ZingTruyen.Asia

Thập Niên 70: Sống Lại Trước Khi Bỏ Chồng Bỏ Con ( Từ Chương 251 đến 450 )

Chương 315

kimmi-le

Hiện tại đang là giờ tan tầm giữa trưa, lưu lượng người tương đối lớn, có không ít sạp bán hàng rong đang rao hàng quang minh chính đại ở đầu đường.

Chu Phong Thu và Trần Cường, Lâm Đại Nữu đều chưa từng nhìn thấy khung cảnh thế này, bất chợt nhìn ngây người, đạp xe đạp không nhìn đường, suýt chút nữa là đụng vào nhau.

Chu Phong Thu cảm khái: "Kinh Thị quả nhiên là phồn hoa tiên tiến, dám trắng trợn rao hàng như thế, ở thôn mình ai dám làm như thế?"

"Hơn nữa bộ đồ nghề chỉ có mỗi chiếc xe đạp." Lâm Đại Nữu nói tiếp, sự chú ý của cô ấy đã dừng ở quần áo của người khác, nói: "Quần áo họ mặc cũng nhìn bắt mắt hơn chúng ta, hơn nữa kiểu dáng cũng đẹp hơn chúng ta!"

"Dù sao cũng là Kinh Thị mà." Trần Cường nói: "Không phải là nơi nhỏ như thôn chúng ta có thể so sánh được."

"Hai năm nay ở dưới thôn." Thẩm Y Y nói: "Cũng sẽ chậm rãi phát triển."

Chí ít sẽ không lạc hậu nữa.

Lâm Đại Nữu tò mò: "Y Y, chị nói, ở đây bày hàng, thật sự sẽ không bị trật tự đô thị bắt sao?"

Không đợi Thẩm Y Y mở miệng, Trần Cường đã cười: "Có bị trật tự đô thị bắt hay không, chẳng lẽ em muốn tới đây bày hàng vỉa hè à?"

"Không được sao?" Lâm Đại Nữu hỏi.

Trần Cường nghẹn gọng, nhìn thấy vẻ mặt Lâm Đại Nữu không giống nói đùa, lại nhìn về phía Thẩm Y Y.

Thẩm Y Y chú ý tới ánh mắt của anh, cười hỏi: "Không được sao?"

"Được được được." Trần Cường cười nói: "Chị dâu, chị ưu tú như vậy, làm gì không được? Nhưng các người bán cái gì?"

"Những thứ có thể bán nhiều lắm." Thẩm Y Y cười nói: "Hàng ăn uống, quần áo, loại nào không thể? Hiện tại chỉ cần dám ra đây bán, gần như sẽ không lỗ!"

"Chị dâu, chị không hổ là học kinh tế, cái gì cũng hiểu." Trần Cường lại khen ngợi, Thẩm Y Y thi lên đại học, sau khi dẫn nhà dẫn người đến Kinh Thị, Trần Cường đã hoàn toàn thay đổi ấn tượng về Thẩm Y Y.

Lâm Đại Nữu nhìn Trần Cường, vẻ mặt nhàn nhạt.

...

Số lần Thẩm Y Y đến công xưởng phế liệu không nhiều, thậm chí có thể nói là cô chưa từng tới, bởi vì cô chọn điểm mua nhà có tới đây một lần.

Bình thường không cần cô hỗ trợ, cộng thêm công xưởng phế liệu rất bẩn và loạn, nhân viên cũng đều là mấy người đàn ông cao to, Lý Sâm không muốn để cô tới.

Cho nên lúc Thẩm Y Y nhìn thấy cánh cửa sắt hoành tráng, trước cổng còn có một người gác cổng đang trông coi thì vẫn lấy làm kinh hãi.

Bọn người Trần Cường, Chu Phong Thu cũng thế, hỏi: "Đây là, công xưởng phế liệu của anh Sâm?"

Công xưởng này lớn hơn trong tưởng tượng của bọn họ nhiều.

"Đúng vậy." Thẩm Y Y nói, cô nhớ là ở địa chỉ này, lúc mở rộng bản vẽ phẳng của Lý Sâm, Thẩm Y Y còn từng nhìn, bố cục chính là thế này, nhưng không ngờ trong hiện thực lại lớn tới thế, nói: "Chúng ta đi vào trước đi."

Người gác cổng cản bọn họ lại: "Mọi người là?"

"Ông chú, tôi là vợ của Lý Sâm." Thẩm Y Y tự giới thiệu: "Đến tìm Lý Sâm."

"Cô là bà chủ?" Người gác cổng hoài nghi nhìn Thẩm Y Y.

"Ông chú, ông không tin à?" Chu Phong Thu hẹp hòi cười: "Khí độ của chị dâu tôi không xứng với anh Sâm của chú hả?"

Ông chú đeo kính lão lên, quan sát dáng vẻ và khí độ của Thẩm Y Y, xác thực không giống là kẻ lừa đảo, lại bị Chu Phong Thu chọc cho vui vẻ cười lên, vội nói: "Xứng chứ xứng chứ, trong xưởng luôn có người nói dáng vẻ bà chủ tựa như tiên nữ, tôi còn không tin, hôm nay được gặp một lần, quả nhiên danh bất hư truyền!"

Thẩm Y Y bị bọn họ trêu ghẹo, ngượng ngùng, nói: "Được rồi, được rồi, đừng khen nữa, chúng ta đi vào trước đi!"

Công xưởng phế liệu ngay ngắn trật tự, chia làm bốn khu vực, sâu bên trong nhất là khu làm việc và nhà ăn, bên trái nhất là khu phân loại, tương đối lộn xộn, phế liệu vừa mới thu gom về đều đặt ở nơi này; ở giữa là khu trưng bày, đặt một phế phẩm bên trên có ghi "phân loại đồ tốt"; bên phải nhất là khu xuất hàng.

Mỗi khu vực đều có nhân viên đang làm việc, nhìn thấy bọn họ tiến đến, ánh mắt đồng loạt nhìn qua.

"Sạch sẽ hơn tưởng tượng của em." Lâm Đại Nữu nói: "Em tưởng là mùi khác thường sẽ rất nồng."

"Đã thuê người đúng giờ tới làm vệ sinh." Thẩm Y Y nói, mùi công xưởng phế liệu khác thường nặng, đây là không thể tránh khỏi, giống hồi đó Thẩm Y Y đến trạm phế phẩm vơ vét sách cho Đại Bảo, mỗi lần đều bị mùi khác thường hun đến muốn nôn mửa, cho nên cô cố ý nói với Lý Sâm chuyện này, Lý Sâm tìm người đến chuyên làm vệ sinh.

Đang nói, đã đến văn phòng của Lý Sâm, vẫn chưa đi vào đã nghe thấy giọng nói Lý Sâm chứa sự tức giận từ bên trong phát ra, anh nói: "Bây giờ cậu lập tức đi khai trừ bọn họ!"

"Anh Sâm, em làm không được... Bọn họ đều là anh em của em." Là giọng của Lưu Kiến Cương.

"Làm không được cậu cũng cút theo đi!"

Thẩm Y Y và Chu Phong Thu, Trần Cường còn có Lâm Đại Nữu liếc nhau một cái, Chu Phong Thu, Trần Cường đều rụt cổ một cái, nhỏ giọng nói: "Chị dâu, anh Sâm nổi giận, hay là lát nữa chúng ta lại đi vào?"

"Cùm cụp!" Lưu Kiến Cương đã bước ra rồi, trên mặt có vẻ áy náy, hụt hẫng và chần chờ, bất chợt nhìn thấy Thẩm Y Y, sửa biểu cảm lại, kêu một tiếng: "Chị dâu."

Thẩm Y Y cười gật đầu, chờ sau khi Lưu Kiến Cương đi, đã mở cửa đi vào.

"Ai?" Giọng điệu không kiên nhẫn của Lý Sâm truyền tới, Trần Cường và Chu Phong Thu nép sát vào nhau dừng lại, theo bản năng muốn đi ra ngoài.

Thẩm Y Y kêu một tiếng: "Anh Sâm!"

Lý Sâm nhìn thấy Thẩm Y Y, sắc mặt hơi sững sờ, vội vàng đứng lên, chào đón: "Vợ, sao em lại tới đây?"

Trần Cường và Chu Phong Thu dừng lại, bọn họ đã quên rồi, bọn họ có tấm kim bài miễn tử là chị dâu này!

"Hôm nay anh đi quá sớm, em dẫn mấy người cậu Chu tới xem thử." Thẩm Y Y nói, đưa cơm trưa đã xách theo cho anh: "Ăn cơm chưa? Em mang cơm trưa tới cho anh đây."

"Vẫn chưa." Lý Sâm nhận hộp cơm bằng nhôm, liếc nhìn Trần Cường và Chu Phong Thu.

Trần Cường và Chu Phong Thu cười ha ha: "Anh Sâm."

"Ngồi trước đi." Lý Sâm nói, sau đó kéo vợ anh đến chỗ ngồi của anh.

Thẩm Y Y quan sát phòng làm việc của anh, rất đơn sơ, ngoài một cái bàn làm việc và một cái ghế thì chỉ có một ghế sô pha.

Nhớ tới sự việc vừa mới đụng phải, Thẩm Y Y hỏi: "Vừa rồi có chuyện gì thế?"

"Lúc anh không có ở đây, mấy người anh em đi ra từ trong đó của cậu ta dùng mánh lới, nhận tiền lương nhưng không làm việc, cậu Lưu bao che cho bọn họ." Giọng điệu của Lý Sâm khi nói với Thẩm Y Y rất vững chãi: "Không sao hết, vợ, anh có thể xử lý."

Được.

Thẩm Y Y chỉ hỏi mà thôi, không có ý định nhúng tay.

Chu Phong Thu và Trần Cường đã tới, hiển nhiên buổi chiều sẽ không trở về, Lý Sâm giới thiệu công việc cho trong xưởng bọn họ, Thẩm Y Y và Lâm Đại Nữu ở bên cạnh nghe một hồi.

Hai người đều không cảm thấy hứng thú với những chuyện này cho lắm, cho nên buổi chiều đã đi về trước rồi. Khi ra đến cổng, phát hiện mấy người anh em Lưu Kiến Cương đang hung hung hổ hổ rời đi.

Thẩm Y Y nhíu mày, Lưu Kiến Cương trọng tình nghĩa là ưu điểm của anh ấy, cũng là khuyết điểm của anh ấy, may mắn, anh ấy đã khá trưởng thành rồi.

Trên đường trở về, lúc đi qua con ngõ hẻm ở trên phố, Thẩm Y Y chú ý tới ánh mắt Lâm Đại Nữu luôn dán chặt vào trên các quầy hàng và lưỡng lự, cô không thể không thuận theo ánh mắt của cô ấy nhìn thử.

Phát hiện có không ít quầy ăn vặt đều đầy ắp người, ông chủ quầy ăn vặt loay hoay liến thoắng, động tác đếm tiền cũng thông thạo vô cùng.

Thẩm Y Y hơi động lòng, trêu ghẹo nói: "Có ý tưởng gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia