ZingTruyen.Asia

Than Y Ngoc Phi

Chương 96

Tuy nhiên, màu sắc của khối sắt đặt bên trong hộp thì trông khác những khối sắt cùng loại một chút. Mặt trên của khối sắt này có một vài tia màu đỏ, hơn nữa màu đỏ kia hình như từ bên trong lộ ra.

Nếu nói, đây là thần vật trong truyền thuyết thì chắc chắn nó sẽ có không ít niên đại, nhưng phía trên hoàn toàn không có dấu hiệu bài mòn theo năm tháng, ngược lại còn sáng đến lạ thường.

Tuy không nhìn rõ lắm thứ đặt trong hộp kia nhưng Mạnh Phất Ảnh vẫn cảm thấy hơi kinh sợ. Vật này có lẽ không lợi hại được như lời đồn đại, nhưng chỉ sợ nó cũng chẳng phải thiên thạch bình thường. Bởi vì, cho dù Đạt Hề vương triều có đem đồ giả đến đây thì chắc chắn cũng phải là một thứ có giá trị.

" Đây là Càn Khôn Chuyển, thỉnh điện hạ kiểm tra tỉ mỉ." Đạt Hề Nhiên hơi cười khẽ, thanh âm nghe rất khách khí, nhưng khóe môi lại hiện lên sự trào phúng nhàn nhạt, cũng bộc lộ một chút cảm xúc của hắn hiện tại.

Hiên Viên Diệp nhìn thiên thạch trong hộp kia cũng hơi sửng sốt một chút, trên mặt cũng không lộ ra nhiều biểu tình khác lạ, nhưng vẫn có chút âm trầm không dễ nhận ra lóe lên trong con ngươi.

" Điện hạ nên kiểm tra cẩn thận thì hơn." Đạt Hề Nhiên càng thêm tươi cười.

" Càn Khôn Chuyển này chúng ta chưa bao giờ nhìn thấy qua, là thật hay là giả chúng ta cũng không thể nào phân biệt được." Mạnh Vân Thiên bình tĩnh nói. Thanh âm nhẹ nhàng nhưng lại mang theo sự uy nghiêm làm cho người ta không thể nào xem nhẹ.

" Thế nào? Ý của Hầu gia là bản cung đang lừa gạt Hiên Viên vương triều sao?" Đạt Hề Nhiên nghe vậy, hai mắt híp lại, lạnh lùng nói, trong thanh âm ẩn chứa vài phần tức giận.

" Lời này bản hầu không nói! Bản hầu chỉ nói không thể nào phân biệt được thật giả, chứ không nói là giả!" Mạnh Vân Thiên cũng không hề tức giận, vẫn vui vẻ cười nói. Hơi ngừng lại một chút, sau đó ông nói tiếp: " Càn Khôn Chuyển này cũng không có mấy người được nhìn thấy qua, bản hầu nói lời này là điều cực kì bình thường. Thái tử làm gì mà phải khẩn trương như vậy? Phản ứng của Thái tử có phải là quá khẩn trương rồi không?"

" Lời của Hầu gia rất đúng, Càn Khôn Chuyển này bổn vương cũng không biết phân biệt thật giả như thế nào!"Luôn luôn giữ im lặng, Hiên Viên Diệp lúc này mới lên tiếng.

Đạt Hề Nhiên nhíu mày lại, sắc mặt cũng trầm xuống, khóe môi nhếch lên: "Vậy ý của điện hạ là gì? Chẳng lẽ không muốn nhận Càn Khôn Chuyển này sao? Nếu đúng là như vậy thì bản cung sẽ cho người mang Càn Khôn Chuyển này trở về vậy."

"Nếu Thái tử muốn làm như vậy, bổn vương sao có thể ngăn cản được." Hiên Viên Diệp nhếch môi cười lạnh, cố ý nói. Hắn biết rõ, Đạt Hề Nhiên đã mất quá nhiều công sức để đến Hiên Viên vương triều, chắc chắn sẽ không dễ dàng, tùy ý mà rời đi. Đạt Hề Nhiên muốn kích hắn, chỉ sợ công phu của Đạt Hề Nhiên còn chưa đủ.

Ngươi..." Đạt Hề nhiên chán nản, vô cùng tức giận, con ngươi thẳng tắp âm ngoan, trừng trừng nhìn Hiên Viên Diệp, nhưng ngay lập tức ẩn đi.

"Điện hạ cùng bản cung cũng coi như chỗ quen biết đã lâu, bản cung làm người thế nào, điện hạ chắc hẳn rất rõ ràng. Chẳng lẽ Điện hạ không tin bản cung ư?"

"Bổn vương cũng vì quá rõ ràng, cho nên mới không thể không cẩn thận." Khóe môi Hiên Viên Diệp cong lên, nở nụ cười trào phúng.

Đạt Hề Nhiên mặc dù là Thái tử Đạt Hề vương triều, cũng là kẻ dã tâm có thừa, nhưng không đủ thông minh. Đạt Hề Nhiên vì muốn thế lực của bản thân cũng như vương triều Đạt Hề càng lúc càng cường đại nên chuyện gì cũng dám làm, giống như chuyện lần trước Đạt Hề Nhiên đã để cho Đạt Hề Tĩnh đên câu dẫn hắn.Hắn dám khẳng định lần đó tuyệt đối là do Đạt Hề Nhiên an bài trước.

Vậy nên lần này, hắn không khỏi ngầm suy đoán xem Thái tử rốt cuộc đã đáp ứng điều kiện gì với Đạt Hề Nhiên.

"Hiên Viên Diệp, ngươi có ý gì?" Lần này Đạt Hề Nhiên tức giận thật. Lời này của Hiên Viên Diệp rõ ràng là đang vũ nhục hắn. Hắn tức giận nhìn về phía Hiên Viên Diệp, lửa giận bốc lên không ngừng.

"Thái tử đừng quá mức kích động." Hiên Viên Diệp không chút nào để ý đến cơn tức của hắn, vẫn một bộ dáng vân đạm phong khinh, có vẻ như còn hơi hơi đùa cợt: "Bổn vương chỉ đang bàn chuyện thôi mà."

"Bàn chuyện?" Đôi mắt của Đạt Hề Nhiên nheo lại, nâng cao giọng, nhìn quét vào Càn Khôn Chuyển trong hộp một cái, rồi lạnh lùng nói, "Được, vậy bàn bạc đi! Hoàng Thượng đã lệnh cho Điện hạ tới tiếp nhận Càn Khôn Chuyển tiến cung, nhưng Điện hạ thử nói xem, thái độ của Điện hạ hiện tại là có ý gì?"

" Cũng chẳng có ý gì! Phản ứng của Thái tử có phải là hơi kích động quá rồi không?" Mạnh Phất Ảnh đột nhiên nhẹ giọng nói: " Bởi vì, chúng ta ở đây không có ai có thể nhận biết thần vật này là thật hay giả, cho nên muốn có bằng chứng xác thực, để tránh phiền phức về sau. Việc này cũng là điều dễ hiểu mà."

" Có ý gì?" Đạt Hề Nhiên lập tức nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh, gương mặt đen tuyền của nàng dường như ẩn chứa điều gì đó, khóe môi lại còn hiện lên ý cười trào phúng.

Mạnh Phất Ảnh đương nhiên là biết hắn ta đang nghĩ gì, nhưng cũng chẳng thèm để ý. Nàng từ từ lấy ra một tiểu hồng bào, đặt lên bàn, nhẹ nhàng mở ra rồi chậm rãi nói từng chữ: " Vật này đích xác là thần vật của Đạt Hề vương triều, thỉnh điện hạ đóng dấu vào!"

Đạt Hề Nhiên kinh ngạc, hai mắt trợn lên ẩn chứa vài phần tức giận, ngoan thanh nói: " Bản vương xuất môn tùy lúc mà cũng cần phải mang theo con dấu bên người hay sao?"

" Không mang con dấu cũng không sao, vậy xin Thái tử ấn dấu tay của mình vào đây!" Mạnh Phất Ảnh đã sớm lường trước hắn ta sẽ nói như vậy, trên mặt hiện lên một nụ cười nhạt. Hơi ngừng lại một chút, sau đó nàng nói tiếp: " Thiên hạ thiên thiên vạn nhân nhưng dấu tay mỗi người lại không ai giống ai. Nói thật, ấn dấu tay còn đáng tin hơn cả đóng dấu."

" Làm sao ngươi biết dấu tay mỗi người không đồng nhất!?" Đạt Hề Nhiên sửng sốt, hoài nghi nhìn Mạnh Phất Ảnh.

" Con người không giống nhau, vân tay đương nhiên cũng không giống. Nếu Thái tử không tin có thể kiểm chứng ngay bây giờ. Gọi mọi người lại đây, điểm dấu tay vào, dùng kính lúp soi kỹ sẽ biết được ngay thôi." Hai mắt mạnh Phất Ảnh khẽ chớp, khóe môi cũng nhếch lên cười lạnh. Tuy rằng kỹ thuật ở Cổ đại này chưa tiên tiến nhưng khẳng định dùng phương pháp này vẫn nhìn ra được.

" Đương nhiên, nếu Thái tử thấy dấu tay chưa đủ bảo đảm thì Điện hạ có chuẩn bị sẵn giấy bút, Thái tử viết thêm vài chữ chứng nhận. Thái tử đến hiến bảo vật là để thể hiện thành ý của Đạt Hề vương triều, chúng ta đương nhiên hiểu, chỉ tiếc có vài tên phàm phu tục tử lại không hiểu như vậy. Cho nên, chúng ta mới phải làm thế này để mọi người đều an tâm. Thái tử thấy thế nào?" Mạnh Phất Ảnh nhàn nhã nói.

Sắc mặt Đạt Hề Nhiên thay đổi mấy lần, nhưng giờ phút này lại không thể nói được tiếng nào để phản bác lại lời của Mạnh Phất Ảnh.

" Các ngươi rõ ràng không tin bản cung, không tin Đạt Hề vương triều." Đạt Hề Nhiên trầm mặc một lúc rồi mới nói.

" Lời này của Thái tử sai rồi! Hai nước kết giao, quý là ở thành tín, mà đây chỉ là một cách để đảm bảo thành tín đó, đối với Đạt Hề vương triều cũng như Hiên Viên vương triều đều có lợi, Thái tử không thấy thế sao?" Mạnh Phất Ảnh không khỏi cảm thấy âm thầm buồn cười trong lòng. Hắn ta càng không đồng ý càng chứng tỏ trong lòng hắn ta có quỷ.

Huống hồ, yêu cầu của nàng cũng đâu quá phận!

" Thái tử, thỉnh!" Hiên Viên Diệp không kiên nhẫn như Mạnh Phất Ảnh, trực tiếp ra lệnh.

Kỳ thật, mọi người đều hiểu rõ mục đích lần này của Đạt Hề vương triều, nói khách khí cũng chỉ vì quan hệ hai nước.

" Được, vậy thì cứ theo ý các người." Thật không ngờ, Đạt Hề Nhiên lại đột nhiên đồng ý, còn trả lời một cách cực kỳ thống khoái.

" Chính như Thất vương phi nói, đây cũng là một cách thể hiện thành tín, bản cung cũng thấy chủ ý này cũng tốt lắm." Đạt Hề Nhiên vừa nói vừa cười nhạt.

Mà sau khi nói xong cũng nhanh chóng ấn dấu tay lên Càn Khôn Chuyển, sau đó cũng cấp tốc viết một tờ giấy chứng minh, bỏ vào trong hộp.

Mạnh Phất Ảnh hơi nhíu mày. Thật không ngờ, Đạt Hề Nhiên lại dễ dàng đáp ứng như vậy.

Chẳng lẽ Càn Khôn Chuyển này là thật? Nhưng nếu là thật thì há lại dễ dàng được đưa đến Hiên Viên vương triều như thế sao?

Giờ phút này, nàng không khỏi nghi ngờ.

Đôi mắt của Hiên Viên Diệp cũng ẩn chứa nghi hoặc, không đoán được mục đích của Đạt Hề Nhiên là như thế nào.

Nhưng nếu Đạt Hề Nhiên đã điểm dấu tay lên Càn Khôn Chuyển, lại còn viết cả giấy chứng minh, cho dù vật này có là giả thì đến lúc đó cũng là chuyện của Đạt Hề Nhiên.

" Đa tạ Thái tử đã phối hợp." Hiên Viên Diệp nhìn Đạt Hề Nhiên nhẹ giọng nói, nhưng thanh âm vẫn rét lạnh như cũ.

" Thất điện hạ đã khách khí rồi!" Đạt Hề Nhiên mỉm cười, có vẻ như một chút cũng không để ý, cũng không còn tức giận như lúc trước.

Mạnh Phất Ảnh không cười, cảm giác Đạt Hề Nhiên này có gì đó rất kỳ quái. Vừa lúc nãy nhìn thấy sự biến hóa cảm xúc của Đạt Hề Nhiên, nàng khẳng định hắn cũng không giỏi trong việc che dấu cảm xúc.

Nhưng mà lúc này đây...

" Người đâu" Hiên Viên Diệp nhìn gương mặt cười khẽ của Đạt Hề Nhiên, đôi mắt có phần trùng xuống, sau đó lạnh giọng phân phó thị vệ phía sau.

" Vâng ạ!" Thị vệ cung kính đáp lời, sau đó vội vàng cầm lấy chiếc hộp kia.

" Bổn vương cũng không quấy rầy Thái tử nữa, cáo từ." Hiên Viên Diệp đứng lên, cũng không muốn nói thêm điều gì vô nghĩa với tên Đạt Hề Nhiên này nữa, xoay người rời đi.

" Bản cung không tiễn!" Đạt Hề Nhiên vẫn cười mỉm như lúc trước khách khí nói, nhưng sau khi đám người Hiên Viên Diệp rời đi, nụ cười trên gương mặt của hắn biến mất ngay lập tức.

" Điện hạ, Đạt Hề Nhiên đáp ứng dễ dàng như vậy, liệu có phải trong này còn có âm mưu nào khác nữa?" Ra khỏi dịch xá, Mạnh Vân Thiên vẻ mặt ngưng trọng hỏi.

" Ừm.." Hiên Viên Diệp thấp giọng đáp, gương mặt cũng âm trầm, sau đó phân phó Tốc Phong: " Cho người trông coi thật kỹ, ngàn vạn lần không được để xảy ra chuyện gì!"

Đạt Hề Nhiên đáp ứng quá mức dễ dàng, cho nên hắn không thể không đề phòng...

Mạnh Phất Ảnh cũng âm thầm lo lắng, nhưng phía sau cũng chỉ có thể cẩn thận đề phòng, cũng chẳng còn biện pháp nào khác.Chỉ cần đến trước yến hội không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, đợi khi yến tiệc diễn ra, ở trước mặt mọi người, giao vật này cho Hoàng Thượng là được rồi.

.....

Dạ Yến tuy rằng được làm vội vàng nhưng cũng không kém phần long trọng.Đạt Hề Nhiên mang theo Đạt Hề Tĩnh tiến vào đại điện. Sự chú ý của tất cẩ mọi người đổ dồn về phía Đạt Hề Tĩnh.

Dáng người của ả trông có vẻ hơi chật vật, bởi vì y phục được bó quá chặt, lộ ra dáng người phong tình vạn chủng dụ hoặc của mình. Ả lắc lắc vòng eo, uốn éo đi vào trong đại điện khiến ánh mắt của những nam tử trong điện đều thẳng tắp nhìn.Nhị vương gia cũng nhìn ả mà không kiêng kị gì, khóe môi nở nụ cười như có như không, cũng không hề che dấu vẻ thưởng thức của bản thân.

Đạt Hề Tĩnh nhìn thấy đôi mắt xích lõa của Nhị vương gia, hơi sửng sốt một chút, nhưng hiện tại đang ở trên đại điện nên ả thu liễm hơn so với trước rất nhiều, cũng không lộ ra quá nhiều sự khác thường.

Chẳng qua, khi Đạt Hề Tĩnh đi ngang qua chỗ của Hiên Viên Diệp, bước chân hơi ngưng lại, sắc mặt cũng hơi thay đổi một chút, hai mắt không kiềm được mà liếc nhìn Hiên Viên Diệp sau đó quắc mắt hung hăng lườm Mạnh Phất Ảnh bên cạnh.

" Tĩnh Nhi, còn không mau bái kiến Hoàng Thượng." Đạt Hề Nhiên nhìn nét mặt của ả, hơi bất mãn, không khỏi nhắc nhở.

"Tĩnh nhi tham kiến Hoàng Thượng." Đạt Hề Tĩnh nghe vậy mới thu hồi ánh mắt đang nhìn chằm chằm trên người Mạnh Phất Ảnh lại, nhìn về phía Hoàng Thượng, hành lễ.

"Được rồi, hãy bình thân." Hoàng thượng cũng hơi nhăn mày lại, sắc mặt trầm xuống, lạnh giọng nói.

Nàng công chúa này, đôi mắt vừa rồi nhìn về phía Phất Nhi thật sự rất quái.

"Ban ngồi." Hoàng Thượng lạnh giọng nói, nhưng trong thanh âm lại mang theo lãnh ý.

Đạt Hề Nhiên nghe được sự bất mãn trong lời nói của Hoàng Thượng, trong mắt hơi ẩn quá một tia ảo não, nhưng nhanh chóng cười khẽ nói:"Đa tạ Hoàng Thượng."

Sau đó, hắn dẫn Đạt Hề Tĩnh ngồi vào vị trí đã an bài sẵn ở một bên.

Hiên Viên Diệp nhìn Đạt Hề Nhiên an vị xong, muốn đem Càn Khôn Chuyển kia lên. Dù sao, trì hoãn một khắc thì càng nguy hiểm thêm một khắc.

Nhưng hắn vừa định mở miệng thì....

"Phụ hoàng, tài vũ đạo của Tĩnh Nhi ở Đạt Hề vương triều có thể nói là đệ nhất, hơn nữa cũng rất khác biệt với vũ đạo của Hiên Viên vương triều chúng ta. Không bằng mượn dạ yến hôm nay để Tĩnh nhi đến múa một khúc." Vào chính lúc này, Hiên Viên Triệt bỗng mở miệng nói, từ từ nhìn về phía Đạt Hề Tĩnh, trong nụ cười khẽ mang theo vài phần ý đậm tình sâu.

Hoàng Thượng nhíu mày, vốn dĩ hắn cũng muốn nhanh chóng nhìn thấy Càn Khôn Chuyển, thật không ngờ Thái Tử lại nói muốn để cho Đạt Hề Tĩnh hiến vũ, tất nhiên chuyện này khó có thể cự tuyệt.

Nghĩ đến một khúc múa cũng không mất bao nhiêu thời gian, Hoàng Thượng nhìn về phía Đạt Hề Tĩnh, thấp giọng nói: "Trẫm cũng muốn được chiêm ngưỡng vũ đạo của Đạt Hề vương triều."

Dù sao cũng là công chúa của một quốc gia, dù giờ phút này hắn không có bất kỳ hứng thú gì, nhưng cũng vẫn phải khách khí, giả vờ có hứng thú.

"Vậy thì Tĩnh Nhi đành tự bêu xấu." Đạt Hề Tĩnh nghe Hoàng Thượng nói vậy, từ từ đứng lên, đắc ý cười nói.

Khi nói chuyện, ả lại quét mắt, trào phúng nhìn Mạnh Phất Ảnh.

Ánh mắt mọi người trên đại điện lại nhìn về phía Đạt Hề Tĩnh. Vốn dĩ, dáng người của ả vốn đã cực kì dọa người, nếu múa nữa thì chẳng phải là...

"Nhưng mà, Tĩnh nhi muốn đổi y phục trước đã." Đạt Hề Tĩnh đột nhiên nhìn Hoàng Thượng, nhẹ giọng nói: "Kính xin Hoàng Thượng chấp thuận."

Mọi người sửng sốt, không biết ả rốt cuộc muốn múa cái gì, lại còn muốn thay phục nữa chứ! Nhìn dáng người bó chặt kia của ả, đám nam tử có chút thất vọng.

"Ừ, được rồi." Hoàng Thượng cũng sửng sốt một chút, gật đầu đáp lời, nhưng sâu thẳm trong đáy mắt thì lại càng bất mãn. Trong bụng thầm muốn nhanh chóng lấy được Càn Khôn Chuyển. Cho dù Đạt Hề Tĩnh có múa tuyệt đẹp đến mức nào, hắn cũng không hứng thú.

Đôi mắt của Hiên Viên Diệp nheo lại, nhìn đến Hiên Viên Triệt đang cười khẽ nhàn nhã thưởng trà kia, ẩn chút trầm tư.

Mạnh Phất Ảnh cũng sửng sốt một chút. Múa cái gì mà phiến toái quá vậy? Nàng cảm giác hình như Đạt Hề Tĩnh đang cố ý kéo dài thời gian.

Đạt Hề tĩnh nhanh chóng đi ra khỏi Đại điện, nhưng rất nhanh sau đó đã trở lại.

Nhất thời, toàn bộ ánh mắt trong đại điện đều hướng về phía ả ta. Lúc này, y phục trên người ả còn bó sát hơn mức bình thường. Hơn nữa, bộ y phục đó lại quá mỏng. Mơ hồ có thể nhìn thấy cảnh xuân bên trong, bất quá, y phục này cũng có nhiều mảnh, chưa đến mức lộ hết cảnh xuân ra bên ngoài.

Y phục giống như thế, Mạnh Phất Ảnh ở hiện đại thường xuyên nhìn thấy, hơn nữa còn gợi cảm và bại lộ hơn nhiều. Nhưng mà nơi đây là Cổ đại, y phục to gan như vậy thì đây là lần đầu tiên nàng được nhìn thấy qua.

Nhưng Đạt Hề Tĩnh đối với ánh mắt kinh ngạc của mọi người, có vẻ như hết sức vừa lòng.

Đôi mắt của Hoàng Thượng cũng trầm xuống. Mặc dù nói Đạt Hề vương triều là quốc gia sống ngoài Thảo nguyên, dân tình so với Hiên Viên vương triều tương đối cởi mở hơn, nhưng thân là công chúa của một nước, trong một hoàn cảnh như thế này, thế mà dám mặc một bộ y phục như vậy sao? Cho dù là vũ y, hay chỉ vì khiêu vũ thôi, cũng quá mức đồi phong bại tục.

Đạt Hề Tĩnh chậm rãi đi lên cao đài, đôi mắt đảo qua mọi người, sự đắc ý trên mặt cũng càng thêm rõ ràng.

Đối với vũ đạo, ả luôn luôn cực có niềm tin vào bản thân.

Thật hiển nhiên, việc hiến vũ lần này đã sớm được sắp xếp trước, không phải do một lời phát ngôn của Thái tử. Bởi vì, ngay cả nhạc sư cũng đã được sắp xếp xong xuôi từ trước.

Tiếng đàn vang lên, mọi người lại sửng sốt. Khúc nhạc như vậy, ở Hiên Viên vương triều bọn họ chưa từng được nghe qua.Những khúc nhạc điệu ở Hiên Viên vương triều, đặc biệt trong những trường hợp như thế này đều là những khúc tao nhã, nhẹ nhàng chậm rãi, duyên dáng.Bởi vậy, những điệu múa của Hiên Viên vương triều không chỉ cực kì tuyệt đẹp mà còn mềm nhẹ, uyển chuyển.

Nhưng giờ phút này, khúc nhạc ở đây rất khác biệt. Đó là kích động hiên ngang, khúc nhạc mang đến cho người ta những cảm giác mãnh liệt mà hưng phấn.

Đạt Hề Tĩnh đứng trên đài cao cũng theo khúc nhạc, nhanh chóng chuyển động thân thể. Vòng eo giống như rắn nước, vặn vẹo đến cực hạn, cánh tay vũ động kịch liệt, điệu múa cuồng dã, động tác khoa trương và dụ hoặc, khiến cho mọi người hoàn toàn kinh sợ.Điệu múa kia cực kì khoa trương, động tác cực kì lớn mật, mang theo một loại cuồng dã mỹ, lại làm cho toàn bộ nét quyến rũ của Đạt Hề Tĩnh lộ hết ra ngoài.

Ở Hiên Viên vương triều, quả thật chưa từng thấy một điệu múa nào như vậy. Những điệu múa của Hiên Viên vương triều do Mạnh Như Tuyết múa là đẹp nhất, nhưng đặc trưng vẫn là thể hiện vẻ đẹp hàm xúc, ôn nhu nên mọi người chưa từng được chiêm ngưỡng sự phong tình như điệu múa trước mắt này.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người xem đến ngây người, xem đến ngây ngốc.Bao gồm cả Hoàng Thượng lúc trước còn bất mãn, bây giờ cũng tỏ vẻ sửng sốt.

Đầu lông mày Mạnh Phất Ảnh hơi nhếch lên, không thể không nói, vũ khúc của Đạt Hề Tĩnh thật sự khiêu khích hết sức chỗ nói. Bản lĩnh như vậy, nếu tham gia các cuộc thi đấu quốc tế ở Hiện đại, cũng sẽ không thể thua, khó trách những người ở đây lại si mê như vậy.

Nhìn ánh mắt những nam nhân kia nhìn Đạt Hề Tĩnh ngơ ngác, khóe môi nàng hơi giật một chút. Phong tình như vậy, kỹ thuật như vậy, chỉ cần là một nam nhân bình thường thì đều bị dụ hoặc.

Nhưng, hai mắt khẽ chuyển, khi nhìn về phía Hiên Viên Diệp, nàng thấy gương mặt hắn vẫn bình tĩnh như cũ, hai tròng mắt hơi nhắm lại, căn bản cũng không nhìn Đạt Hề Tĩnh trên đài kia, mà là đang thưởng thức chén trà trong tay.

Này! Mạnh Phất Ảnh ngạc nhiên. Được rồi, nàng thừa nhận, Hiên Viên Diệp không thể được xem như là một nam nhân bình thường.

Nàng nghĩ, Đạt Hề Tĩnh múa khêu gợi như vậy chắc hẳn chủ yếu muốn cho Hiên Viên Diệp xem, nhưng chỉ tiếc, Hiên Viên Diệp lại không buồn liếc mắt một cái.

Khóe môi nở một nụ cười khẽ, Mạnh Phất Ảnh cũng từ từ bưng trà lên thưởng thức. Nàng nhẹ nhàng thưởng thức một ngụm, nhưng đột nhiên cảm thấy có một ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào nàng. Không cần nhìn, nàng cũng đoán ra, đó là Thái Tử.

Mạnh Phất Ảnh càng cười tươi hơn, xem ra tâm tư Thái Tử, cũng hoàn toàn không đặt ở trên người Đạt Hề Tĩnh.

Vũ khúc kích động kia dừng lại, Đạt Hề Tĩnh nhanh chóng theo nhạc khúc đã dừng mà dừng đôi chân đang nhảy múa lại. Có vẻ như hết thảy đều quá mức dồn dập, nhưng sự dụ hoặc của nó vẫn chưa chấm dứt.

Mọi người dường như vẫn chìm trong vũ điệu đó mà chưa thoát ra được, trong lúc nhất thời đều chưa lấy lại được tinh thần. Tuy rằng Đạt Hề Tĩnh đã dừng lại, nhưng ánh mắt của mọi người vẫn nhìn chằm chằm vào ả.

"Tuyệt." Hoàng Thượng cũng nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, nhẹ nhàng vỗ tay, thấp giọng khen. Nhưng thanh âm vẫn rất bình thản, không có quá nhiều cảm xúc.

Mọi người thấy Hoàng Thượng vỗ tay bèn vỗ tay theo. Nhất thời, trong đại điện vang lên tiếng vỗ tay ào ào.

Đạt Hề Tĩnh điều chỉnh lại hơi thở một chút, nhìn thấy vẻ si mê trên mặt mọi người, nghe được tiếng vỗ tay của mọi người, nụ cười nơi khóe môi càng thêm nở rộ.

Nhưng Đạt Hề Tĩnh cũng chưa đi xuống đài, mà từ từ chuyển hướng về phía Mạnh Phất Ảnh, đột nhiên nói, "Đã sớm nghe nói Thất điện hạ anh minh dũng mãnh phi thường, người người kinh bội, nói vậy Vương phi của Thất điện hạ hẳn cũng là người cực kì xuất chúng."

Ả cười cực kì quyến rũ, nhưng trong thanh âm vui vẻ kia, lại ẩn vài phần trào phúng.Mọi người hơi ngẩn ra, những ánh mắt nhìn về phía ả mang theo sự nghi hoặc, không rõ, ả rốt cuộc muốn làm gì.

"Xem bề ngoài này của Thất vương phi, bản công chúa thật sự có chút ngoài ý muốn. Nhưng nói vậy chứ Thất vương phi nhất định là tài hoa hơn người, cầm kỳ thư họa thứ gì cũng tinh thông. Hôm nay bản công chúa rất muốn thưởng thức một chút về phong thái của Thất vương phi."

Ánh mắt ả nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh mang theo sự khiêu chiến rõ ràng, sau đó chuyển hướng nhìn Hoàng thượng, khẽ cười nói, "Mong Hoàng Thượng thành toàn tâm nguyện này của Tĩnh nhi."

Hoàng Thượng nghi hoặc, khó xử. Đạt Hề Tĩnh dù thế nào cũng là công chúa một nước, không đáp ứng thì có chút thất lễ. Đáp ứng thì nha đầu Phất Nhi sẽ phải làm thế nào đây, vì từ nhỏ Phất Nhi si si ngốc ngốc nên căn bản là chưa từng học qua những thứ này.

Khóe môi Mạnh Phất Ảnh cũng hơi kéo ra một nụ cười khẽ. Xem ra, Đạt Hề Tĩnh muốn nàng xấu hổ trước mặtt mọi người, "Ha ha..."

-----------------------~~^^~~-----------------------

Chương 97

"Điệu múa của công chúa quả nhiên là đệ nhất, làm cho người ta rung động không thôi, không ai có thể so sánh." Hoàng Thượng nén sự bất mãn trong lòng xuống, lại nhìn về phía Đạt Hề Tĩnh, tán dương.

Hoàng Thượng hơi ngừng lại rồi khẽ cười, nói tiếp, "Thất vương phi cũng không biết múa, đương nhiên không thể nào so được với công chúa." Lời này đủ uyển chuyển để cự tuyệt Đạt Hề Tĩnh.

Sắc mặt Đạt Hề Tĩnh hơi cứng lại một chút, nhưng vẫn không cam lòng như cũ, "Tĩnh nhi cũng không phải muốn Thất vương phi nhảy múa, cũng còn nhiều thứ khác để thi triển tài năng mà." Ả đã liệu định Mạnh Phất Ảnh cái gì cũng không biết, cho nên muốn khiến cho Mạnh Phất Ảnh xấu mặt, một cơ hội tốt như thế này sao có thể bỏ qua được?

"Đúng vậy, bản cung cũng đã ngưỡng mộ Thất điện hạ từ lâu cho nên cũng cũng muốn biết một chút về phong thái của Thất vương phi." Đạt Hề Nhiên cũng phối hợp với ý tứ của Đạt Hề Tĩnh.

Mạnh Phất Ảnh cười nhạt nhưng trong lòng có thêm vài phần nghi hoặc. Nếu nói, thái độ vừa rồi của Đạt Hề Tĩnh đã làm cho Hoàng Thượng bất mãn, Đạt Hề Nhiên không thể nào lại không nhìn ra, thế nhưng lúc này hắn ta lại...

Hay là giờ phút này cũng không phải chỉ vì muốn làm nàng xấu mặt, chỉ sợ có âm mưu ẩn đằng sau.

Đôi mắt của Hoàng Thượng hơi trầm xuống, híp lại. Trong một trường hợp như thế này, lời kia của hắn rõ ràng là có ý cự tuyệt yêu cầu của Đạt Hề Tĩnh, nhưng tại sao Đạt Hề Nhiên lại vẫn còn ra mặt ép buộc?

Hai tròng mắt Hiên Viên Diệp hơi ngước lên, lạnh lùng quét về phía Đạt Hề Nhiên một cái, khóe môi hé mở, vừa định mở miệng.Tay của Mạnh Phất Ảnh đột nhiên đụng hắn một cái, ngăn cản lời hắn định nói.

Mà ánh mắt của nàng cũng nhìn về phía chỗ Đạt Hề Nhiên, nói chính xác hơn là người phía sau Đạt Hề Nhiên.

Lúc trước, khi nàng nhìn về phía Đạt Hề Nhiên, nam nhân kia chưa đứng sau lưng của hắn. Nói cách khác, nam tử kia vừa mới xuất hiện.

Trong một trường hợp như thế này, một người giả dạng thị vệ có thể tùy tiện tiến vào đây sao?

Việc này tuyệt đối là không thể, huống chi còn là một thị vệ của nước khác.

Mà người thị vệ kia lại cố tình xuất hiện phía sau lưng của Đạt Hề Nhiên. Không phải vấn đề khinh công lợi hại thế nào, mà là....

Mạnh Phất Ảnh nhìn thấy người này đứng ở gần sát bên người Đạt Hề Nhiên, hơi hơi gần một chút. Nhìn qua thì cũng chẳng có gì đặc biệt. Hơn nữa, người này cũng chỉ hơi hơi đến gần mà thôi, nhưng Mạnh Phất Ảnh lại phát hiện ra một điểm khác. Người này di chuyển về phía trước chỉ trong nháy mắt, một bàn tay hơi run, nhưng chính vì hơi run lên một chút là tạo thành một động tác hết sức tinh vi. Người thường khó mà nhìn ra động tác đó, mà cho dù có phát hiện thì cũng sẽ thấy đó cũng chẳng phải chuyện gì bất thường.

Nhưng Mạnh Phất Ảnh nhìn thấy động tác đó thì đột nhiên cứng đờ. Bằng động tác nho nhỏ đó, người kia hình như truyền một vật nho nhỏ vào trong tay Đạt Hề Nhiên. Giờ phút này, nàng kinh hãi không chỉ vì nhìn thấy vật được trượt vào tay Đạt Hề Nhiên mà còn vì động tác của người kia, tốc độ của người kia....

Nàng rất quen thuộc...

Trong đầu đột nhiên nghĩ đến một khả năng. Khả năng đó khiến nàng kinh ngạc, khiến nàng sợ hãi, cho nên nàng không thể không ngắt lời Hiên Viên Diệp.

" Sao thế?" Hiên Viên Diệp thấp giọng hỏi, cảm nhận được bàn tay của nàng đang run run.

" Không có gì!" Mạnh Phất Ảnh cực kỳ áp chế sự khẩn trương trong lòng, nhẹ giọng nói. Dù sao đây cũng chỉ là phỏng đoán, chưa thể cho là thật. Hơn nữa, nếu bây giờ nàng nói cho Hiên Viên Diệp biết, Hiên Viên Diệp chắc chắn sẽ không để nàng mạo hiểm.

Khi nói chuyện, nàng cũng âm thầm ra hiệu với Thanh Trúc ở phía sau.

Thanh Trúc đứng ở phía sau hơi sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên nhìn về phía Hoàng Thương, nói lớn: " Khởi bẩm Hoàng Thượng, vừa rồi có cung nữ của Vĩnh Thọ Cung tiến đến truyền lời rằng thân thể của Thái Hậu nương nương có chút không thoải mái!"

" Cái gì? Thái Hậu cảm thấy không thoải mái sao?" Hoàng Thượng thất kinh gấp gáp nói: " Đã truyền ngự y chưa?"

" Cũng không có gì đáng ngại, chỉ là ngực hơi đau một chút. Lúc trước Thái Hậu tức ngực, Thất vương phi chỉ thoáng xoa nhẹ vài cái là Thái Hậu đỡ ngay, còn linh hơn cả uống tiên dược." Thanh Trúc vội vàng nói, vừa rồi nàng nhận ra dấu hiệu của chủ tử ý bảo lấy danh nghĩa của Thái Hậu giúp chủ tử rời khỏi đây.

Chẳng lẽ chủ tử không muốn cùng công chúa kia tỷ thí nên kiếm cớ rời khỏi?

" Hả? Thật sao? Vậy Phất Nhi mau mau đi qua xem một chút đi." Hoàng Thượng nghe Thanh Trúc nói vậy, cũng hơi sửng sốt một chút, sau đó nói nhanh. Trong thanh âm nghe ra còn có vài phần nhẹ nhõm.

" Vâng ạ!" Mạnh Phất Ảnh từ từ đứng dậy, cung kính đáp lời.

Đạt Hề Tĩnh tỏ vẻ không cam tâm, tức giận nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh, trong lòng thầm suy đoán: nhất định Mạnh Phất Ảnh sợ nên mới kiếm cớ rời đi.

Nhưng mà ả cũng không thể không cho Mạnh Phất Ảnh rời đi.

Hiên Viên Diệp cũng không nghĩ nhiều, dù sao hắn cũng hiểu rõ y thuật của Mạnh Phất Ảnh, hơn nữa hiện tại thuốc do Thái Hậu dùng cũng là do nàng kê.

Đạt Hề Nhiên nghĩ Mạnh Phất Ảnh sợ nên mới viện cớ tránh đi nên cũng không quá để ý. Hơn nữa, chuyện đó bây giờ cũng đã làm xong, hắn cũng không cần kéo dài thêm thời gian nữa.

" Nếu vương phi có việc, quên đi! Đáng tiếc là không được nhìn thấy phong thái của Thất vương phi như thế nào." Đạt Hề Nhiên nhìn về phía Đạt Hề Tĩnh, âm thầm ra hiệu bằng mắt, hơi cười khẽ nói.

Mạnh Phất Ảnh nghe lời này của Đạt Hề Nhiên thì không khỏi kinh ngạc. Xem ra, sự tình có khả năng đúng như nàng phỏng đoán, cho nên hiện tại nàng nhất định phải đi kiểm tra xem một chút.

" Đa tạ Thái tử đã thông cảm." Mạnh Phất Ảnh vội vàng nói, sau đó cùng Thanh Trúc nhanh chóng rời đi.

" Chủ tử, đã xảy ra chuyện gì ?" Vừa ra khỏi đại điện, Thanh Trúc đã hỏi ngay tức khắc.

" Ngươi bây giờ âm thầm vào bên trong nói với Thất điện hạ: trước khi ta chưa về thì chưa được cho người đến mang Càn Khôn Chuyển kia lên." Mạnh Phất Ảnh trên mặt lộ ra sự khẩn trương, thấp giọng phân phó với một thị vệ ngoài Điện.

" Vâng ạ!" Người thị vệ kia hơi sửng sốt một chút, cung kính đáp.

" Chủ tử rốt cuộc là..." Thanh Trúc kinh ngạc không hiểu, nhịn không được mà lo lắng hỏi.

" Không có thời gian giải thích, đi mau!" Thanh âm của Mạnh Phất Ảnh rất vội vàng, liên tục thúc giục, sau đó nhanh chân đi về phía trước. Đường đi cũng không phải đi đến Vĩnh Thọ Cung của Thái Hậu, mà là đến chỗ Tốc Phong đang canh giữ Càn Khôn Chuyển.

Thanh Trúc cũng không hỏi nhiều, vội vàng bước theo. Nhưng khi nhìn đến vẻ mặt vội vàng khẩn trương của Mạnh Phất Ảnh, trong lòng dâng lên cảm giác bất an, nàng chưa bao giờ nhìn thấy chủ tử vội vàng như thế này.

Trước kia, mặc kệ là gặp chuyện gì chủ tử cũng đều bình tĩnh, xử thế không sợ hãi, nhưng lần này...

" Vương phi." Tốc Phong nhìn thấy Mạnh Phất Ảnh vội vàng đi tới thì không khỏi bất ngờ, nhanh chóng cung kính hành lễ.

" Mang Càn Khôn Chuyển kia ra đây cho ta xem!" Mạnh Phất Ảnh nhanh chóng đến gần chỗ hắn, thấp giọng phân phó.

Tốc Phong hơi kinh hãi, tuy không hiểu thế nào, nhưng cũng nhanh chóng dẫn Mạnh Phất Ảnh đi vào bên trong. Nhìn gương mặt lo lắng của Mạnh Phất Ảnh bèn trấn an: "Vương phi không cần phải lo lắng, thuộc hạ luôn luôn canh giữ ở chỗ này. Không có ai tới nên chắc chắn không có việc gì đâu ạ."

Khóe môi Mạnh Phất Ảnh hơi mấp máy, không nói gì, nếu thật sự được như vậy thì tốt, chỉ sợ vạn nhất, thứ kia đã bị người đổi đi mất rồi.

Vừa rồi nhìn động tác của nam nhân đứng phía sau Đạt Hề Nhiên, nàng quá quen thuộc. Một động tác nhỏ nhanh cực kỳ, vừa nhìn là biết người trong nghề – -Người kia đã đạt tới cảnh giới cao nhất của thần thâu. Chỉ sợ, ngay cả nàng cũng còn kém.

Nếu giả sử người nọ ra tay trộm Càn Khôn Chuyển, đám người Tốc Phong chưa chắc đã phát hiện ra, cho dù có thủ suốt ở chỗ này cũng chỉ sợ...

Hi vọng là nàng suy nghĩ quá nhiều.

Tốc Phong thấy Mạnh Phất Ảnh không nói gì, cũng không biết nên nói cái gì thì tốt. Hơi nghi hoặc nhìn qua Thanh Trúc, Thanh Trúc lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng không rõ ràng lắm.

Vào phòng, cái hộp kia đang được để trên một chiếc bàn ở chính giữa phòng. Giờ phút này, mấy người thị vệ vẫn đứng thẳng tắp ở cạnh bàn. Tầm mắt của mỗi người đều chăm chú nhìn vào đồ trên bàn, ngay cả chớp mắt cũng không hề.

Mấy người thị vệ kia đều là cao thủ đệ nhất do Tốc Phong tuyển chọn.

Nhìn thấy vậy, Mạnh Phất Ảnh cảm thấy rất sửng sốt. Trong trường hợp như thế này, nếu đổi lại là nàng, cũng rất khó trộm được món đồ trên bàn, huống chi kỹ xảo của nàng chỉ là treo đầu dê bán thịt chó.

Dưới con mắt của nhiều cao thủ như thế, muốn đổi đồ trên bàn, có thể nói là khó hơn lên trời.

"Tham kiến vương phi." Những thị vệ kia thấy nàng, đồng loạt hành lễ.

"Vừa rồi có gì khác thường không?" Tốc Phong tuy không biết xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn vẻ mặt của Mạnh Phất Ảnh cũng lo lắng theo, trầm giọng hỏi những thị vệ kia.

"Không, không có gì phát sinh cả." Mấy người thị vệ cơ hồ là đồng thanh trả lời.

Ban đầu, Mạnh Phất Ảnh đã phân phó đem cái hộp kia niêm phong lại. Hiện tại chiếc hộp vẫn bị khóa và vẫn có dấu niêm phong như cũ, không hề có một chút dấu vết bị chạm qua.

"Vương phi." Tốc Phong lại chuyển hướng nhìn Mạnh Phất Ảnh, muốn hỏi ý nàng.

"Mở ra nhìn xem." Mạnh Phất Ảnh mặc dù biết dưới tình huống như thế, muốn tráo đổi hay đánh cắp là chuyện rất khó, nhưng mà trong lòng vẫn có chút không yên, thấp giọng phân phó.

"Vâng ạ!"Tốc Phong cung kính đáp, sau đó đi đến trước cái hộp kia, lấy tay mở niêm phong trên mặt ra.

Trái tim Mạnh Phất Ảnh hơi treo lên, trong lòng âm thầm cầu nguyện, ngàn vạn đừng giống như nàng đã suy đoán, ngàn vạn lần không thể...

Bởi vì quá mức khẩn trương, thân thể của nàng hơi căng thẳng. Thanh Trúc đứng ở sau lưng nàng, vừa kinh ngạc, vừa sợ hãi. Những thị vệ khác không biết xảy ra chuyện gì, nhưng đương nhiên cũng không có ai dám hỏi nhiều, chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc hộp kia.

Động tác của Tốc Phong lúc này cũng không quá nhanh, trong lòng không mấy khẩn trương, dù sao khả năng của chuyện này là vô cùng nhỏ. Bất quá, khóa cũng vốn không khó mở, vài động tác là xong. Tay của hắn có chút cứng lại, khẽ mở nắp hộp ra.

"A, tại sao có thể như vậy?" Nhưng khi chiếc hộp kia được mở ra, Tốc Phong lại hoàn toàn kinh sợ, không khỏi kinh hô ra tiếng. Hắn hôm nay cũng đi theo đến dịch xá, hơn nữa chiếc hộp này cũng do đích thân hắn khóa và niêm phong lại, bên trong là cái gì, hắn cũng biết rõ.

Nhưng hiện tại, đồ vật bên trong này làm sao có thể bị thay đổi...

Những thị vệ kia cũng kinh sợ không kém, bọn họ rõ ràng vẫn luôn thủ ở chỗ này, sao có thể xảy ra chuyện như thế này được?

Thanh Trúc kinh hãi trợn mắt há hốc mồm. Vốn dĩ, nàng còn tưởng rằng chủ tử lo lắng có chút dư thừa, nhưng thật không ngờ, thần vật kia đã bị tráo đổi thật.

Mạnh Phất Ảnh trong nháy mắt cũng nhìn rõ vật ở bên trong chiếc hộp vừa mới mở ra, cả thân thể nàng cũng theo đó mà đột nhiên cứng đờ.

--------------------------~~^^~~-------------------------

Chương 98

"Vương phi, làm sao bây giờ?" Tốc Phong hoàn toàn hoảng sợ. Bảo vật đã bị tráo, hậu quả nghiêm trọng như thế nào, ai cũng hiểu.

Giờ phút này, đôi mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Mạnh Phất Ảnh, đợi quyết định của nàng.

Những người khác cũng đồng loạt gắt gao nhìn Mạnh Phất Ảnh như vậy. Gương mặt ai nấy cũng mang theo sự khẩn trương lo lắng. Nếu Hoàng Thượng truyền khẩu dụ đem Càn Khôn Chuyển lên ngay bây giờ, chỉ sợ không chỉ có tính mạng bọn họ không bảo toàn được, mà cả Thất điện hạ cũng sẽ....

Mạnh Phất Ảnh âm thầm thở dài một hơi, tự nhắc mình hiện tại ngàn vạn lần không được hoảng loạn. Phải bình tĩnh, bình tĩnh. Chỉ có tỉnh táo lại mới có thể nghĩ ra biện pháp được.

Càn Khôn Chuyển nhất định đã bị tráo đổi ở trong Cung. Bởi vì lúc trước, nàng và Hiên Viên Diệp đều tự mình đứng trông coi. Người kia dù có như thế nào cũng không có khả năng thoát khỏi tầm mắt của nàng và Hiên Viên Diệp để mà tráo đổi.

Hơn nữa, Thái tử còn để cho Đạt Hề Tĩnh hiến vũ, thật rõ ràng là có ý kéo dài thời gian, làm cho người nọ có cơ hội tráo đổi Càn Khôn Chuyển.

Lúc trước, để cho Đạt Hề Nhiên điểm chỉ, và viết giấy chứng minh chính là vì sợ Đạt Hề Nhiên lúc sau vu khống vật này là giả. Nhưng hiện tại, nếu không tìm thấy dấu tay cùng giấy chứng minh kia, đối với bên nàng càng thêm bất lợi.

Nàng trăm triệu lần cũng không ngờ, bên cạnh Đạt Hề Nhiên lại có một "cao nhân" như vậy.

Khó trách Đạt Hề Nhiên lúc trước vui vẻ đáp ứng đề nghị của nàng, hóa ra là đã có chuẩn bị sẵn.

" Đạt Hề Nhiên còn dẫn theo những người nào tiến Cung?" Mạnh Phất Ảnh hơi híp mắt lại, lạnh giọng hỏi. Lúc này trên gương mặt của nàng không hề có chút hoảng loạn, hoàn toàn bình tĩnh.

Tốc Phong nhìn biểu tình trên gương mặt của Mạnh Phất Ảnh, không khỏi kinh ngạc. Vương phi xử sự mọi chuyện quyết đoán chẳng mảy may sợ hãi chút nào, không hề thua kém Điện hạ. Nhìn biểu tình của nàng, Tốc Phong trong lòng dần thả lỏng, cũng không còn hoảng loạn, và càng cảm thấy bội phục nàng hơn, bèn cung kính nói: "Bẩm vương phi, Đạt Hề Nhiên tối nay chỉ dẫn theo hai thị vệ hồi Cung, còn những thị vệ khác đều lưu lại dịch xá."

" Ừm!" Mạnh Phất Ảnh nhẹ giọng đáp lại, xem ra Đạt Hề Nhiên cực kì tín nhiệm người kia. Nói vậy, chắc chắn Càn Khôn Chuyển vẫn còn ở trên người kẻ đó.

Người đó đúng là một cao thủ, cho nên nếu nàng muốn trộm lại đồ trên người kẻ đó chắc chắn khó như lên trời.

Đạt Hề Nhiên là Thái tử của một nước, nếu cho dù có bằng chứng xác thực bảo vật ở chỗ của hắn thì cũng không thể nào tùy tiện hạ lệnh bắt người của hắn được. Mà cho dù có thực sự bắt được đi chăng nữa, nàng tin chắc, đồ đã được người kia chuyển đi rồi. Đến lúc đó, lục soát người của Đạt Hề Nhiên mà không tìm thấy đồ, thì chắc chắn Đạt Hề Nhiên sẽ lấy cớ đó để gây khó dễ.

Cho nên, trước khi Hoàng Thượng truyền gọi đem Càn Khôn Chuyển lên, nàng nhất định phải lấy Càn Khôn Chuyển có dấu vân tay của Đạt Hề Nhiên trở về.

Người nọ nhất định sau khi lấy được Càn Khôn Chuyển rồi thì sẽ phải báo cáo lại với Đạt Hề Nhiên, trong thời gian ngắn như vậy, khẳng định chưa thể nào xóa bỏ được dấu tay trên Càn Khôn Chuyển kia. Huống chi, lúc nàng lấy mực đóng dấu đã đoán trước khả năng này cho nên đã dùng một loại mực đặc biệt, không thể dùng cách bình thường mà xóa bỏ được.

" Tốc Phong, đi giúp ta chuẩn bị mấy thứ đồ." Hai mắt Mạnh Phất Ảnh khẽ chớp, trong lòng có một chủ ý, vội vàng phân phó Tốc Phong.

" Vâng ạ!" Tốc Phong nghe lệnh, tuy cảm thấy vô cùng lẫn lộn, nhưng không dám do dự, cung kính đáp lời, ngay lập tức lắc mình rời đi chuẩn bị.

" Chủ tử, chúng ta bây giờ..." Trên mặt Thanh Trúc vẫn tràn đầy vẻ lo lắng như trước, nhịn không được hỏi, nàng cũng không biết chủ tử rốt cuộc phân phó Tốc Phong chuẩn bị những thứ đồ đó làm gì. Hơn nữa, có một số thứ nàng không biết, không hiểu liệu Tốc Phong có thể tìm được hay không?

" Chờ." Mạnh Phất Ảnh khẽ mấy máy môi, lại chỉ nói duy nhất một chữ. Hiện tại, nàng chỉ có thể đợi Tốc Phong tìm được những thứ nàng bảo, mọi chuyện sau đó sẽ tính toán tiếp.

Chỉ hy vọng Tốc Phong có thể nhanh hơn một chút, cũng hy vọng Hiên Viên Diệp ở trên đại điện sẽ cầm cự được, để nàng tranh thủ thời gian.

" Chờ?" Thanh Trúc hoàn toàn sửng sốt, tại sao chủ tử vẫn còn có thể bình tĩnh được như vậy?

Mà lúc này ở trên Đại điện...

Hiên Viên Diệp nghe thị vệ kia nói nhỏ, hơi hơi kinh trệ, trong lòng cảm thấy lo lắng, nhưng trên mặt vẫn không mang theo biểu cảm gì, âm thầm phân phó thị vệ kia lui xuống.

Lúc này, Đạt Hề Tĩnh vẫn còn đứng trên đài cao, gương mặt vẫn còn tỏ vẻ không cam lòng, còn Đạt Hề Nhiên thì cười khẽ, thập phần đắc ý.

Đôi mắt Hiên Viên Diệp hơi nhíu lại, cũng có thể đoán ra chuyện gì. Chắc chắn là ở chỗ canh giữ Càn Khôn Chuyển đã xảy ra vấn đề gì rồi!

" Nếu Vương phi đã có việc, Tĩnh Nhi, muội cũng nên lui xuống đi." Đạt Hề Nhiên nhìn Đạt Hề Tĩnh vẫn còn đang đứng trên đài, từ từ nói, nhưng trong thanh âm lại có vẻ như cường ngạnh ra lệnh. Đặc biệt, đôi mắt của hắn sau khi nhìn Đạt Hề Tĩnh lại nhìn về phía Hiên Viên Diệp.

Hắn không thể để Hoàng muội này phá hỏng chuyện của hắn.

Đạt Hề Tĩnh hơi sửng sốt, tuy vẫn không cam lòng, nhưng lại nhớ đến phân phó của Thái Tử lúc trước. Từ từ thu hồi tầm mắt đặt trên người Hiên Viên Diệp lại, ả thấp giọng đáp: " Vâng ạ!"

Bước chân nhẹ nhàng, vừa định bước xuống đài.

" Điệu múa của công chúa khiến người ta cảm thán không thôi." Nhưng chính vào lúc này, Hiên Viên Diệp đột nhiên ngước mắt lên nhìn về phía Đạt Hề Tĩnh. Trong con ngươi thâm thúy kia không còn vẻ lạnh băng như ngày thường, mà có thêm nhiều cảm xúc khác, trong thanh âm nghe ra vẻ đầy tán thưởng.

Hiên Viên Diệp chưa từng coi trọng bất cứ nữ nhân nào, đương nhiên là trừ bỏ Vương phi của mình, điểm này mọi người đều rõ ràng. Nhưng giờ phút này, hắn lại nhìn Đạt Hề Tĩnh, hơn nữa còn lên tiếng khen ngợi. Vì thế tất cả mọi người trong đại điện đều sửng sốt, kinh sợ.

Đạt Hề Nhiên nhíu mày lại, trong con ngươi đang gắt gao nhìn về phía Hiên Viên Diệp lộ rõ sự kinh ngạc. Trước kia, Tĩnh Nhi dụ dỗ Hiên Viên Diệp như vậy, thế nhưng hắn cũng đâu thèm liếc mắt nhìn một cái, hôm nay sao có thể lộ ra vẻ tán thưởng như thế này?

Nếu đổi lại là một nam nhân nào đó , hắn sẽ nghĩ rằng người đó bị điệu múa của Tĩnh Nhi chân chính dụ dỗ. Nhưng duy chỉ có Hiên Viên Diệp là không thể nào.

Trước kia Hiên Viên Diệp nửa con mắt cũng không buồn liếc, huống chi là hiện tại.

Cho nên, giờ phút này hắn thật sự không hiểu rốt cuộc Hiên Viên Diệp đang có ý gì?

Đôi mắt của Hiên Viên Triệt hơi trầm xuống, trên mặt lộ ra vài phần âm lãnh.Mà những đại thần trong điện lúc này cũng chỉ nghĩ rằng Hiên Viên Diệp bị điệu múa của Đạt Hề Tĩnh dụ dỗ. Dù sao đó cũng chẳng phải là điệu múa bình thường.

Đạt Hề Tĩnh hơi ngẩn ra, đương nhiên cũng không ngờ đến chuyện này. Đặc biệt khi ả nhìn vào đôi mắt của Hiên Viên Diệp đang nhìn ả kia thì càng thêm kinh sợ, nhưng trong lòng ngay tức thì tràn ngập cảm giác sung sướng nồng đậm. ~ Hiên Viên Diệp rốt cuộc cũng bị ta mê hoặc, rốt cuộc cũng chịu nhìn đến ta. Ta đã nói rồi mà! Trong thiên hạ này, chẳng nam nhân nào thoát khỏi được sự dụ hoặc của ta đâu!

" Đa tạ điện hạ khen ngợi! Nếu điện hạ thích, Tĩnh Nhi có thể múa lại một khúc nữa cho điện hạ thường thức." Đạt Hề Tĩnh hết sức lâng lâng, nhìn đôi mắt "thâm tình" kia của Hiên Viên Diệp mà quên hết tất cả. Ả căn bản đã sớm quên những gì Thái Tử phân phó lúc trước.

" Tĩnh Nhi, đừng hồ nháo! Điện hạ chẳng qua nói khách khí, muội..." Đạt Hề Nhiên đã có phần sốt ruột, một lần nữa mở miệng, nhắc nhở Đạt Hề Tĩnh.

" Điệu múa của công chúa đúng là thiên hạ khó có ai theo kịp." Hiên Viên Diệp hơi nhếch môi cười, từ từ ngắt lời Đạt Hề Nhiên. Phất Nhi nói hắn phải kéo dài thời gian, mà lúc này hắn cũng đại khái đoán được tình hình. Hắn đương nhiên sẽ không để cho Đạt Hề Nhiên đạt được mục đích.

Khiến hắn khen ngợi Đạt Hề Tĩnh như vậy, tuy đúng là có chút khó xử, nhưng cũng chỉ là vài câu nói khách khí, cũng chẳng có gì đáng kể.

Đạt Hề Tĩnh nghe thấy vậy, nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn, đôi mắt càng gắt gao nhìn vào hắn. Trong con người của ả rõ ràng mang theo sự rung động, sáng rọi khác thường. Nếu bây giờ không phải trong hoàn cảnh như thế này, có lẽ ả đã sớm bổ nhào vào người Hiên Viên Diệp.

" Vậy Tĩnh Nhi sẽ vì điện hạ mà múa thêm một khúc." Giờ phút này, ả làm sao có thể còn nghe theo lời của Đạt Hề Nhiên, chỉ sợ có bảo ả múa thêm mười lần nữa, chắc ả cũng nguyện ý.

Sắc mặt Hiên Viên Triệt càng thêm âm trầm, nữ nhân ngu xuẩn không có đầu óc, vừa nhìn thấy nam nhân là phát xuân. Nếu hôm nay, ả làm hỏng đại sự của y, vậy cũng đừng trách trở về y sẽ trừng trị ả như thế nào.

" Vũ đạo của công chúa, mọi người đã được chiêm ngưỡng qua, quả thật là danh bất hư truyền. Bổn vương còn nghe nói, tài vẽ tranh của công chúa cũng khó có ai theo kịp, không biết liệu có đúng như lời đồn khiến ai nhìn cũng phải rung động hay không?" Đầu lông mày của Hiên Viên Diệp hơi nhướn cao, đôi mắt vẫn nhìn Đạt Hề Tĩnh như cũ, chậm rãi nói từng chữ một.

Giờ phút này, trong thanh âm của hắn còn mang theo ý cười nhàn nhạt.

Kỳ thực, khả năng vẽ của Đạt Hề Tĩnh rất có hạn, chính xác mà nói thì so với người bình thường cũng còn kém xa. Dù sao tính tình Đạt Hề Tĩnh như vậy, căn bản cũng không thể ngồi yên. Chẳng qua, lúc trước ở Đạt Hề vơng triều, Đạt Hề Tĩnh đã cực lực khoe khoang trước mặt hắn, nói rằng vẽ được bức tranh giống hắn như đúc.

Thật hiển nhiên, quá mức tự tin, thân phận cao quý, chỉ cần được người khác khen ngợi vài câu, cho nên tài năng chẳng đủ cũng biến thành kỳ tài. Bởi vậy, ả đối với khả năng vẽ tranh của mình cực kỳ kiêu ngạo.

Hiên Viên Diệp lúc này muốn ả vẽ tranh, thứ nhất là vì thời gian để họa một bức so với làm mấy thứ khác thì dài hơn nhiều, thứ hai là để xóa hoài nghi của Đạt Hề Nhiên.

Đạt Hề Tĩnh hơi run sợ, nhưng trong mắt lại càng tăng thêm vẻ đắc ý. Hóa ra, Hiên Viên Diệp có tâm với ả, còn biết rõ tài vẽ tranh của ả hoàn hảo như thế nào.

Nhưng đầu lông mày của Đạt Hề Nhiên lại gắt gao nhíu chặt lại. Hiên Diệp Diệp rốt cuộc đang có ý gì đây? Tĩnh Nhi am hiểu nhất chỉ có múa, những bức họa do tiểu muội vẽ căn bản không thể trưng lên bàn cho người ta xem được. Hiên Viên Diệp làm như vậy chẳng phải muốn để Tĩnh Nhi xấu mặt hay sao?

Chẳng lẽ vì muốn thay Vương phi của hắn vãn hồi chút mặt mũi?

Hiện tại Càn Khôn Chuyển đã được tráo đổi trở về trong tay của hắn, hơn nữa, hắn tin tưởng bằng năng lực của thuộc hạ đó, tin chắc sẽ không có ai phát hiện ra.

Hiên Viên Diệp vẫn luôn ngồi ở đây, cho nên không thể nào biết được. Hắn đoán chắc rằng Hiên Viên Diệp muốn vãn hồi lại chút thể diện cho Vương phi của mình, vậy chứng tỏ rằng Mạnh Phất Ảnh thực sự không hề lợi hại một chút nào hay sao?

Đôi mắt của Hiên Viên Diệp đột nhiên nheo lại, lạnh lùng nhìn Đạt Hề Tĩnh trên đài, trong con ngươi lạnh như băng mang theo vài phần uy hiếp. Đáng thương, Đạt Hề Tĩnh lúc này toàn bộ trái tim đều đặt trên người Hiên Viên Diệp, căn bản không để ý đến sự uy hiếp của Thái tử.

Hoặc giả, nếu có nhìn thấy thì ả cũng làm như không nhìn thấy.

" Hảo, vậy Tĩnh Nhi cung kính không bằng tuân mệnh, đã bêu xấu rồi, Tĩnh Nhi sẽ vì điện hạ mà họa một bức...." Đạt Hề Tĩnh quyến rũ cười, thanh âm vui vẻ đến cực hạn.

Sắc mặt Hiên Viên Triệt càng thêm âm trầm, đáy mắt hiện lên tia ngoan tuyệt, nữ nhân háo sắc này!

" Bổn vương thì không cần, thế nhưng Mị phi nương nương luôn muốn có một bức họa giống hệt người, cho nên chi bằng làm phiền công chúa họa một bức vì Mị phi nương nương đi." Đầu lông mày của Hiên Viên Diệp càng nhướn cao hơn, mở miệng ngắt lời Đạt Hề Tĩnh.

Hắn cũng không cần nữ nhân này họa một bức vì hắn, hiện tại ả nhìn hắn chằm chặp như thế này đã khiến hắn chán ghét đến cực điểm, hận không thể trực tiếp một cước đá văng ả ra xa, làm sao có thể để cho ả vẽ một bức họa về hắn được, làm cho ả có cơ hội nhìn hắn rõ ràng như thế được?

Lúc này, hắn đem Mị phi ra, một phần cũng vì thân phận đặc thù của Mị Phi cho nên Đạt Hề Tĩnh sẽ không tiện cự tuyệt. Hơn nữa, tính tình Mị phi lại có phần lỗ mạng, nếu lát nữa nhìn thấy Đạt Hề Tĩnh vẽ tranh họa mình, nhất định sẽ bất mãn, chỉ sợ lúc đó sẽ không thể nén giận được.

Hắn hiện tại phải làm như thế này, vừa để kéo dài thời gian, vừa không để đám người Đạt Hề Nhiên nghi ngờ.

Kế hoạch này phải cẩn thận đi từng bước, để tranh thủ thời gian cho Phất Nhi.

Mị phi nghe Hiên Viên Diệp nói như vậy, hơi sửng sốt một chút, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười, ôn nhu nói: " Công chúa, bổn cung liệu có vinh hạnh này hay không?"

Vừa rồi, Mị phi đối với điệu múa của Đạt Hề Tĩnh cũng rung động tới cực điểm, hiện thời nghe được Hiên Viên Diệp khoe Đạt Hề Tĩnh cũng có tài vẽ, bèn nhận định bức họa mà Đạt Hề Tĩnh vẽ ra chắc chắn sẽ cực kỳ đẹp, cho nên giờ phút này đương nhiên hết sức hưng phấn.

Mị phi nếu đã mở miệng, Đạt Hề Tĩnh cũng không thể cự tuyệt.Tuy trong lòng cực kì bất mãn, nhưng vẫn cố khẽ cười nói, "Có thể vì Mị phi họa một bưc thật đúng là vinh hạnh của Tĩnh Nhi."

Khi nói chuyện, khóe môi của ả lại đắc ý cong lên. Chỉ cần có thể để mọi người được chiêm ngưỡng tài hoa của mình là được rồi, hơn nữa trong tình huống như thế này, cho dù ả không họa được cho Hiên Viên Diệp một bức thì sau này ả vẫn có thể âm thầm vẽ một bức khác cho Hiên Viên Diệp.

" Tài năng của Tĩnh nhi vẫn còn rất ngây thơ, chỉ sợ họa không ra phong thái của Mị phi nương nương, kính xin..." Đạt Hề Nhiên mở miệng một lần nữa. Cái gọi là tài năng hội họa của Tĩnh Nhi, hắn là người rõ ràng nhất, căn bản là không có bản lĩnh. Nếu họa không tốt, chọc Mị phi nương nương tức giận, thì mất nhiều hơn được.

"Thái tử quá mức khiêm nhường, Thất điện hạ chưa từng khen ngợi người nào, vậy mà hôm nay lại luôn luôn tán dương tài năng của công chúa điện hạ, có thể thấy được tài năng hội họa của công chúa điện hạ nhất định là vô cùng tuyệt vời. Thái tử chẳng lẽ là không muốn công chúa vẽ một bức cho bổn cung ư?" Mị phi nghe Đạt Hề Nhiên nói như vậy bèn bất mãn lên tiếng ngay lập tức.

"Mị phi nương nương, Hoàng huynh không phải có ý đó. Tĩnh nhi sẽ họa một bức cho nương nương." Đạt Hề Tĩnh vốn tính thích khoe khoang, đâu dễ dàng bỏ lỡ một cơ hội như thế này.

"Được! Vậy bổn cung xin cảm tạ công chúa trước." Trên mặt Mị phi tràn đầy vẻ hài lòng, cười khẽ, nhanh chóng phân phó cung nữ bên cạnh, "Mau chuẩn bị giấy bút cho công chúa."

"Vâng ạ!"Cung nữ phía sau Mị phi lập tức đáp lời, vội vàng đi chuẩn bị.

Hoàng Thượng hiện tại thầm nghĩ muốn nhanh chóng nhìn thấy Càn Khôn Chuyển, nhưng chủ ý lúc này lại là do Hiên Viên Diệp đưa ra. Tuy Hoàng thượng không rõ Hiên Viên Diệp đang suy nghĩ gì, nhưng cũng hiểu Hiên Viên Diệp tuyệt đối không vô duyên vô cớ làm như vậy, cho nên phụ họa theo ý của Mị phi, nói:"Cũng hay, Trẫm vừa mới được mở mang kiến thức qua điệu múa của công chúa, bây giờ cũng tò mò muốn biết tài năng hội họa của công chúa như thế nào."

Cung nữ mang giấy bút tới rất nhanh. Đôi mắt như mắt của hồ ly tinh câu dẫn người của Đạt Hề Tĩnh lại nhìn Hiên Viên Diệp một cái, sau đó mới ngồi vào chiếc ghế tựa cung nữ chuẩn bị, cầm lấy bút, bắt đầu vẽ.

Đạt Hề Nhiên nhẹ nhàng xoa xoa trán, giật khóe môi. Hoàng Thượng đã nói như vậy, hắn cũng không thể nói thêm gì nữa. Dù sao Tĩnh nhi cũng được học vẽ một thời gian dài, vẫn đủ để họa một bức, nhưng liệu có đẹp mắt và hài lòng người hay không mới là vấn đề chính.

Nếu lúc đó thật sự khó xem, chắc hẳn Hoàng Thượng cũng sẽ không làm khó Tĩnh Nhi. Hiện tại, hắn chỉ hi vọng, Tĩnh nhi vẽ nhanh nhanh một chút.

Nhất thời, toàn bộ đại điện đều yên tĩnh trở lại.

Ánh mắt của Hiên Viên Diệp hơi buông xuống, không hề nhìn về phía Đạt Hề Tĩnh, từ từ thưởng thức trà. Nhưng sâu thẳm trong con ngươi lại ẩn hiện sự lo lắng.

Hiên Viên Triệt híp mắt lại, ánh mắt có thêm vài phần ngoan ý, chậm rãi hướng về phía Đạt Hề Nhiên. Đạt Hề Nhiên nhẹ nhàng gật đầu, ý bảo hắn có thể yên tâm. Nhưng ánh mắt Hiên Viên Triệt càng thêm thâm trầm. Nếu chuyện bây giờ đã chuẩn bị thỏa đáng thì nên cho Hiên Viên Diệp truyền bảo vật vào, cứ tiếp tục trì hoãn có khi lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Lại nhìn về phía Đạt Hề Tĩnh, ánh mắt của Hiên Viên Triệt càng thêm phần ngoan tuyệt. Đều tại ả đàn bà ngu xuẩn này.

Thời gian cứ trôi qua từng khắc, tay Hiên Viên Diệp cầm chén trà càng lúc càng siết chặt, vô cùng khẩn trương, không biết Phất Nhi hiện tại sao rồi?

Trong lòng lo lắng, nhưng giờ phút này hắn lại không thể đi ra ngoài được, chỉ có thể đợi chờ.

Trên đài cao, Đạt Hề công chúa vẫn ngoan ngoãn ngồi họa Mị Phi. Mọi con ngươi đều đổ dồn về phía Đạt Hề Tĩnh. Nhìn vẻ mặt ả ta nghiêm cẩn như vậy, ai nấy cũng lộ vẻ chờ mong. Nếu đến ngay cả Hiên Viên Diệp cũng khen ngợi Đạt Hề công chúa như vậy thì chắc bức họa này sẽ giống người thật lắm đây!

Mị Phi lúc này đang bày ra tư thế đẹp nhất, trên mặt luôn duy trì nụ cười khẽ, trong lòng thì thập phần chờ mong.

Nhưng chỉ sợ, nàng lúc này càng mong chờ thì một lát nữa bị đả kích lại càng lớn.

Gần hết hai khắc, Đạt Hề Tĩnh mới buông bút xuống, đứng lên. Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn chằm chằm vào bức họa kia, con ngươi của Hiên Viên Diệp cũng hơi trầm xuống. Thời gian dài như vậy, Phất Nhi vì sao còn chưa đến?

Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi?

" Mị phi nương nương, Tĩnh Nhi đã họa xong rồi!" Đạt Hề Tĩnh nhìn về phía Mị phi, nhẹ giọng nói, nhưng trong thanh âm vẫn mang theo vẻ đắc ý như cũ.

" Thật sao!? Tốt quá, mau mang lại đây cho bổn cung xem!" Mị phi buông lỏng thân hình đã hơi cứng đờ, lập tức hứng phấn cao giọng nói.

Cung nữ vội vàng bước qua lấy bức tranh Đạt Hề Tĩnh vừa vẽ, nhưng khi nhìn đến Mị phi ở trong bức tranh thì sửng sốt.

" Ngươi lấy đi đi!" Đạt Hề Tĩnh không để ý đến vẻ sửng sốt của cung nữ kia, vẫn cực kỳ đắc ý thúc giục.

Tiểu cung nữ thế này mới cầm bức tranh đi. Đi từ từ đến trước mặt Mị phi, hơi do dự, sau đó mới trình lên cho Mị phi xem.

Mị phi vừa chờ mong vừa hưng phấn mà cầm lấy ngay, bàn tay nhanh chóng mở ra xem. Nhưng mà, chỉ liếc mắt một cái, vẻ hưng phấn cùng chờ mong đã biến mất trong nháy mắt, cả khuôn mặt trở nên âm trầm, trong con ngươi cũng lộ ra vẻ tức giận.

Đây là họa nàng sao? Xấu chết đi được! Chẳng lẽ nàng lại xấu như vậy ư? Vừa rồi, Hiên Viên Diệp còn tán dương tài năng hội họa của Đạt Hề Tĩnh rất xuất chúng, nhưng hiện tại Đạt Hề Tĩnh lại vẽ nàng thành bộ dạng này. Ả ta rõ ràng là cố ý.

Tay nắm bức họa, siết chặt lại, chỉ hận không thể xé nát bức họa này ra ngay lập tức, nhưng đây dù sao cũng là do công chúa người ta vẽ.

Âm thầm thở dài một hơi, áp chế tức giận trong lòng, lấy bức vẽ chân dung kia ra, Mị phi nhìn về phía Đạt Hề Tĩnh, khóe môi nhếch lên, chậm rãi nói từng chữ: "Bức họa này của công chúa là họa bổn cung sao?"

Mị phi cực lực khống chế sự tức giận của bản thân, cố gắng giữ bình tĩnh để không làm mất hình tượng ngay trên đại điện.

Đạt Hề Tĩnh đắc ý cười, nghe thấy lời của Mị phi thì hơi sửng sốt một chút, bất quá ả cũng không nhìn ra Mị phi đang tức giận, còn tưởng rằng Mị phi muốn lên tiếng khen ngợi mình, lại toe toét cười: "Đương nhiên là Mị phi nương nương! Phong thái của Mị phi nương nương đương nhiên là khác biệt so với người bình thường."

Đạt Hề Tĩnh lúc bình thường cũng cực kỳ tự phụ, chỉ thích nghe người khác nịnh nọt, không chấp nhận khi người khác nói ả có nửa điểm không đúng. Vì thế cho nên, những cung nữ thái giám ở bên cạnh ả luôn ba hoa chích chòe khen tranh ả vẽ, ngay đến Đạt Hề Nhiên vì sợ ả làm phiền cũng không tiếc lời, khen ngợi mấy câu.

Vì vậy, ả luôn cho rằng tài vẽ tranh của mình không ai theo kịp.

Mị phi nghe thấy lời này của Đạt Hề Tĩnh, sắc mặt trầm xuống, càng thêm tức giận. Đạt Hề Tĩnh này rõ ràng là đang vũ nhục nàng, tức giận trong lòng giờ phút này rốt cuộc cũng không cách nào khống chế được, bực bội nói: "Bản cung ở trong mắt công chúa...chính là bộ dạng này à?"

Vừa nói, Mị phi vừa hung hăng ném bức họa lên bàn.

Hoàng Thượng nhíu mày, trừng mắt nhìn Mị phi, thanh âm lạnh lùng nói: "Ngươi làm cái gì vậy?"

" Hoàng Thượng, người xem! Người xem! Nàng ta vẽ thần thiếp thành bộ dạng gì này!" Mị phi đem bức họa đến trước mặt Hoàng Thượng, sau đó cực kỳ ủy khuất nói: " Công chúa rõ ràng đang vũ nhục thần thiếp!"

Mị phi hơi ngừng lại một chút, hung hăng trừng mắt nhìn Đạt Hề Tĩnh một cái, sau đó tức giận nói: " Hoàng Thượng, nàng ở trên đại điện của Hiên Viên vương triều chúng ta, thế nhưng...thế nhưng...cư nhiên lại vũ nhục thần thiếp! Thế này thì khác nào vũ nhục bệ hạ, vũ nhục Hiên Viên vương triều chúng ta!"

Đạt Hề Nhiên cả kinh. Hắn trăm triệu lần cũng không ngờ, Mị phi lại nháo loạn lên vì chuyện này, cũng không thể ngờ Mị phi lại nói những lời như vậy, bèn nhanh chóng tiến lên nói: "Mị phi nương nương bớt giận! Tĩnh Nhi họa người vẫn còn hạn chế, chưa thể họa ra được phong thái của Mị phi nương nương!"

" Hừ, đây rõ ràng là nàng muốn bôi xấu bổn cung!" Mị phi lạnh lùng khẽ hừ, trên gương mặt càng hiện lên sự tức giận.

Hoàng Thượng nhìn bức họa, khóe môi cũng hơi giật giật một chút. Thật sự là quá xấu, khó trách Mị phi lại nổi giận như vậy.

Nhưng mà, Đạt Hề Tĩnh một lòng muốn thể hiện tài năng nên chắc chắn không phải cố ý muốn vẽ thành như thế này, cho nên Hoàng thượng cũng tin tưởng lời của Đạt Hề Nhiên. Đạt Hề Tĩnh này căn bản không biết vẽ tranh.

" Ta đâu có bôi xấu nương nương! Ta đã cố để vẽ đẹp hết mức có thể rồi đấy thôi!" Đạt Hề Tĩnh nghe thấy thế cũng cực kỳ bất mãn nói. Giờ phút này, Hiên Viên Diệp còn đang ở đây, ả còn đang cố gắng hết sức để thể hiện tài năng trước mặt Hiên Viên Diệp, làm sao có thể để Mị phi nói ả như vậy.

" Ngươi..." Mị phi căm tức, đôi mắt nhìn Đạt Hề Tĩnh chứa đầy lửa giận, lại quay về nhìn Hoàng Thượng, gấp gáp nói: " Hoàng Thượng, người nghe nàng nói kìa! Nàng...nàng..."

Trong đôi mắt của Hoàng Thượng có chút trầm tư. Diệp nhi có lẽ đã biết Đạt Hề Tĩnh vẽ tranh không được tốt lắm, nhưng vẫn cố ý để cho Đạt Hề Tĩnh vẽ, hơn nữa còn là vẽ cho Mị phi. Diệp nhi làm như vậy hình như đang có ý muốn kéo dài thời gian.

Tuy rằng hắn không biết Diệp nhi vì sao phải kéo dài thời gian, nhưng giờ phút này hắn vẫn nên phối hợp với Diệp nhi thì hơn.

Cho nên, lúc này Hoàng thượng cũng không thể mở miệng nói gì. Bất quá, nhìn lại bức tranh kia, khóe môi lại hơi giật giật một chút. Vẽ như vậy mà cũng dám đem ra, thật sự khiến người ta không còn lời nào để nhận xét...

" Muội muội, thôi! Trong hoàn cảnh hiện giờ, đừng có náo loạn lên như thế!" Liễu phi nhìn Hoàng thượng không nói gì, đôi mắt chợt lóe, nhỏ giọng khuyên Mị phi.

" Người Nàng ta vẽ không phải là ngươi, ngươi đương nhiên có thể thản nhiên nói như vậy! Nếu nàng ta vẽ ngươi thành bộ dạng như thế này, để xem ngươi còn ở đó mà nhịn khẩu khí xuống được không?!" Mị phi hung hăng trợn mắt nhìn Liễu phi, tức giận quát.

Liễu phi bất mãn, nhưng chỉ khép hờ mắt, không nói gì nữa.

" Hoàng Thượng, Tĩnh Nhi muội ấy hoàn toàn không cố ý. Chỉ là, muội muội bình thường chỉ họa phong cảnh..."

Đạt Hề Nhiên thật không ngờ Mị phi lại nhất quyết không chịu buông tha như vậy, hơn nữa nghĩ đến kế hoạch tiếp theo đành phải mở miệng nói lần nữa. Lúc này, thanh âm của hắn thập phần cung kính và lễ độ. Sau đó lại tức giận nhìn về phía Đạt Hề Tĩnh, bất mãn nói: " Ngươi còn không mau xuống dưới, còn muốn xấu mặt hơn phải không? Ngay cả một chút nghệ kỹ vẽ tranh còn không có mà dám đứng đó khoe khoang."

Đạt Hề Tĩnh trợn mắt lườm Đạt Hề Nhiên, bất quá nhìn tình hình trước mắt cũng không ổn nên cũng không dám nói gì nữa, từ từ bước xuống đài.

" Mị phi nương nương, vừa rồi Tĩnh Nhi đã có chỗ mạo phạm, bản cung thay Hoàng muội nhận lỗi với nương nương. Kính xin Mị phi nương nương đừng chấp nhặt với Hoàng muội làm gì!" Đạt Hề Nhiên sợ Mị phi lại nhất quyết không chịu bỏ qua bèn nói một cách cực kỳ chân thành với Mị phi.

Mị phi tuy rằng tức giận, nhưng Đạt Hề Nhiên lại thành tâm nhận lỗi với nàng như vậy, cho nên không so đo thì tốt hơn, chỉ buồn buồn nói: " Nếu Thái tử đã nói như vậy, bổn cung cũng không nói thêm gì nữa. Chuyện này đến đây coi như chấm dứt."

Nhưng đôi mắt của nàng nhìn chằm chằm vào Đạt Hề Tĩnh vẫn mang theo tức giận như cũ.

Hiên Viên Diệp hơi nhắm mắt lại, che dấu tất cả mọi cảm xúc của hắn, nhưng lại không che dấu nổi sự lo lắng đang bao phủ lên hắn. Đã lâu như vậy mà Phất Nhi vẫn chưa trở về sao?

Hắn nếu còn định tiếp tục kéo dài thời gian, chỉ sợ sẽ rất khó khăn.

Mà giờ khắc này, Đạt Hề Nhiên lại thành tâm nhận lỗi với Mị phi như vậy, chỉ sợ là vì....

Đạt Hề Tĩnh khi đi ngang Hiên Viên Diệp, bước chân hơi dừng lại một chút, hai mắt vẫn kìm không được mà nhìn chăm chú vào Hiên Viên Diệp. Nhưng Hiên Viên Diệp bây giờ đang nhắm mắt lại, không hề nhìn ả khiến ả cực kỳ thất vọng cũng rất buồn bực.

Nhưng khi hai mắt ả chạm phải đôi mắt ngoan tuyệt của Thái Tử, thì thân thể nhịn không được run lên một cái. Ả cũng không dám chậm trễ nữa, nhanh chân đi về phía chỗ của mình.

" Hoàng Thượng, bây giờ...." Đạt Hề Nhiên sau khi nhìn thấy Đạt Hề Tĩnh ngồi xuống xong rồi mới thở ra được một hơi, nghĩ đến bây giờ cũng đã đến lúc rồi nên mở miệng nói.

Hai mắt của Hiên Viên Diệp đột nhiên mở ra, hắn đương nhiên biết Đạt Hề Nhiên định nói cái gì, trong lòng suy tư nên dùng cách gì để kéo dài thêm chút thời gian nữa đây?~ Khóe môi hắn hơi nhếch lên, vừa định mở miệng thì.

Đúng vào lúc này, Mạnh Phất Ảnh đi vào. Hai chân nàng nhanh thoăn thoắt, bộ dáng có phần gấp gáp.

Hoàng Thượng nhìn thấy bộ dạng của nàng, hơi kinh ngạc, vội vàng hỏi: " Phất Nhi, như thế nào? Có phải Thái Hậu có chuyện gì hay không?"

"Bẩm hoàng thượng, Thái Hậu không sao." Mạnh Phất Ảnh bây giờ mới thả chậm bước chân, nhẹ giọng trả lời.

" Như vậy là tốt rồi! Như vậy là tốt rồi!" Hoàng Thượng rõ ràng thở dài nhẹ nhõm một hơi, khẽ gật đầu đáp.

Hiên Viên Diệp thấy nàng bình an vô sự cũng nhẹ nhõm thở ra.

Đạt Hề Tĩnh vốn trong bụng đã có sẵn một đống lửa, nhìn thấy Mạnh Phất Ảnh vừa xuất hiện, ánh mắt Hiên Viên Diệp lại nhìn chăm chú vào nàng, hơn nữa rõ ràng còn mang theo cả sự quan tâm. Lửa giận trong lòng lúc này dâng lên cao vút, đôi mắt phẫn hận nhìn chằm chặp vào Mạnh Phất Ảnh, hận không thể đem nàng băm thây thành vạn mảnh.

Nghe thấy Mạnh Phất Ảnh nói Thái Hậu không sao, trong lòng ả càng khẳng định Mạnh Phất Ảnh bỏ đi là vì sợ tỷ thí với ả, cho nên lại mở miệng hung hăng nói: "Vừa rồi Tĩnh Nhi nghĩ muốn biết một chút về phong thái của Thất vương phi, thật không ngờ Thất vương phi lại có việc rời đi. Hiện thời, Thất vương phi đã trở lại, chi bằng Thất vương phi hãy trổ một ít tài nghệ của mình cho mọi người được thưởng thức một phen."

Đạt Hề Tĩnh lúc này chỉ nghĩ muốn làm Mạnh Phất Ảnh xấu mặt trước tất cả mọi người, cho nên lại một lần nữa bỏ kế hoạch của Hiên Viên Triệt ra khỏi đầu.

Bàn tay để ở dưới bàn của Hiên Viên Triệt lúc này siết chặt lại, hắn hận không thể bóp chết Đạt Hề Tĩnh kia ngay lập tức.

" Tĩnh Nhi, muội đừng nên làm Thất vương phi khó xử. Hơn nữa, yến hội hôm nay chủ yếu là vì hôn sự của muội và Thái tử...." Đạt Hề Nhiên nhìn đến sắc mặt của Hiên Viên Triệt thì âm thầm cả kinh, trong lòng cũng lấy làm bực mình vì Đạt Hề Tĩnh.

"Cũng chẳng có gì là khó xử! Vừa rồi là vì có việc nên trì hoãn, nếu công chúa và Thái Tử đã đề nghị, bổn cương phi sao có thể từ chối nhã ý của hai vị được." Mạnh Phất Ảnh cũng nhìn Đạt Hề Nhiên, cười nhạt một tiếng. Ngừng lại một chút, nàng mới tiếp tục: "Chẳng qua, bổn vương phi đương nhiên không thể nhảy múa được như công chúa đây, cho nên bổn vương phi chuẩn bị những tiết mục khác, hy vọng có thể giải trí cho mọi người một chút!"

Hiên Viên Diệp chau mày lại, ánh mắt không hiểu nhìn Mạnh Phất Ảnh. Hắn hiểu, với cá tính của nàng, chắc chắn sẽ không vì câu nói kia của Đạt Hề Tĩnh mà nóng lòng thể hiện bản thân. Có lẽ nàng làm vậy là có dụng ý.

Nhưng lần này, hắn không đoán ra được suy nghĩ của nàng.

"Tốt lắm! Bổn công chúa xem như hôm nay có phúc được mở rộng tầm mắt!" Đạt Hề Tĩnh nghe thấy Mạnh Phất Ảnh đồng ý với đề nghị của mình thì trong lòng âm thầm vui vẻ, khóe môi cong lên trào phúng. Hừ, nàng muốn thử xem nữ nhân này có tài cán gì nào?

Đạt Hề Nhiên cũng không ngờ Mạnh Phất Ảnh sẽ đồng ý, hơn nữa còn nói đặc biệt chuẩn bị tiết mục khác. Yêu cầu do Đạt Hề Tĩnh đưa ra, Mạnh Phất Ảnh đã đồng ý, hắn cũng không thể ngăn cản được.

Hoàng Thượng hơi nhíu mày, cũng không hiểu Mạnh Phất Ảnh muốn làm cái gì, khi hai mắt nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh, hơi hơi có chút nghi hoặc.

" Hoàng Thượng, nếu công chúa đã kiên trì như vậy, Phất nhi cũng không tiện từ chối." Mạnh Phất Ảnh nhìn về phía Hoàng Thượng, chậm rãi nói: "Tiết mục này của Phất Nhi cực kỳ đặc biệt, kính xin Hoàng Thượng thưởng lãm!"

" Hảo, trẫm sẽ theo ý của con!"Hoàng Thượng tuy không hiểu, nhưng nghe đến tiết mục kia cực kỳ đặc biệt cho nên cũng hứng thú, gật gật đầu.

Đôi mắt Hiên Viên Diệp chợt lóe sáng, sâu thẳm trong con ngươi lại hiện lên sự lo lắng, hắn có thể nhìn ra nàng tuy nói thực nhẹ nhàng nhưng hình như lại rất khẩn trương, chỉ sợ tiết mục đặc biệt phía trước sẽ có nguy hiểm.

Vừa muốn ngăn cản nàng nhưng nàng lại làm ám hiệu với hắn. Lời nói vừa muốn bật ra khỏi miệng, nay lại phải cố nuốt xuống.

Thái Tử cười lạnh. Tiết mục đặc sắc sao? ~ Y cũng thử nhìn xem nàng có tiết mục gì để xoay chuyển tình hình này.

Đạt Hề Nhiên lặng lẽ nhìn nam tử phía sau. Chỉ thấy người nọ âm thầm gật đầu với hắn sau đó mới nhẹ nhõm thở ra một hơi. Chỉ cần đồ vẫn ở chỗ của hắn, thì không còn gì phải lo lắng!

" Hảo, bổn cung cũng mỏi mắt chờ mong không biết tiết mục của Thất vương phi sẽ phấn khích như thế nào?" Đạt Hề Nhiên lúc này cười khẽ, thanh âm còn mang theo sự trào phúng.

Mạnh Phất Ảnh cũng nhẹ nhàng cười. Động tác vừa rồi của Đạt Hề Nhiên đều ở trong tầm mắt của nàng, cho nên nàng càng khẳng định Càn Khôn Chuyển đang ở trên người kẻ kia.

Trên mặt người kia của không có quá nhiều biểu tình, chỉ là ánh mắt vẫn nhìn Đạt Hề Tĩnh ngồi ở phía trước.

Đôi mắt Mạnh Phất Ảnh hiện lên tia sáng, trong lòng cũng nắm chắc thêm vài phần.

" Hoàng Thượng, Phất Nhi cần tắt hết tất cả đèn trong Đại điện." Mạnh Phất Ảnh lại nhìn về phía Hoàng Thượng, chậm rãi nói.

Nhưng, lời nàng vừa thốt ra, đại thần trên khắp Đại điện nhất thời xôn xao, bàn tán.

Tắt đèn thì sẽ chỉ còn một mảnh tối om, cái gì cũng không nhìn được. Trong hoàn cảnh như hiện nay thì làm sao có thể tắt đèn được?

"Ngươi điên rồi! Nếu tắt tất cả đèn, ngươi thua hay thiệt ai có thể biết được đây?" Mị phi vốn đã tức giận lại nghe thấy lời này của Mạnh Phất Ảnh thì nhịn không được mà lập tức lên tiếng.

" Đúng vậy, trong lúc này làm sao có thể tắt đèn? Nếu Hoàng Thượng có gì ngoài ý muốn thì làm sao bây giờ?" Liễu phi cũng hoảng hốt vội vàng nhìn lên Hoàng Thượng, vẻ mặt lo lắng nói.

Hai mắt của Đạt Hề Nhiên cũng trợn lên tức thì, có chút khó tin nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh. Yêu cầu này của nàng đúng là khiến cho người ta khó có thể tiếp nhận.

Hiên Viên Diệp cũng cả kinh, đôi mắt nhìn nàng lại càng hiện lên sự lo lắng rõ rệt.

" Chuyện này..."Hoàng Thượng có chút khó xử, dù sao nơi này còn có người của Đạt Hề vương triều và Hiên Viên Triệt cùng ở một chỗ. Vạn nhất nếu xảy ra chuyện gì, chỉ sợ...

" Hoàng Thượng, tiết mục này của Phất Nhi hết sức đặc biệt, nhất định phải tắt hết đèn mới được. Tuy nhiên chỗ Hoàng Thượng có thể lưu lại, Phất Nhi ở trên đài cao nhìn xuống, chắc chắn là không có chuyện gì!" Mạnh Phất Ảnh lại nhẹ giọng giải thích.

" Hả? Nếu con đã nói vậy, trẫm càng lúc càng thấy hiếu kỳ. Được, cứ theo ý của con!" Trong mắt Hoàng Thượng đầy vẻ tò mò, phân phó người đi tắt hết đèn trừ hai cây đèn trước mắt ông.

Nhất thời, toàn bộ đại điện tối um, chỉ trừ chỗ Hoàng Thương còn sáng, tất cả những chỗ khác đều đen thui. Đặc biệt là trên đài cao kia, vì cách quá xa Hoàng Thượng nên cái gì cũng không thấy được.

Khóe môi Mạnh Phất Ảnh hơi nhếch lên cười khẽ, sau đó từ từ đi lên đài cao.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia