ZingTruyen.Asia

| taekook | ° lam dạ khúc° (Hoàn)

Chap 13 : Ra mắt

_geichan_

Vẫn như mọi ngày, Jungkook bước trên con đường quen thuộc về nhà. Ánh nắng nhạt theo sau từng bước chân cậu. Thả hồn mình vào giai điệu bài hát, ngước nhìn khoảng trời rộng mênh mông, những đám mây vẫn trôi đều đều, êm dịu. Không chút vấn vương, cậu mỉm cười nhẹ bước đi.

Nhập mật khẩu trên cánh cổng sắt quen thuộc, Jeon Jungkook bước vào. Nhíu mày khi thấy đôi giày của con gái, không lẽ Taehyung...

Cậu đẩy cửa bước vào thì đập ngay vào mắt là cảnh hai người môi lưỡi quấn quýt.

Nghe thấy tiếng động, Choi Haera liền rời đôi môi kia mà tròn mắt nhìn hình dáng đứng trước cửa. Căm ghét rất nhiều nhưng phải nín nhịn vì Taehyung, Haera trong lòng đã dặn mình như thế.

Kim Taehyung khó chịu, thấy người yêu mình như vậy cũng quay ra nhìn cậu một thân vẫn đứng ngây ngốc ở trước cửa. Hắn lạnh nhạt buông lời.

"Đừng để ý, cậu ta chỉ là người giúp việc mẹ anh mang về thôi."

"Vâng, em biết rồi."

"Lên phòng."

"Vâng."

Rồi hắn ôm eo Choi Haera bước lên phòng, trước khi đi, cô người yêu của Taehyung còn tặng cho cậu cái liếc đến cháy mặt.

Jungkook thở dài, bước đến căn bếp nấu bữa trưa. Xắn tay áo lên, cố gắng hít thở lấy bình tĩnh. Nhưng cánh mũi từ lúc nào đã thấy cay cay, cảm xúc đau đớn như bị ai cào xé dâng lên, nước mắt cũng thế mà chảy dài.

Dòng máu đỏ tươi rỉ ra từ ngón trỏ. Jungkook không làm gì cả, không rửa vết thương cũng không băng bó, đơn giản chỉ nhìn từng giọt máu chảy xuống nhuộm đỏ cả ngón tay, bản thân cậu lại khẽ cười nhẹ.

Đúng lúc đó, Taehyung bước vào thấy cậu như vậy thì chạy đến cầm bàn tay đã dính đầy máu lên. Khuôn mặt hắn có chút tức giận, chân mày chau lại, đôi mắt màu hổ phách nhìn cậu, sâu trong đó mang theo vài tia lo lắng.

"Tại sao lại để ra nông nỗi này chứ? Cậu rốt cuộc bị ngốc đến mức nào, máu nhiều như vậy cũng không băng lại, không đau sao?" Hắn nói vẻ trách móc nhưng trong thâm tâm thì thật sự lo lắng.

Nhìn ngón tay vẫn rỉ ra máu, không chút ngần ngại trực tiếp đưa lên miệng ngậm chặt. Cảm giác đôi môi mềm nóng áp chặt xúc giác, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua đầu ngón tay. Người cậu như có dòng điện chạy qua mà đứng bất động. Cái vị tanh nồng của máu khiến Taehyung khẽ nhíu mày nhìn cậu.

Jeon Jungkook vẫn nhìn Taehyung như vậy, trong ánh mắt chứa đầy... Là lo lắng sao?

Không đời nào.

Kim Taehyung sẽ vì cái gì mà lo lắng cho cậu chứ?

Jungkook ngẩn ngơ nghĩ ngợi đến khi Kim Taehyung băng bó cho mình xong, lên tiếng nhắc nhở thì Jungkook mới hoàn hồn.

"Lần sau cẩn thận."

"..." Gật gật.

"Ừm. Tối nay tôi về muộn, cứ ăn cơm trước không cần đợi."

Nói xong Taehyung rời đi, Jungkook lại quay đầu tiếp tục nấu bữa trưa. Ánh mắt vẫn long lanh sau làn nước mỏng. Có lẽ bây giờ cơn đau mới truyền đến khiến cậu cảm thấy hơi xót xót.

Haera từ nãy đến giờ đã chứng kiến toàn bộ sự việc. Cô ả nhíu mày bước xuống cầu thang rồi đến cạnh cậu mà cong khóe môi lên cười, nụ cười đầy khinh bỉ. Bị Choi Haera đẩy mạnh một cái vào vai, Jungkook chỉ cau mày nhìn cô ả. Trước vẻ mặt của Jungkook, Haera chỉ tay thẳng mặt quát lên.

"Mày, tao đã bảo mày phải tránh xa Taehyung ra cơ mà." Haera vừa nói vừa tát cậu một cái.

 Jungkook im lặng, cố sức nhẫn nhịn, dù sao cậu cũng không chấp nữ nhân. Hơn nữa Haera còn là người yêu của Kim Taehyung, ít nhất cậu sẽ vì Taehyung mà nhường nhịn cô ta một chút.

"Đừng để tao phải ra tay, mày cũng đừng mơ giành được Taehyung với tao."

"Tôi thích Kim Taehyung là thật, nhưng cũng chưa bao giờ có ý định giành giật Taehyung với chị. Chị đừng có vu khống, hơn nữa nếu Taehyung rời xa chị thật thì cũng là do bản thân chị không giữ được chân anh ấy."

"Mày câm miệng, tao không cho mày nói nữa!"

"Chị mau đi đi, tôi còn nấu cơm. Tôi không thích so đo với con gái."

"Thằng khốn nạn, mày chờ đấy."

Nói xong Choi Haera tức giận bỏ đi, Jungkook đứng trong bếp ánh mắt lại thêm mấy phần đau xót.

Có tình cảm với Taehyung đấy thì sao nào?

Nhưng cuối cậu cũng có trở thành người bên cạnh hắn như Choi Haera đâu.

Nói ra mấy lời kia là trong cơn tức giận không kìm nổi thôi, nhưng thực sự cậu ghen tị với Haera nhiều lắm. Ghen tị với mọi thứ mà Kim Taehyung dành cho Haera.

Jeon Jungkook từ lúc nhận ra mình thích Kim Taehyung nhiều thế nào đã luôn nhắc nhở mẩu tình cảm này sẽ chẳng đi về đâu. Mặc dù cậu biết thế, dù đã cố không rung động nữa nhưng tại sao mỗi lần hắn quan tâm, lòng cậu lại trào lên cảm xúc ấm áp, còn mong muốn bản thân được hắn cưng chiều. Cậu thực sự rất mệt mỏi rồi, thực sự không muốn tiếp tục như thế này nữa.

Tối, tại biệt thự của Jung Gia. Chiếc xe đen bóng bẩy dừng ngay trước cổng căn biệt thự to lớn. Bước xuống xe không ai khác là Jung phu nhân của tập đoàn L.E, theo sau đó là một chàng trai có mái tóc màu cam, gương mặt lạnh tanh không chút cảm xúc, xung quanh người tỏa ra không khí bí ẩn.

"Jimin à, con nhớ những lời ta nói chứ?" Bà Jung ân cần hỏi.

"Vâng."

"Tốt lắm con trai. Chúng ta vào thôi."

Bà Jung cười đầy tự hào, dành cả ngày hôm nay dạy cho Jimin những phép tắc coi như không uổng phí công sức đi.

Cánh cửa lớn mở ra, tối nay quan khách thật sự rất đông. Không khí náo nhiệt pha với mùi nước hoa nồng nặc của mỗi người hòa cùng rượu và đồ ăn, làm cho không khí ở đây ngột ngạt vô cùng. Cả hai bước vào, lập tức mọi ánh mắt đổ dồn lên nơi sân khấu. Bà Jung cười nhẹ nói.

"Mọi người cứ tiếp tục thưởng thức bữa tiệc, tám giờ chúng ta sẽ bắt đầu."

Đúng tám giờ mọi người tập trung ở đại sảnh căn biệt thự, ngước nhìn lên sân khấu. Bà Jung quý phái trong bộ váy đen đứng dưới ánh đèn, hòa nhã nói vài lời.

"Cảm ơn mọi người đã đến dự, chúng tôi thật sự rất cảm kích. Mọi người chắc cũng biết tại sao gia đình lại tổ chức bữa tiệc ra mắt thế này, để không làm mất thời gian của nhau, xin mời nhân vật chính."

Mọi người ở dưới vỗ tay rôm rả. Cậu con trai tên Park Jimin bước lên đứng cạnh bà Jung. Bộ vest trắng không quá cầu kỳ chỉ điểm nhẹ vài bông hoa cùng mái tóc màu cam nổi bật càng tôn lên vẻ lịch lãm.

Đôi mắt sắc lạnh hơi híp lại thành một đường chỉ dài nhìn xung quanh. Khuôn mặt hoàn mỹ mà đến bất cứ thằng đàn ông nào cũng phải "say" từ lần đầu gặp mặt. Giọng nói điềm đạm cất lên.

"Xin chào. Tôi là Park Jimin, sau này sẽ là người của Jung gia, rất mong mọi người chiếu cố."

Ngẩng mặt nở một nụ cười xã giao với mọi người bên dưới, Jimin quay sang khẽ mỉm cười với bà Jung.

"Làm tốt lắm!"

Ở dưới Kim Taehyung nhìn Jung Hoseok không mảy may quan tâm đang uống rượu liền giương cao chân mày, giọng điệu trêu chọc: "Công nhận cậu ta cũng có chút bản lĩnh."

"Quan tâm làm gì."

Hoseok không nói gì nữa lặng lẽ bước ra khỏi bữa tiệc. Kim Taehyung nhìn đằng sau mà lắc đầu khổ tâm.

Trong bữa tiệc, bà Jung dẫn Jimin đi giới thiệu với các gia tộc khác nên cũng học hỏi được khá nhiều điều. Đang nói chuyện với bà Jung, Park Jimin xin phép ra ngoài vì trong này thật sự rất ngột ngạt. Lách qua những vị quan khách, nó bước ra khỏi căn phòng đó. Một mình bước trên chiếc cầu thang dài của căn biệt thự.

Mỏi mồm quá, từ nãy cười mà hàm mình chỉ muốn rụng.

Vừa đi vừa nghĩ không may bị díu chân nên nó ngã. Nó nhắm tịt mắt chuẩn bị tinh thần 1s... 2s... 3s... 10s... Vẫn không thấy đau.

"Mở mắt ra được rồi đấy."

Giọng nam trầm thấp khàn khàn vang lên, phả từng hơi thở ấm nóng bên tai Park Jimin.

Ý thức được câu nói đó, Park Jimin mở mắt ra thì khuôn mặt phóng to hết mức của Jung Hoseok xuất hiện.

Mái tóc nâu xoăn trước kia nay được duỗi ra vuốt gọn hất lên trên để lộ vầng trán rộng. Con ngươi thâm trầm thanh lãnh, môi cũng thế mà kéo lên một đường câu nhân.

Park Jimin nhìn Jung Hoseok không chớp mắt. Đối phương cúi đầu sát tai, hơi thở ấm nóng ấy một lần nữa lại lướt trên cần cổ trắng ngần của Jimin.

"Nhìn lâu vậy? Tôi đẹp trai vậy sao?"

Mặt Park thiếu đỏ bừng nhìn tên Jung kia ú ớ. Túm áo của anh làm chỗ dựa, Jimin đứng thẳng người lên, lập tức trừng với tên trước mặt mình một cái sắc lẹm.

"Biến thái, vô duyên."

Nói xong Park Jimin quay mặt đi mà không cái liếc mắt, để lại hắn mặt đen như than đứng đằng sau. Ấm ức không nói lên lời.

Cậu bé này thật khó hiểu.

Park Jimin vừa đi, mặt mày méo xệch, nhăn nhó.

Tên lạ đời không có liêm sỉ.

Ngày hôm đó kết thúc như vậy và nó cũng bắt đầu cho một tình yêu đang chớm nảy nở. Tối đó lại có một người không khỏi suy nghĩ về tên "biến thái" kia. Còn người kia thì cả đêm cũng như ai, không ngủ được vì cứ mỗi lần nhắm mắt, hình bóng của ai đó lại quanh quẩn trong đầu.

~

beta: kiều nhung 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia