ không nghe, hôm nào đó đổ bệnh ra, em sẽ cười nhạo mẹ đáng đời...Ui, hai người đánh con làm gì?"

Nhị Bảo bị Thẩm Vũ Hiên và Tiểu Bảo mỗi người đánh một cái.

"Đừng nói bậy, cái gì mà đổ bệnh với không đổ bệnh? Mẹ con biết chừng mực." Thẩm Vũ Hiên tức giận.

"Đúng vậy." Tiểu Bảo phụ họa: "Hơn nữa có cha ở đó, chắc chắn cha sẽ không để mẹ mệt, anh đừng trù ẻo mẹ."

Nhị Bảo: "..." Không phải, anh nào có trù ẻo mẹ?

Được thôi, phi phi phi!

Đại Hoa nghe bọn họ bảo vệ Thẩm Y Y, trái tim vốn có hơi căng thẳng thả lỏng, tò mò hỏi: "Thím hai đang làm gì vậy?"

"Làm đủ chuyện hết." Tiểu Bảo nói sơ lược mẹ cậu đang làm gì.

Đại Hoa nghe rất nghiêm túc, thi thoảng hỏi hai câu, tựa như rất có hứng thú với cuộc sống ở thủ đô của Thẩm Y Y.

Cuối cùng, Nhị Bảo Tiểu Bảo nói: "Chị cả, có phải chị chưa từng tới thủ đô chơi không? Chúng em quay về chị có muốn theo chúng em đi chơi một chút không? Cha mẹ em còn có ông bà nội đều rất nhớ chị."

Đại Hoa có hơi dao động, chỉ là rất khó xử: "Nhưng tới lúc đó có thể chị phải trở về đi làm rồi."

Vậy thì hết cách.

Nhị Bảo và Tiểu Bảo đều có hơi tiếc nuối.

"Hay là..." Đại Hoa chần chừ, mong chờ nói: "Các em cho chị địa chỉ, vào dịp quốc khánh, chị xem thử có thể đi thăm thím hai...còn có chú hai và ông bà nội không?"

Viết địa chỉ dĩ nhiên không thành vấn đề, chỉ là: "Chị cả, dịp quốc khánh chắc chắn xe lửa rất đông, rất chen chúc, một cô gái như chị không an toàn..."

"Không sao." Đại Hoa nhanh nhẹn nói: "Tới lúc đó chị với người yêu chị cùng đi."

???

Tin tức này rất chấn động.

"Chị cả, chị đã có người yêu rồi?" Nhị Bảo và Tiểu Bảo thất thanh hỏi.

Thấy hai em họ đều kinh ngạc như vậy, Đại Hoa có hơi xấu hổ: "Đúng vậy, chị...tuổi của chị đều ở đây, có người yêu cũng không kỳ lạ đi?"

Nhị Bảo Tiểu Bảo: "..." Ồ đúng, tính tuổi, chị cả họ cũng hơn hai mươi rồi, có người yêu cũng không kỳ lạ.

"Chị cả, anh ấy là người như thế nào vậy?" Tiểu Bảo truy hỏi.

"Anh ấy là thợ sửa máy ở nhà máy dệt, bọn chị đã quen nhau mấy năm rồi." Đại Hoa giải thích, nói tới người yêu của mình, trông cô ấy rất nhu hòa, rủ rỉ nói: "Anh ấy rất tốt với chị, bọn chị hẹn hò từ năm ngoái, muốn kết hôn vào cuối năm, cho nên muốn dẫn anh ấy đi gặp...ông bà nội một chút."

"Đó là chuyện tốt." Nhị Bảo vỗ đùi, đi lấy giấy bút, viết địa chỉ và số điện thoại nhà ra, đưa cho Đại Hoa: "Chị cả, lúc chị đi gọi điện thoại tới, lúc đó bọn em đi đón chị!"

Đại Hoa cầm lấy địa chỉ, lộ ra nụ cười: "Được!"

Nói xong, cô ấy chú ý tới Thẩm Vũ Hiên vẫn luôn im lặng đang ngáp ngủ, phản ứng lại cô ấy ở đây quấy rầy họ quá lâu: "Muộn quá rồi, chị không quấy rầy mọi người nữa, chị về trước...Phải rồi, mọi người tắm rửa có cần nước nóng không? Chị lấy chút nước nóng tới cho mọi người?"

"Chị cả, không cần, nước trong lu phơi một ngày cũng nóng rồi, chúng em trực tiếp dùng là được, sẽ không bị cảm."

Đại Hoa không lay chuyển được họ, bèn đi về.

Ba cậu cháu thực sự rất mệt, đợi Đại Hoa vừa đi, không màng cái khác, lấy nước tùy ý tắm rửa một chút rồi chìm vào mộng đẹp.

Lúc này mới hơn tám giờ tối, thông thường giờ này tuy nhà Lý Đại Bân Hà Chiêu Đệ vẫn chưa ngủ, nhưng ai về phòng nấy rồi.

Nhưng hôm nay Đại Hoa quay về, phát hiện bọn họ đều chen hết vào trong phòng của Lý Đại Bân Hà Chiêu Đệ.

Lòng Đại Hoa trĩu xuống, đi vào nhà nhìn, quả nhiên hai túi đồ của Nhị Bảo Tiểu Bảo biến mất rồi.

Ai lấy đi không cần nói cũng rõ.

Đại Hoa gõ cửa phòng của cha mẹ cô ấy, là Nhị Hoa tới mở cửa, nhìn thấy cô ấy, rất hưng phấn: "Chị cả, chị về rồi? Mau vào đây, có đồ ngon ăn!"

"Suỵt, nhỏ tiếng chút, đi vào đóng cửa mau." Hà Chiêu Đệ ở trong phòng nói.

Đại Hoa nghiêng người đi vào, nhìn thấy trong căn phòng chật hẹp chất đầy đồ tốt, các loại đồ ăn vặt, thịt còn có một số quần áo, giày gì đó, trông đều là hàng thượng hạng.

Họ đã bắt đầu ăn rồi, mấy em trai em gái ngốn đầy miệng, sau khi Đại Hoa đi vào, họ lần lượt lấy đồ mình cảm thấy ngon đưa tới trước mặt Đại Hoa.

Đại Hoa không nhận, huyệt thái dương giật giật.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia