ZingTruyen.Asia

[ThanhVũ] - Một Vòng Hạnh Phúc

Chương 40: Là Anh Sai

Kuropo_chan

Bữa ăn xã giao vào buổi tối này của Vương Thanh đã sớm được an bài chu đáo, như mọi khi vui chơi giải trí nói chuyện làm ăn cũng chỉ mất khoảng ba tiếng đồng hồ, bởi vì khi kết thúc hắn còn có thể đi đón Đại Vũ. Thế nhưng cả ngày hôm nay vì chuyện trong lòng nên không có ăn gì, mới uống vài chén liền thấy không tỉnh táo.

Uống say rồi bắt đầu một mực muốn đi tìm Đại Vũ, hai người trợ lý không có cách nào khác ngoài đưa người đi về nhà.

Trời gần sáng Vương Thanh bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, phát hiện bản thân đang nằm trên giường ở nhà, cầm điện thoại lên muốn xem giờ thì đồng thời di động cũng vang lên một hồi chuông báo thức, trong lòng hắn chết lặng. Vốn dĩ buổi tối định đón người về, bán manh một hồi rồi ngoan ngoãn nhận một cái tát là mọi chuyện coi như hòa. Thế nhưng hôm qua hắn lại không có đi, thật không biết Đại Vũ sẽ nghĩ về hắn như thế nào a.

Xong Xong Xong rồi!!!!.

Vương Thanh thì thầm một hồi vội vã từ trên giường đứng dậy, áo khoác cũng không kịp mặc đã vội vàng chạy ra cửa đến chỗ thang máy.

Cửa thang máy vừa đinh một tiếng, Phùng Kiến Vũ đứng ở bên trong nhìn thấy vẻ mặt Vương Thanh thì bị dọa cho hoảng sợ, còn Vương Thanh cũng bị vẻ mặt của cậu làm cho kinh hãi không thôi.

Hai người đứng đó sững sờ mất một lúc, Phùng Kiến Vũ mới chủ động đi ra khỏi thang máy. Vương Thanh nhìn vẻ mặt mệt mỏi của cậu, thiệt đau lòng muốn chết, tay sờ qua gò má lạnh lẽo của Phùng Kiến Vũ rồi đem người ôm vào lòng.

Tay Vương Thanh sờ vào trong quần áo của Phùng Kiến Vũ, cảm nhận làn da cậu lạnh như băng, liền hận không thể giết chết chính mình. Phùng Kiến Vũ được hắn ôm trong lòng, rốt cuộc cũng lấy lại chút cảm giác an toàn.

"Anh tại sao không đi đón em?".

"Xin lỗi, anh uống nhiều, vừa mới tỉnh đang muốn đi tìm em".

Phùng Kiến Vũ cọ cọ bờ vai hắn, không buồn không vui ừ một tiếng. Vương Thanh có chút hoảng, xoa xoa đầu cậu chỉ thấy có lạnh lẽo bao quanh: "Đại Vũ, anh tắm cho em nhé".

"Ừm".

Cởi quần áo bước vào trong bồn tắm, Phùng Kiến Vũ vẫn có chút ngơ ngẩn, Vương Thanh thật sự lo sợ, liên tục xoa xoa trên lưng cậu làm ấm. Phùng Kiến Vũ đột nhiên xoay người ngồi lên người Vương Thanh, tay nâng mặt hắn lên nhìn nhìn một hồi rồi bỗng nhiên cúi đầu hôn xuống.

Vương Thanh ôm lấy hông Phùng Kiến Vũ không dám động, tùy ý để đầu lưỡi cậu xông tới, dây dưa mà gặm cắn môi hắn, không có một tiết tấu nhất định, duy chỉ có tâm tình kích động mà liếm hôn. Vương Thanh vuốt ve  phần gáy Phùng Kiến Vũ để cậu yên tâm rồi mới đoạt lại thế chủ động, mút lấy đầu lưỡi non mềm kia, trấn an tâm tình đang dậy sóng của cậu.

Phùng Kiến Vũ cuối cùng cũng thở hổn hển dừng lại, xoa xoa ngực hắn, tìm lên vành tai hắn mà xoa xoa, rồi lại sờ đến phần xương quai xanh, sờ quanh cổ lúc nữa mới nụ cười: "Em không có nằm mơ?".

Vương Thanh thở dài một cái, giơ tay lên vỗ nhẹ gò má cậu: "Đồ ngốc này!".

Phùng Kiến Vũ ôm lấy hắn mà cười. Lúc cậu ra khỏi phim trường không gọi được xe, phải đi bộ hơn một tiếng đồng hồ mới bắt được taxi về nhà. Đối với Phùng Kiến Vũ không phải nhất định là phải về nhà, chỉ là khoảnh khắc tỉnh dậy kia, cậu không thấy Vương Thanh ở bên liền vội vàng muốn đi xác nhận. Xác nhận rằng hiện tại hai người ở bên nhau, xác nhận rằng mọi thứ không phải do cậu ngộ nhận mà có.

Vương Thanh nắm tay cậu nghiêm túc nói một lần nữa: "Anh xin lỗi. Vốn là muốn đi đón em, nhưng không cẩn thận lại uống nhiều, anh hứa sau này dù có chuyện gì đi nữa, cũng nhất định sẽ đi đón em về nhà".

Phùng Kiến Vũ rũ mắt, vẽ vòng vòng trên xương quai xanh của Vương Thanh: "Cũng không bắt anh phải đi đón em, em có thể tự về. Đúng không, giao thông rất thuận tiện, em cũng có tài xế mà. Thế nhưng sau chuyện kia, anh lại không đến, cũng không nói trước với em một tiếng, có phải như vậy là quá đáng lắm không?".

"Ừm, đều là lỗi của anh" Vương Thanh vuốt vuốt hông cậu, chu miệng hôn chóc chóc mấy cái, rồi cắn cắn môi cậu: "Đừng giận, hôn một cái".

Phùng Kiến Vũ ngửa đầu tránh, giơ tay cho hắn một cái tát: "Anh biết rõ nữ diễn viên kia xuất hiện là do có người sắp đặt, tại sao vẫn cãi nhau với em?".

Nhắc tới cái này Vương tổng bắt đầu thấy ủy khuất: "Nói là sẽ cùng nhau xem phim, tại sao em lại có thể cùng người khác đi xem như vậy?. Có là bị sắp đặt cũng không được, em nói lời phải giữ lời chứ".

“Chỉ vì chuyện này?” Phùng Kiến Vũ tức đến mặt mũi tối sầm: “Chỉ vì chuyện này mà anh cãi nhau với em, lại còn lôi chuyện cũ ra rồi nói em muốn ôn tình xưa với người khác?!?”.

Vương Thanh nắm lấy cái tay đang bấu lấy mặt hắn: “Ai da, anh giận thật mà. Anh muốn cùng em đi xem phim, vậy mà em lại cùng người khác xem, anh không vui em cũng không dỗ anh”.

“Nể mặt anh quá rồi phải không, còn muốn em còn dỗ anh???. Ai cùng cô ấy xem phim chứ, lúc hoạt động vừa kết thúc em liền đi, còn không xem được một phút nào cả” Phùng Kiến Vũ tức giận định bỏ đi, Vương Thanh vội lấy tay kéo cậu lại: “Ôi kìa, ôi kìa. Anh sai rồi, anh sai rồi, đừng đừng”.

Phùng Kiến Vũ hậm hực nhìn hắn, Vương Thanh cầm tay cậu áp vào mặt của hắn rồi xoa xoa, nhỏ nhẹ nói: “Nếu không em đánh anh hai cái đi”.

Phùng Kiến Vũ lấy tay nhéo nhéo khuôn mặt đẹp trai của hắn, hành hạ một lúc, bỗng nhiên ôm lấy hắn không nói câu nào.

Vương Thanh vuốt lưng cậu hỏi: “Không giận nữa?”.

Tức giận?. Phùng Kiến Vũ nghĩ thầm. Giận gì nữa hả, lúc này mặt kề mặt, ngực dán trong ngực, tim đập cùng một nhịp, tức giận cái gì cũng tan thành mây khói hết rồi.

Thế nhưng...

“Thanh ca này, em nói... Anh lúc này đột nhiên chào cờ có phải là phá hỏng bầu không khí lắm không?”.

Vương Thanh cắn lỗ tai cậu cố ý đè thấp giọng: “Do ai không mặc quần áo mà ngồi trên người anh vừa hôn vừa sờ a...”.

Phùng Kiến Vũ giật mình một cái vung tay cho tên kia một cái tát: “Vậy lưu manh nào cởi quần áo của em?”.

“Được được được, đều là lỗi của anh, lỗi của anh”.

Phùng Kiến Vũ nằm vắt vẻo trên vai Vương Thanh, nhìn chằm chằm nơi nào đó rồi đờ ra, tâm tình chấn động khiến cậu có chút mệt mỏi. Thật may cuối cùng đâu cũng vào đấy.

Vương Thanh vuốt ve tấm lưng trần trụi của cậu, trong lòng viên mãn không nhịn được muốn làm gì gì đó: “Đại Vũ, Đại Vũ?”.

Hắn gọi hai tiếng, người trong lòng cũng không phản ứng. Vương Thanh thở dài, cứ như vậy mà ngủ sao...

Vương Thanh ngủ một lát rồi dậy sớm, chuẩn bị bữa sáng cùng đồ ăn vặt cho bảo bối của hắn, nhìn đồng hồ cũng đến lúc rồi mới vào phòng  ngủ gọi cậu dậy.

Phùng Kiến Vũ ở trên giường không biết từ lúc nào đã lăn sang cọ cọ vào gối của hắn, nửa khuôn mặt chôn trong chăn ngủ say sưa. Vương Thanh xoa xoa má cậu: “Ngủ như y con heo nhỏ...”.

“Đại Vũ, đến giờ rồi, mau dậy...” Vương Thanh khom lưng hôn lên trán Phùng Kiến Vũ, cắn vào cái mũi cao cao: “Dậy đi nào...”.

Phùng Kiến Vũ rầm rì hai tiếng, ánh mắt mờ mịt nhìn hắn, Vương Thanh hướng môi cậu hôn một cái: “Nhanh đi ăn sáng, anh đưa em đến phim trường”.

Phùng Kiến Vũ rầm rì không chịu dậy, ôm cổ Vương Thanh, mặt chôn ở cổ hắn lầm bầm nói: “Anh tới đón em a...”.

Vương Thanh trong lòng đau nhói, vỗ vỗ tay cậu: “Anh sẽ tới đón em. Ngoan, dậy đi”.

Phùng Kiến Vũ vẫn ôm chặt lấy hắn không buông, Vương tổng hết cách đành luồn tay ôm lấy cái mông cong cong của ai kia, trực tiếp bế vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân. Hắn đặt Phùng Kiến Vũ ngồi xuống bên cạnh bồn rửa tay, đưa một cốc nước ấm cho cậu súc miệng, sau đó đưa một cái ca không cho cậu: “Nhổ ra”.

Vương tổng nâng cằm cậu lên, giơ bàn chải điện đang chạy ong ong: “Há miệng”.

Phùng Kiến Vũ trên đầu vểnh ra mấy sợi tóc ngây ngô, ngoan ngoãn há miệng, ngơ ngác mà nhìn hắn, dần dần thanh tỉnh lại.

Vương Thanh lau bọt kem đánh răng bên miệng cậu, giống như dỗ trẻ nhỏ, miệng lẩm bẩm: “Từ trên xuống dưới, lên lên xuống xuống, trái trái phải phải, bên trong bên trong...”.

Đột nhiên bàn chải đánh răng bị người nắm lấy, Vương Thanh ngẩng đầu lên thấy Phùng Kiến Vũ cười ánh mắt cong cong: “Tỉnh rồi sao?. Tự chà răng đi”.

Phùng minh tinh buông bàn chải ra, lại há miệng: “A------”.

Vương tổng làm ra vẻ thở dài, vừa oán trách cậu đến sinh hoạt cá nhân cũng không thể tự lo, vừa chăm chú tỉ mỉ chải răng cho cậu. Xong xuôi cầm lấy khăn mặt đợi cậu súc miệng.

“Tự lau mặt nhé?”.

“Ừm”.

Trợ lý mang theo điểm tâm đến phim trường, gõ cửa không ai ra mở, gọi điện cũng không ai nghe máy, tìm tài xế đến mở cửa lại không tìm thấy Phùng Kiến Vũ. Cả người cô nàng cứng đơ, sợ đến phát điên, khóc lóc gọi điện cho Hứa Tĩnh nói không thấy Phùng Kiến Vũ đâu cả. Hứa Tĩnh trái lại rất bình tĩnh, bảo cô nàng gọi cho Vương Thanh hỏi thăm thử xem.

Trợ lý khóc lóc suýt ngất, bấm điện thoại gọi cho Vương Thanh, còn lo sợ Vương Thanh sẽ tính sổ với cô khi biết cô không tìm được Phùng Kiến Vũ. Kết quả... Vương Thanh bên kia bình tĩnh nói: “Cô quay đầu lại”.

Trợ lý cô nương không hiểu gì cả, quay đầu lại liền bắt gặp Vũ ca của cô đang bước xuống từ xe Vương tổng, tung tung tăng tăng mặc một cái áo khoác dầy, mặt ngơ ngác hỏi: “Mấy người tụ tập ở đây làm gì, họp à?”.

“Vũ ca!!!!” Trợ lý gào lên một tiếng rồi lao qua, thoáng thấy ánh mắt Vương Thanh từ phía sau bắn tới liền khựng lại: “Tôi tưởng anh bị bắt mất!”.

Phùng Kiến Vũ giờ mới hiểu được mọi chuyện, hai tay vắt chéo nhau thành hình chữ thập: “A xin lỗi xin lỗi. Nửa đêm tôi về nhà, quên nói cho mọi người biết”.

Trợ lý nhanh nhảu đáp:”Anh không sao là tốt rồi, nhanh đi make up, sắp đến giờ rồi”.

Vương Thanh nhìn thấy Phùng Kiến Vũ tâm trạng tốt, tâm tình của hắn cũng theo cậu mà tốt lên, hướng phía trợ lý vẫy vẫy tay. Trợ lý vội chạy tới: “Thanh ca có gì dặn dò?”.

Vương Thanh từ cốp xe lấy ra đồ ăn vặt của Phùng Kiến Vũ: “Hôm nay có thể bận một chút, không có thời gian đưa cơm. Buổi trưa cô nhớ cho em ấy ăn gì ngon ngon, buổi tối tôi tới đón”.

“Anh yên tâm đi, để tôi”.

Trợ lý ôm túi đồ ăn vặt nhìn Vương Thanh rời khỏi, trong lòng hiếu kì ngày hôm qua hai người giống như tận thế đến nơi, vậy mà ngày hôm nay lại quá mức tình tứ. Mấy người đang hẹn hò thật sự rất thần kì a~.

Vương Thanh lái xe đi làm, vừa đến cửa phòng làm việc đã đụng phải hai trợ lý đang khép nép rụt cổ đứng chắn: “Hai người làm gì?”.

“Ông chủ, hôm qua anh uống nhiều, chúng tôi đưa anh về nhà, chúng tôi nghĩ rằng Vũ ca không thấy anh đến đón sẽ tự mình về, ai biết được anh ấy không có anh đón sẽ không về nhà. Ông chủ, lần sau dù anh có uống nhiều đến đâu chúng tôi cũng nhất định đem anh đánh cho tỉnh, để anh có thể đi đón Vũ ca về nhà” Kỳ Kỳ biểu tình thành khẩn: “Tôi thề”.

Trợ lý Nhãn Kính cũng phấn chấn thề thốt phụ họa. Vương Thanh cho mỗi người một cái gõ đầu: “Các cô tin tức nhanh vậy, cái gì cũng biết?”.

Hai người phụ tá ôm đầu cúi mặt không đáp. Vương Thanh hừ một tiếng: “Xếp lịch hẹn với Hứa Tĩnh, tôi cần gặp có việc”.

Trợ lý ôm đầu chạy đi, nếu để hắn biết mấy người trợ lý các cô có một group chat nhỏ bí mật, phỏng chừng sẽ bị ông chủ hủy thi diệt tích.

Vương Thanh vào phòng làm việc chuyện đầu tiên là tưới nước cho chậu cây. Hắn hôm qua không để ý, ngày hôm nay mới phát hiện ở giữa hai mầm lá non có một nụ hoa non nớt chồi ra chuẩn bị khoe sắc.

Đây là... muốn ra hoa rồi?.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia