ZingTruyen.Asia

Thập Niên 70: Sống Lại Trước Khi Bỏ Chồng Bỏ Con ( Từ Chương 251 đến 450 )

Chương 415

kimmi-le

Hai vợ chồng yên tâm thoải mái ngồi ở phòng khách vừa xem tivi vừa ăn hạt óc chó.

Lực tay của Lý Sâm lớn, hai quả óc chó vừa vào trong tay, dùng sức bóp một cái, óc chó đã nát, lấy thịt quả óc chó bên trong đưa tới bên môi Thẩm Y Y.

Thẩm Y Y vốn đang sợ tay anh bị thương, về sau phát hiện việc này đối với anh không hề tốn sức, bèn yên tâm thoải mái tựa vai của anh, hưởng thụ sự phục vụ.

Xem tivi đến mê mẩn, Lý Sâm đút cô ăn, chờ cô tỉnh táo lại mới nhận ra hạt óc chó gần như đều vào bụng của cô, cô có chút xấu hổ bảo Lý Sâm cũng ăn.

Lý Sâm thấy thế, chỉ chỉ gương mặt của mình.

Thẩm Y Y thoải mái hôn vào.

Đúng lúc cha Lý, mẹ Lý dẫn Khoái Khoái, Lạc Lạc tiến đến, vừa khéo thấy cảnh này, mẹ Lý vội vàng che mắt Khoái Khoái, Lạc Lạc, che được đứa này không che được đứa khác, bọn nhỏ đã thấy, cười hì hì dùng giọng ngây ngô của trẻ con nói: "Mợ xấu hổ."

Thẩm Y Y chỉ ước tìm được một cái lỗ để chui xuống.

Mẹ Lý cũng xấu hổ, kéo Khoái Khoái, Lạc Lạc: "Đi đi đi, chúng ta đi ra ngoài chơi."

"Khụ!" Cha Lý cũng ho một tiếng: "Đúng, lại đi ra chơi lát nữa!"

Khoái Khoái, Lạc Lạc đã bị hai ông bà ép lôi kéo đi.

Thẩm Y Y: "..."

Cô đỏ mặt trừng mắt với Lý Sâm, đều tại anh!

Da mặt Lý Sâm dày, mặt không đổi sắc, đưa một hạt óc chó đã lột cho cô, Thẩm Y Y nhận nhét vào trong miệng anh, sẵn giọng: "Anh tự ăn!"

Lý Sâm ăn xong mới thấy lạ nói: "Vợ, sao da mặt en còn mỏng như thế? Không phải đã thấy rất nhiều lần sao?"

"Anh còn không biết xấu hổ nói vậy?" Thẩm Y Y tức giận lại muốn đánh anh: "Anh cho rằng ai cũng có da mặt dày như anh à?"

"Để anh xem thử." Lý Sâm vươn tay bóp mặt của cô.

"Đừng làm rộn." Thẩm Y Y cản anh: "Không đùa giỡn, bị mấy đứa nhỏ bắt gặp được sẽ không tốt!"

Lý Sâm thế mới thôi, sâu xa nhìn xem cô: "Vợ, anh cảm thấy rất không tiện!"

Thẩm Y Y cho là phản ứng ngóc lên của anh nên không tiện, không nhịn được nhìn xuống: "Không thể nào?" Cô không có làm cái gì cả, chẳng phải chỉ hôn anh một cái thôi sao? Chẳng lẽ tuổi tác của anh càng lớn, sẽ càng không chịu nổi sao...

Không đúng, đâu có phản ứng ngóc lên!

Thẩm Y Y bỗng nhiên ngẩng đầu, anh gạt em?

Lý Sâm nhìn cô nghĩ sai, im lặng nhìn cô: "Em đang suy nghĩ cái gì? Không tiện mà anh nói không phải là cái không tiện đó!"

Thẩm Y Y cười ha ha hai tiếng, kiên quyết không thừa nhận mình nghĩ sai: "Vậy chính là anh cố ý dẫn dắt em nghĩ theo hướng đó!"

Được!

Lý Sâm hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong, kéo cô đi.

Nhiều khi Thẩm Y Y đều ỷ vào Lý Sâm yêu cô, chiều cô mà chiếm hết thượng phong ở trước mặt Lý Sâm, nhưng chỉ có một điều, khiến cô sẽ nhận thua rất nhanh.

Ví như lúc này, lúc mà Lý Sâm kéo cô vào trong phòng!

"Ôi ôi ôi?" Thẩm Y Y cho là anh làm thật, vội vàng ngăn cản anh: "Em nói đùa, anh Sâm, anh bình tĩnh một chút, tất cả mọi người còn ở đây, chẳng mấy chốc là ăn cơm rồi, anh nghĩ ngộ nhỡ... Vậy không dễ coi đâu!"

Nói xong, bọn họ đã vào trong phòng, Lý Sâm còn thuận tay đóng cửa lại.

Thẩm Y Y: "..." Cô sợ rồi, tới gần Lý Sâm, áp sát tai nói nhỏ vài câu.

"Thật?" Đôi mắt đen huyền của Lý Sâm ánh lên ánh sáng nhạt.

"Thật!" Thẩm Y Y liên tục gật đầu, trong lòng khóc không ra nước mắt, cô hôm nay xem như cắt đất bồi thường!

"Vậy anh nói không tiện rốt cuộc là ý gì?" Nhớ tới Lý Sâm, Thẩm Y Y hỏi.

"Em nghĩ xem?" Lý Sâm hỏi lại.

Thẩm Y Y suy nghĩ một lát, thử dò xét nói: "Là bởi vì vừa rồi cha mẹ tiến đến... Anh là cảm thấy nhiều người không tiện?"

"Em không cảm thấy?" Lý Sâm buông cô ra, nằm lên giường, sau đó vẫy vẫy tay với cô, ra hiệu cô cũng nằm một lát: "Cơm còn chưa làm xong, nằm một lát đã."

Thẩm Y Y đã lại gần, nằm co rúc dưới khuỷu tay của anh, gật đầu nói: "Cảm thấy, quả thật có chút không tiện... Hay là!"

Thẩm Y Y ngửa đầu nhìn về phía Lý Sâm: "Hay là chúng ta về khu nhà nhỏ kia ở... Không được, bên kia hơi ngược đường, không thuận tiện cho lắm, hay là chúng ta xem thử có căn nhà nào đang rao bán, chúng ta lại mua thêm một căn đi?"

Khu nhà này lúc trước khi bọn họ đón cha Lý, mẹ Lý đến thủ đô đã nghĩ kỹ sẽ cho cho cha Lý, mẹ Lý ở, bọn họ sẽ lại tìm một căn nhà ở phụ cận là được, thế này trở về thăm cha Lý, mẹ Lý cũng thuận tiện.

Lý Sâm cúi đầu nhìn cô, Thẩm Y Y nhìn nét mặt của anh, một suy nghĩ hiển hiện trong đầu của cô, thử thăm dò hỏi: "Anh đã tìm được?"

Lý Sâm từ chối cho ý kiến.

Thẩm Y Y thoáng chốc ngồi dậy từ trên giường, không thể tin nói: "Anh Sâm, anh âm thầm làm đại sự à?"

Lý Sâm nắm eo của cô để cô lại nằm xuống, nói: "Quá nhiều người, muốn làm gì cũng không tiện..."

Thẩm Y Y nghe hiểu lời ngầm của anh, dở khóc dở cười: "Anh đứng đắn một chút!"

Được rồi, Lý Sâm nghiêm chỉnh lại, bảo: "Anh muốn cuộc sống của riêng chúng ta, giống với thôn Thanh Thủy..."

Thẩm Y Y hít thở, chỉ nhìn Lý Sâm.

Cô không biết lời Lý Sâm nói có mấy phần thật giả, nhưng suy đoán của cô là nửa thật nửa giả.

Lúc cô vừa thi lên đại học về thành phố, Lý Sâm cho là cô rời xa cha mẹ, anh em quá lâu, muốn về nhà họ Thẩm sống, bèn nói anh có thể theo cô ở lại nhà họ Thẩm, lúc đó anh không có nói muốn cuộc sống của riêng bọn họ.

Mà bây giờ, bởi vì đủ loại nguyên nhân, cha Lý, mẹ Lý và anh em của anh đều sinh sống chung với anh, anh trái lại nói với cô muốn cuộc sống của riêng bọn họ? Là bởi vì lúc ấy cô nói cô muốn sống cuộc sống chỉ riêng gia đình nhỏ bọn họ sao?

Thẩm Y Y nghĩ như vậy, cũng hỏi như vậy.

Lý Sâm không phủ nhận cũng không có thừa nhận, ôm cô nói: "Ngày mai chúng ta đi xem nhà? Không xa, ngay khu phố kế bên thôi, đi bộ hai mươi phút, đạp xe đạp chỉ mấy phút."

Gần như vậy? Thẩm Y Y đã động lòng, hỏi một đằng, trả lời một nẻo: "Từ khi nào anh bắt đầu có suy nghĩ này."

"Vẫn luôn có." Lý Sâm nói: "Chỉ là trước đó bởi vì các loại nguyên nhân, kể cả anh có mua nhà rồi thì em cũng sẽ không dọn ra ngoài, khi đó tiền chúng ta đều quăng vào chuyện làm ăn, cũng không tìm được căn nhà phù hợp nên không có nói cho em."

Trước đó bởi vì Thẩm Y Y và ba đứa nhỏ, Tiểu Bối đi học, còn có làm ăn cùng Chu Phong Thu, Lý Đại Nha và Trần Cường, Lâm Đại Nữu, ở chung sẽ khá thuận tiện.

"Vậy lúc nào thì anh bắt đầu tìm nhà?" Thẩm Y Y lại hỏi.

"Năm ngoái đã bắt đầu tìm." Lý Sâm nói: "Chỉ là vẫn luôn tìm không thấy nhà thích hợp."

Thẩm Y Y hít một hơi, năm ngoái?

"Đúng vậy." Lý Sâm nhìn thấu ý nghĩ của Thẩm Y Y, gọn gàng dứt khoát nói.

Trái tim Thẩm Y Y mềm nhũn, đôi mắt nhìn Lý Sâm tràn ngập ánh nước.

"Cảm động?" Lý Sâm bỗng nhiên nở nụ cười, tiến đến bên tai cô nói cái gì.

???

Ánh mắt cảm động của Thẩm Y Y thoáng chốc thay đổi, đánh anh một cái: "Anh đừng được một tấc lại muốn tiến một thước, vừa rồi đã đồng ý với anh rồi!"

Sợ Lý Sâm tiếp tục dây dưa, Thẩm Y Y vội vàng nói sang chuyện khác: "Bên ngoài hình như có tiếng động? Có phải là Hoàng Mai không? Hoàng Mai tới?"

Nói xong, đã nhảy lên đi ra.

Lý Sâm: "..."

Đúng là Hoàng Mai đã tới, phong trần mệt mỏi, đầu đầy mồ hôi, vừa vào cửa đã đòi một ly nước uống.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia