ZingTruyen.Asia

[Teenfic] Nếu không thích tôi, thì cậu đừng hòng để mắt đến người nào khác

Chương 37: Cảm ơn em vì đã xuất hiện trong cuộc đời của anh

Phucpheu

Ngay sáng hôm sau, hai đứa đã lên đường đi thăm thú khắp nơi. Vì đường xá thay đổi nên hắn hơi bỡ ngỡ. Đi bộ lòng vòng quá lâu khiến nó đâm cáu, cứ la mắng suốt thôi. Nhưng biết sao được, hắn mới là dân bản địa mà. Cuối cùng, hai đứa chỉ đi hóng gió biển, ăn hải sản và đi vào chùa thắp hương thôi, sau đó lại về.

- Ủa? Hy phải không cháu? - Một bác trai đã già, vác lưới chài trên vai rồi chỉ vào hắn.

- Ơ, bác là...

- À, cháu không biết ta đâu, chỉ có ta biết cháu thôi. - Ông bác cười xuề xòa xua tay - Mà cháu về thăm ba đấy hả? Lâu lắm rồi nhỉ? Chắc ông ấy vui lắm!

- Bác nói cháu không biết bác mà sao bác rành về nhà cháu thế? - Hắn vẫn cảm thấy mình còn chưa khám phá hết bí mật ở cái vùng chài này.

- Ông ấy lần nào đi uống bia là y như rằng cũng kể về con trai mình, còn đưa hình ra khoe rồi nói "Khi nào lên thành phố mà gặp con trai tôi thì nhớ nói với nó một tiếng ba nó nhớ nó lắm đấy". Mà công nhận hai người giống hệt nhau, vẫn đẹp trai ngời ngời ấy. - Ông bác cứ nói liên hồi về kỷ niệm của ba hắn mà không hay, tai hắn đã ù đi một lúc lâu.

Gia Hy cảm thấy thật trống rỗng, hắn đã rời xa nơi đây rất lâu nhưng thật không biết lại trôi qua lâu đến như vậy, lâu đến nỗi hắn còn không nhận ra ba của hắn, không nhận ra hắn và nơi hắn ở ngày xưa nữa. Phương Di thấy ông bác nói nhiều quá mà hắn thì có vẻ hơi chán nên nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện không hồi kết này. Từ lúc đó, hắn vẫn trầm ngâm không lên tiếng.

- Anh đang sợ hả? - Nó lo lắng hỏi.

- Em nói sao?

- Anh sợ mình sẽ cảm động trước tấm lòng của ba chứ gì? Vì nếu biết ba thật sự yêu anh như vậy, anh sẽ xấu hổ đến nỗi không biết bày tỏ lòng biết ơn và hối lỗi của mình ra sao.

- Anh không biết nữa. Em nói xem rốt cuộc khi xưa tại sao anh lại hận ông ấy như vậy chứ? - Chính hắn cũng không nhớ rõ mình đã nghĩ gì, chỉ biết hắn không dám đối diện với gia đình, với ba mẹ mà thôi.

- Cũng giống như em... - Nó đan những ngón tay vào tay của hắn - Cũng giống như lúc anh xin lỗi em ở chỗ xe buýt ấy.

Thật sự cũng giống vậy. Tại sao hắn lại không nghĩ tới những chuyện đó. Hắn cần thời gian để nghĩ ngợi nhiều thứ. Ngay cả tối cũng không ngủ với ba mình, cho dù là đêm cuối cùng, và điều này vô tình khiến hy vọng trong trái tim chai lỳ đang mong ngóng từ đứa con trai chợt tan biến. Ông cứ tưởng hắn đã trở nên ấm áp hơn, muốn gần gũi với nhau một chút nhưng tất cả chỉ là do ông tưởng tượng ra mà thôi.

- Bọn cháu về đây ạ! - Phương Di cúi đầu chào ba hắn.

- Ờ, hai đứa về cẩn thận. - Ông vẫy tay tạm biệt mà lòng tiếc nuối.

- Vâng.

Phương Di đeo ba lô lên đi đến trạm xe buýt nhưng chợt không thấy người còn lại đâu. Thì ra hắn vẫn còn đang chần chừ, có nên để cho họ chút thời gian riêng tư không nhỉ? Phương Di nhoẻn miệng cười rồi thong dong ra đầu đường đợi hắn.

- Ừm... - Gia Hy cúi đầu lắp bắp.

- Có chuyện gì thế? Con còn quên gì hả? - Ba hắn hỏi khi thấy hắn còn chưa đi.

- Xin lỗi... - Đồng tử ông dãn to hết mức - Con xin lỗi. Và lần sau con sẽ về thăm ba. - Nói một mạch xong là hắn quay đầu chạy đi mất.

Ba hắn cảm động đến rơi cả nước mắt. Già cả rồi mà còn bị lũ trẻ này làm cho cảm động phát khóc. Ông lau nước mắt, nhìn bóng hắn khuất dần sau con đường dài.

Trên con tàu đang xập xình tiến về thành phố, nó nghiêng đầu tựa vào vai hắn nói giọng đều đều.

- Xong rồi chứ?

- Ừm, xong rồi. Cảm ơn em, Di.

- Vì sao?

- Vì đã xuất hiện trong cuộc đời của anh.

Nó hạnh phúc nhắm mắt mà không biết nụ cười mãn nguyện của hắn đang ngự trị trên môi. Gia Hy cũng chìm vào giấc ngủ, để cho chuyến tàu đưa họ đến đích đến của hạnh phúc, không cần biết là đến đâu, chỉ cần hai người luôn ở bên nhau là được.

End.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia