ZingTruyen.Asia

[TCCT] ĐỒNG NHÂN TOÀN CHỨC CAO THỦ GIẢI THẾ GIỚI

C121 0 ĐỘ TUYỆT ĐỐI - C122 KIÊN TRÌ CỰC HẠN - C123 CÁNH CỬA TỬ VONG CỦA ĐẠO TẶC

QiuYinnn

CHƯƠNG 121: KHÔNG ĐỘ TUYỆT ĐỐI

"Lối đánh của Let It Go rất giàu trí tưởng tượng!"

Trong tai nghe của Trà Tiểu Hạ, bình luận viên người Thụy Sĩ gào thét. Trà Tiểu Hạ ngửa mặt nhìn màn hình lớn treo trên cao đang chiếu đi chiếu lại đợt giao tranh lúc nãy:

Dùng Tường Lửa lửa che chắn để ra Goblin, gieo cho đối thủ suy nghĩ mình không thể dùng Di Chuyển Tức Thời để dẫn dụ Nhất Thương Xuyên Vân áp sát. Ngay sau đó sử dụng Hoán Vị, lại dùng Goblin tạo động tĩnh để thu hút sự chú ý...

Đợi đến khi Bão Lửa bắt đầu, Nhất Thương Xuyên Vân ở không gian cầu thang xoắn ốc bị phong bế một nửa, đã không thể trốn tránh được nữa.

Ở góc trên bên phải màn hình, cây máu màu đỏ giảm dần đến mắt thường cũng có thể nhìn thấy.

Trà Tiểu Hạ cũng nhận ra, những người nước ngoài quanh mình khá hướng về người nước ngoài, càng đừng nói đến người trong trận là một em gái xinh đẹp. Tiếng hoan hô như nghiêng trời lệch đất, Trà Tiểu Hạ nắm chặt hai nắm tay, căng thẳng đến mức khó thở.

Đây là Chu Trạch Khải đấy!

Đúng là Chu Trạch Khải đã từng bị lối đánh nhanh của Tán nhân đánh bại ở Liên Minh trong nước, nhưng đấy là giao tranh kĩ năng và chiến thuật chính diện, không phải bị người ta lừa xuống hố!

Trong phòng thi đấu, bản thân Chu Trạch Khải lại không có cảm xúc căng thẳng như thế. Hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào màn hình, trong đầu chỉ có một luồng suy nghĩ vừa sắc bén vừa rõ ràng:

Trên?

Hay là dưới?

Dưới, rơi tự do cộng thêm Phi Súng, có thể thoát nhanh ra khỏi phạm vi sát thương của Bão Lửa, nhưng dưới Bão Lửa vẫn còn một khoảng không gian bị Bão Tuyết bao trùm, rơi vào nó đồng nghĩa với việc bị giảm tốc độ, kéo giãn khoảng cách với Let It Go, mất đi địa hình có lợi cho việc tấn công.

Trên, tốc độ rời khỏi Bão Lửa sẽ bị giảm đi không ít, cũng mất nhiều máu hơn. Ngay lúc rời khỏi phạm vi sát thương, có thể sẽ phải đối mặt với tấn công của Let It Go...

Ưu tiên lượng máu, hay ưu tiên tấn công?

Đối phương sẽ tấn công thế nào?

Ý nghĩ này cuồn cuộn trong đầu Chu Trạch Khải, phải nghĩ khá nhiều chuyện nhưng chỉ được dùng thời gian trong nháy mắt. Nhất Thương Xuyên Vân nhả đạn, cuộn người, nhảy lên!

Ầm! Kính pha lê nhiều màu xuất hiện một cái lỗ hình người, Nhất Thương Xuyên Vân xông ra, mũi chân đạp lên một bức tượng điêu khắc ngoài điện, Phi Súng nhảy lên cao!

Không phải trên, cũng không phải dưới, mà là...

Ngoài!

Thoát nhanh khỏi phạm vi của Bão Lửa, không phải bằng cách rơi xuống, cũng không phải bằng cách lên cao, mà bằng cách... ra ngoài!

Di chuyển sang ngang, dùng những viên đạn và lực đập của vai, trực tiếp đâm vỡ cửa sổ pha lê ngăn cách giữa bên trong và bên ngoài của giáo đường. Sau đó, rời khỏi đại điện, nhảy ra bên ngoài!

Phần cửa sổ còn sót lại và bức tường nghiễm nhiên che chắn tầm nhìn của Pháp sư nguyên tố. Không kịp ra Bão Tuyết, không kịp ra Bão Lửa, kĩ năng tiếp theo của Pháp sư nguyên tố là gì cũng đều không kịp!

Bên ngoài bức tường vừa bị tàn phá, những bức điêu khắc trùng điệp trở thành nơi đặt chân để Nhất Thương Xuyên Vân Phi Súng bay lên.

Yekaterina cười khổ, buông lỏng ngón tay.

Đầu chuột đã chỉ vào giữa cầu thang xoắn ốc, tay trái đã đặt trên phím tắt để ra Băng Tuyến, bất kể Nhất Thương Xuyên Vân lên hay xuống, thứ đang chờ đợi hắn chính là bốn giây đóng băng.

Nhưng mà... ra ngoài thì...

Chì cần chiêu này đã hóa giải đến mức thấp nhất ưu thế mà cô vắt óc mới tranh thủ được.

Tiếng súng trầm đục bị phần lớn bức tường ngăn cách nên không vang đội, chỉ có vài tiếng làm rung động những mảnh pha lê. Muốn phán đoán vị trí của Nhất Thương Xuyên Vân chỉ dựa vào tiếng súng thì đúng là sai một li đi một dặm.

Còn tầm nhìn thì sao?

Những tấm pha lê bị vỡ hơi thiên về gam màu nóng, làm tầm mắt của cô tràn ngập những luồng sáng với màu chủ đạo rực rỡ đỏ, vàng, trắng. Cô gần như không nhìn thấy bóng người của Nhất Thương Xuyên Vân, cũng không biết từ lúc nào, từ chỗ nào, một đầu súng trường khổng lồ xuất hiện cách một khung cửa sổ...

Tiếng pha lê vỡ nát làm Yekaterina ngước nhìn, bùng nổ tốc độ tay rồi xoay chuột thành một vòng tròn.

Băng Tuyến!

Dưới ánh sáng màu xanh, vạt áo xám lướt vụt qua.

Vừa Phi Súng nhảy vào phòng đã lóe người nhảy ra trong nháy mắt từ cái lỗ trước đó.

Bị lừa rồi!

Tường Băng đã ra, Bão Tuyết đã ra, Băng Tuyến đã ra, những kĩ năng khống chế mạnh mẽ của Pháp sư nguyên tố giờ chỉ còn lại đại chiêu Không Độ Tuyệt Đối!

Mà vị trí hiện tại của Let It Go là ở giữa hành lang tầng hai trên không trung, không được che chắn, cũng không có nhiều không gian để di chuyển chiến thuật. Nếu Nhất Thương Xuyên Vân vào trong điện một lần nữa, Let It Go sẽ bạo lộ hoàn toàn trước nòng súng Hoang Hỏa, Toái Sương!

Ở phía chéo lại rầm một phát, những mảnh pha lê rơi xuống như mưa.

Rơi xuống cùng với nó là mưa đạn của Nhất Thương Xuyên Vân.

Mưa đạn gần chạm đến cơ thể, Let It Go đứng yên tại chỗ, ngẩng đầu, giương cao pháp trượng, phát ra những âm thanh liên tiếp.

Một vầng ánh sáng đỏ ngưng tụ thành hình trên đầu pháp trượng. Ngọn lửa như nhảy nhót trên đầu pháp trượng, một tiếng chim gầm vang lan trọn đến từng góc trong giáo đường.

Đại chiêu cấp 75 của Pháp sư nguyên tố: Chim Lửa!

Từ lúc Nhất Thương Xuyên Vân nhảy vào, nhảy ra để lừa đối thủ ra Băng Tuyến, đến lúc hắn Phi Súng dọc bức tường bên ngoài giáo đường để bay lên và vào điện một lần nữa, Let It Go thà chôn chân tại chỗ cũng muốn ngâm xướng được một đại chiêu!

Lấy công đối công!

Thà có thể bị hắn đánh gãy, cũng muốn nhân mấy giây này làm hắn ăn một đại chiêu!

Tiếng súng đinh tai nhức óc.

Chim Lửa giang rộng đôi cánh bay vút lên. Đại chiêu có phạm vi công kích rộng trực tiếp nhốt Nhất Thương Xuyên Vân vào trong, làm hắn không thể trốn tránh.

Nhất Thương Xuyên Vân tắm mình trong ánh lửa, rơi xuống.

Lực công kích của Chim Lửa có thể tạo thành hiệu quả đông cứng trong chốc lát, nhưng cũng không làm hại nổi Nhất Thương Xuyên Vân. Hắn nhảy vào trong, tăng tốc rơi tự do xuống.

Hắn vẫn đang áp sát.

Let It Go xoay người nhảy lên, nhảy thẳng từ hành lang trên không trung xuống. Tiếng súng đoàng đoàng vang lên, lượng máu tiếp tục giảm xuống một chút, nhưng cô vẫn không dừng lại, lăn một vòng trên đất rồi trốn đến sau cây cột thẳng đứng trên hành lang.

Trước người, sau người, bên hông là màn đạn dữ dội truy bám ráo riết.

Nhất Thương Xuyên Vân nhảy lên, xả đạn, Phi Súng chạm đất. Việc này có thể làm Pháp sư nguyên tố mất thật nhiều máu, nhưng phản lực gần như không gây thương hại gì cho Thiện xạ khi rơi xuống đất. Hắn chạy thật nhanh, mười lăm bước, mười bước, năm bước...

Khoảng cách càng lúc càng gần, Pháp sư nguyên tố đang chạy theo con đường khúc khuỷu đã bị Nhất Thương Xuyên Vân ép vào góc. Súng Cận Chiến, một khi phải chịu Súng Cận Chiến của Nhất Thương Xuyên Vân, có thể nói đối thủ gần như không thể đánh trả!

Đột nhiên, Let It Go quay người đứng vững, pháp trượng chỉ thẳng tắp.

Màn đạn bay ngang, góc váy xanh lạnh lẽo của Pháp sư nguyên tố xuất hiện từng đường máu như vết rách. Cô kiên cường đứng tại chỗ, pháp trượng giương cao, thân hình mảnh khảnh hơi run rẩy trong làn đạn, cô đơn nhưng quật cường.

Pháp trượng chỉ lên trước, ánh sáng trên đầu pháp trượng lấp lánh, tốc độ nhanh đến mức làm người ta hoàn toàn không thể nhận biết được loại pháp thuật gì nếu chỉ nhìn ánh sáng.

Chỉ có bình luận viên và khán giả ngoài trận mới có thể nhìn vào đồng hồ đếm ngược của các kĩ năng để đọc tên chính xác.

Chuyên Tâm Toàn Phần!

Không Độ Tuyệt Đối!

Kĩ năng khống chế mạnh nhất của hệ băng, thời gian đóng băng kéo dài 8 giây.

____________________

CHƯƠNG 122: KIÊN TRÌ ĐẾN CỰC HẠN

Hơi thở của Sở Vân Tú như dừng lại.

Cô tập trung hết sự chú ý vào màn hình góc nhìn của Let It Go... Không một tuyển thủ nào sẽ nhìn hình chiếu 3D, tất cả đều nhìn màn hình lớn đang treo cao giữa sân, nhìn nhân vật trên đó chạy, chuyển hướng, vòng qua cột, vừa thay đổi vị trí vừa ngâm xướng Chuyên Chú Toàn Phần, trong lúc dừng bước thì góc nhìn lướt qua rất nhanh, ra Không Độ Tuyệt Đối!

Vạt áo màu xám của Nhất Thương Xuyên Vân lướt qua tầm mắt. Nhìn qua màn hình, Sở Vân Tú gần như có thể thấy được thao tác của nữ Pháp sư nguyên tố người Nga, trong khoảnh khắc nhân vật quay người, cô hơi hất chuột sang ngang, rất nhanh lướt qua một nửa màn hình, dừng lại ở mặt đất dưới chân Thiện xạ rồi ấn nhẹ bàn phím bên trái.

Chiêu Không Độ Tuyệt Đối này, từ thời cơ đến điểm rơi, có 80% xuất phát từ dự đoán.

Chỉ sau khi ấn xuống bên trái bàn phím, người thao tác của Let It Go mới có thời gian ngước góc nhìn để quan sát động tác của Nhất Thương Xuyên Vân.

Mà Nhất Thương Xuyên Vân...

Nhất Thương Xuyên Vân đã nhảy nhẹ lên, ngược về phía sau.

"Có kịp không?"

"Không kịp..."

Thiên Lôi Địa Hỏa, Bão Tuyết, Bão Lửa, Chim Lửa, các chiêu của Pháp sư nguyên tố vốn nổi tiếng với sự mạnh mẽ, mà Thiện xạ lại thiên về tấn công vật lí, không mạnh về phòng chống các chiêu tấn công ma pháp. Cho dù không ăn hoàn toàn Thiên Lôi Địa Hỏa và Bão Tuyết, thì sau khi những đại chiêu này giáng xuống, lượng máu của Nhất Thương Xuyên Vân phải giảm ít nhất một nửa.

Lại ăn tiếp Không Độ Tuyệt Đối thì...

Sát thương của chính Không Độ Tuyệt Đối có hạn, nhưng theo sau đó sẽ là những chiêu tấn công pháp thuật...

Không dám nghĩ, không dám nghĩ.

Có khán giả Trung Quốc nhát gan đã nhắm hai mắt, Sở Vân Tú lại nhìn chằm chằm vào màn hình, Không Độ Tuyệt Đối là chiêu tấn công AOE, lực ma pháp cuồn cuộn ngưng tụ lại, phong bế một phạm vi nho nhỏ quanh trung tâm là điểm click chuột. Tuy nói là phạm vi nho nhỏ, nhưng chỉ dựa vào một cú nhảy lùi thì Nhất Thương Xuyên Vân không thể ra khỏi phạm vi của phép thuật.

Nhưng thao tác nhảy lùi này của Nhất Thương Xuyên Vân không bắt đầu vào lúc Không Độ Tuyệt Đối giáng xuống, mà là khoảnh khắc Let It Go quay người.

Trong lúc nhảy lên, Hoang Hỏa, Toái Sương được thu lại, hai tay duỗi ra bằng nhau, một nòng súng trường khổng lồ được đặt trên đầu vai, đầu súng tóe lửa!

Dự đoán!

Cũng là dự đoán!

Yekaterina dự đoán vị trí mà Nhất Thương Xuyên Vân xông đến, Chu Trạch Khải cũng đồng thời dự đoán thời gian mà Let It Go ra một đại chiêu mạnh mẽ!

Barrett Bắn Tỉa là đại chiêu đơn mục tiêu cấp 70 của Thiện xạ, lực công kích vật lí số một, sức mạnh phản lực cũng không chiêu nào bì kịp!

Chỉ một phát bắn này, có thể giúp Nhất Thương Xuyên Vân đang ở trên không trung bay ngược lại một ô.

Đầu súng tóe lửa, ánh lửa giao nhau như dệt thành lưới, ngưng tụ lại trong khoảnh khắc lớp băng phong cấm. Vạt áo của Nhất Thương Xuyên Vân bay lên, ra khỏi phạm vi phong cấm của Không Độ Tuyệt Đối.

Khoảnh khắc này, trên màn hình đã chiếu lại ống kính quay chậm, thể hiện cảnh tượng kì ảo trước nay chưa từng có trước mặt khán giả.

Ánh lửa vàng đỏ bắn ra như hoa, trong ánh lửa, một viên đạn thuôn dài phá gió lao đến trong cái lạnh thấu xương như có thể ngưng kết tất cả của Không Độ Tuyệt Đối.

Không gian không màu không tiếng, không hình không dạng như tạo ra những vết nứt mỏng manh như mạng nhện xung quanh viên đạn rực lửa có một không hai này. Sau khi viên đạn của Barrett Bắn Tỉa bay được một quãng ngắn, cuối cùng cũng dừng lại ở đầu hình nón nứt nẻ như một con ong đông cứng trong hổ phách...

"Thật là..."

Tiếng cảm thán vang khắp nơi.

Sự đẹp đẽ trước nay chưa từng thấy, cũng là sức mạnh trước đây chưa từng xuất hiện!

Barrett Bắn Tỉa, chỉ có Barrett Bắn Tỉa mới có thể tạo nên phản lực đủ lớn giúp Nhất Thương Xuyên Vân thoát khỏi phạm vi sát thương của Không Độ Tuyệt Đối trong chốc lát. Chu Trạch Khải không tiếc áp sát, không tiếc một đại chiêu bắn vào khoảng không để lừa Let It Go ra Không Độ Tuyệt Đối. Tiếp sau đây, không biết sẽ xuất hiện đợt tấn công bùng nổ nào?

Chạy nhanh, trượt đất, áp sát!

Lật người nhảy lên, một cú đá xoáy lướt nhanh trước người Let It Go, đánh gãy phép thuật mà cô định ra tiếp theo. Võ Thuật Súng Pháo được phát động, đá, Giật Chỏ, Tập Kích Gối, từng đợt công kích dồn dập ập đến, đạn rơi như mưa!

"Wow..." Đới Nghiên Kỳ nhỏ tiếng thở dài.

Bắt nạt người ta quá mức.

Thiện xạ là nghề tấn công tầm xa, so với bốn nghề cận chiến mạnh nhất là Pháp sư chiến đấu, Kiếm khách, Ninja, Thích khách thì tuyệt đối không đánh được lâu, nhưng phải xem hắn đang đối đầu với ai.

Áp sát vào Pháp sư nguyên tố?

Thiện xạ nói, sợ mấy ông lớn cận chiến chứ sợ quái gì bà?

Hơn nữa, Súng Cận Chiến ba bước của Chu Trạch Khải...

Không nói đến toàn thế giới, chỉ tính riêng trong Liên Minh Vinh Quang Trung Quốc đã đủ xưng vô địch.

Xả đạn tấn công, áp sát, cả hai kết hợp, Pháp sư nguyên tố Let It Go đã ra hết đại chiêu khống chế, Di Chuyển Tức Thời còn đang CD. Bị Thiện xạ áp sát, cô chỉ có thể bị đánh đến mức không thể ngẩng đầu.

Đợt tấn công này gần như là màn biểu diễn solo của Nhất Thương Xuyên Vân.

Let It Go cũng không hoàn toàn từ bỏ. Những kĩ năng tức thời cấp thấp như Vòng Quang Điện, Hỏa Diễm Bạo Đạn, Băng Sương Tuyết Cầu và những kĩ năng thông dụng của hệ Pháp như Lạc Hoa Chưởng được bắn ra lần lượt. Dù không trúng, cô cũng tìm mọi cách để ép Thiện xạ này phải lùi lại, ít nhất cũng làm hắn thêm phiền phức.

"Vô ích thôi..."

"Đúng vậy, không thể lật ngược thế cờ..."

Ở trước ống kính phát sóng, Lý Nghệ Bác và Phan Lâm nhìn nhau, đưa ra một kết luận chắc nịch.

Trên màn hình, dưới sự áp chế của Súng Vương, Let It Go gần như đang vùng vẫy trong đau khổ, trước màn hình, Yekaterina bặm chặt môi, hai mắt như lóe lên, đầu ngón tay gõ lên bàn phím như mưa nặng hạt.

Không thể thắng trận này. Cô biết.

Nhưng thế thì sao?

Lôi đài trước giờ không phải trận chiến của một người!

Cô dốc toàn sức lực của mình và Let It Go để tranh thủ được ưu thế lớn nhất cho người lên sân sau. Lấy máu của đối thủ, bắt đối thủ phải tiêu hao pháp lực, ít nhất cũng giúp đồng đội tiếp theo lên sân nhìn rõ được lối đánh của vị Thiện xạ này!

Vòng Quang Điện!

Đông cứng tạm thời, tiếp theo là Băng Sương Tuyết Cầu, tiếp nữa là Lạc Hoa Chưởng!

Không trúng!

Rẽ ngoặt, vòng qua cột, lại theo một vòng tuần hoàn ra Hỏa Diễm Bạo Đạn! Áo Choàng Bóng Đêm! Chắn tầm nhìn, đối phương nhảy ngược ra sau, Chuỗi Sấm Sét bắn ra!

Lại không trúng!

Bổ xuống đất, lăn lộn! Đối phương áp sát bằng Tập Kích Gối, nghiêng người tránh thoát, Phấn Xua Tan!

Trúng rồi! Tốc độ của đối phương đã hơi chậm lại, pháp trượng giơ cao, Long Nha!

Chiêu này không trúng, nhưng không sao, kĩ năng trước mặt đã CD, Lạc Hoa Chưởng! Trúng rồi! Ra tiếp Áo Choàng Bóng Đêm!

Không trúng! Lại ra một Hỏa Diễm Bạo Đạn...

10 giây, 20 giây... 30 giây...

Yekaterina đã hoàn toàn không quan tâm lượng máu của chính mình, thậm chí cũng không để ý đến lượng máu của đối thủ. Trước mắt cô chỉ thấy Nhất Thương Xuyên Vân giơ chân đá, trong tai cô chỉ nghe tiếng đạn xé gió ra khỏi nòng, tiếng va chạm và bắn ngược lại.

40 giây... 50 giây... 58 giây.

Màn hình xám xịt.

Yekaterina buông thõng hai tay, yên lặng thở ra.

Trận đấu giữa Trung Quốc và Nga, trận lôi đài đầu tiên, 5 phút 28 giây.

Pháp sư nguyên tố của Nga, Let It Go, thất bại rời sân.

Nhất Thương Xuyên Vân còn lại 25% máu, 37% pháp lực.

____________________

CHƯƠNG 123: CÁNH CỬA TỬ VONG CỦA ĐẠO TẶC

Tiếng vỗ tay vang đội.

Khán giả người Nga vỗ tay, khán giả Châu Âu hóng hớt vỗ tay, khán giả Trung Quốc cũng đang vỗ tay.

Các tuyển thủ chuyên nghiệp Trung Quốc ngồi ở khu vực vip cũng đang vỗ tay.

Đây là bản đồ sân nhà của đội Trung Quốc, với tầm bắn tương tự, rất dễ để Thiện xạ đánh gãy Pháp sư nguyên tố. Có thể đánh đến mức Thiện xạ còn 25% máu, trong đó có một lần dẫn dụ được Chu Trạch Khải vào bẫy, làm hắn trúng một chiêu hiểm...

Vị nữ Pháp sư nguyên tố này của Nga phải nói là...

Cực mạnh.

Càng không cần nói, bị Nhất Thương Xuyên Vân áp sát, bị áp chế hoàn toàn trong gần một phút mà cô vẫn không yếu đuối, không từ bỏ, dùng toàn bộ sức lực để chống lại đến tận cùng.

Sự ngoan cường và kiên định ấy làm mỗi vị tuyển thủ ngồi đây đều có ấn tượng sâu sắc.

"Hiện tại nữ Pháp sư nguyên tố người Nga đã về hàng ghế đội mình, chúng ta có thể thấy, Yekaterina đang trao đổi với tuyển thủ mang áo số 1, cũng là đội trưởng Alexander Ivanovich của đội. Cô vừa nói chuyện vừa quay đầu chỉ lên màn hình lớn, rất có khả năng là nói đến trận đấu vừa mới kết thúc.

Yekaterina đã về lại vị trí ban đầu của mình, đội trưởng đội Nga đang nói chuyện với hai người bên cạnh mình, có vẻ như đang thương lượng tuyển thủ sẽ lên sân tiếp theo.

"Người đang trao đổi với đội trưởng đội Nga là... Chúng ta xem số áo của họ nhé." Lý Nghệ Bác giở tư liệu trong tay rồi rì rầm:

"Tuyển thủ bên tay trái anh ấy mặc áo số 3, Mục sư, tuyển thủ bên tay phải mặc áo số 7, Thuật sĩ." Hắn rất nhanh bỏ qua một đống Sky gì gì líu cả lưỡi, đọc tiếp:

"Ừm, từ cơ cấu nghề nghiệp có thể suy ra, trong đội Nga chỉ có hai tuyển thủ này có thể phát triển theo hướng chiến thuật. Dù sao thì nghề cận chiến làm bậc thầy chiến thuật cũng hiếm như gấu trúc. Chúng ta cũng không thể hy vọng người Nga cũng giống như vậy. Hiện tại, Pháp sư chiến đấu, Mục sư và Thuật sĩ đang thương lượng danh sách lên sân tiếp theo..."

Nói đến đây, Lý Nghệ Bác đột nhiên hơi ngẩn người, nghiêng mặt nhìn Phan Lâm:

"Nghe cũng tương tự nhỉ?"

Ống kính phát sóng chuyển đến Diệp Tu, Dụ Văn Châu và Trương Tân Kiệt đang thảo luận sôi nổi...

"Nếu muốn đối phó Tiểu Chu, tiếp theo rất có thể là Bậc thầy pháo súng."

"Trong chỗ này thì Bậc thầy pháo súng cũng không được. Tôi nghĩ chắc sẽ là một nghề công thủ cân bằng, Pháp sư chiến đấu?"

"Cả hai cái này muốn áp sát thì đều phải mất máu, thực ra có thể tìm cách khác, để Thuật sĩ lên thử xem? Thuật sĩ khá có ưu thế trong địa hình phức tạp thế này..."

"Tôi thì sẽ cho Kiếm khách lên..."

Bốn vị bậc thầy chiến thuật mỗi người một ý, còn chưa phát biểu xong ý kiến thì Lý Hiên đã hắng giọng, đứng lên xòe hai tay ra:

"Cược đê cược đê! Ai muốn ra ý kiến nữa không?"

Diệp Tu, Dụ Văn Châu, Trương Tân Kiệt, Tiêu Thời Khâm mỗi người móc ra một euro, đặt vào tay Lý Hiên. Ở hàng sau, Vương Kiệt Hy sờ túi quần túi áo rồi móc ra một đồng xu, vỗ vào lòng bàn tay Lý Hiên.

"Tôi cược Ma kiếm sĩ."

Nhất thời tiếng tiền xu vang lên không ngừng, không khí của hai trận vòng bảng đều cực kì căng thẳng, lâu lắm rồi đội Trung Quốc không thả lỏng như vậy... Thêm chuyện Chu Trạch Khải đánh tốt, mang lại lợi ích cho đội mình, cả đám tranh nhau phát biểu ý kiến. Không nhiều, mỗi người một euro, không có euro thì dùng tiền xu, dù sao cũng chỉ để mua vui.

Tô Mộc Tranh đặt cho Pháp sư chiến đấu giống Diệp Tu, Sở Vân Tú lại đặt cho Bậc thầy pháo súng, Đường Hạo nhìn trái nhìn phải rồi thấy lời Dụ Văn Châu khá đáng tin, đặt cho Thuật sĩ. Lần này Hoàng Thiếu Thiên lại không ủng hộ đội trưởng nhà mình, vui vẻ mỹ mãn đặt cho Kiếm khách.

Phương Duệ ngồi ở chỗ xa nhất ở hàng thứ hai, lại không được ưu tiên đặt cược trước như hai em gái Sở Tô, đến lúc hắn khó khăn chen qua đám người, còn chưa kịp đặt đồng xu xuống thì Trương Giai Lạc đã hô to: "Lên sân rồi lên sân rồi!"

Diệp Tu quay đầu.

Dụ Văn Châu quay đầu.

Trương Tân Kiệt quay đầu.

Trên màn hình lớn, dòng chữ Tiếng Trung cuồn cuộn nhảy ra.

Vladimir Ignashevich, Đạo tặc, Trứng Cá Muối Màu Đen.

Tiếng thở dài vang lên. Phương Duệ vẫn đang vùng vẫy trong đám người giả vờ vươn tay rồi vội vàng hô lên: "Tôi cược Đạo tặc!"

"Cút!"

Cả đống tiếng xì vang lên, Phương Duệ bị tiếng xì làm làm cắm đầu cắm cổ chạy trốn.

Không ai đoán đúng.

Nhà cái ăn cả.

"Lý Hiên, cơm ăn ngày mai dựa vào ông nhé!"

Dưới hàng ghế tuyển thủ huyên náo, đương nhiên là Chu Trạch Khải không biết. Hắn yên lặng ngồi trong phòng thi đấu, đợi màn hình sáng lên, bản đồ tải xong. Nhân vật tiếp theo của đội Nga xuất hiện đối diện, giáp da màu đen, dao găm trong tay lóe lên, hình ảnh tư thế một gối hơi nhấc lên phản chiếu trên nền đá hoa cương... Đạo tặc.

Là một Đạo tặc chơi bẫy. Chu Trạch Khải nhớ lại những video chiến đấu, hơi click nhẹ chuột, khiển nhân vật lao lên phía trước. Chạy được vài bước, Trứng Cá Muối Màu Đen đã rẽ sang bên phải, bắt đầu di chuyển chiến thuật giống Let It Go. Hắn trốn vào chỗ sau cột, cầu thang và vách tường.

"Hơi phiền cho Chu Trạch Khải rồi đây."

"Đúng vậy, địa hình chật hẹp, bị phân cách nhiều sẽ không lợi cho Thiện xạ, đặc biệt là khi đối đầu với Đạo tặc... Tiềm Hành, Tập Kích, Gõ Lén đều khiến Thiện xạ gặp phiền toái."

"Nhưng Nhất Thương Xuyên Vân không thể không áp sát. Hiện tại Đạo tặc đầy máu, Nhất Thương Xuyên Vân chỉ có 25%, nếu Chu Trạch Khải không chủ động tấn công thì rất có thể sẽ bị phán thái độ thi đấu tiêu cực. Chu Trạch Khải..."

"Nhất Thương Xuyên Vân xông lên rồi! Áp sát! Nhả đạn! Màn đạn quét qua, chúng ta có thể thấy Trứng Cá Muối Màu Đen không ngừng lăn lộn, bật nhảy, trèo lên trong cầu thang xoắn ốc, chắc cả đường đi đã ném xuống không biết bao nhiêu bẫy rập mà chúng ta không nhìn thấy... Ha ha."

Chu Trạch Khải ra vài phát súng rồi lại lùi lại, liên tục Phi Súng rồi nhảy lên bục diễn giảng trước tế đàn chính, lại nhảy lên đại phong cầm, hai súng để thẳng, bắn đạn quét qua bốn phía. Mỗi nơi Đạo tặc có thể ẩn thân, Chu Trạch Khải đều bắn đạn qua một cách chuẩn xác.

"Chu Trạch Khải chọn chỗ rất tốt... Nhìn từ cao độ và vị trí, hơn nửa tòa tháp và hành lang cạnh tế đàn đều nằm trong sự khống chế của anh ấy. Như vậy, Đạo tặc muốn áp sát cũng không dễ dàng... Đạo tặc đâu? Đạo tặc đang làm gì vậy?"

Không gian tĩnh mịch trong thời gian dài. Đạo tặc đang mai phục trong tòa tháp âm u, không một tiếng động, làm cảm giác tồn tại của mình thấp nhất. Đạn bắn từ bốn phía cũng không làm hắn hiện hình, không biết là đã bật Tiềm Hành, hay chỉ đơn giản là nép mình để những bức tường che chắn.

"Ừm... Nhưng thế này thì Đạo tặc muốn tấn công cũng khó..."

Phan Lâm trầm ngâm, hắn đột nhiên tiếp lời. Trên cửa sổ đá của tòa tháp đột nhiên ánh lên một luồng sáng đen, rơi xuống đất, mở rộng!

Cánh cửa xoay tròn cao lớn như thể được nối liền đến một thế giới khác, luồng khí đen như ngưng kết thành từng móng vuốt và răng nanh sắc nhọn, vươn ra bốn phía.

Cánh Cửa Tử Vong!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia