ZingTruyen.Asia

[TCCT] ĐỒNG NHÂN TOÀN CHỨC CAO THỦ GIẢI THẾ GIỚI

C.111: HÔN KHẮP NƠI - C.112: MỘT CHIẾN TRƯỜNG KHÁC SAU TRẬN

QiuYinnn

CHƯƠNG 111: HÔN KHẮP NƠI

"Thắng rồi!"

"Chúng ta thắng rồi!"

Lý Nghệ Bác và Phan Lâm hét toáng lên một cách đầy vui mừng, biểu tượng hai thanh kiếm giao nhau với đôi cánh hoàng kim rực rỡ nhảy ra màn hình, chiếu thẳng từ mắt vào tận đáy lòng mỗi khán giả đang ngồi trước tivi.

Đội Trung Quốc, thắng rồi!

Bọn họ đã biết trước mình sẽ thắng, từ lúc Diệp Tu dẫn dắt đội ngũ tiến tiến lùi lùi, kéo tình thế công thủ trong trận đấu vào tiết tấu của mình, từ lúc Nhất Thương Xuyên Vân phát động cơ quan, quay về đội ngũ an toàn, từ lúc Thạch Bất Chuyển tránh được Một Hit Về Làng và đánh ngược lại Thích khách, từ lúc nước lũ cuồn cuộn phân tách đội hình đối thủ, đội mình giết được Thiện xạ, cũng là chỉ huy của đối phương, đưa tình thế trận đấu về sáu đánh bốn.

Từ trước khi hai chữ "Vinh Quang" nhảy ra mười phút, phần lớn khán giả đều biết cục diện của trận đoàn đội này là đội mình tất thắng.

Nhưng, điều này không thể ngăn màn hình bùng nổ bình luận, không thể ngăn khán giả khoa tay múa chân, cũng không thể ngăn được hai vị bình luận viên hò hét đến mặt mũi đỏ bừng, nước bọt tung bay:

"Vào vòng trong rồi!"

"Chúng ta vượt qua vòng bảng rồi!"

"Đội Trung Quốc thắng 8-2 trước Thụy Điển, tổng điểm 18, xếp thứ hai bảng đấu, thành công tiến vào top 8 đội mạnh nhất!"

Biểu tượng vàng kim rực rỡ dần mờ di, chuyển sang ống kính được đặt bên sân đang dần dần kéo gần lại phòng thi đấu, hướng đến những tuyển thủ đang thu hút ánh nhìn của hàng vạn khán giả.

"Diệp Tu!"

Diệp Tu quay đầu đáp lại, trong tầm mắt hắn là một khuôn mặt tươi cười xán lạn, Chuyên gia đạn dược số một của Liên Minh giơ bàn tay, cố gắng đập tay giữa không trung với hắn:

"Chúng ta thắng rồi!"

"Ừ, chúng ta thắng rồi." Diệp Tu gật nhẹ đầu, Trương Giai Lạc quay mặt về phía khán giả, giơ cao nắm đấm rồi vẫy thật mạnh, bước nhanh xuống. Diệp Tu nhìn theo bóng lưng hắn, quay đầu nhìn từng đồng đội khác bên tay phải mình.

Lý Hiên, Tôn Tường, Chu Trạch Khải, mỗi người đều đập tay với chỉ huy, với lĩnh đội của mình.
Diệp Tu đứng tại chỗ, nhìn mọi người lần lượt đi qua mình để về chỗ, sau đó nhìn sang bên trái, đến người duy nhất còn đứng lại trên sân.

Không cần mở lời, hai bên đồng thời giơ cánh tay lên thật cao.

Tiếng đập tay vang lên, Diệp Tu vừa lười biếng vừa cao giọng như khiêu khích hắn: "... Bé chân ngắn à?"

Ở nơi ống kính không quay đến, Vương Kiệt Hy lườm Diệp Tu trắng mắt.

Tên Diệp Tu này, có tí chuyện bé như cái mắt muỗi mà cũng ghi thù!

Hắn quay người đi xuống hàng ghế tuyển thủ, hội họp với các thành viên khác của Đội Quốc Gia. Mọi người lần lượt rời sân đấu, rất nhanh, trong đường hầm tuyển thủ đã ồn ào hẳn lên.

Trương Giai Lạc toàn tâm toàn ý gọi điện thoại cho Trương Tân Kiệt, trọng tâm nói chuyện là "chúng ta thắng rồi" với "yên tâm, sau này không ai dám dùng Một Hit Về Làng với cậu nữa đâu!"

Hai cô gái thì thầm với nhau về bộ phim mới lên sóng, phàn nàn về tình tiết đầy máu chó trong phim.

Diệp Tu lắc lư đi phía sau, nghe thấy những lí giải nằm ngoài tầm phạm vi của nhân loại thì thỉnh thoảng lại lộ ra biểu cảm như đau răng.

Hoàng Thiếu Thiên bô lô ba la với Dụ Văn Châu, nội dung lẫn lộn giữa "đêm nay ăn đêm cái gì" với "trận sau đánh với Mỹ hay Nga nhỉ". Phần lớn các câu hỏi đều được Dụ Văn Châu đáp bằng "ừ ừm à", cứ như bản sao của Chu Trạch Khải...

Chưa đi được bao xa, đội ngũ đột ngột dừng lại, Dụ Văn Châu nhìn phía trước, lập tức bỏ lại Hoàng Thiếu Thiên rồi bước nhanh lên.

Trước mặt đội Trung Quốc là mười bốn thành viên của đội Thụy Điển đang xếp thành một hàng, đội trưởng Anton Linnar dẫn đầu, mỉm cười đưa tay ra với Dụ Văn Châu.

"Đánh hay lắm!"

"Cảm ơn nhiều. Các anh cũng đánh rất hay."

Hai vị đội trưởng mỉm cười không một sai sót, hàn huyên vài câu trong sự giúp đỡ của các phiên dịch viên, khen ngợi biểu hiện của nhau, khen ngợi tuyển thủ đối phương như bình thường vẫn làm, rồi tiến lên một bước để bắt tay.

Vì hai bên chỉ mang một phiên dịch, phiên dịch của đội Thụy Điển lại không biết nói Tiếng Trung nên phải nhờ phiên dịch Trung Quốc giúp đỡ. Các tuyển thủ phía sau cũng thoải mái hơn nhiều, chỉ cần mỉm cười bắt tay, gật đầu với nhau theo quy trình tiêu chuẩn là được. Dụ Văn Châu bắt tay từng người một, đến người thứ năm thì phía sau đột nhiên vang lên tiếng hô kinh ngạc.

Dụ Văn Châu đột ngột quay lại.

Sau đó, cánh tay đã vươn ra một nửa của hắn đông cứng tại chỗ.

Lina Anderson, người điều khiển Chuyên gia đạn dược Tình Yêu Cực Quang hất mái tóc đỏ như đang bừng cháy, đặt một nụ hôn lên mặt Chu Trạch Khải.

"Chụt" một tiếng, âm thanh vang lên làm Dụ Văn Châu đứng cách mấy người cũng nghe thấy rõ ràng.

Khuôn mặt đẹp trai số một Liên Minh của Chu Trạch Khải lập tức đỏ y như màu tóc của cô gái trước mặt.

Đường hầm hỗn loạn, một đám người Thụy Điển vây đến, vỗ tay, giẫm chân, huýt sáo. Trong một loạt tiếng ồn, cô gái Thụy Điển nói một tràng, phiên dịch hai bên vội vàng lao đến, phiên dịch từ Tiếng Thụy Điển sang Tiếng Anh, từ Tiếng Anh sang Tiếng Trung, cố gắng truyền lời:

"Cô Anderson nói, anh là Thiện xạ mạnh nhất, cũng là người phương đông đẹp trai nhất mà cô ấy từng gặp. Cô ấy hỏi có thể trao đổi phương thức liên lạc để hẹn nhau đánh một trận rồi ra ngoài uống vài chén được không?"

"Ôi ôi!"

"Được lắm!"

"Tiểu Chu đồng ý đi đồng ý đi!"

Tiếng vỗ tay vang lên bốn phía, đội Trung Quốc vốn đang nghiêm túc cũng hỗn loạn cả lên, trừ hai cô gái âm thầm lùi về sau, hơn nửa đám con trai không sợ xem ồn ào vây lại.

Trương Giai Lạc, Phương Duệ, Hoàng Thiếu Thiên vây quanh Chu Trạch Khải cười đùa, Lý Hiên, Tôn Tường, Đường Hạo dù không đến mức hét hò nhưng cũng vỗ tay góp vui không kém gì ai.

Còn Diệp Tu thì sao? Lĩnh đội đại nhân cười hi hi đứng bên cạnh, thuận tay ngăn cản Tiêu Thời Khâm. Vương Kiệt Hy lại tỏ ra "không liên quan gì đến tôi", lạnh lùng đứng bên cạnh, rõ ràng không hề có ý định giúp đỡ.

Chu Trạch Khải luống cuống tay chân như bị đông cứng, cả mặt đỏ bừng. Nói cũng không được, không nói cũng không xong, ngập ngừng, vài lần muốn nhìn cô gái trước mặt nhưng ánh mắt lại lập tức hạ xuống, rõ là không dám nhìn người ta.

Dụ Văn Châu bàng quan trong giây lát rồi vượt qua đám người, mỉm cười tiến lên. Hắn vừa muốn mở miệng làm tròn trách nhiệm giải vây của đội trưởng, Lina Anderson đã nắm tay Chu Trạch Khải, lấy son môi từ trong túi ra ra rồi viết một dòng số điện thoại lên lòng bàn tay hắn.

Đầu son môi mềm mại lướt qua lòng bàn tay, vừa ẩm ướt vừa hơi ngứa. Chu Trạch Khải không dám động đậy. Cô gái viết xong dòng số thì hơi mỉm cười, dùng luôn thỏi son vẫn còn đường vân tay ấy đánh lên môi mình, liếm nhẹ môi.

____________________

CHƯƠNG 112: MỘT CHIẾN TRƯỜNG KHÁC SAU TRẬN

"Ai lên họp báo đây?"

Dụ Văn Châu lần lượt lướt mắt qua từng người.
Sắc đỏ vẫn chưa nhạt đi trên vành tai Chu Trạch Khải, nhìn hắn như cắm đầu vào một bức tường tối tăm, nói chung không kì vọng gì vào việc kéo hắn lên họp báo được.

Tô Mộc Tranh và Sở Vân Tú ngồi cạnh nhau chụm đầu xem máy tính bảng, gần như muốn chui luôn đầu vào màn hình.

Tôn Tường và Đường Hạo không vui vẻ lắm, ngày vui vào vòng trong hôm nay lại xuất hiện hai trận thua của mình, đừng kéo lên họp báo được không?

Còn Trương Giai Lạc và Hoàng Thiếu Thiên thì sao? Hai tên ồn ào hi hi ha ha chơi kéo bao búa, nhìn vào kiểu gì cũng quyết được một tên trở thành vật hy sinh, nhưng hai tên đó thỉnh thoảng lại nhìn Vương Kiệt Hy, không biết đang định làm gì...

Cuối cùng, ánh mắt Dụ Văn Châu đến chỗ Diệp Tu.
Diệp Tu không nói một lời, chỉ nhắm mắt rồi ngửa ra trên sofa đơn, hô hấp nhẹ nhàng, nếu không ai để ý đến hắn thì chắc ngày mai cả đội sẽ nhận được thông báo đến nhặt người về, còn có bị cảm hay sốt không thì không chắc.

Diệp Tu mệt thật.

Lượt đầu thua trước Đức, lượt hai lấy được 7 điểm, lượt ba thua hai trận solo. Từ trận đầu tiên ngày 17 đến khi thành công vượt qua vòng bảng, tần suất năm ngày ba trận làm người ta kinh hoảng.

Trong lúc đó còn xảy ra chuyện bất ngờ như Trương Tân Kiệt bị ốm.

Diệp Tu vừa quyết định chiến thuật vừa thay người khác lên sân vừa đối phó với đủ loại truyền thông trong nước, lúc nào cũng trưng bộ mặt trào phúng làm người ta cực kì yên tâm. Nếu cả đội phải chịu áp lực nghìn cân thì một mình hắn cũng phải gánh đến sáu trăm.

Dụ Văn Châu cười khổ trong lòng, nhìn tivi thấy các tuyển thủ Thụy Điển đã rời họp báo, hắn tiến lên hai bước để thương lượng với Diệp Tu:

"Hôm nay tôi lên nhé?"

"Đừng mặc cả..." Diệp Tu lười biếng mở mắt, đặt khuỷu tay lên tay ghế, trượt xuống, rồi lại đặt lên:

"Tôi đi chứ, hồi trước nói ra vài câu nên giờ phải lên thực hiện!" Hắn vừa nói vừa chống đỡ cơ thể, nhìn xung quanh:

"Ai đi cùng?"

Tiếng nói vừa phát ra, Hoàng Thiếu Thiên và Trương Giai Lạc ở bên kia đã phân định thắng bại. Hoàng Thiếu Thiên dùng một kéo xé toạc bao của Trương Giai Lạc, mặt mũi tươi cười xán lạn rồi đẩy hắn đứng dậy. Trương Giai Lạc lắc lắc đầu, đến trước mặt Vương Kiệt Hy nhưng không nói tiếng nào, chỉ khoanh tay trước ngực.

Vương Kiệt Hy: "..."

Dụ Văn Châu: "..."

Bốn người lần lượt bước ra, Diệp Tu đi đầu vừa định rẽ thì đột nhiên nghe thấy tiếng ầm phát ra sau lưng. Cánh cửa mở ra, Diệp Tu quay lại thì thấy mấy cái đầu xuất hiện ngay cửa, vài tên đang học theo tiết tấu của kì huấn luyện quân đội định kì mỗi năm, đồng thanh:

"Một! Hai! Ba ~~~ Bốn!"

Dụ Văn Châu cũng quay lại, suýt thì lảo đảo.

Bốn người tham dự họp báo vừa hay lại mắt ở các mùa một, hai, ba, bốn.

Mấy tên trêu đùa thành công xong vui vẻ cực kì, hi hi ha ha đứng trước tivi treo tường, chỉnh âm lượng lên to nhất, nhìn Diệp Tu ngồi ở chính giữa, đáp lại phóng viên một cách nghiêm túc:

"... Mục tiêu? Trên cơ sở vượt qua vòng bảng..."

"Tranh thủ giành quán quân!" Một đám phóng viên Trung Quốc dù chưa được đặt câu hỏi cũng đồng thanh tiếp lời.

Diệp Tu cười cười, hắn gật đầu với nhân nhiên tin tức của Liên Minh đang đứng cạnh. Nhân viên lập tức nói vào micro: "Người tiếp theo!"

"Xin hỏi đội trưởng Dụ, anh bình luận gì về thắng lợi này của đội Trung Quốc ạ?" Ngay lập tức, một vị phóng viên nước ngoài vội vàng nâng chiếc micro với logo mà không ai trong phòng nghỉ nhận ra lên:

"Tôi để ý thấy trận đoàn đội lần này của Thụy Điển do các tuyển thủ trẻ lên sân. Điều này có đồng nghĩa với việc thắng lợi của đội Trung Quốc không đủ chất lượng không ạ? Nếu đội Thụy Điển cho các tuyển thủ mạnh lên sân, đội Trung Quốc có tin rằng mình vẫn sẽ thắng không?"

Phòng nghỉ đột nhiên yên tĩnh, Hoàng Thiếu Thiên tức giận gào lên "Cái gì", nhưng âm thanh không lớn, hắn nhìn Dụ Văn Châu cầm micro rồi trả lời rõ ràng:

'Thắng chính là thắng, trong lĩnh vực thể thao này, thắng lợi không thể bị bất cứ lí do gì khác làm lu mờ, còn về câu hỏi cuối cùng của anh, chúng ta rất mong chờ được gặp lại Thụy Điển trong trận chung kết."
Câu trả lời không kiêu ngạo không tự ti, trong nhu có cương, không hổ là đội trưởng. Hoàng Thiếu Thiên thở phào. Rất nhanh lại có phóng viên Trung Quốc giơ tay đặt câu hỏi, mà câu hỏi của người này lại khiến Chu Trạch Khải và Tôn Tường ngồi trước tivi nhíu mày:

"Xin hỏi lĩnh đội Diệp, anh đánh giá thế nào về thất bại của tuyển thủ Tôn Tường? Chúng tôi nhận ra điểm quan trọng rất đến thất bại của cậu ấy là do ngắt liên kích của Ý Chí Đấu Giả, điều này có chứng minh cậu ấy chưa đủ mạnh để cầm Nhất Diệp Chi Thu không ạ?"

Sắc mặt Tôn Tường sầm xuống, hắn muốn nói gì đó nhưng lại buồn rầu cúi đầu. Bên cạnh hắn, Đường Hạo áp xuống tiếng mắng chửi trong cổ họng.

Đây không phải lần đầu tiên hắn bị nghi ngờ không xứng với Nhất Diệp Chi Thu, nhưng lần này lại bị nghi ngờ ở giải đấu cấp quốc tế, trong một trận đấu có thể nói là không thể thua thế này, mà người được hỏi...

Là Diệp Tu.

Từ mùa tám đến bây giờ, người chưa từng đưa ra ý kiến về chuyện này, Diệp Tu.

Sau đó, hắn nghe thấy Diệp Tu trả lời một cách rất bình tĩnh:

"Tôn Tường đánh rất tốt."

"Vậy anh định nói là, cậu ấy đánh tốt như Chu Trạch Khải hả?"

Trên màn hình, Diệp Tu nhướn mày, trong lòng Tôn Tường vừa lộp bộp thì nghe hắn xì một tiếng. Diệp Tu ngẩng lên nhìn, vẻ mặt như đang nhớ lại chuyện xưa...

"Hình như tôi từng nghe cách hỏi này rồi... để tôi nghĩ xem... à giống câu hỏi câu hỏi cho Tiểu Chu ở All Stars mùa tám đúng không, có phải ông hỏi không đấy? Để tôi trả lời ông theo cách Tiểu Chu đã trả lời nhé?"

Vị đại thần đời đầu này xoa mặt rất nhanh, vừa đặt tay xuống thì từ ánh mắt đến khóe miệng đều lộ ra biểu cảm rất kì quái, vừa chân thành vừa ngại ngùng giống Chu Trạch Khải, nhưng trình độ diễn xuất hơi gà nên không bắt chước hoàn toàn được:

"Á..." Suy nghĩ hết năm giây, sau đó: "Cậu ấy rất cố gắng!"

Phóng viên vừa đặt câu hỏi phải áp xuống ngụm máu sắp phun khỏi cổ họng. Hắn vẫn muốn hỏi tiếp nhưng đã bị người bên cạnh kéo kéo...

... Đừng hỏi nữa. Không thấy đại thần Diệp Tu bắt đầu chơi đùa người khác rồi à? Người ta thấy phiền rồi đấy, hỏi nữa là phim hài biến thành phim kinh dị bây giờ...

Tiếng cười điên cuồng không áp chế được, lan khắp bốn phía trong phòng nghỉ tuyển thủ.

Tên cười thả ga nhất phải kể đến Hoàng Thiếu Thiên. Kiếm Thánh của đội nằm bò trên sofa, một tay chỉ vào Chu Trạch Khải, một tay vỗ bôm bốp lên sofa, gần như lăn lê bò toài tại chỗ. Mà người đang bị cười nhạo là Chu Trạch Khải lại ngồi thẳng tắp nghiêm túc, khuôn mặt mỉm cười một cách vừa cảm kích vừa ngại ngùng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia