ZingTruyen.Asia

Taekook Cung Chieu Gap Danh Da

Hôm sau là ngày cuối tuần. Taehyung ngồi không yên, anh muốn thử vận may, vì vậy cầm hoa và quà đến Jeon gia. Vẫn là mẹ Jeon mỉm cười tiếp đãi anh. Bà nói ba Jeon sáng sớm đã đi đánh bóng, Jungkook hình như còn chưa dậy. Taehyung nhìn đồng hồ, có chút xấu hổ, gần mười giờ rồi, tiểu điện hạ nhà anh thích nằm ỳ trên giường, dường như anh đến hơi sớm.

Cũng may mẹ Jeon rất khách khí, hỏi Taehyung đã ăn sáng chưa, mời anh uống chút trà ăn chút điểm tâm, sau đó lại nói để bà đi lên gọi Jungkook.

Taehyung thả lỏng, trong lòng rất biết ơn. Mẹ Jeon đi gọi, nhất định Jungkook không thể không đồng ý xuống đây.

Kết quả chứng minh Jungkook thật sự rất không biết xấu hổ, hơn nữa mẹ Jeon còn nói thêm: "Nó nói nó không muốn gặp con."

Trong lòng Taehyung lập tức trầm xuống, chẳng qua thời gian một tuần có lẽ cũng đủ để anh thích ứng với tình huống như vậy rồi, cảm giác không giống lần trước đến nhà cậu tìm cậu lúc say rượu như vậy. Cho nên anh miễn cưỡng còn có thể cười nhẹ, nho nhã lễ phép nói: "Cám ơn bác nhiều ạ, lần khác con đến được rồi."

Taehyung để quà lại rồi rời đi.

Mẹ Jeon nhìn anh rời khỏi, lên tầng. Gõ cửa phòng con trai: "Nó đi rồi."

Jungkook mở cửa, mặc đồ ngủ, thẫn thờ: "Vâng."

Mẹ Jeon bước vào phòng, ngồi trên ghế sofa với con trai, hỏi cậu: "Trước giờ mẹ đều không hỏi con, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

"Taehyung anh ấy chưa nói sao?"

"Nó chỉ nói là lỗi của nó." Mẹ Jeon nhìn con trai, "Nó làm gì? Ngoại tình sao?"

"Không có." Jungkook rất buồn bực, vì sao ai cũng hỏi việc ngoại tình...

"Có quan hệ mập mờ với những người phụ nữ khác, tìm cảm giác ở phụ nữ sao?"

Jungkook thật sự chán nản, sao lại hỏi chung một vấn đề với Mon. "Không tính là ngoại tình gì đó. Nhưng bạn gái cũ của anh ta cứ tìm anh ta, nói muốn quay lại với anh ấy."

"Vậy thái độ của nó như thế nào?" Mẹ Jeon ôn hòa hỏi.

"Trước kia bị con bắt được một lần, anh ta nói anh từ chối, cũng nói cho cô ta biết anh có con rồi. Sau này bạn gái cũ của anh ta lại nói mình bị người khác ức hϊếp, tìm anh ấy giúp đỡ, anh ta nói chuyện điện thoại với cô ta rất lâu, con gọi đều không được. Thứ bảy con gặp mẹ anh ta ở cửa hàng, lần đầu gặp người lớn, con cũng rất căng thẳng, con còn muốn nấu cơm, định thể hiện một chút, rất cần anh ta ủng hộ con. Nhưng anh ta vì chuyện của bạn gái cũ, đã về trễ không tính, trở về cũng trốn trong phòng ngủ nói chuyện điện thoại. Con đã trải qua một ngày rất tệ." Jungkook nói xong lại khó chịu: "Trước mặt mẹ anh ta, con rất mất mặt."
"Cho nên con cảm thấy, cậu ấy vì chuyện của bạn gái trước mà thờ ơ với con, phải không?"

Jungkook gật gật đầu: "Mẹ, tính tình của Kim Taehyung là như vậy. Con cảm thấy có chút hối hận, không nên đồng ý với anh ta. Trước khi yêu nhau con đã biết, anh ta là người như vậy, quá đa tình. Đối với người khác đều rất lịch sự, đặc biệt là phụ nữ, dễ nói chuyện, ở trong mắt người khác là một người tốt, yêu đương hết người này tới người khác. Thật ra con biết rõ bọn con không hợp."

"Biết rõ không hợp, sao còn ở bên cạnh nó?"

Jungkook im lặng hồi lâu: "Là vì con rất thích anh ấy."

Mẹ Jeon cười cười, sờ sờ đầu con trai: "Vậy bây giờ thì sao? Không thích nữa?"

"Nhưng anh ta dây dưa không rõ với người phụ nữ khác, con không chịu được."

"Thái độ của nó như thế nào?"

"Anh ấy đã nhận lỗi. Nói sau này anh ấy sẽ không như vậy nữa. Nhưng con không thể tin được."
"Ừ." Mẹ cậu gật đầu trả lời.

Jungkook ôm cánh tay mẹ cậu, gối đầu lên vai bà làm nũng: "Mẹ, con đã nghĩ rồi, tính tình anh ta như vậy, cho dù lần này không có Abby, sau này cũng sẽ có người khác. Phụ nữ lấy lòng anh ấy, vờ nũng nịu nhờ anh ấy giúp đỡ, mà anh ta rất dễ mềm lòng. Taehyung đối với con rất tốt. Nhưng đối với người khác cũng không kém. Không phải con hy vọng anh trở thành loại người thô lỗ, nhưng anh ta đối với người nào cũng tốt, con cảm thấy rất lo lắng, con sẽ tức giận. Sau đó bọn con sẽ cãi nhau. Trước kia con do dự rất lâu mới chấp nhận yêu đương với anh ta, chính là lo ngại điều này. Tính tình anh ta như vậy, tính tình con như vậy. Mẹ, con rất nhỏ nhen, bụng dạ vô cùng hẹp hòi. Trước kia con không nói, tên bạn trai cũ ở Mỹ kia, con luôn nói muốn dẫn về cho mẹ xem mặt. Anh ta, anh... anh ta đã lừa dối con. Con rất khó chịu, con không dám nói cho mẹ biết, khi đó con lại yêu phải người như vậy."
Mẹ Jeon ôm chặt con trai, thật ra sau ngày con trai chia tay, bà cũng đoán được. Bà có thể cảm nhận được con mình thật sự rất yêu người kia, mỗi lần cậu gọi về nhà đều nhắc tên người con trai đó, cậu nói lúc về nước sẽ dẫn anh về nhà, cậu nói gia thế của anh quá bình thường, nhờ mẹ nói giúp với ba, làm tốt công tác với ông, không nên ghét bỏ người ta. Cậu nói người con trai đó rất cố gắng, chỉ cần cho anh cơ hội, anh nhất định sẽ có biểu hiện tốt khi làm việc. Cậu hy vọng ba mình có thể cho người con trai đó cơ hội.

Bà làm mẹ hết lần này đến lần khác nghe con trai nói như vậy, đương nhiên hiểu rõ điều này có bao nhiêu tình cảm. Sau đó Jungkook đã có kế hoạch cho tương lai. Cậu muốn hoàn thành xong giấy tờ về nước với người đó, sắp xếp công việc cho anh, trải tốt tiền đồ. Tương lai cậu muốn cùng anh một chỗ.
Sau đó đột nhiên có một ngày, cậu nói bọn họ chia tay rồi, tình cảm bất hòa. Lúc đó mẹ Jeon
không nói gì, cũng không hỏi, nhưng thật ra trong lòng đã rõ tất cả. Bà cho rằng sau này con trai cũng sẽ không nhắc lại chuyện này, không nghĩ đến hôm nay lại nói ra rõ ràng.

"Anh ta, anh ta và Na Yoo lên giường, bọn họ ở cùng nhau một thời gian rồi, nhưng là con cứ mơ mơ màng màng không biết gì cả."

Jungkook dứt khoát nói tất cả.

Mẹ Jeon lại sờ sờ đầu con trai: "Cho nên con cảm thấy Taehyung nó cũng có thể như vậy? Sẽ ngoại tình với phụ nữ?"

Jungkook lắc đầu, nghĩ nghĩ lại nói: "Con, con không dám khẳng định."

Mẹ Jeon hỏi cậu: "Nó đối với người khác là dịu dàng, hay là mập mờ? Điều này con có thể phán đoán chứ? Dịu dàng và mập mờ là hai việc khác nhau, nói cười qua lại cũng là hai việc khác nhau."
Jungkook nhăn mặt, suy nghĩ cả buổi: "Không có cách nào để biết được cả." Vừa gặp phải loại chuyện này đã tức muốn chết, lấy đâu ra khả năng để phán đoán.

Mẹ Jeon nói: "Vậy con làm sao có thể yêu cầu một người đàn ông có năng lực xã giao bình thường không tiếp xúc với phụ nữ, làm sao có thể ngăn cản người phụ nữ khác có cảm tình với nó đến lấy lòng nó?"

Jungkook ngẩn người, ngước mắt lên nhìn mẹ mình. Mẹ Jeon mỉm cười với cậu: "Ngay cả bản thân mình con cũng không làm chủ được, không phải sao?"

"Mẹ!" Jungkook không vui, đây là mẹ ruột mình sao? Tại sao lại nói giúp người khác.

Mẹ Jeon mặc kệ cậu kháng nghị, nói tiếp: "Hôm nay cho dù không phải Taehyung, cũng sẽ là người con trai khác. Bạn trai của con, chắc chắn điều kiện không tệ, sức hấp dẫn nhất định là có, mẹ tin tưởng ánh mắt của con, con sẽ không thích một người mà người gặp người ngại, vừa xấu lại không có tố chất. Con nghĩ lại xem, điều kiện không tệ, có sức hấp dẫn, làm sao lại không có người khác và phụ nữ yêu thích. Đàn ông bình thường cũng không có khả năng nhìn thấy phụ nữ cười với mình lại bảo cô mau cút đi, có phụ nữ bày tỏ với mình lại bảo người ta đi chết, có phải không? Nếu vậy nhất định là nhân cách của nó có chỗ thiếu hụt, tâm lý có vấn đề."
Jungkook bĩu môi: "Vậy cũng quá tốt cho anh ta rồi rồi."
"Cho nên lịch sự từ chối là hợp lý, ngay cả con, nếu có người sinh lịch sự bày tỏ với con, con không thích người ta, nhưng người kia lại không làm việc gì sai trái, cũng không phải là người xấu, con cũng không thể quá đáng khiển trách đối phương, phải không? Đây là có giáo dục, con cũng có thể nói nhẹ nhàng. Nhưng nếu như không từ chối rõ ràng, trái lại không dứt khoát, lại gợi lên hứng thú của đối phương, cái này gọi là mập mờ. Hoặc là mặc dù cự tuyệt, nhưng ánh mắt và ngôn ngữ cơ thể có ý trêu trọc, lời nói đầy bóng gió thì cũng là mập mờ. Nói đùa cũng giống vậy. Con xem, thật ra rất dễ phân biệt không phải sao?"
Jungkook không nói gì, cậu không có cách nào phản bác, nhưng cậu vẫn rất khó chịu. Đó là cậu lòng dạ hẹp hòi, cực kỳ nhạy cảm với những việc như vậy, hoàn toàn không có cách nào để tha thứ được một chút nào.

"Jungkookie, không phải mẹ nói giúp Taehyung. Con muốn chia tay với nó, mẹ cũng sẽ không có ý kiến. Loại chuyện tình cảm này, giống như người ta uống nước, nóng lạnh tự biết. Nhưng mẹ cảm thấy bây giờ là lúc có thể nói với con chuyện tình cảm và hôn nhân rồi. Con nên hiểu rõ, lý do con và Taehyung chia tay là gì, vì lý do này, người tiếp theo có phải là không tồn tại không? Mặc dù có câu nói tương lai sẽ tốt hơn, nhưng quỷ mới biết được có tốt hay không. Con cần phải nhận định chính là hiện tại có tốt hay không."

Jungkook chớp mắt, nghĩ đến Taehyung. Cậu rất yêu anh, cảm thấy anh rất tốt. Chỉ trừ việc anh đối với mọi người đều rất tốt. Cậu thật sự cảm thấy những người phụ nữ tỏ tình với anh, anh không ngại từ chối thẳng, quan tâm cái quái gì là giáo dục và lịch sự.
Mẹ Jeon nhìn bộ dạng không phục của Jungkook, nở nụ cười: "Con trai ngoan, trên đời này không có ai toàn diện cả đâu, tất cả mọi người đều như như nhau. Cũng không có việc gì hoàn toàn chỉ có vui vẻ, thời gian trưởng thành đều giống nhau. Con nhìn ba con xem, đừng nói lúc ông ấy còn trẻ, ngay lúc này ông ấy đã ở tuổi này rồi, được chăm sóc tốt, không có bụng bự, cả người đều sạch sẽ, khí chất nho nhã, sự nghiệp lại thành công như vậy, các cô gái nhỏ đi theo biết bao nhiêu. Chỉ là con không thấy, nhưng mẹ lại biết. Gọi điện thoại cho ông ấy hỏi chuyện, lúc ông ấy đi công tác gửi tin nhắn cho mẹ, nói mẹ có thể cho phép người lạ đến khách sạn của ông ấy thảo luận công việc không? Ông ấy có đưa di động cho mẹ xem."

"Tại sao đưa mẹ xem!" Jungkook cau mày không vui, ba như vậy thật khiến người ta buồn nôn.
Mẹ Jeon cười: "Ông ấy chỉ muốn thể hiện mình có sức lôi cuốn thôi. Ông ấy cũng không đi quá giới hạn, không có lỗi với mẹ. Ông ấy từ chối những người kia."

Jungkook cắn môi, rất muốn nói mẹ làm sao biết, mẹ cũng không nhìn thấy. Nhưng lời nói đến bên miệng lại nghĩ đến đây là ba mẹ cậu, cậu nói vậy giống như xúi bẩy mối quan hệ của họ là như thế. Nhưng mẹ Jeon lại biết rõ con trai muốn nói gì, bà nói: "Đây chính là trọng điểm mẹ muốn nói với con. Jungkookie, làm người phải có trí tuệ, loại trí tuệ này không chỉ dựa vào đầu óc, mà còn cần có tâm. Dùng đầu óc để phán xét, dùng tâm để cảm thông. Dù không để cho con biết nhưng lúc con nói không thích phụ nữ ba con đã rất thất vọng, lúc đó tình cảm gia đình mẹ nghĩ còn không thể giữ được nữa."

Jungkook lẳng lặng nghe.

"Mẹ nói này, ngay lúc này ông ấy cũng không lo không có người yêu thương nhung nhớ, huống chi lúc đó. Ông ấy chưa từng vượt quá giới hạn, nhưng lúc đó quan hệ mờ ám không chỉ có một người. Nếu như khi đó mẹ xử lý không tốt, hiện giờ mẹ và con cũng không biết sẽ như thế nào, ông ấy cũng không biết sẽ như thế nào. Tóm lại là không phải như bây giờ. Khi đó mẹ nghĩ rằng, sau này có thể ông ấy sẽ ghét mẹ và con cả đời, cho dù hai năm qua ông ấy đã an phận, nhưng mà sau này khó tránh khỏi sẽ đi tìm người phụ nữ khác sinh thêm con trai rồi sau này cưới vợ sinh con, ông ấy rất mong muốn có cháu để nối dõi." Mẹ Jeon cười cười: "Bây giờ đã qua rất lâu từ khi con công khai chuyện yêu đương cùng giới, sự thật chứng minh ông ấy không có. Ông ấy cũng rất tốt, rất thương yêu con, không phải sao?"

"Mẹ làm cách nào?"

Mẹ Jeon sờ sờ má con trai: "Phương pháp và đối sách này, đối phó với những người không giống nhau đương nhiên là phương pháp khác nhau. Ba của con, hiếu thắng, là một người có nguyên tắc. Khi đó mẹ giả vờ đủ loại rộng lượng, đáng thương, dáng vẻ đều tại mẹ vô dụng, nhưng mẹ lại rất yếu đuối lại lặng lẽ thể hiện sự hiểu biết cho ông ấy xem, sinh con trai nhưng không thể quyết định được lối sống tình cảm của con. Sau đó mẹ giả vờ mô tả cuộc sống không có ông ấy, mẹ và con sống thế nào, không thể kéo chân ông ấy, ông ấy là một doanh nhân thành công, là con trai trưởng mà không có người nối dõi đời tiếp theo làm sao được? Đương nhiên, mẹ cũng công khai hoặc ngấm ngầm để ba con thử tưởng tượng vợ và con mình bỗng chốc bị vứt bỏ sẽ thảm đến cỡ nào, chẳng những cuộc sống khốn khổ, còn bị tất cả mọi người xung quanh cười nhạo mỉa mai. Khi đó tâm trí ông ấy sẽ bị kích thích, căm ghét nhất đàn ông không hiểu chuyện ném vợ bỏ con."
Jungkook ngẫm nghĩ, hóa ra là thế. Mấy năm trước trong công ty có một màn bi thương người ba đánh con trai tại nơi làm việc vì con trai yêu đương đồng giới, còn mạnh miệng tuyên bố không nhận làm người nhà, việc trở thành gay của người con làm người ba cảm thấy vô cùng mất mặt, ba Jeon sau đó liền giận dữ đuổi việc người ba kia. Chẳng lẽ tất cả đều dựa vào sự giáo dục của mẹ cậu năm đó sao?

Mẹ Jeon nói tiếp: "Không chỉ yêu cầu trong lòng cậu ấy thương con, con còn phải cho cậu ấy biết, bị những người bên ngoài dụ dỗ đi rồi thì cậu ấy sẽ rất thê thảm. Những chuyện này, không phải vài ba câu là có thể giải thích rõ ràng, nhưng đôi khi thật sự không ngại thể hiện thái độ mềm mỏng một chút, yếu đuối không có nghĩa là con cần cậu ấy, khi thông cảm cho khuyết điểm và tật xấu của nó, cũng cần cho nó biết điểm mấu chốt. Điểm mấu chốt của mẹ rất đơn giản, bất kỳ điều gì vượt quá giới hạn nào, mẹ cũng không thể chấp nhận. Ba của con biết rõ. Ba mẹ thiếu chút nữa đã xa nhau, ông ấy sợ hãi, sau đó ba mẹ vẫn rất tốt, cho tới bây giờ. Đương nhiên cãi nhau là có, chiến tranh lạnh là có, xung đột là có. Nhưng con nói xem, tại sao mẹ tin ba con không dám vượt quá giới hạn, sự tin tưởng này là ba mươi năm mẹ quản lý mà có. Quản lý gia đình không dễ như quản lý một công ty. Phán đoán, nhẫn nại, thời cơ, đối sách, nhượng bộ, khen thưởng, nghiêm phạt, phải có những thứ này, mới vận hành tốt được."

Jungkook cau mày: "Nhưng như thế này có ý nghĩa gì đâu, thế này quá mệt mỏi, sống như vậy, quá nhàm chán."

Nhưng mẹ Jeon lại cười: "Làm sao lại mệt mỏi chứ. Nói ra con cảm thấy có rất nhiều chuyện lớn, thật ra mỗi ngày mỗi người đều trôi qua như vậy. Con cũng vậy. Con nói mỗi ngày con không cần phán đoán mọi chuyện, mỗi ngày con không cần nhẫn nhịn. Con lái xe trên đường, kẹt xe, con chịu. Khách hàng của con khó khăn, con chịu, không muốn đối phó, cho dù không hợp tác nữa, cũng phải nghĩ cách nói từ chối như thế nào không phải sao? Ngay cả một bữa ăn, con đói rồi nhưng đồ ăn không thể ngay lập tức cho vào miệng, con cũng phải nhịn. Không có cá chiên, đổi thành cánh gà chiên, lúc đó chẳng phải là nhượng bộ sao? Con cảm thấy mệt mỏi không thể đi tiếp nữa? Những chuyện này, không phải là nháy mặt nghĩ lại đã hoàn thành đó thôi? Thực sự làm con cảm thấy mệt mỏi, cảm thấy không thể nào chịu đựng, trên thực tế con hoàn toàn sẽ không nhịn."
Jungkook ngẩn ngơ. Bỗng nhiên nghĩ đến mình thật ra luôn chịu đựng sự quấy rối của Taehyung, luôn nhẫn nại không nói chia tay với anh. Cho nên thật ra cậu cũng không phải không có cách nào chịu đựng, thậm chí cậu vẫn còn chờ mong tin nhắn mỗi ngày của anh, muốn nhìn xem anh sẽ nói điều gì.

Thực sự không thể chịu đựng, cậu hoàn toàn sẽ không nhịn.

"Còn một điều rất quan trọng, rất rất quan trọng." Mẹ Jeon nói: "Nếu như tất cả phán đoán và đối sách của con đều có thể có tác dụng, vậy nhất định là bởi vì các con có tình cảm rất sâu đậm. Nếu không tất cả mọi thứ đều uổng công. Nó yêu con, mới có thể bằng lòng để con dạy dỗ."

Jungkook nhếch miệng, cậu cảm thấy Taehyung rất yêu cậu. Vì vậy cậu có thể dạy dỗ anh sao? Có thể hung dữ đuổi những người phụ nữ đáng ghét kia?
"Con làm vì nó bao nhiêu, nó sẽ vì con làm bấy nhiêu." Mẹ Jeon yêu thương ôm con trai: "Con muốn đoán trước, nó có đáng giá để con làm nhiều thứ cho nó không?."

Vì vậy, trước hết cậu phải thay đổi sao?
"Nếu như, con không chịu được một chút khó khăn này thì làm sao bây giờ?"

"Vậy con tìm cái gì không có gió thổi cỏ lay đi. Con nhìn Seo Hyo Sun, tám ngọn gió thổi cũng không lay, cách nó đối với người khác sẽ khiến người ta cảm thấy nó rất lạnh lùng, cảm giác về đối phương cũng không biết. Mẹ nghi ngờ đấy." Ngữ khí của mẹ Jeon có chút nghịch ngợm. "Chẳng lẽ đó không phải là hình mẫu lý tưởng của con sao?"

Jungkook bĩu môi, mẹ à, mẹ lớn tuổi rồi còn giả vờ đáng yêu thật sự sẽ làm người ta chịu không nổi.
Mẹ Jeon cười ha ha: "Thật ra, thế nào là tốt, chính con sẽ hiểu rõ. Cho dù thất tình cũng không sợ. Con nhìn mình xem, trước kia thất tình nhất định cảm thấy rất khó chịu, nhưng bây giờ không giống lại còn đang yêu, còn tìm được người mình thích. Cho nên thất tình không là gì cả. Lúc trước mẹ cũng nghĩ, ly hôn cũng không sợ, mẹ xinh đẹp như vậy, con trai đáng yêu như thế, không có người đàn ông này biết đâu có thể tìm được người khác tốt hơn."

"Nhưng mà vừa rồi mẹ mới nói quỷ mới biết rõ tương lai sẽ như thế nào, hiện tại rất quan trọng."

"Đúng vậy, đúng vậy." Mẹ Jeon nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Hiện tại quan trọng hơn, con nhất định phải chú ý, không nên tùy tiện coi người ta là rác rưởi mà ném đi. Nhưng nếu thực sự ném đi cũng không phải đó là ngày tận thế, thời gian vẫn còn trôi qua, đàn ông tốt vẫn còn. Người gánh vác được khổ đau mất mát, mới có thể tận hưởng hạnh phúc. Đây là những thể nghiệm cảm xúc. Đã từng đau khổ, lúc nếm được vị ngọt mới biết được nó thật sự ngọt, ngọt như thế nào."

Jungkook cắn răng, nghiêm túc nghĩ. Mẹ Jeon
lấy bả vai đụng cậu: "Con là con trai của mẹ, mẹ không tin còn có người khác khó hạ gục hơn ba con. Taehyung là chàng trai ấm áp dễ chịu, cần phải dạy dỗ thật tốt. Ba của con năm đó mới gọi là cố chấp."

"Vậy, lần này anh ta nói đảm bảo sẽ thay đổi, con phải tha thứ cho anh ta?"

"Vậy không được."

"Tại sao lại không được?"

"Trước tiên con cần không quan tâm tới nó. Phải quan tâm bản thân mình đã. Con đã sẵn sàng tha thứ mới tha thứ, nếu không thì chỉ là oán hận chồng chất mà thôi."

Jungkook hỏi: "Nếu như không chuẩn bị tốt thì sao?"

"Vậy chia tay đi."

"..." Trong lòng Jungkook trầm xuống, cảm thấy rất khó chịu.
"Chuẩn bị không tốt, cần gì làm khổ mình, làm khổ đối phương, mỗi người tự đi tìm người tốt hơn."

Hốc mắt Jungkook đỏ lên. Nếu cuộc sống không có Kim Taehyung, cậu thật sự không thể nào tưởng tượng.

"Biết sợ rồi sao?"

Jungkook gật đầu.

"Vậy nó thì sao, nó cũng sẽ sợ sao?"

Đồng ý làm lành ư? Thấy anh sốt ruột liên tục xin cậu tha thứ có nghĩa là anh ấy sợ mất cậu sao? Vì vậy Jungkook lại gật đầu.

"Qua một thời gian nữa, sẽ không còn sợ." Mẹ Jeon nói. Cậu lại bị mẹ Jeon cốc thêm vào đầu.

"Vì vậy, con vẫn nên giải quyết càng nhanh càng tốt. Người ta không thể chịu được cứ bị kéo dài như vậy, càng kéo dài, tâm cũng phai nhạt. Con không cần nghĩ đến người khác, ngẫm lại chính mình có cần phải như vậy không."

Jungkook không thể chối bỏ, cậu có thể thay đổi tính khí của mình, nhưng không thể giữ nó được một tuần.
"Đi tìm nó đi, nói cho nó biết những gì con nghĩ, trước tiên đừng đưa ra bất cứ quyết định nào. Sau đó con đi du lịch đi, đổi một nơi, cho mình có thể yên tĩnh một chút. Là vấn đề của nó, cũng là vấn đề của con, hay là các con đều có vấn đề? Sau đó tự hỏi bản thân nên làm gì bây giờ?"

Jungkook suy nghĩ, đột nhiên ôm mẹ mình: "Mẹ, sao mẹ chưa từng dạy con những điều này."

"Không phải mẹ luôn chờ con đưa bạn trai về, mẹ con ta có thể bàn luận một chút sao. Kết quả con vẫn không có. Mẹ có bản lĩnh đầy người cũng không có nơi nào truyền dạy, mẹ cũng rất buồn chán."

"Con muốn tố cáo với ba. Ông ấy bị một người phụ nữ quản lí chặt vài chục năm."

"Vậy ông ấy sẽ đắc ý chết mất. Một người đàn ông tính tình xấu xa có người phụ nữ tốt như mẹ trăm phương ngàn kế quản lí ông ấy, muốn cho ông ấy hoàn toàn khỏe mạnh, sự nghiệp thành công, gia đình hòa thuận, con cái hiếu thảo, thậm chí ông ấy còn đến mộ phần tổ tiên cúi lạy dập đầu nói cám ơn."
Jungkook không nhịn được cười, ôm mẹ cậu làm nũng: "Mẹ, con không muốn chờ đợi tương lai, quỷ mới biết tương lai sẽ là gì. Con muốn hiện tại."

"Nếu con chắc chắn nó đáng giá với những nỗ lực của con, vậy cố gắng lên đi."

Taehyung cũng không biết mẹ con Jeon gia có màn đối thoại như vậy. Anh lái xe đến các cửa hàng đi dạo lang thang, một là không muốn để mình rảnh rỗi, hai là anh muốn tìm món quà có thể làm Jungkook vui vẻ. Anh càng đi càng mệt, lúc ngồi xuống băng ghế nghỉ ngơi, một người đàn ông ngồi xuống bên cạnh anh, nói lớn tiếng trên điện thoại: "Đàn ông có được người mình thích thật ra rất đơn giản, dùng khổ nhục kế là được rồi."

Taehyung nghe thấy vậy thì không đồng ý, nghĩ đến rất nhiều khổ nhục kế. Giả bộ bệnh sẽ bị Jungkook đập anh chết.
Cũng không biết người ở đầu bên kia điện thoại nói gì đó, người đàn ông nói chuyện điện thoại đã nói tiếp: "Cũng không phải bảo cậu chết thật. Chết không thể đoán trước, làm cho người ấy sợ cậu xảy ra việc ngoài ý muốn không được sao? Ra ngoài mua quà bị đâm chết, loại chuyện này cũng không phải chưa từng có người xảy ra."

Taehyung giật mình. Bỗng nhiên anh nghĩ đến chuyện thương tâm của Jungkook. Nguyên nhân cậu muốn đi Mỹ ngắm đèn sao. Người đàn ông bên cạnh rời khỏi, Taehyung nhìn bóng lưng của anh ta, cảm thấy có chỗ kỳ quái, nhưng anh rất vui vẻ, anh cảm thấy mình tìm được cách rồi.
Ngày hôm nay, Jungkook và Taehyung mỗi người đều đang suy nghĩ.

Buổi chiều lúc gần ăn cơm tối, ba Jeon về nhà. Jungkook lén quan sát. Ba Jeon về nhà chuyện đầu tiên là tìm vợ ông. Tất nhiên ba cậu nhỏ giọng thông báo cho mẹ, không phải hô to "Vợ à, tôi đã về" mà là đưa bóng cho quản gia xong sau đó liền yên lặng đến phòng khách ngồi nghỉ ngơi, thấy trên đó không có gì khác thường. Jungkook đang ở trong phòng khách, gọi một tiếng "Ba" sau đó giả bộ bận rộn xem tạp chí, thật ra là đang chú ý đến nhất cử nhất động của ba cậu.

Ba Jeon nói chuyện với con trai hai câu, đại loại như "Sao không ra ngoài chơi?", sau đó liền rời khỏi. Jungkook nhướn cổ lên, thấy ba mình đi về phía phòng ăn, vì vậy cậu bỗng nhiên hiểu được, ba cậu đang đi tìm vợ của ông.

Mẹ Jeon đang bày biện thức ăn trong phòng ăn. Ngước lên thấy ba Jeon, mỉm cười hỏi ông: "Ăn chưa? Hôm nay tôi nấu súp."

"Ừ, lấy chén đũa cho tôi."

Jungkook đi qua, nghe ba cậu nói như vậy, giọng điệu còn rất nghiêm túc. Sau đó ba Jeon lên lầu thay quần áo, mẹ Jeon hát ngâm nga tiếp tục bày biện.
Taehyung bên kia đã ăn cơm chiều. Anh bị mẹ Kim gọi về nhà ăn cơm. Vào cuối tuần, gia đình hai anh chị đều ở đây. Mẹ Kim nghĩ, tình cảm của con trai bị đả kích, muốn lấy tình cảm trong gia đình ấm áp làm anh vui vẻ trở lại.
Trên bàn cơm mẹ Kim hỏi con trai vài câu gần đây thế nào, Taehyung nói công việc rất thuận lợi. Sau đó chủ đề trên bàn cơm trái một câu phải một câu, Kim Taegi hỏi chồng điện thoại bị gì, gọi không được. Con rể Kim gia giải thích vài câu. Taehyung nghe được giật mình, anh nghĩ ra cách rồi.
Taehyung nhanh chóng cơm nước xong xuôi chạy đi lấy điện thoại gọi. Mẹ Kim trợn mắt nhìn con gái. Taegi không hiểu: "Làm sao vậy?"

Mẹ Kim tự nhủ trong lòng thật sự là "Ấm nào không sôi thì lấy ấm đó". Ý nói câu chuyện của vợ chồng Taegi vô tình chạm vào vết thương của Taehyung.

......

"Ừ rất tốt, rất có năng lực."

"Chỉ là quá nóng tính." Mẹ Kim nói.

"Ồ." Taegi không biết nên nói gì. Cô biết rõ mẫu thân đại nhân chính là tìm người phù hợp với bà một chút. Nhưng hiện tại cô vẫn chưa thăm dò tâm tư của mẫu thân đại nhân.
"Nóng tính nhưng biết rõ phải trái là được." Mẹ Kim còn nói.

"Vâng." Taegi may mắn bản thân vừa rồi chưa nói nóng tính thật sự không tốt.

"Nếu không phải nhờ cái tính khí này, cũng không khiến Taetae nhà mình đến tình cảnh kia. Con nhìn nó xem, làm việc vẫn có chút thủ đoạn đấy."

Taegi gật đầu, trong lòng nghĩ: "Từ 'Thủ đoạn' dùng ở đây là khen hay là chê nhỉ?"

"Taetae làm việc có lúc không đủ quyết đoán. Con nói xem nó đã qua lại với rất nhiều người, sao lại không có một ai lâu dài."

Taegi im lặng, làm việc thiếu quyết đoán với yêu đương chưa bao giờ có kết quả liên quan chỗ nào vậy?

"Lần này, tuy là hơi nóng tính, nhưng tốt hơn so với những người trước."

"Vâng." Những người trước mẹ cũng chưa từng gặp, sao lại nhận thấy tốt hơn? Taegi thận trọng hỏi: "Mẹ, mẹ thích Jeon Jungkook sao?"
Mẹ Kim nghiêm mặt: "Mẹ thích nó gì chứ, cũng không phải mẹ yêu đương."

Taegi cũng không tìm ra nội tình, rốt cuộc mẹ muốn nói điều gì?

Mẹ Kim do dự một chút, nhỏ giọng hỏi: "Con nói, mẹ có nên hẹn bà Jeon ra ngoài uống trà, hỏi thăm tình hình?"

Taegi quay đầu lại gọi lớn: "Taetae, mẹ hỏi em có cần mẹ mời bà Jeon ra ngoài uống trà, gắn kết tình cảm một chút không."

Mọi người trong phòng đều lập tức dừng công việc trên tay nhìn mẹ con hai người này. Mẹ Kim vẻ mặt xấu hổ, ra vẻ muốn đánh con gái. Taegi chạy nhanh: "Con đây làm việc rất quyết đoán mà."

Taehyung đang gửi tin nhắn, cười cười với mẹ Kim: "Cám ơn mẹ. Chờ con và em ấy liên lạc lại, nếu cần mẹ trợ giúp con sẽ nói."

Mẹ Kim giật mình, nói thầm: "Ai muốn giúp anh. Con trai lớn như vậy rồi, còn muốn tìm mẹ giúp đỡ, cũng không sợ mất mặt." Vừa thầm thì vừa đến phòng khách xem tivi. Chốc lát lại không nhịn được nói với người bạn già bên cạnh: "Thật ra, hôm nào đó mời Jeon gia cùng ra ngoài ăn một bữa cũng tốt. Đến lúc đó hai đứa nó gặp nhau, sau này ra sao chúng ta làm ba mẹ cũng sẽ không xen vào."
Taehyung không nghe thấy ba và mẹ bàn bạc, chẳng qua tâm trạng của anh coi như không tệ, anh cảm thấy rất có hi vọng. Anh gửi tin nhắn cho Jungkook nói: "Anh mở chức năng cuộc gọi chờ, sau này bất kể anh nghe điện thoại của ai, tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ cuộc gọi của em."

Sau khi tin nhắn gửi đi hai phút, điện thoại của anh nhận được một tin nhắn, là số điện thoại cũ của anh, Taehyung cầm lên xem, lại có thể là Jungkook nhắn tới, cậu viết: "Tôi xóa số điện thoại của anh ra khỏi danh sách đen rồi."

"Ha ha." Taehyung vui mừng thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Anh cầm điện thoại chạy lên tầng, trở về phòng, để tiện nói chuyện riêng.

Mẹ Kim thấy con trai cười đến giống như một thằng điên, không khỏi cau mày, làm mẹ thật sự là lao tâm khổ trí. Con trai lớn và con gái kết hôn đã lâu như vậy, bà cũng không nhớ năm đó nó có lúc nào tụi nó ngốc như vậy không.

Taehyung chạy về phòng, gọi điện thoại cho Jungkook, ha ha, thực sự có thể gọi. Anh rất vui. Nhưng mà một giây sau điện thoại đã bị ngắt. Mặt của anh cứng ngắc, còn chưa kịp khổ sở, điện thoại đã reo lên.

Là Jungkook gọi tới.

Taehyung than một tiếng lăn lên giường, tâm trạng thay đổi nhanh chóng, sẽ thật sự bị bệnh tim.

Anh nhanh chóng nhận điện thoại, cảm giác tâm trạng của mình thay đổi thật sự quá nhanh.

"A lô."

"Kim Taehyung."

Hai người đồng thanh nói. Taehyung mỉm cười.

"Cười cái gì mà cười."

"Cảm thấy giọng nói của em thật sự rất êm tai."

"Kim thiếu gia, anh lại dỗ ngon dỗ ngọt rồi." Jungkook thở dài, cậu lại tái phát rồi, anh nói lời ngọt ngào cậu lại nghĩ trước kia có phải anh cũng nói như thế với bạn gái cũ.

"Em gọi cho anh anh thật sự rất vui." Taehyung tiếp tục dỗ ngon dỗ ngọt.
"Vì vậy có thể coi như tôi chủ động gọi."

Taehyung lại cười, tiểu điện hạ thật đúng là sĩ diện, ai gọi trước có gì quan trọng đâu, chuyện này mà cũng muốn tranh giành, khó trách cậu ngắt điện thoại của anh rồi gọi lại.

"Anh không cần lúc nào cũng cười, ngu ngốc."

"Anh cài đặt điện thoại tốt rồi, sau này điện thoại của em anh nhất định sẽ không bỏ lỡ, sẽ khiến em không vui nữa ." Taehyung nắm bắt thời gian nói chuyện chính.

"Ừ. Nhưng trước đây cho dù anh đã biết tôi gọi, cho dù để tôi chen ngang nói trước, sau đó anh vẫn trả lời điện thoại bày tỏ của phụ nữ, vậy tôi vẫn sẽ tức giận. Lòng dạ tôi hẹp hòi, còn nhớ không?"

"Vậy sau này có phụ nữ gọi anh đều đưa cho em kiểm tra một chút."

"Tôi là thư ký của anh à."

"Anh sẽ từ chối kiên định hơn, khuyên nhiều lần không được anh sẽ giao cho em. Anh sẽ nói cho mấy người đó mời cô nói chuyện với vợ của tôi."
"Ai là vợ của anh?"
"Anh sẽ đưa em đi gặp bạn anh, còn có họ hàng và những người xã giao, nếu như bọn họ đều biết càng khẳng định chúng ta đang yêu, thật ra cũng sẽ rất ít người cố ý muốn chen chân. Nếu thật sự có, thì là người kia không tốt, lúc ấy lạnh lùng mà từ chối cũng hợp lý."

Lời này của Taehyung khiến Jungkook trầm mặc, cho nên tính ra cậu từ chối công khai tình cảm lưu luyến cũng là một trong những nguyên nhân tạo thành cục diện bây giờ. Cậu không có cách nào phủ nhận, cậu cũng có trách nhiệm. Hôm nay cậu đã đổi một góc độ khác để nghĩ về việc này, cậu nghĩ nếu như cậu là Taehyung cậu sẽ xử lý như thế nào, tính cách của bọn họ, bạn bè chung quanh...

"Vì vậy tìm một cơ hội anh đưa em đi gặp bàn bè của anh thế nào? Chính thức giới thiệu một chút. Thật ra đa số mọi người em đều biết, chỉ là chính thức tuyên bố thân phận mới một chút, được không?"
"Kim Taehyung."

Cậu không đồng ý ngay lập tức. Trong lòng Taehyung thoáng trầm xuống, nhưng liền giữ vững tinh thần: "Bây giờ anh đi tìm em được không, chúng ta lâu rồi không gặp, anh rất nhớ em."

"Kim Taehyung, tôi phát hiện hóa ra ba mẹ của tôi rất yêu thương nhau."

Taehyung sửng sờ một chút, sao đột nhiên nói đến ba mẹ yêu thương nhau.

"Kim Taehyung, tôi cảm thấy trong chuyện tình yêu, tôi rất ngu ngốc, anh cũng không thông minh."

"Ừ." Lời này nên trả lời thế nào mới tốt đây? "Vậy coi như trời sinh một cặp?"

"Anh nói chuyện rất buồn nôn ngược lại rất có thiên phú đấy, nhưng nói yêu đương không được."

Taehyung xoa trán, góp ý quả là có chiều sâu. Tiểu điện hạ, em muốn gì đây?

"Kim Taehyung, tôi gọi điện là muốn nói với anh một chuyện."

Taehyung lập tức có chút khẩn trương: "Chuyện gì em?"
"Tôi muốn đi nước ngoài một chuyến, ra ngoài một chút. Lúc tôi không ở đây, mong anh giữ mình trong sạch, không được nhìn các cô gái khác."

Ra nước ngoài? Taehyung vội vã nói: "Em đưa anh theo giám sát anh đi."

"Không được, tôi muốn đi một mình."

Taehyung nhíu mày, cậu nói vậy là có ý gì? Cơn giận còn chưa tan sao?

Đầu bên kia điện thoại im lặng, bỗng nhiên mũi Jungkook có chút chua xót: "Taehyung, em có rất nhiều khuyết điểm, em cũng có vấn đề của em. Em thừa nhận trong chuyện này cũng có trách nhiệm của mình, nhưng anh và bạn gái cũ dây dưa không rõ thì thật sự không được."

"Em vẫn còn giận sao?" Taehyung thở dài.

"Không thể nói là giận, nhưng khúc mắc chắc chắn vẫn phải có."

Taehyung không biết nên nói gì, lời xin lỗi anh đã nói hết.

"Nhưng em muốn nói cho anh biết, em rất yêu anh, Taehyung, em yêu anh, cho nên mới khó vượt qua như vậy."
Taehyung nghe xong trái tim đã muốn tan chảy, cho một gậy lại cho một quả táo ngọt ngào, tiểu điện hạ nhà anh mới thật sự là cao thủ dỗ ngon dỗ ngọt.

"Em yêu anh, cho nên anh buồn em cũng sẽ buồn."

Ai đúng ai sai, người kia sai bao nhiêu đều không quan trọng. Quan trọng là, một người không vui, người kia cũng không cách nào sống tốt.

"Taehyung, bây giờ em cảm thấy trong lòng còn rất rối, có mấy lời không nói rõ. Cho nên anh đợi em, em ra ngoài một chút, thả lỏng một chút, sau đó trở về cẩn thận suy nghĩ về anh. Không cho anh nhìn các cô gái khác, nếu không em sẽ đánh gãy chân anh."

Jungkook để lại câu nói tàn nhẫn đó, sau đó chưa qua mấy ngày, đã đi châu Âu.

Taehyung để cậu đi, cũng để lại cho cậu câu nói: "Tuy rằng em không nói lý lẽ, còn rất hung hăn, nhưng anh sẵn sàng nuông chiều em."
Mỗi ngày Jungkook rời đi, Taehyung đều gửi tin nhắn cho cậu. Mỗi ngày đều có những hình ảnh mới, viết: "Đây là quà hôm nay, hy vọng em nhanh chóng trở về."

Jungkook cũng gửi tin nhắn cho anh, cũng có hình ảnh, chẳng qua thường là chụp trai đẹp trên đường. Nói cậu tới đâu, nhìn thấy phong cảnh dễ chịu.

Taehyung cố ý gửi biểu cảm nghiến răng nghiến lợi qua, nói phong cảnh dễ chịu ở đâu, ngược lại là gửi chút ít ảnh chụp phong cảnh tới, thế nào đều là trai đẹp? Anh tỏ ra nghiêm khắc kháng nghị và nghiêm chỉnh thương lượng. Jungkook biết tỏng anh ra vẻ, hỏi anh: "Anh cũng biết ghen sao?"

Taehyung đáp: "Anh đây không phải ỷ vào em yêu anh sao."

Jungkook đọc mấy lời này, lén lút khóc một lúc lâu. Cậu yêu anh, cho nên anh có lòng tin với cậu. Anh yêu cậu, mà cậu lại không đủ tin tưởng anh. Tính ra, anh thật sự là lỗ lớn rồi.

Hôm đó, Jungkook nhận được hình ảnh của Taehyung, cậu mở ra xem, lại là nước Mỹ, những vì sao, nhà hàng, đèn phố. Nhưng đã không còn là những nhà hàng đèn sao.

Anh đi Mỹ?

"Đèn sao đã biến mất, nhà hàng biến thành cửa hàng quà tặng, anh đang trong đó mua quà cho em. Em yêu, em muốn nhìn xem là vật gì không? Anh đã mua rất nhiều quà rồi, anh muốn tự tay tặng quà cho em. Đời người ngắn ngủi, luôn luôn có những việc ngoài ý muốn, anh sẽ cẩn thận, muốn bên cạnh em thật lâu thật lâu."

Jeon Jungkook ngây người.

Quá đáng, anh lại nói như vậy, muốn dọa cậu sao?

Nhưng cậu thật sự lo sợ.

Đã từng có người, là bạn thân nhất của cậu, nhưng lại phản bội cậu, cùng một chỗ với bạn trai cậu phản bội cậu, khắc nên vết thương nặng nhất trong lòng cậu. Tình bạn đã hết, đời này không muốn gặp lai. Chỉ là chưa từng nghĩ, một ngày nào đó nhận được bưu kiện từ phương xa, người kia tìm kiếm những món quà vì cậu, lặng lẽ nhớ nhung tình bạn đã mất, mang theo tiếc nuối đi đến một thế giới khác. Đây là nỗi đau trong lòng cậu.

Nếu như bạn rất hận một người, người ấy chết bạn có thể nào không vui? Jungkook có thể dùng kinh nghiệm của mình để trả lời: Sẽ không. Chẳng những không vui, ngược lại sẽ rất khó chịu. Chỉ là nếu thời gian có thể quay ngược, biết rõ có kết quả này, cậu vẫn sẽ chọn thù hận và chấm dứt, không thể tha thứ.

Con người chính là như vậy, tàn nhẫn và mềm lòng.

Đồng thời cùng tồn tại.

Taehyung biết rõ, chỉ có anh biết rõ. Trên thế giới này chỉ có anh biết chuyện này và tâm trạng như vậy của cậu.

Anh lại lấy để đối phó cậu.

Jungkook thật sự sợ. Cậu yêu anh như vậy, cậu sẽ sợ anh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hơn nữa còn mang theo tiếc nuối. Trước giờ cậu không dám nghĩ. Cậu còn chưa tốt với anh, còn chưa hòa thuận như lúc ban đầu, còn chưa nói cho anh biết cậu muốn cùng anh trải qua ba mươi năm, thậm chí năm mươi năm, nếu như có thể, đương nhiên càng lâu càng tốt. Cậu đang thay đổi bản thân, cậu hy vọng cậu sẽ không kém cỏi như vậy, cậu không muốn nổi giận lung tung, cậu hy vọng cậu có thể khoan dung và thông cảm hơn.
Cậu đấu tranh như vậy vì anh! Nhưng anh lại có thể hù dọa cậu!

Biết rõ là anh dọa mình, nhưng cậu thật sự sợ.

"Kim Taehyung, anh chờ đó! Trở về em sẽ đánh gãy chân anh!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia