ZingTruyen.Asia

《 TaeKook - Hoàn 》Học Trưởng! Nha Nha Nha!

CHƯƠNG 62

_thicuc_

" Khụ... em chậm chạp cái gì? " Thái Hanh trên mặt không nhìn ra đang lo sợ thấp thỏm hay là vẫn đang bình thản như thường ngày.

" Anh nói gì vậy... là anh đứng đực ở đây mãi mà... " Chính Quốc bị mắng chậm chạp liền nhíu mày.

" ....Tôi đang chờ em đi vào trước " Thái Hanh biện minh.

Chính Quốc "....."

Nè... anh căn bản là không chịu nhúc nhích!

" Được rồi... vào thôi... Mọi người đang đợi " Chính Quốc chạy đến khoác tay anh người yêu kéo vào trong nhà.

Hôm đó sau khi nhận được cuộc điện thoại của mẹ, Chính Quốc đã nói cho Thái Hanh biết. Anh trưng vẻ mặt vô cùng bình thường, Chính Quốc cứ tưởng rằng người yêu mình dường như đã biết trước được điều này rồi nên anh mới không mấy bất ngờ, càng không có điểm vui mừng nào.

Như nào nhỉ? Gia đình đã gọi hai đứa về, có thể đã chấp nhận rồi. Anh đáng lí phải thật vui vẻ chứ?

Việc Thái Hanh thờ ơ dửng dưng như vậy làm Chính Quốc không vui chút nào! Cứ cảm thấy... anh không xem trọng chuyện này cho lắm.

Thế nhưng cuối cùng Chính Quốc cũng biết mình đã nghĩ lầm anh rồi.

Vì trước vài ngày đi gặp gia đình cậu, anh thường trằn trọc đến rất khuya mới chịu ngủ, hay là mỗi lúc ôn bài đều sẽ thất thần suy nghĩ. Hôm qua anh còn bỏ cả một buổi chiều để đi lựa quần áo diện cho hôm nay, cái này... Anh đi không nói cho Chính Quốc biết, chính là Trình Toàn tiền bối nói với cậu...

Được rồi... Anh rất vui cũng rất lo lắng, sợ để lại ấn tượng xấu với gia đình cậu.

---

" Khai mau... bánh táo mẹ làm để trong tủ con ăn mất rồi phải không?? " Trương Yên Đình đột nhiên xông tới sofa nơi Chí Mẫn đang chơi game tra khảo, Chí Mẫn nhất thời không biết chuyện gì xảy ra... ngơ ngác một lát.

" À... à đúng... Con ăn... " Chí Mẫn ngoan ngoãn trả lời. Phút sau liền bị mẹ mình bưng mặt bóp đến đủ hình dạng, hết bóp lại véo véo, rồi lắc lắc.

" Món đó mẹ đặc biệt làm cho tiểu Quốc cơ mà... ai cho con tự tiện xử nó "

Thái Hanh, Chính Quốc "....."

" Mẹ ơi... Con tới rồi... " Chính Quốc lên tiếng.

" Chào bác gái " Thái Hanh quyết định không để ý chuyện đang xảy ra trước mắt, kẻo làm phụ huynh thẹn quá hóa giận thì không hay.

Trương Yên Đình lập tức đứng thẳng người khụ khụ ho.

" Về rồi à... Về rồi thì để đồ trên phòng rồi xuống đây ăn cơm... " Trương Yên Đình nhàn nhạt nói.

Chí Mẫn ngồi trên sofa bĩu môi.

Rõ là nhớ muốn chết mà cứ tỏ ra lạnh nhạt làm gì? Còn không phải muốn chạy lại ôm hôn cưng nựng đi!

Vì thái độ như có như không của Trương Yên Đình, lần đầu trong đời Thái Hanh cảm thấy mình bị dọa điếng. Này có phải kêu đến không phải là chấp nhận, mà để ba mặt một lời nói rõ với anh, bảo anh tránh xa Chính Quốc không?

Lúc ngồi vào bàn ăn Thái Hanh vẫn thấp thỏm, nhưng vẻ mặt không chút gợn sóng, không giống như trong lòng đang đứng ngồi không yên.

Điền Chính Hào cũng ngồi vào bàn, nhìn Thái Hanh gật đầu một cái coi như chào hỏi. So với Trương Yên Đình thì vẻ mặt của ông hòa nhã hơn.

Trong lúc ăn cơm, Thái Hanh đến đồ ăn cũng không dám động, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn bình tĩnh như thường. Chính Quốc thấy người yêu không chịu ăn thì lo lắm, liền gắp thật nhiều đồ ăn cho vào chén anh.

Cho dù ba mẹ không có chấp nhận đi nữa, cũng phải no cái bụng mới cam tâm lết xác ra khỏi nhà.

Chính Quốc hướng vào tai Thái Hanh thì thầm nói nhỏ.

" Anh yên tâm, nếu ba mẹ không đồng ý thì em sẽ tự cuốn gói theo anh "

Thái Hanh "...."

Em có tiền đồ quá nhỉ? Bỏ nhà theo trai, cả gia đình em sẽ tức chết tôi!

" Một lát nữa ăn cơm xong liền ra phòng khách nói chuyện " Trương Yên Đình mặt lạnh nhạt lên tiếng.

Nghe câu nói đó cả Thái Hanh và Chính Quốc trái tim đều lộp độp rơi.

Ngược lại Chí Mẫn trong lòng bật nút like, cảm thán mẹ mình diễn quá sâu.

" Còn con ăn xong rửa chén " Trương Yên Đình xéo sắc nhìn anh.

Chí Mẫn "...."

...

Lúc dùng xong bữa ăn, Thái Hanh nghe lời đi đến phòng khách ngay ngắn ngồi đối mặt với hai vị phụ huynh. Trong lòng căng thẳng không thôi.

Chính Quốc thật muốn tát cho bản thân mình một cái, đang lúc hồi hộp thế này lại cảm thấy anh người yêu quá đẹp trai, muốn hôn.

Chính Quốc đi đến ngồi xuống bên cạnh anh, nhưng Trương Yên Đình nghiêm mặt nhìn cậu.

" Con sang đây "

Chính Quốc ngưng thần, bất động giây lát. Được Thái Hanh gọi trở về thực tại, anh nhìn cậu, gật đầu.

Chính Quốc hiểu ý anh, liền đứng lên đi về phía ba mẹ. Cậu đứng một lúc lâu, đột nhiên được Trương Yên Đình kéo xuống ngồi lên ghế.

Trương Yên Đình ôm mặt con trai hôn hôn thơm thơm, lại xem thử cậu có giảm đi kí nào không! Nhìn con trai một lượt từ trên xuống dưới không bỏ xót.

" Con trai... mẹ nhớ con lắm... huhu "

Cả Chính Quốc và Thái Hanh đều nhất thời ngơ ngác không hiểu chuyện gì.

" Cục cưng, con sống tốt không? Sinh hoạt ổn định không? Mẹ xin lỗi cục cưng " Trương Yên Đình nhớ thương dày vò Chính Quốc một buổi mới thôi.

" Bác gái, chuyện này... là sao ạ? " Thái Hanh vẫn còn hoang mang lắm.

Lần đầu tiên Chính Quốc thấy anh cảm xúc có chút biến đổi.

" Sao trăng gì nữa, ta là chấp nhận chuyện của hai đứa... "

" Mẹ... nếu đã chấp nhận tại sao cả buổi trời mẹ không thèm hỏi thăm tụi con câu nào? Lại còn... " Chính Quốc uỷ khuất nói.

" Ai da... Mẹ đang trêu con, bảo con đi là con đi thật, không gọi về cho mẹ một cuộc, làm mẹ nhớ con muốn chết " Trương Yên Đình trả lời.

" Cậu... Tôi tin tưởng cậu, tin tưởng con mắt nhìn người của tiểu Quốc mới chấp nhận chuyện này, cậu phải chăm sóc nó thật tốt đấy "

Chính Quốc nghĩ rằng mẹ mình ngược lại nên cảm ơn Thái Hanh thì đúng hơn, bởi vì quen cậu anh cũng khổ sở lắm.

" Vâng... cháu sẽ chăm sóc em ấy thật tốt, sẽ không làm bác thất vọng " Thái Hanh cúi đầu xem như cảm ơn. Anh cũng cởi bỏ căng thẳng, bắt đầu bình tĩnh hơn.

Chính Quốc nghe được câu này cảm động nhiều lắm. Cậu nhìn anh bằng ánh mắt long lanh tha thiết. Thái Hanh trông thấy, diện vô biểu tình nhìn đi chỗ khác.

" Ừm... gia đình cậu đã biết chuyện chưa? " Trương Yên Đình vẫn lo nhất điểm này.

" Đã biết ạ.... " Thái Hanh trả lời.

" Ba mẹ đối xử với con rất tốt " Chính Quốc tự hào nói.

Trương Yên Đình ngẩng cao mặt tự đắc.

" Đương nhiên... "

" Không... con nói ba mẹ kia... "

Trương Yên Đình "...."

" Cái gì ba mẹ? " Điền Chính Hào khó hiểu hỏi.

" Vâng... Ba mẹ con cứ nằng nặc muốn tiểu Quốc gọi họ là ba mẹ... " Thái Hanh thay người yêu nhỏ giải thích.

Trương Yên Đình nghe xong liền trợn mắt không vui.

Thái Hanh phút chốc giật bắn người.

" Bác gái... nếu không thích có thể... "

" Cái gì là bác gái? " Trương Yên Đình hỏi lại.

" Mẹ... " Thái Hanh bình tĩnh sửa lại.

Trương Yên Đình hài lòng cười hiền.

" Hai đứa yêu nhau bao lâu nhỉ? "

" Gần nửa năm "

" Hơn hai năm "

Cả Thái Hanh và Chính Quốc đều đồng loạt trả lời, nhưng đáp án lại trái ngược nhau.

" Hơn hai năm cơ à? " Trương Yên Đình hỏi lại.

Ngay cả Chính Quốc cũng rất khó hiểu, bọn họ quen nhau là mùa giáng sinh vừa rồi mà... Làm sao lại hai năm?


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia