ZingTruyen.Asia

[TCCT] ĐỒNG NHÂN TOÀN CHỨC CAO THỦ GIẢI THẾ GIỚI

C130 - C131 NGƯỜI TRẺ TUỔI THÌ PHẢI ĐÁNH CỨNG CHÍNH DIỆN - C132 LÃO TƯỚNG

QiuYinnn

CHƯƠNG 130: KIẾM ĐỊNH THIÊN HẠ CHÉM NGANG

Hàng ghế tuyển thủ Trung Quốc lặng ngắt.

Thao tác Đâm Ngược Gió không tính là gì, nói thật, trình độ của tuyển thủ Nga này cũng không có gì đột phá. Dù sao mọi người cũng được khảo nghiệm qua trình độ tiêu chuẩn cao của Hoàng Thiếu Thiên.

Nhưng mà, thấy Phương Duệ chui xuống lỗ thì cũng chui xuống lỗ theo, lại ra Đâm Ngược Gió trong khi lộn ngược...

Không biết phỉ nhổ từ đâu nữa!

"... Cũng may cậu ta không đợi Phương Duệ chui lên." Diệp Tu phun một câu, Dụ Văn Châu nghi hoặc: "Đợi chui lên thì sao?"

"Đập chuột chũi..."

"..."

Dụ Văn Châu nhịn không quật cho hắn một phát.
Hết cách, ống kính trước mặt, con mắt của khán giả toàn quốc đang nhìn chằm chằm, giơ tay đánh người khác cũng hơi khó coi.

Trước đây cách nhau ngàn dặm, một năm chỉ gặp nhau cố định ba lần, nếu vào được nửa sau mùa giải thì được gặp lên năm, sáu lần... Giờ "xa thơm gần thối", ngày nào cũng sống chung tối ngày, có những lúc không quật cho mấy phát thì...

Ngứa vuốt!

Bọn họ mới nói một hai câu, trên sân đã phát sinh biến hóa. Âm thanh kim loại va chạm với giáp da vang lên. Hải Vô Lượng cuối cùng cũng hơi hồi phục lại từ trạng thái đông cứng, hắn vặn người, lưng chạm vào thập tự giá, cả người trượt xuống.

Vòng kiếm đột ngột dừng lại.

Cách tấn công của Đâm Ngược Gió là theo hình tròn, nhưng bây giờ thanh ngang của thập tự giá đang vươn ra trong không trung, tuy ánh kiếm trong tay Kiếm khách xán lạn vô song, nhưng vòng kiếm này cũng không thể chém đến thập tự giá.

Tạm không bàn đến chuyện thập tự giá có thể bị phá hủy không... Trên thực tế, suy nghĩ đến tâm tình của phần lớn khán giả Âu Mỹ, tượng Chúa trên tế đàn của Vương Cung Thánh Đường, thập tự giá và lọng hoa bao trùm tên thập tự giá đều được hệ thống quy định là không thể phá hoại... Cứ tính là có thể phá hủy, tiêu hao thanh mana và những kĩ năng đáng quý vào thập tự giá thì cũng không hợp lí.

Kiếm khách Ngay lập tức ngắt chiêu. Tay trái Dao Phẫu Thuật Barents đặt trên thập tự giá, lật người trên không trung, quay lại trạng thái đầu hướng lên trên. Tiếp theo là một tiếng gầm của kiếm, ánh kiếm ngưng kết rồi chém xiên xuống dưới, làm cả người hắn rơi xuống theo, trong nháy mắt, hắn đã song song với Hải Vô Lượng!

Lạc Phượng Trảm!

Trong lòng Phương Duệ như nở hoa. Chiêu Lạc Phượng Trảm này không nằm ngoài dự đoán của hắn. Từ lúc Kiếm khách lật người đã tạo thành sự chênh lệch thời gian, giúp Hải Vô Lượng chớp được thời cơ chạm đất trước. Vậy nghĩa là đến lúc Hải Vô Lượng chạm đất, Dao Phẫu Thuật Barents vẫn lơ lửng trên không trung. Bàn về công thủ, người có hai chân chạm đất rõ ràng có lợi hơi người vẫn ở trên không trung nhiều.

Nếu Kiếm khách này muốn chiếm được ưu thế trong hình huống Ngân Quang Lạc Nhẫn vẫn còn CD, thì dùng Lạc Phượng Trảm sẽ thích hợp hơn đại chiêu cấp 75 Lạc Anh Thức rất nhiều.

Chỉ là...

Đã đoán được lựa chọn của ông, tôi chắn chắn sẽ có biện pháp đối phó!

Nhân giây phút vỏn vẹn Kiếm khách xoay người lúc ra Lạc Phượng Trảm, Hải Vô Lượng ngửa mặt lên trời, chiêu Pháo Gầm bay ra một cách ung dung.

"Ầm!"

Nắm đấm và kiếm giao nhau.

Rõ ràng đối phương cũng đoán được từ trước. Chiêu tấn công vào góc chết thị giác này đã bị Lạc Phượng Trảm chặn lai không chút bất ngờ.

Cả hai chiêu đều có độ đè không yếu. Dao Phẫu Thuật Barents bị bắn lên không trung, đang từ phương thẳng đứng chuyển thành phương nằm ngang. Hải Vô Lượng dính một phát chém rồi rơi xuống như sao băng. Hiệu quả quật ngã của Lạc Phượng Trảm rất mạnh, Hải Vô Lượng không có năng lực phòng ngự trong không trung, ngã vật xuống đất.

Thao tác chịu thân gần như đã thành bản năng với Phương Duệ. Nhân vật rơi xuống đất, lăn lộn rồi bật lên, nhưng chưa lên được một nửa thì trên đỉnh đầu đã vang lên tiếng nổ ầm ầm dày đặc. Ánh kiếm như tuyết áp xuống từ không trung, vỗ Hải Vô Lượng xuống lại dưới đất một cách ngang ngược!

"Ầm!"

Tiếng hô kinh ngạc bao khắp khán đài, đến cả Dụ Văn Châu cũng vô thức ngửa mặt... Trong sự kích động, Hoàng Thiếu Thiên đập bộp lên lưng ghế...

"Kiếm Định Thiên Hạ!"

"Sao lại là Kiếm Định Thiên Hạ? Sao có thể là Kiếm Định Thiên Hạ?"

Phương Duệ cực kì ngạc nhiên. Kiếm Định Thiên Hạ tạo ra một vòng kiếm 360 độ quét quanh trung tâm là cơ thể Kiếm khách. Bình thường Kiếm khách đứng trên mặt đất nên vòng kiếm sẽ song song với mặt đất, quét ra bốn phương tám hướng. Nhưng bây giờ Dao Phẫu Thuật Barents lại mới bị Pháo Gầm làm cho lơ lửng, tư thế cả người...

Đang song song với mặt đất!

Vậy nên vòng kiếm cuốn quanh cơ thể Kiếm khách bây giờ lại vuông góc với mặt đất, ào ào ép đến trên người Hải Vô Lượng!

Đối thủ cố ý!

Muốn nghĩ kĩ cũng không kịp. Hiệu quả đông cứng của Kiếm Định Thiên Hạ rất rõ ràng, thêm cả hiệu quả đông cứng khi bị thổi bay đập xuống đất. Hải Vô Lượng thực sự đã trải qua giây phút hoàn toàn không thể động đậy. Trong lúc đó tiếng kiếm gào thét, ánh kiếm nhẹ nhàng lay động giáng xuống từ không trung, tạo ra hiệu quả như trọng kiếm!

Phá Sơn Kích!

Chiêu này sử dụng uy khí bổ xuống từ trên cao, làm cho Hải Vô Lượng lại đông cứng một lần nữa, rồi bật lên lơ lửng. Dao Phẫu Thuật Barents đã chạm đất vững vàng, càng không trì hoãn một giây nào, ánh kiếm lay động ra bóng người trùng điệp trong âm thanh gào thét!

"Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm..."

Hoàng Thiếu Thiên rì rầm. "Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm"

Lư Hãn Văn nắm chặt nắm tay. "Ảo Ảnh..."

Trống ngực Lưu Tiểu Biệt, Đỗ Minh thình thịch. Nhân cơ hội lơ lửng, đông cứng, đối phương chỉ có một sự lựa chọn duy nhất, chỉ có thể dùng một chiêu có hiệu quả mạnh đến vô hạn của Kiếm khách: Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm!

Ánh kiếm bao trùm mặt đất, dày đặc như tuyết rơi. Hải Vô Lượng không ngừng lăn lộn trên không trung, máu chảy ròng ròng trên giáp da, mười hai kiếm, mười ba kiếm, mười bốn kiếm!

Nhờ buff tăng tốc độ của Kiếm Định Thiên Hạ, vị tuyển thủ Nga này đã ra đến kiếm thứ mười bốn của Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm!

Mà hiệu ứng đông cứng vẫn chưa xuất hiện sau khi ra kiếm thứ mười bốn... cũng có nghĩa là, cậu ta có thể ra đến mười lăm kiếm!

Từ trước đến nay, ở Liên Minh trong nước chỉ có duy nhất Lưu Tiểu Biệt hoàn thành được kiếm thứ mười lăm của Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm.

Mà đối thủ này...

Trình độ của hắn không phải là thứ mà Lưu Tiểu Biệt chưa được phong thần có thể so sánh được!

Ánh mắt Hoàng Thiếu Thiên hừng hực, tay phải đang nắm trên lưng ghế Dụ Văn Châu được thu về, nắm chặt lại theo bản năng, lòng bàn tay hơi di chuyển, ngón tay trỏ không ngừng ấn vào chân mình, như thể đang mô phỏng thao tác của đối thủ. Mà ánh mắt ngưng lại trên màn hình của hắn lại như chiêu Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm đang bắn ra từ sâu trong tâm tưởng!

"Mười bốn kiếm rồi..."

Hoàng Thiếu Thiên thấp giọng. Trên màn hình, Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm đột ngột bị gián đoạn. Ngay sau đó bảy bóng người trùng điệp lên nhau, Kiếm Ảnh Bước kết hợp với Đao Kiếm Phong Bạo cuồn cuộn!

Có sơ hở!

Hô hấp của Hoàng Thiếu Thiên dồn dập. Đúng là Kiếm Ảnh Bước và Đao Kiếm Phong Bạo kết hợp với nhau rất mạnh, rất ấn tượng về thị giác, rất có tính mê hoặc. Chỉ cần đánh trúng là có thể tạo ra kết cục, nhưng mà... chậm rồi?

Trong khe hở của đông cứng được tạo ra bởi Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm và trước lúc Đao Kiếm Phong Bạo chém trúng, hay tay Hải Vô Lượng hơi giơ lên, vung nắm đấm!

Xương Cốt Sắt Thép!

Trong 20 giây nâng cao phòng thủ vật lí, không bị quật ngã, không bị lơ lửng, không bị đẩy lùi, không bị gián đoạn, không bị phá chiêu!

Đến đi!

____________________

CHƯƠNG 131: NGƯỜI TRẺ TUỔI THÌ PHẢI ĐÁNH CỨNG CHÍNH DIỆN

Về sau Phương Duệ đánh một cách không thể bắt bẻ. Nhưng đối mặt với hắn cũng là đối thủ mạnh, ưu thế mà chiêu Kiếm Định Thiên Hạ và Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm tạo ra lúc trước được duy trì đến cuối trận. Đến lúc dòng chữ vàng kim GLORY nhảy ra màn hình, cột máu của Dao Phẫu Thuật Barents khóa ở mức 78%.

... Không những không khuếch đại được ưu thế 28% máu mà Chu Trạch Khải đã tạo ra, còn làm lỗ 6%.

Phương Duệ hơi ngây người, nhìn màn hình trong giây lát, sau đó rút thẻ rồi đứng lên. Về đến hàng ghế tuyển thủ, Diệp Tu và Dụ Văn Châu đã đứng dậy đón hắn. Ở nghiêng nghiêng phía sau Dụ Văn Châu, Hoàng Thiếu Thiên đã đứng dậy, bám tay vào lưng ghế trước mặt rồi vươn người ra, gấp không thể tả.

"Tốc độ tay của đối thủ rất nhanh, lối suy nghĩ thoáng." Thời gian gấp gáp không cho phép Phương Duệ tiêu hóa tâm tình lúc nãy, hắn liếc nhìn về phía Hoàng Thiếu Thiên, lấy Kiếm khách nhà mình để ra so sánh, thu xếp lại tư duy rồi nói:

"Thao tác chuẩn, nhưng vẫn rườm rà, cứ cho người lên đánh cứng với hắn là được."

Ví dụ, sau kiếm thứ mười bốn của Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm, vốn không cần ra Kiếm Ảnh Bước để kết hợp với Đao Kiếm Phong Bạo, nếu không thì Phương Duệ hắn cũng không chớp được thời cơ ra Xương Cốt Sắt Thép để đánh chính diện.

Thời gian gấp nên không thể nói chi tiết... mà cũng không cần nói chi tiết. Trong đội ngũ có Hoàng Thiếu Thiên, thứ mà tên mang danh Kiếm Thánh này nhìn ra không thể nào ít hơn mình được.

"Thiếu Thiên thấy thế nào?"

Quả nhiên Dụ Văn Châu quay đầu hỏi. Hoàng Thiếu Thiên gật gật đầu, đồng ý với suy nghĩ của Phương Duệ:

"Lối suy nghĩ của đối phương trên cơ bản đều đến từ phản ứng lâm thời, khong phải đào hố chờ đợi từ trước. Cậu ta rất tự tin vào tốc độ tay của mình, có thể dẫn đến tự tin quá mức. Kiến nghị cho người lên so thao tác."

Suy nghĩ giống nhau.

Diệp Tu và Dụ Văn Châu vừa nghe vừa trao đổi ánh mắt. Nghe đến đây thì gật đầu với nhau.

Trương Tân Kiệt lật tư liệu trong tay, Tiêu Thời Khâm ghi chép xoạt xoạt lên sổ. Ở hai cánh, Vương Kiệt Hy và Trương Giai Lạc hơi hơi nghiêng người, vểnh tai nghe. Tôn Tường dứt khoát đi vòng qua từ hàng ghế thứ hai.

"Đã vậy thì..."

Như thường, sau khi thảo luận, phần lớn sẽ do Diệp Tu ra quyết định. Lĩnh đội đại nhân nhìn quanh một vòng, đáp lại ánh mắt của hắn, Trương Giai Lạc và Vương Kiệt Hy thoải mái dựa vào lưng ghế, gật nhẹ đầu.

... Kiếm khách này không khó đối phó. Tôi tự tin đấy, nhưng cũng không quá háo hức khi đánh với cậu ta.

Diệp Tu nhìn thấy hết những từ ngữ ẩn trong ánh mắt của hai người họ, hắn lại nhìn Tôn Tường. Tôn Tường đáp lại rồi hất hàm.

So thao tác à?

Anh Tường đây sợ ai?

Emmm, tám lạng đấu với nửa cân à? Hai tuyển thủ trẻ không thích đào hố cho nhau, không thích tính toán, chỉ so thẳng tốc độ tay... Trận này cho Tôn Tường lên là vừa đẹp.

"Trận sau, Tôn Tường lên sân."

Diệp Tu tổng kết lại, nói xong thì muốn quay người về chỗ. Còn chưa ngồi xuống, trên ghế bỗng bốp một phát, Dụ Văn Châu ném cái bút trên tay xuống, làm nó lăn lông lốc.

"Lĩnh đội..." Quyển sổ ghi chép trong tay Dụ Văn Châu được cuộn tròn lại, hắn vỗ vỗ liên tục vào lòng bàn tay, nói một cách rất đương nhiên: "... Làm việc đi kìa."

"Không phải chứ?" Diệp Tu kinh ngạc. Lên báo tên tuyển thủ thôi mà? Mấy cậu không có chân à?

Nhưng không ai đáp lại hắn. Trương Tân Kiệt và Tiêu Thời Khâm đều chỉ cười hi hi nhìn sang. Dụ Văn Châu quá đáng nhất cả đám, chỉ thẳng quyển sổ ghi chép đang cuộn tròn vào bàn trọng tài:

"...Ông sống có tác dụng chút đi!"

"..."

Diệp Tu mặt mày xám xịt đi đến bàn trọng tài. Hắn đang làm gì? Đếm bước chân à? Tuyển thủ Vinh Quang không dùng chân, vậy nếu bạn thấy hắn đứng đầu về số bước chân đã đi mỗi ngày trong Khoảnh khắc trên Wechat thì sao?

Trên lí thuyết thì mỗi trận phải đi đi lại lại báo tên tuyển thủ cũng phải cả nghìn bước chân đấy...

Chửi thầm thì chửi thầm, chuyện báo tên tuyển thủ với trọng tài cũng không tốn mấy phút. Lúc Diệp Tu quay người lại, màn hình lớn đã hiện tên tuyển thủ và nhân vật. Trong nháy mặt, ánh đèn trong nhà thi đấu tối đi, hình chiếu 3D rơi xuống.

Nhất Diệp Chi Thu phía đông, Dao Phẫu Thuật Barents phía tây, hai nhân vật được chủ nhân điều khiển giống nhau như đúc, không thèm cả di chuyển chiến thuật, mà chạy thẳng đâm sầm vào nhau.

Đơn giản, thô bạo.

Ánh kiếm linh động, chiến mâu trầm nặng. Hai bên đánh chém bốp bốp, làm cho lưng ghế, tay vịn và cả chân ghế bằng sắt của hàng ghế trước tế đàn đều bật khỏi mặt đất, bay loạn trong không trung.

Tôn Tường không hề suy nghĩ gì khác, đầu ngón tay gõ lách cách trên bàn phím, tất cả những bóng hình di chuyển, ánh kiếm lạnh lẽo nhìn thấy trước mắt, nghe thấy trong tai, làm hắn thậm chí không nghĩ đến mình có để thao tác đến mức độ nào, điều khiển một cách hoàn hảo hay không...

"Dừng lại chắc chắn thua, không dừng lại thì có thể thua." Diệp Tu bình luận về giây phút hắn ngắt liên kích trong trận đấu với Pháp sư triệu hồi Thụy Điển hôm trước:

"Cùng mạo hiểm như thế, tại sao không chọn cái nào có tỷ lệ ít hơn?"

"Nhưng không khống chế tốt thì sao?

"Nghĩ nhiều làm gì. Đầu tiên không được vài người nắm bắt được khuyết điểm của cậu trong tình huống thế này đâu. Nếu nắm được thì..." Diệp Tu đáp lại không chút khách khí:

"Ngắt hay không ngắt Ý Chí Đấu Giả cũng có khác gì nhau đâu?"

Vậy nên Tôn Tường không nghĩ nữa, hắn tập trung toàn bộ sức lực, sự chú ý và tốc độ tay đến mức cực hạn. Đối phương nghĩ thế nào à? Ý đồ? Thói quen thao tác? Mấy thứ này dựa vào trực giác là được!

Lấy công đối công, không nhường nửa bước. Tốc độ nhanh, thao tác chuẩn, mâu kiếm giao nhau, vừa lúc năng lực ngang hàng. Nhất Diệp Chi Thu cướp trước thế công, khác với việc đi vòng, do thám, mai phục và tính toán của trận trước. Dao Phẫu Thuật Barents cũng cướp thể công. Có rất nhiều lúc, cả hai thà lấy máu đổi máu cũng muốn cướp được thời cơ!

"Đúng là..." trước sự kích động bùng nổ này, Lý Nghệ Bác không tìm ra từ ngữ gì nữa: "Rất có phong cách chiến đấu của mấy lão già thô bạo..."

Cũng rất hợp với phong cách chiến đấu của Tôn Tường. Trong ảnh chiếu 3D rực rỡ sắc màu đang chuyển động, Diệp Tu ngửa mặt nhìn chiến mâu múa trong tay Nhất Diệp Chi Thu, hơi mỉm cười.

Chỉ tính riêng về thao tác, từ mùa tám Tôn Tường đã được xưng danh đại thần. Bên cạnh việc bổ sung thêm về ý thức, chiến thuật, tâm lí và các phương diện khác, cái Tôn Tường cần là tìm một đường đi phù hợp với chính mình.

Bây giờ rất tốt.

Hai bên mất máu với tốc độ tương đương. Sau năm phút, Kiếm khách ngã xuống, Nhất Diệp Chi Thu còn lại 25% máu!

Dùng 75% máu của mình để đổi lấy 78% máu của đối phương, Tôn Tường và vị tuyển thủ Kiếm khách người Nga này đúng là ngang tài ngang sức.

Ở hàng ghế tuyển thủ xa xa phía đối diện, một vị tuyển thủ với khuôn mặt nghiêm túc đứng lên.

Từng dòng chữ cuộn trên màn hình, lật lật vài lần rồi biến thành những dòng chữ với ngôn ngữ quen thuộc:

Sergei Luniovsky, Nhu đạo, Vodka Và Muối.

____________________

CHƯƠNG 132: LÃO TƯỚNG

"Người đang lên sân của đội Nga là tuyển thủ Sergei Luniovsky, nghề Nhu đạo, nhân vật Vodka Và Muối."

Như thường, khoảng thời gian tuyển thủ vào phòng thi đấu cũng là lúc để giới thiệu. Để làm khán giả thấy thú vị, bình thường Phan Lâm đều nói mấy chuyện bên lề linh tinh, cười cợt tên nhân vật, thậm chí còn kể cả chuyện cười. Nhưng lần này, giọng nói của MC Phan lại không giống những lần trước, nghiêm túc ngoài ý muốn, còn pha thêm chút nặng nề hiếm thấy:

"Tuyển thủ Sergei Luniovsky ra mắt vào mùa đầu tiên Liên Minh Vinh Quang Nga, đã đánh tám năm và tuyên bố giải nghệ sau mùa này. Sau đó, anh ấy nhận lời mời tham dự vào Đội Quốc Gia Nga đi đánh Giải Thế Giới."

Lý Nghệ Bác bên cạnh hắn cũng trầm mặc. Tám năm, 29 tuổi, đã giải nghệ. Những thông tin này chồng lên nhau có nghĩa là: Trận đấu tiếp sau đây có thể là lần cuối cùng của vị lão tướng người Nga này trên sân khấu Vinh Quang.

Tám năm làm tuyển thủ chuyên nghiệp, là bằng với Vương Kiệt Hy trong Đội Quốc Gia bên mình, cũng chỉ có Diệp Tu và Trương Giai Lạc mới có thể hơn... Nếu xét nghiêm túc hơn một chút, trừ đi thời gian giải nghệ, thì chỉ có duy nhất Diệp Tu mới có thể có tuổi đời đánh chuyên cao hơn vị lão tướng này.

Về tuổi đời, 29 tuổi là bằng với Lâm Kính Ngôn vừa giải nghệ.

Từ hai đầu số này, có thể đoán được vị lão tướng này không thể không giải nghệ vì tuổi tác cao dẫn đến trạng thái trượt dốc.

Hơn nữa, cân nhắc đến chuyện liên minh Vinh Quang chuyên nghiệp của Nga mới diễn ra được tám năm. Vị lão tướng này có thể xếp vào thế hệ khai hoang của Vinh Quang Nga.

Thậm chí, có thể lão tướng này cũng giống thế hệ khai hoang Diệp Tu, Hàn Văn Thanh, Ngụy Sâm của Vinh Quang Trung Quốc, trước khi tham gia giải đấu chuyên nghiệp cũng đã từng lăn lộn trong trò chơi không chỉ một năm.

Người đã từng trải qua khoảng thời gian đó, có rất nhiều bạn bè từng trải qua khoảng thời gian đó như Lý Nghệ Bác cũng không nỡ mở miệng cười cợt.

... Đương nhiên, điều này cũng không đồng nghĩa với việc đối thủ mạnh thế nào. Người đến tận năm 28 tuổi vẫn có thể đạt được tốc độ tay cao nhất 764 rồi nâng cúp quán quân như Diệp Tu là số ít. Hắn không tin bên Nga cũng có người như vậy, thêm nữa, mùa giải vừa rồi tuyển thủ Sergei Luniovsky cũng không giành được quán quân.

Trong lúc hai vị bình luận viên trầm mặc, bản đồ đã được tải xong, hai bên nhân vật spawn ở hai phía khác nhau. Chỉ trong nháy mắt, hai bên đã chạy thẳng đến nhau, thu hẹp khoảng cách cực nhanh.

"Ồ, chúng ta thấy hai vị tuyển thủ không hẹn mà cùng chọn cách chạy thẳng đường chính, không di chuyển chiến thuật..."

Khác với Phan Lâm và Lý Nghệ Bác, bình luận viên Thụy Sĩ lại không nghiêng về bên nào, bình luận một cách rất công bằng:

"Cảm giác vi tuyển thủ Nhu đạo này không sáng suốt lắm. Ai cũng biết, tuyển thủ người Nga đã 29 tuổi, được xếp vào độ tuổi lão tướng trong Vinh Quang. Thường thì tuyển thủ kiểu này sẽ giàu kinh nghiệm, nhưng sự chú ý và tốc độ tay giảm sút, trong khi Pháp sư chiến đấu của Trung Quốc mới 22 tuổi, đang ở độ tuổi rất mạnh."

"Trong tình huống này, tuyển thủ Nga không chọn cách đi vòng, dùng các thủ đoạn để mài mòn sự kiên nhẫn của đối thủ, mà lại chọn chạy thẳng đường chính. Đúng là làm chúng ta kinh ngạc."

Nhu đạo của Nga nghĩ thế nào, tại sao nghĩ như thế, Tôn Tường không quan tâm. Hắn chỉ quan tâm đến lựa chọn chạy thẳng không lòng vòng của đối phương hiện tại...

Vừa đúng ý mình!

Nhất Diệp Chi Thu lao nhanh lên trước, còn cách mười ô, một tiếng gầm thét phát ra từ đầu chiến mâu đang ánh lên ánh sáng bạc. Chiến mâu mang theo Nhất Diệp Chi Thu đột ngột lao nhanh lên phía trước!

"Hào Long Phá..." Lý Nghệ Bác kinh ngạc hét thất thanh. Này bạn học Tôn Tường, cậu bị Đường Nhu nhập vào đấy à?

Rõ ràng là không phải. Chiêu áp sát này ngay lập tức làm loạn lối suy nghĩ của Nhu đạo. Năm ô, Khước Tà xé gió, lao thẳng đến cổ họng. Ba ô, Nhu đạo nghiêng người, giơ hai tay...

Quăng Ném?

Tiếp Đầu?

Quật Ngã?

Tay Không Bắt Dao Sắc?

Dù ra cái gì thì ông cũng không kịp nữa rồi!

Chiến mâu hơi dừng giữa không trung, trầm xuống, giương lên!

"Thiên Kích! Là Thiên Kích hình chữ V! Trúng mục tiêu rồi! Nhu đạo lơ lửng rồi!" Phan Lâm Ngay lập tức kích động: "Chúng ta thấy thao tác lúc nãy của Tôn Tường, ngắt chiêu đâm thẳng rồi dùng Thiên Kích đâm lên từ phía dưới, tạo ra một hình chữ V vòng qua hai tay đối thủ! Thao tác cực kì nhanh. Tuy Nhu đạo đã đổi hướng kĩ năng rất nhanh nhưng phản ứng không kịp!"

"Đánh đẹp lắm!" Lư Hãn Văn hưng phấn ngập tràn, nắm chặt hai tay rồi nện xuống. bên tay phải cậu, Khưu Phi không mở miệng nhưng hai mắt lấp lánh, khóe môi hơi nhếch lên. Sau khi đối thủ lơ lửng, Long Nha, Đâm Liên Tiếp, một tràng tiếng phập phập phập phập vang lên, chính là lối đánh chính tông của Pháp sư chiến đấu, không một chiêu nào rơi vào khoảng không.

"Đánh đẹp lắm." Đường Nhu nghĩ thầm. Ba loại Huyễn Văn ánh sáng, băng và không thuộc tính bay qua bay lại, rồi nổ trên cơ thể Sergei Luniovsky. Số liên kích đã vượt qua Ý Chí Đấu Giả cấp một, vầng sáng vàng kim nhàn nhạt dần dần bừng lên trên cơ thể Nhất Diệp Chi Thu. Nếu là mình, mình có thể làm đến mức nào?"

"Lối đánh của Tôn Tường rất phù hợp." Ở hàng ghế khán giả sau lưng các thiếu niên, Phương Minh Hoa gật nhẹ đầu, nghiêng người nhìn Giang Ba Đào. Giang Ba Đào gật đầu với hắn nhưng không mở miệng, mà nhìn lại theo bản năng...

Cách vài ghế, Lâm Kính Ngôn nhìn chăm chú màn hình lớn với vẻ mặt phức tạp.

Giang Ba Đào thấy hơi buồn.

Các thiếu niên hưng phấn, khen ngợi, nhưng có những chuyện chỉ các tuyển thủ lớn tuổi ở trong cùng hoàn cảnh mới có thể hiểu được.

Không phải không đủ nỗ lực, không phải không đủ kiên cường.

Bọn họ chỉ...

Thua trước thời gian mà thôi.

Giống như Lâm Kính Ngôn, giống như tuyển thủ Sergei Luniovsky đang ngồi trong phòng thi đấu bây giờ.

Sergei Luniovsky thở dài, nhìn nhân vật của mình lăn lộn trên nền đất, một cảm giác bất lực dâng lên từ trong lòng.

Nhanh quá, nhanh quá, thật.

Thiên Kích lúc nãy, nếu là hai năm trước, hắn vẫn chắc chắn 100% mình có thể phản công, nếu là một năm trước, hắn chỉ còn nắm chắc một nửa. Mà bây giờ...

Nhìn thấy, nhưng không theo kịp...

Già rồi...

Pháp sư chiến đấu trẻ tuổi này có thể khuyết thiết về ý thức, nhưng thao tác và tốc độ tay thuộc vào hàng không phân cao thấp với đội trưởng nhà mình.

Đối thủ thế này, đã không phải là kiểu mà hắn có thể chiến thắng nữa...

Nhưng mà.

Nhưng mà.

Trước giờ chưa từng có tuyển thủ Nga nào vừa nhín thấy đối thủ mạnh đã từ bỏ.

Nhân vật lăn lộn trên không trung. 19, 20, 21,... Số lượng liên kích không ngừng tăng lên, hai cánh tay Vodka Và Muối giơ lên, đối cứng với chiến mâu đang đâm đến từ sau lưng, Ưng Đạp trên không!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia