ZingTruyen.Asia

[TCCT] ĐỒNG NHÂN TOÀN CHỨC CAO THỦ GIẢI THẾ GIỚI

C259 HAI EM GÁI BẠO LỰC DỠ NHÀ - C260 KHÔNG PHÂN CAO THẤP - C261 HỒ DƯỚI MẶT ĐẤT

QiuYinnn

CHƯƠNG 259: EM GÁI BẠO LỰC LÊN THÌ CŨNG DỠ ĐƯỢC NHÀ

Đối phương di chuyển chiến thuật, bóng người biến mất, Tô Mộc Tranh sẽ ứng đối thế nào?

Giây trước, tất cả mọi người, bao gồm cả các tuyển thủ chuyên nghiệp đều đang suy nghĩ; giây sau, tất cả đã nhận được đáp án từ Tô Mộc Tranh.

Mộc Vũ Tranh Phong chạy nhanh lên trước, lao đến giữa hành lang trên không, vác trọng pháo trên vai trong tư thế phòng ngự!

"Lựa chọn rất hay!" Lần này không đợi Phan Lâm mở miệng, Lý Nghệ Bác đã tấm tắc khen ngợi:

"Hành lang này dài khoảng 80 ô, mà tầm bắn thoải mái nhất của Mộc Vũ Tranh Phong lại nằm trong khoảng 30-40 ô. Mộc Vũ Tranh Phong đứng ở giữa đồng nghĩa với việc đối thủ muốn đột phá từ bên nào cũng sẽ phải cắn răng lao qua tuyến hỏa lực của cô ấy!

"Wow!'

Ở hàng cuối cùng, Đới Nghiên Kỳ hô khẽ:

"Khó đánh đấy..."

Cô không nhịn được kiễng chân, nghển cổ nhìn hàng ghế đầu tiên. Nhưng nhìn thế nào cũng chỉ thấy được cái gáy đoan chính bất động của Tiêu Thời Khâm. Nếu là đội trưởng thì anh ấy sẽ đánh thế nào? Kĩ sư máy móc sẽ đánh thế nào? Đới Nghiên Kỳ không tìm thấy bất kì manh mối nào.

Người cũng không có ý tưởng nào là Tô Mộc Tranh. Mộc Vũ Tranh Phong vác trọng pháo trên vai, chuyển góc nhìn rồi cảnh giác bốn phía. 10 giây, 20 giây, 30 giây... Đột nhiên tiếng súng đoàng đoàng như chớp liên tục truyền đến từ đỉnh đầu.

Mộc Vũ Tranh Phong lập tức ngước góc nhìn. Tô Mộc Tranh tập trung chờ đợi, chưa qua bao lâu, những hoa văn như mạng nhện lan ra bốn phía.

"Hóa ra là từ trên đầu!"

Hai mắt Đới Nghiên Kỳ lấp lánh, không nhịn được hô khẽ.

Vị tuyển thủ nữ của đội Hàn Quốc này tính toán vị trí rất chuẩn xác... Đới Nghiên Kỳ nghi ngờ cô đã tính toán ra nhờ hình chiếu 3D...Vị trí mà cô phá thành một cái hố để xông ra gần như ở chính giữa trên đầu Tô Mộc Tranh!

Nhưng mà...

"Chậm rồi."

Bên người cô bé, Quách Thiếu thấp giọng bình luận một câu.

Đúng là muộn rồi. Lúc hoa văn như mạng nhện bắt đầu lan ra, tiếng pháo cũng vang lên cùng lúc. Vụn gỗ bay tung tóe trong ánh lửa, một hố nhỏ vừa bằng một người xuất hiện. Hai bên hố xuất hiện hai đôi mắt xinh đẹp, đối diện với nhau.

Nòng pháo Thôn Nhật bùng nổ ánh lửa.

"Ồ, chị Mộc có phòng ngự rồi, giờ Kĩ sư máy móc nhảy xuống thì khác nào đứng ăn đập không..." Đôi mày Đới Nghiên Kỳ nhíu chặt lại: "Nhưng không xuống thì đánh kiểu gì?"

Trong lúc cô vẫn đang vò đầu bứt tai, các tuyển thủ trên sân lại không hề chần chừ. Tiếng súng đoàng đoàng lại vang lên, rất nhanh, trên trần nhà đã xuất hiện vết nứt hình mạng nhện ở vị trí khác.

Cái hố thứ hai.

Cái hố thứ ba...

"Min Su Yeon đánh cực kì thông minh! Những cái hố này cách hành lang rất gần, rất tiện cho Modern Times thả máy móc để tấn công Mộc Vũ Tranh Phong! Mà Mộc Vũ Tranh Phong muốn phản công thì trần nhà chính là thứ che chắn vô cùng tốt cho Modern Times."

Phan Lâm khen ngợi. Là một bình luận viên thâm niên, hắn đã quen phân tích từ cả hai phía, khen ngợi cả hai, tuyệt đối không dễ dàng đưa ra kết luận:

"Vậy Mộc Vũ Tranh Phong sẽ lên tầng để đánh với Modern Times, hay sẽ đứng dưới để chặn tấn công?"

Tiếng pháo liên tục vang lên!

Mộc Vũ Tranh Phong Phi Pháo lùi lại, rời khỏi phạm vi bao phủ của những tấn công đến từ trên trần nhà. Cùng lúc đó, cô không ngừng xả pháo vào trần nhà.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Bê tông, cốt thép và ván trang trí trần nhà sụp xuống liên tục trong tiếng pháo. Lúc khói thuốc súng tản ra, đại sảnh biểu diễn tươi đẹp của nhà hát kịch đã bị hai cô gái liên thủ tàn phá. Trên trần nhà xuất hiện một hố đen rộng đến 40 ô, sâu đến 15 ô.

"... Bây giờ em gái đều bạo lực thế này à?" Nhìn vào góc nhìn của Mộc Vũ Tranh Phong, cái hố đen khổng lồ như muốn nuốt chửng người đó làm Lý Nghệ Bác bất lực thở dài.

Khí thế này còn hung hãn hơn Đại Mạc Cô Yên đấm vỡ tường lâu đài lúc trước!

Từ màn hình cắt cảnh góc nhìn của hai bên có thể thấy rõ ràng tư duy chiến thuật của cả hai.

Những hố mà Modern Times làm nổ được xếp theo quy luật ở hai bên rìa hành lang trên không, rõ ràng cô muốn đứng từ trên nhìn xuống qua những hố này rồi ra chiêu.

Mà Mộc Vũ Tranh Phong lại dứt khoát nổ pháo để nối liền những hố đen đó thành một đường!

Chỉ có thể nói... Một là những phần bị phá hủy đều khá yếu; hai là hiệu quả của trọng pháo phá tường, à phá trần nhà tuyệt đối không phải là thứ mà nỏ cầm tay và máy móc có thể so sánh.

Kết quả của đợt bùng nổ này là...

"Ôi đáng tiếc cho những căn phòng này quá...."

Phòng nghỉ tráng lệ của các nữ diễn viên được đánh dấu bằng dây đỏ.

Phòng làm việc hoàng kim rực rỡ của giám đốc nhà hát.

Đương nhiên còn có cả hàng ghế số 5 ẩn chứa sự thần bí nữa.

Những căn phòng đầy sự đặc sắc, có thể đủ chỗ cho ít nhất hai tay cận chiến lao vào nhau để ra đủ trò di chuyển chiến thuật này, bây giờ hoàn toàn bị hủy diệt dưới sự bùng nổ điên cuồng của hai nữ tuyển thủ.

Nói tóm lại thì vẫn là nguyên tắc đầu tiên trong trận lôi đài: Tuyệt đối không vào chiến trường mà đối thủ đã dự liệu sẵn.

Ngoài hành lang chật hẹp cô độc trên không và đại sảnh của nhà hát, những căn phòng này đều tuyệt đối không phải nơi thích hợp để hệ Súng triển khai thế tấn công.

Dù là Mộc Vũ Tranh Phong hay Modern Times thì đều không thể tùy tiện chạy vào địa hình có lợi với đối thủ.

Đương nhiên, điều này không chứng minh việc đuổi theo Quân Mạc Tiếu của lúc trước của Tìm Mệnh Đuổi Hồn và Kiếm Hà Phong là ngược với quy tắc chiến thuật chuẩn... Phải đối đầu với thứ quái vật có thể bơm máu bơm mana như Quân Mạc Tiếu thì hết cách!

"Hiện tại hai bên đã vào thế khó. Modern Times đang vòng vèo qua rìa những hố lớn trên trần nhà để chạy thật nhanh, ý đồ tìm cách lại gần để tấn công; hoặc ít nhất là tìm cơ hội ném máy móc xuống; mà Mộc Vũ Tranh Phong lại phòng thủ cực kì chặt chẽ. Tạm thời cả Kĩ sư máy móc và Bậc thầy pháo súng đều không ra được thao tác quyết định nào để phá thế cân bằng..."

Nói đơn giản thì: Nếu không phải Modern Times thỉnh thoảng lại ném gì đó xuống hành lang, thì sự đối mặt của hai bên gần như bằng: Đứng ở tầng trên tầng dưới rồi hét vào mặt nhau:

"Bà lên đây cho tôi!"

"Bà xuống đây cho tôi!"

Hét thì không hét, cả đời này đều sẽ không hét. Cả Min Su Yeon và Tô Mộc Tranh đều không có thói quen lên kênh chung gõ chữ.

Người phía trước vốn rất bình tĩnh, người phía sau dù đã tiếp xúc với Diệp Tu bao năm, nhưng cũng như nước đổ lá khoai. Ngoài khả năng đề kháng được nâng cao thì gần như không có tiến bộ gì trên mặt tấn công bằng lời rác rưởi.

Cơ hội xoay chuyển cục diện trận đấu đến sau gần một phút.

Một hàng máy móc ầm ầm rơi xuống rồi lao nhanh về phía Mộc Vũ Tranh Phong, Bậc thầy pháo súng vừa Phi Pháo lùi lại thật nhanh vừa nhả đạn làm những đồ chơi nho nhỏ kia lật sấp lật ngửa...

Sau đó, tiếng răng rắc vang lên, hành lang cao khoảng bốn tầng nhà treo giữa không trung, chầm chậm gãy đôi.

"..."

"..."

"Xem ra chiến trường còn lại cho hai vị nữ tuyển thủ thật sự chỉ còn cầu thang lớn..."

_____________________

CHƯƠNG 260: HAI EM GÁI HỆ SÚNG KHÔNG PHÂN CAO THẤP

Một tiếng đứt gãy làm người ta ê răng vang lên (có trời mới biết tại sao công ty Vinh Quang lại nghĩ ra cái hiệu ứng âm thanh này), hành lang trên không đứt thành hai đoạn rồi tự nghiêng ngả rơi xuống, cuối cùng vuông góc với bức tường.

Chỉ vài cái ốc vít không thể cố định hành lang dài đến 30-40m, hai nửa hành lang hơi dừng lại trong không trung rồi rơi thẳng xuống, nện ầm vào khoang nhạc ngang với tầng hai.

Âm thanh này ác liệt gấp bội âm thanh đèn chùm rơi xuống lúc nãy, vang đến mức đất rung núi chuyển. Cây cầu thép rơi thẳng xuống khoang nhạc ngang với tầng hai rồi ép khoang nhạc xuống thẳng sân khấu lớn trên mặt đất...

Ngay lúc mặt cầu nứt vỡ, Mộc Vũ Tranh Phong đã Phi Pháo nhảy lên. Sau vài phát pháo liên tục, cô đã đứng trên cột trụ cạnh ghế lô, rồi lại từ cột trụ giẫm chân xuống sân khấu. Động tác cực kì thành thục, quyết định rất dứt khoát, không thể không làm người khác hoài nghi cô đã cho nổ cầu không chỉ một lần.

Ở một mặt khác, bóng người nhẹ nhàng của Modern Times lóe lên rồi biến mất trong bóng tối. Lần xuất hiện tiếp theo, cô đã từ ghế lô nhảy xuống cầu thang nghiêng chéo bên sân khấu rồi chạy vội.

Trong khói bụi mịt mù, động tĩnh hành lang sắt nện xuống không trung không nhỏ, dù cho mặt đất không ngừng chấn động, dù cho mảnh vỡ của đàn violon bay tung tóe trong không trung, dù cho sáo ngắn sáo dài bay tròn, dù cho nhạc phổ trắng như tuyết che mất tầm nhìn, thì hai tuyển thủ hệ Súng vẫn đứng đối mặt, cách nhau một khoảng sân khấu hỗn loạn.

Sau lúc do thám lẫn nhau, di chuyển chiến thuật, hai lần định đổi chiến trường và một đợt dùng thuật phá dỡ mà người người nhà nhà mong chờ, trận đấu này cuối cùng cũng tiến vào nhịp điệu "bình thường".

Lúc này, lượng máu Mộc Vũ Tranh Phong 98%, mana 65%; lượng máu Modern Times 100%, mana 81%.

Hai bên đối mặt. Hai nhân vật khóa chặt góc nhìn vào nhau, một người sang trái, một người sang phải, đi vòng chầm chậm qua sân khấu.

Trận này chắc sẽ đánh trên sân khấu lớn nhỉ?"

"Chắc là vậy rồi... Dù sao thì phần bên trên cũng bị phá hết rồi. Bản đồ nước bên dưới không thích hợp cho hệ Súng phát huy lắm..."

Phan Lâm và Lý Nghệ Bác nói chuyện nhưng cũng không nhiệt tình lắm. Sân khấu rộng lớn bằng phẳng có lợi cho Bậc thầy pháo Súng, nhưng cũng có lợi cho Kĩ sư máy móc. Đây chính là một chiến trường công bằng. Tuyển thủ hai bên đã phá tan nát bản đồ đến mức này, không chuyển chỗ đánh được nữa...

Trên hành lang chật hẹp lúc trước, Kĩ sư máy móc không thể trốn tránh vào đâu, chỉ cần một chiêu Pháo Laze hoặc một chiêu Pháo Lượng Tử là có thể tiễn đối phương ra xa gần mười ô. Mà trên sân khấu rộng lớn này, dù tấn công đến từ hướng nào thì đối thủ cũng vẫn có đủ không gian tránh chiêu.

Hai vị bình luận viên nói đến đây, cục diện trận đấu đã biến đổi. Mộc Vũ Tranh Phong, Modern Times cùng lao lên phía trước. Đến khoảng cách 40 ô, Kĩ sư máy móc đột ngột xông lên, Bậc thầy pháo Súng lại vừa tiến vừa lùi!

Tuyến hỏa lực rực rỡ bao phủ tầng tầng lớp lớp, một chiếc nỏ cầm tay và cả đống máy móc lao lên trước nghênh đón pháo lửa, che chắn cho Modern Times đang xung phong lên trước.

Máy móc to nhỏ khác nhau đang bay, chạy, nổ ầm ầm, vừa xả đạn trong sự bùng nổ điên cuồng của Bậc thầy pháo Súng, vừa cứng rắn tiến lên.

Đợt chiến đấu lúc sau có thể nói là ngang tài ngang sức, cũng có thể nói là: Sau màn bùng nổ điên cuồng ở đầu trận, lúc này hai bên đánh cực kì cẩn thận.

Không phải không có thao tác làm người ra sáng rỡ hai mắt, nhưng nói đến sự diễm lệ làm khán giả kinh ngạc thì còn lâu mới bằng trận đầu tiên giữa Quân Mạc Tiếu và Tìm Mệnh Đuổi Hồn.

Không phải không có những sự phát huy chiến thuật đặc sắc, nhưng kém xa màn chém đứt dây đèn chùm để giết chết Kiếm Hà Phong trận trước. Trận này làm khán giả không nhiệt tình nổi.

Đến cuối cùng, trừ các vị tuyển thủ chuyên nghiệp còn tập trung theo dõi, đến cả Phan Lâm và Lý Nghệ Bác cũng thấp giọng hơn lúc đầu trận nhiều.

Suy cho cùng thì thực lực tổng hợp của hai vị tuyển thủ và thực lực tương đối giữa hai nhân vật...

"Gần như nhau nhỉ."

"Cơ bản là cùng trình độ."

"Tỷ lệ thắng 50:50"

"Chênh lệch nhiều nhất 5%"

Như tâm linh tương thông, bốn vị bậc thầy chiến thuật mỗi người một câu nối tiếp tạo thành một cuốn tiểu thuyết hoàn hảo.

Khuyết thiếu duy nhất nằm ở... không có ý kiến đối lập của hai vị bình luận viên.

"Nếu không là mở sòng cá cược được rồi... Tiếc quá..."

Mấy câu cảm thán này không hề nhận được sự hưởng ứng của những người ngồi hàng đầu. Dụ Văn Châu, Trương Tân Kiệt, đến cả người cùng nghề Kĩ sư máy móc như Tiêu Thời Khâm và cộng sự nhiều năm của Tô Mộc Tranh là Diệp Tu, cũng đều xem trận với thái độ cực kì bình tĩnh.

... Nắm chắc thì thôi, không nắm chắc thì mở sòng cá cược, ai ngốc chứ?

Biểu tượng GLORY vàng kim rực rỡ nhảy ra màn hình, Tô Mộc Tranh đẩy cửa phòng thi đấu bước ra, bước chầm chậm về chỗ.

Trên màn hình lớn, lượng máu còn lại của Modern Times, 3%.

"Đánh không tồi."

Dụ Văn Châu là người đầu tiên vỗ tay, Tô Mộc Tranh đáp lại bằng một nụ cười lịch sự. Đến khi Diệp Tu nói đánh không tồi thì lại đáp: "Ai nói đánh không tồi, vẫn còn 3% mà mới giết được đối phương mà..."

Diệp Tu bất lực cười cười, vặn nắp một chai nước rồi đứng dậy, bước lên trước một bước rồi đặt vào tay cô. Hắn thấp giọng như đang nói thầm:

"Úi... Muốn phá được kỉ lục của em thì đúng là áp lực như núi..."

Tô Mộc Tranh: "..."

Cô nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn nổi nữa rồi bật cười.

Tạm không nói đến nguyên nhân kết quả của kỉ lục đổi máu này, chỉ tính riêng thành tích thì Mộc Vũ Tranh Phong đã lấy được 70% máu của Kiếm Hà Phong và 97% máu của Modern Times, tổng cộng 1:1.67, có thể nói là thật sự làm người ta kinh sợ. Nếu đủ may mắn thì thậm chí có thể được ghi vào kỉ lục của Giải Thế Giới lần này.

Có được thành tích này khi đánh trong nước thì cũng bình thường, nhưng ở Giải Thế Giới đều là cao thủ hàng đầu, trình độ của mọi người chỉ chênh lệch một chút, một người đánh được 1 và 2/3 đối thủ, có thể nói gần như là nhiệm vụ bất khả thi.

Đặc biệt là khi, muốn đánh đổ kỉ lục này, cơ hội dành cho Diệp Tu chỉ còn lại trận chung kết.

Dỗ dành em gái nhà mình xong, Diệp Tu vỗ vỗ tay rồi quay người lại hàng ghế tuyển thủ. Ở đó, bốn người, bốn bàn tay đang nắm chặt rồi vung loạn lên, trông như sắp đánh nhau đến nơi.

Dù sao Đội Quốc Gia có 14 người, trừ người chỉ lên trận đoàn đội là Dụ Văn Châu và người không thích hợp đấu đơn là Lý Hiên, có ít nhất sáu người dự bị, sẽ được chọn lên lôi đài tùy tình huống. Bây giờ tuyển thủ thứ ba chỉ còn lại 3% máu, cũng có nghĩa là.

Nếu cực kì may mắn (cực kì không may mắn), thì chỉ còn hai người cướp được cơ hội lên sân.

Nếu được ba người lên sân thì người cuối cùng chắc chắn cũng chỉ còn máu giấy.

Sao mà không đánh nhau tranh giành được.

Nếu không phải vì một đống điều kiện không thích hợp, chỉ sợ những vị đang đợi lên sân ở đây sẽ PK ngay tại chỗ.

Bây giờ, bốn cánh tay đang vẫy loạn trong không trung cuối cùng cũng đạt được thống nhất:

"Oẳn tù tì đi!" (Thậ ra trong bản Tiếng Trung là một trò khác, nhưng mình để oẳn tù tì cho mọi người dễ hiểu).

"Tôi! Tôi"

Phương Duệ vội vã nhảy lên.

_____________________

CHƯƠNG 261: HỒ DƯỚI MẶT ĐẤT

Rốt cuộc thì Modern Times cũng không làm được trò chống gì trước Hải Vô Lượng.

Tuy tâm thái của Min Su Yeon vẫn luôn ổn định, thao tác cực kì xuất sắc, nhưng cũng bất lực vì lượng máu của Modern Times thật sự quá ít. Tuy ngay từ đầu, cô đã dán sát vào một đầu ghế lô, cố gắng di chuyển chiến thuật, ý đồ muốn dựa vào đống máy móc để mai phục Hải Vô Lượng một đợt. Nhưng thực tế đã chứng minh, vô ích.

Trước sự cách biệt tuyệt đối về lượng máu, chiến thuật vẫn có cực hạn.

Đặc biệt, tên trước mặt tuy không phải là một bậc thầy chiến thuật, nhưng vẫn là một đại sư chơi zâm nổi tiếng.

Được lợi từ việc quá quen thuộc với bản đồ, được lợi từ việc hai nữ tuyển thủ lúc trước đã cày bản đồ thành một đống hỗn loạn, càng được lợi từ kĩ năng ảo diệu như Vân Thể Phong Thân có thể định vị rada... Về cơ bản, Phương Duệ không cần tốn chút công sức náo đã tìm ra Modern Times đang đứng nghiêm chỉnh rồi ra tất cả các loại máy móc.

Sau đó Hải Vô Lượng dùng Lồng Niệm Khí để trực tiếp áp sát đối thủ, một đợt đấm đá binh binh bốp bốp trôi qua, lượng máu 3% của Kĩ sư máy móc chạm đáy trong nháy mắt.

Từ đầu đến cuối, chỉ có thể nói biểu hiện của Min Su Yeon không quá thất thế, không bị đánh thê thảm như Lee Ho Ki, nhưng không thể nói là đánh đủ hay, đủ đẹp để định ra được cục diện trận đấu.

Đội Hàn Quốc Muốn lật ngược thế cờ trong trận lôi đài này, giờ chỉ có thể gửi hy vọng vào hai tuyển thủ lên sân phía sau.

... Đặc biệt là người lên sân ngay sau đây, tuyển thủ thứ tư.

Trọng trách nặng nề quyết định ai sẽ lên sân, lại đặt nặng lên vai đội trưởng lần nữa.

Ánh mắt Choi Woon Yeol nhìn từng người một.

Vị Khí công sư của đội Trung Quốc này chắc chắn không phải một tên dễ đối phó; phong cách chiến đấu như Đạo tặc, tư duy chiến thuật biến hóa linh hoạt, điều này làm hắn trở thành trường hợp cá biệt trong cá biệt. Dùng cách truyền thống để đánh hắn thì chắc chắn là mình chịu thiệt.

Ông nghĩ ông đang đánh với Khí công sư à, hắn sẽ lăn lê bò toài trên mặt đất, không giống Khí công sư tí nào; ông nghĩ ông đang đánh với Đạo tặc à, trước mặt ông đều là kĩ năng của Khí công sư.

Vừa không cẩn thận một phát là trúng chiêu ngay.

Càng gay ho hơn, bản đồ đã bị hai em gái lúc trước phá dỡ một cách bạo lực, sân khấu vốn bằng phẳng rộng lớn giờ lại như một bãi rác.

Giữa sân khấu là một chiếc đèn chùm với đường kính 7 ô, độ cao hơn hai người đang đổ nghiêng. Xung quanh còn la liệt những dây thủy tinh bị cắt đứt, không cẩn thận giẫm vào là trượt sấp mặt.

Cách đó hơi xa, cả khoang nhạc bị nện xuống mặt đất, các vị trí trên khoang nhạc và cả đống nhạc phổ lật sấp lật ngửa.

Hai nửa hành lang thép đứt gãy ở hai bên mặt khoang nhạc, sắt thép bị gãy gập uốn khúc như tỏa ra khí lạnh u ám...

Địa hình lồi lõm thế này mà cho Phương Duệ lên sân thì đúng là cực kì thích hợp.

Mà bên đội Hàn Quốc, cho ai lên sân mới có thể bổ khuyết được tối đa khuyết điểm địa hình này...

Những tuyển thủ trong danh sách lên sân đều không giỏi di chuyển vị trí tinh xảo. Còn Đạo tặc nhà mình, cứ cho là Đạo tặc nhà mình đồng ý lên thêm một trận nữa ngoài trận đoàn đội đi, thì cũng không có cửa thắng trước Khí công sư của đội Trung Quốc này.

... Trận trước đối đầu với Khí công sư của Nga đã thể hiện rõ năng lực cực mạnh của Phương Duệ trên phương diện làm Đạo tặc.

Mà sau một năm, hắn vẫn chưa từng quên.

Sau khi suy nghĩ, hai tuyển thủ đứng lên cùng lúc.

Ma đạo học giả, Kwon Ren Jun.

Pháp sư nguyên tố, Jeon Sung Hyun.

Lúc này tay dài lên sân sẽ không phải chịu quá nhiều ảnh hưởng từ bản đồ, có thể đánh ra được ưu thế lớn hơn. Mà hai vị tuyển thủ này, một người bị Chuyên gia đạn dược của đội Trung Quốc bẫy vào góc tường trong trận lôi đài trước, một người lúc nào cũng kề vai sát cánh chiến đấu trong trận đoàn đội thất bại thảm hại trước.

Ánh sáng trong mắt Choi Woon Yeol tối xuống, hắn nghĩ ngợi trong chốc lát rồi chuyển ánh mắt đến trên người Ma đạo học giả:

"Nhờ vào ông đấy."

Ma đạo học giả có thể bay lượn, có thể đánh cả tầm xa lẫn tầm gần, rõ ràng thích hợp với hoàn cảnh này hơn Pháp sư nguyên tố thuần tay dài. Một khi Pháp sư nguyên tố bị Khí công sư áp sát thì...

Tốt hơn bị Tán nhân áp sát một tí, nhưng cũng không tốt đến đâu...

Kwon Ren Jun bặm chặt môi, gật đầu chắc chắn với đội trưởng.

Lần này lên sân, trọng trách trên vai hắn nặng nề.

Hắn và tuyển thủ lên sân thứ năm, hiện tại hắn vẫn chưa biết là ai... khả năng lớn là Nhà quyền pháp Kim Tai Hee... ít nhất phải lấy được của đối thủ ba điểm đầu người. Nếu thua trận lôi đài này nữa thì gần như không cần đánh trận đoàn đội phía sau.

Đến lúc đó sẽ là cách biệt ít nhất bốn điểm đầu người.

Hai bên ngang tài ngang sức, cứ bám chặt vào trận đoàn đội thì phải làm thế nào mới lấy lại được bốn điểm đầu người trên bản đồ sân nhà của đối thủ đây?

Hắn đóng cửa phòng thi đấu, nhét thẻ vào máy đăng nhập. Màn hình sáng dần lên, hiện ra giao diện xác nhận vào trận mà hắn đã nhìn thấy cả nghìn lần.

Đối phương muốn mời bạn vào trận, xác nhân hay hủy bỏ?

Con chuột quét một đường gấp khúc nhịp nhàng trên màn hình, dừng lại ở nút rồi yên lặng ấn xuống.

Xác nhận.

Cảnh tượng biến đổi, hai nhân vật yên lặng đứng trên hai đầu cầu thang lớn và một bãi rác kiến trúc khổng lồ.

Phương Duệ, Khí công sư, Hải Vô Lượng.

Kwon Ren Jun, Ma đạo học giả, Cỏ Trắng Tàn.

Cỏ Trắng Tàn nâng chổi rồi bay lên, nghề Ma đạo học giả này gần như thích ứng với tất cả các loại địa hình, từ núi đao biển lửa đến dung nham hay bụi rậm, ông ném mười nghìn cái bẫy thì tôi chỉ bay lên một phát là xong...

Hải Vô Lượng quay người, không hề quay đầu rồi biến mất sau một cánh cửa nhỏ không hề bắt mắt phía dưới cầu thang. Điều này nằm ngoài dự đoán của Kwon Ren Jun và toàn thể đội Hàn Quốc.

Hải Vô Lượng: Đến đi!

Hải Vô Lượng: Bọn mình đổi vị trí đánh đê!

Hải Vô Lượng: Bên trên loạn cào cào đánh không thoải mái.

Hải Vô Lượng: Ông sợ rồi à?

Hải Vô Lượng: Không xuống à?

Hải Vô Lượng: Ông không xuống là tôi phá trần đó...

"Cảm tạ trời đất, anh ấy tuyệt đối đừng phá..." Phan Lâm không nhịn được vỗ trán: "Cả bản đồ này chỉ còn lại mỗi trần nhà chỗ đấy thôi, sau Phương Duệ vẫn còn ít nhất một người lên sân nữa đấy..."

... Thật ra thì cũng không phá được. Trần nhà của hồ nước dưới mặt đất chính là sân khấu với độ dày cực lớn. Cứ nhìn hai bên hành lang nện xuống mà nó vẫn không xi nhê gì đi, lực tấn công của Hải Vô Lượng chắc chắn không phá nổi cái này...

Lý Nghệ Bác âm thầm nuốt lời chê bai dành cho đồng nghiệp của mình vào bụng.

Nói thì nói vậy, chứ Hải Vô Lượng cùng không đến mức phá trần nhà. Hải Vô Lượng xuyên qua cánh cửa nhỏ rất nhanh, vòng qua hai vòng cầu thang rồi bước vào khung cảnh tầng dưới. Chỉ trong thời gian bước vài bước mà người điều khiển hình chiếu 3D đã phối hợp kịp, làm cảnh trượng trên cầu thang và sân khấu biến thành nửa trong suốt.

Mỗi khán giả đầu nhìn thấy vị trí đứng của Hải Vô Lượng hiện giờ có ngàn vạn ánh sáng đang dao động nhẹ nhàng như trời sao phản chiếu xuống tâm sóng...

Đây chính là một khung cảnh tuyệt đẹp làm người ta kinh ngạc khác của nhà hát kịch, hồ dưới mặt nước.

Trên mặt nước hồ đen tuyền, một con thuyền như điểm xuyết cả sao trời yên lặng lướt qua.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia