ZingTruyen.Asia

Thập Niên 70: Sống Lại Trước Khi Bỏ Chồng Bỏ Con ( Từ Chương 251 đến 450 )

Chương 333

kimmi-le

Cửa hàng này không có cách nào làm thủ tục ngay lập tức, tuy rằng tiền của Thẩm Y Y đều ở trong không gian, nhưng người khác không biết, cho nên chỉ có thể chờ ngày mai quay lại đây làm.

Hẹn thời gian xong, bọn họ trở về trước.

"Đúng rồi, vải kia tôi đã tìm được nhà cung cấp, chờ hoàn thành hợp đồng, là có thể vận chuyển vải tới đây." Thẩm Y Y nói với Lâm Đại Nữu và Lý Đại Nha.

"Thật sao?" Tay của Lâm Đại Nữu, Lý Đại Nha run lên vì phấn khích, thiếu chút nữa đâm vào bụi cỏ ven đường.

"Ừm," Trong giọng nói của Thẩm Y Y cũng không che giấu được mừng rỡ, chuyện vui hôm nay thật sự là hết chuyện này đến chuyện khác, "Cho nên hai người gần đây đừng làm quần áo, đi tìm người thêu đi."

"Được." Lý Đại Nha và Lâm Đại Nữu đồng ý, lại nhớ tới chuyện gì, "Chúng ta còn phải mua máy may nữa đúng không?"

"Máy may giao cho tôi là được rồi." Thẩm Y Y nói, loại máy may lớn như vậy, không chỉ cần tiền còn cần vé, cho nên Thẩm Y Y tính toán trực tiếp lấy ra từ không gian, đến lúc đó để Lý Sâm phối hợp với cô, không khó để lừa gạt.

"Được!" Lâm Đại Nữu, Lý Đại Nha một mực đáp ứng.

Trở lại tứ hợp viện đã hơn năm giờ, Lý Sâm, Chu Phong Thu và Trần Cường cũng đã trở về, bọn họ cũng mới nghe được chuyện đám người Thẩm Y Y đi mua nhà từ chỗ cha Lý mẹ Lý.

Thấy các cô trở về, mọi người xông lên, Chu Phong Thu vội vàng hỏi, "Vợ ơi, đã mua nhà xong chưa?"

"Mua xong rồi, mua xong rồi." Lý Đại Nha mừng rỡ lấy giấy chứng nhận chuyển nhượng ra cho Chu Phong Thu và mọi người cùng xem.

Chu Phong Thu cầm lấy, cười ha ha, "Chúng ta giờ đã là người có nhà ở Kinh thị rồi!"

"Đừng chỉ biết vui vẻ, mau cảm ơn thằng hai với con dâu hai đi, nếu không phải hai em cho bọn con mượn tiền, lấy đâu ra tiền mua căn nhà này."Mẹ Lý nhắc nhở Chu Phong Thu.

Buổi chiều khi Thẩm Y Y bọn họ trở về lấy tiền, biết được căn nhà kia cần bao nhiêu tiền, đặc biệt là khi biết được Thẩm Y Y muốn cho Lâm Đại Nữu và Lý Đại Nha mượn nhiều tiền như vậy, sợ đến mức ngây người.

Đối với Thẩm Y Y và Lý Sâm có nhận thận mới về tiền tiết kiệm, cũng có nhận thức mới với tính cách của Thẩm Y Y.

"Cảm ơn anh Sâm và chị dâu", Chu Phong Thu cao giọng nói.

"Cố gắng kiếm tiền trả lại tiền cho chúng tôi là được rồi." Thẩm Y Y cười cất cao giọng trả lời một câu, nghe Chu Phong Thu cũng cao giọng trả lời một câu "Được, tôi nhất định sẽ cố gắng", tiếp tục cúi đầu nói nhỏ với Lý Sâm.

"Hôm nay chúng ta còn nhìn trúng một cửa hàng, vốn muốn hai mươi ngàn năm, nhưng bị em mạnh mẽ ép giá chỉ còn hai mươi ngàn," Thẩm Y Y có chút đắc ý nói.

"Lợi hại!" Lý Sâm chưa bao giờ keo kiệt lời khen ngợi với vợ mình, lại hỏi, "Cho nên làm xong thủ tục xong rồi?"

"Chưa đâu, phải đến ngày mai." Thẩm Y Y hạ giọng nói, "Em không tiện trực tiếp lấy tiền từ không gian ra, huống chi cục quản lý nhà ở cũng sắp tan tầm."

"Vậy ngày mai lại đến," Lý Sâm gật đầu.

Trần Cường nhìn mọi người vui vẻ hòa thuận, lại nhìn Lâm Đại Nữu, "Vào phòng một lát."

Lâm Đại Nữu nhìn bóng lưng anh ấy, dừng một chút, sau đó mới đi theo vào phòng.

"Đóng cửa lại", Trần Cường quay lưng lại với Lâm Đại Nữu.

Lâm Đại Nữu thuận tay đóng cửa lại, căn phòng không tính là nhỏ bởi vì bầu không khí khó hiểu giữa hai người trở nên bức bách.

Trần Cường chậm chạp không nói lời nào, Lâm Đại Nữu nhìn anh vài lần, quyết định phá vỡ sự im lặng trước: "A Cường, anh muốn hỏi em về chuyện nhà cửa sao?"

"Em cũng biết anh muốn hỏi về việc ngôi nhà sao?" Trần Cường quay đầu lại, nhíu mày, mím chặt môi, hiển nhiên là đang cố nén tức giận: "Cho nên vì sao em không nói chuyện này cho anh biết?"

"Hôm nay bọn em đi xem nhà và cảm thấy rất tốt, ngay lập tức quyết định mua nó," Lâm Đại Nữu giải thích, "Anh không có ở nhà, em không có thời gian để giải thích cho anh nghe!"

"Còn trước đó thì sao? Em đã tìm thấy nhà cũng dự định hôm nay sẽ đi xem, tại sao em không nói cho anh biết?" Trần Cường hỏi, tuy rằng Chu Phong Thu không biết Lý Đại Nha mua nhà nhanh như vậy, nhưng ít nhất Chu Phong Thu cũng biết hôm nay Lý Đại Nha đi xem nhà!

Lâm Đại Nữu há miệng thở dốc, không nói gì.

Trần Cường hít sâu một hơi, quay đầu lại, "Quên đi, không rối rắm chuyện này nữa, em mượn tiền của chị dâu? Chỗ này của anh còn năm ngàn đồng, em mang đi trả lại cho chị dâu đi!"

"Không cần tiền của anh", Lâm Đại Nữu nói, "Đến lúc đó em kiếm tiền trả lại cho chị Y Y là được rồi."

Trần Cường lại đột nhiên quay đầu: "Em nói cái gì vậy? Em muốn tự mua nhà à?"

"Đúng vậy." Lâm Đại Nữu nói.

"Lâm Đại Nữu, chúng ta là vợ chồng." Giọng Trần Cường nặng thêm, "Em thật sự muốn phân chia rõ ràng với anh sao?"

"Căn nhà này em muốn cho Vượng Tài!" Thanh âm của Lâm Đại Nữu cũng cao hơn một chút, hiển nhiên cũng có chút tức giận, "Anh xác định muốn mua căn nhà này với em sao?"

"..." Trần Cường yên lặng.

"Anh xem," Lâm Đại Nữu lắc đầu, "Anh không muốn."

"Anh không nói anh không muốn," Trần Cường giải thích, "Nếu sau này có thể kiếm được nhiều tiền hơn, anh cũng có thể mua cho Vượng Tài, nhưng bây giờ đến chính anh cũng không có nhà, lại cầm hết tiền đi mua một căn nhà cho Vượng Tài, em cảm thấy phù hợp sao? Hơn nữa mua cho Vượng Tài, vậy An An làm sao bây giờ?"

Hai vợ chồng cũng không biết thời cuộc sau này sẽ như thế nào, còn có thể kiếm được nhiều tiền hơn hay không, đều muốn vì con gái mà ưu tiên tính toán.

"Đây là chúng ta lập trường không giống nhau, " Lâm Đại Nữu bỏ qua, "Căn nhà này, là em và Đại Nha tìm được, hiện tại em muốn tự mình mua, hẳn là có thể chứ?"

Ngực Trần Cường phập phồng, muốn tranh luận, lại phát hiện mình không thể nói gì, cuối cùng chỉ có thể cứng ngắc bỏ xuống một câu "Tùy em", liền đóng cửa mà đi.

Lâm Đại Nữu quay đầu, hít sâu một hơi.

Bên ngoài, Thẩm Y Y đang chờ mẹ Lý đóng gói canh gà cho cô mang về cho Tam Bảo và Tiểu Bối ăn, liền thấy Trần Cường đè nén tức giận đi ra, cao giọng kêu An An vài tiếng.

An An vốn đang chơi đùa bên ngoài cửa với Vượng Tài, Khoái Khoái và Lạc Lạc vội vàng chạy vào, "Cha ơi, có chuyện gì vậy?"

"Cha đưa con ra ngoài ăn", Trần Cường nói, kéo xe đạp của mình rồi ra hiệu cho An An ngồi lên ghế sau của chiếc xe đạp.

"Mẹ và anh trai cũng đi..." sao?

"Không dẫn theo bọn họ, chúng ta tự mình đi!" Ở trước mặt con gái Trần Cường cố gắng cười nói, "Hai người họ ăn ở nhà."

An An ngoan ngoãn trèo lên ghế sau, ôm lấy eo cha.

Trước khi Trần Cường chuẩn bị đi, nói với mẹ Lý một câu, "Bác gái, cháu dẫn An An ra ngoài ăn, bác không cần để lại cơm cho bố con cháu."

"Được," Mẹ Lý nói, chờ bọn họ đi rồi, nhỏ giọng nói với Thẩm Y Y, "Vừa rồi mẹ nhìn thấy hai vợ chồng bọn họ vào nhà, xem ra chắc là cãi nhau."

Nhìn thấy bộ dáng của Trần Cường, Thẩm Y Y cũng đoán được, nhưng cô không muốn nói chuyện với mẹ Lý những chuyện này, nói sang chuyện khác, "Mẹ, mỗi ngày mẹ và cha ngoài việc phải chăm sóc Khoái Khoái và Lạc Lạc ra còn phải nấu cơm cho cả nhà ăn, có phải rất vất vả hay không?"

"Không vất vả không vất vả, chuyện này còn nhẹ nhàng hơn lúc còn làm việc ở dưới quê rất nhiều, hơn nữa, " mẹ Lý tiến đến bên tai Thẩm Y Y, vẻ mặt hưng phấn nói, "Bọn họ đều đưa mẹ tiền mua thức ăn, số tiền đó ngoại trừ mua thức ăn, mỗi tháng còn có thể dư hơn một trăm đồng."

Nói xong, lại sợ Thẩm Y Y cho rằng bà khấu trừ tiền ăn mà hai nhà Trần Cường và Chu Phong Thu đưa, vội vàng nói, "Mẹ cũng không cố ý tiết kiệm tiền đâu, mẹ đều mua các loại đồ ăn ngon khác nhau cho mấy nhà ăn, mỗi bữa đều có thịt, dầu muối mẹ cũng cho đủ, bọn họ đều có thể ăn no! Ngay cả cha con cũng khen mẹ!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia