ZingTruyen.Asia

[Taekook] Cưng Chiều Gặp Đanh Đá

Chương 22

mayanguyen1603

Bữa ăn trưa trong lời giáo huấn kết thúc, Jungkook được giải thoát, Seo tổng nghĩ chuyện cậu yêu đương sẽ ảnh hưởng đến công việc tạm thời được coi là một chuyện tốt, như vậy cô ta sẽ có cớ mách lẻo với ba cậu, làm ba cậu chú ý đến chuyện tình cảm của cậu.

Cái cớ này rất đầy đủ, thật giống chuyện mà một cấp trên như Seo Hyo Sun nên phụ trách.

Sau khi trở lại phòng làm việc, Jungkook báo cáo chuyện cậu ăn trưa với Sep Hyo Sun cho Taehyung, cậu nói với anh, bây giờ chỉ cần ba cậu gọi lên mở một buổi nói chuyện giữa ba và con trai thì tốt rồi, chuyện cậu cần phải làm là thừa nhận cậu đang yêu, thế thì đỡ được bao nhiêu việc.

Taehyung thở dài một hơi.

"Làm sao thế?" Jungkook không vui, cậu cố gắng như vậy anh lại dám thở dài.

"Tiểu điện hạ của tôi ơi, lá gan của em thật sự là quá nhỏ." Sao có thể trẻ con nghĩ ra biện pháp phiền phức này thế, anh thực sự bó tay.

"Không hề!" Jungkook không chịu thừa nhận. "Rõ ràng buổi sáng em đã nghĩ kỹ là sẽ nói thật rồi mà, cuối cùng họ không cho em cơ hội. Có một số việc khi đã bỏ lỡ sẽ không được như thế nữa."

"Đúng đúng, em nói gì cũng đúng cả." Taehyung phụ họa.

Anh không phản bác nhưng cậu lại rất nhụt chí. Thật ra nghiêm túc nghĩ lại, làm như vậy thật sự rất ngu ngốc, cho dù không tính là ngu ngốc, cũng phải nói là vẽ vời thêm chuyện, vì vậy Jungkook cũng thở dài: "Kim Taehyung, sao anh không mắng em đi, anh phải quát em bây giờ gọi ngay cho mẹ, hoặc là quát em ngay lập tức lên tầng nói với ba."

Taehyung mỉm cười, "Cứ như anh nói gì em cũng nghe vậy."
Jungkook bĩu môi, "Tuy rằng chưa chắc là sẽ nghe, nhưng anh phải biểu đạt vài ý kiến đi chứ, nói không chừng em thật sự sẽ làm theo lời anh mà."

Taehyung lại cười, tiếng cười rất dịu dàng, "Cho dù bây giờ em không nói thật ngay thì có sao đâu. Đây cũng không phải là chuyện nếu không làm thì sẽ chết đúng không? Trước đây anh rất nôn nóng, nhưng bây giờ nghĩ lại thấy cũng không có gì ghê gớm cả. Làm những gì em thấy vui là được rồi, em bằng lòng chờ đến lúc họ tới hỏi em sau đó trả lời "Đúng vậy" cũng được thôi. Em cảm thấy thế là thoải mái thì cứ làm như vậy, vì sao anh phải phản đối chứ? Trước đây anh lo lắng nhiều là do thiếu tự tin thôi."

"Vậy bây giờ anh rất tự tin à?"

"Đúng vậy, anh thấy em một lòng một dạ với anh mà." Taehyung không biết xấu hổ nói.

"Phừng!" Mặt Jungkook đỏ lên. Anh rất tốt với cậu, cậu đã ngày càng thích anh, nhưng bị vạch trần như vậy cậu không vui tí nào. "Không có." Cậu cứng miệng.

Taehyung thấp giọng cười, không để tâm việc cậu nghĩ một đằng nói một nẻo. "Anh cũng một lòng một dạ với em." Anh nói.

Mặt Jungkook càng đỏ hơn, khóe miệng không nhịn được cong lên, "Anh thật đáng ghét." Uống nhầm thuốc rồi à? Nói chuyện buồn nôn thế.

"Không phải lòng tin của em với anh càng ngày càng lớn rồi sao? Trước đây em không dám nói cho người khác là vì sợ chúng ta chia tay em sẽ mất mặt, bây giờ em chịu nói ra, tuy rằng vẫn rất ngượng ngùng, lá gan quá nhỏ, nhưng đã là tiến bộ rất lớn rồi."

"Nhưng có phải hơi chậm hay không?" Jungkook khó có được một lần kiểm điểm bản thân, "Yêu cầu của anh có thấp quá không?"
"Không thấp." Taehyung nói: "Anh bỗng nhiên nhớ đến, ở vũ hội lần trước lúc em đập vỡ cái đĩa, bạn bè xung quanh anh đều nói em bị chiều hư, khi đó anh nghe xong mấy lời này thấy rất khó chịu, liền nói với bọn họ, cho dù em bị chiều hư, có người bằng lòng chiều em là tốt rồi, liên quan quái gì tới họ. Lúc nói câu này, anh thật không ngờ tới có một ngày người đó là anh. Nếu đã là anh rồi, anh sẽ thật chiều chuộng em, cho nên em cũng không cần suy nghĩ quá nhiều, cứ làm theo ý mình là được."

Jungkook cầm di động nói không nên lời, kỹ năng nói ngọt của tên đào hoa này đúng là càng ngày càng cao, làm cậu cảm động đến hỏng luôn rồi. Muốn mắng anh lẻo mép nói lời ngon tiếng ngọt, thế nhưng cậu thật sự rất cảm động.

"Nhưng nếu em đã chịu bị mắng rồi, anh sẽ nói thêm hai câu." Taehyung vừa chuyển lời lập tức bày ra dáng vẻ hách dịch.
"Cái gì?" Jungkook tức giận.

"Em thật sự hơi ngốc đấy. Em trông cậy vào Seo Hyo Sun giúp em mật báo chứ không thèm trông cậy vào anh. Anh đi gặp ba em, nói cho ông chuyện của chúng ta là được rồi."

"Có thể như vậy sao? Anh dám không?"

"Em nghĩ anh là em à?"

"À." Đúng là Jungkook thật sự đem suy nghĩ của mình gán cho anh, cậu không dám trực tiếp tấn công vào nhà anh liền nghĩ chắc chắn anh cũng không dám. Cậu muốn hai bên phân công làm việc, nếu có chuyện gì không ổn thì còn có thể cùng nghĩ cách, không cần trực tiếp đối mặt xấu hổ như vậy. Nhưng bây giờ anh lại nói dám.

"Sáng hôm nay anh còn hơi do dự mà." Cậu nói.

"Lúc đó anh chỉ đang tự hỏi thôi."

"Được rồi, nếu anh đã nói như vậy, em nhất định sẽ cho anh cơ hội. Về phần Seo tổng em lỡ để lộ rồi, không thể thu lại được nữa, cho nên chờ ba tìm em nói chuyện em sẽ nói với ông ấy, anh đã sớm muốn đến thăm ông, tiện thể giúp anh hẹn luôn, anh thấy được không?"
"Được!" Taehyung lập tức đồng ý. Anh hít sâu một hơi, đã bắt đầu hồi hộp rồi nhưng mặc kệ thôi, đành liều mạng vậy.

Vì vậy không hiểu sao bước tiếp theo của hai người đều đợi vào động thái của Seo Hyo Sun. Buổi chiều, Seo Hyo Sun lên tầng, Jungkook thân thiết quan tâm lịch trình của cô ta, sau khi từ thư ký của cô ta biết được cô đã lên tầng họp với Jeon tổng, cậu vẫn luôn trong trạng thái đề phòng, vừa chờ vừa tưởng tượng cảnh ba Jeon tìm cậu nói chuyện các kiểu, nhanh chóng soạn ra kế sách tốt để nói.

Cảm thấy như đã qua thật lâu sau, thư ký của Seo tổng báo cho cậu biết cô ta đã trở lại, bảo cậu có thể đi qua rồi. Jungkook cám ơn nhưng không đi, nói có việc muốn bàn dĩ nhiên chỉ là cái cớ để thăm dò mà thôi, bây giờ cậu cũng không có suy nghĩ lại diễn tiết mục thảo luận công việc với Seo Hyo Sun nữa, cậu còn phải tập trung tinh thần ứng phó với ba.
Nhưng chờ rồi lại chờ, chờ đến lúc tan tầm ba Jeon cũng không triệu kiến cậu, trong thời gian này Taehyung rất thường gọi điện hỏi cậu tình huống ra sao, việc này càng làm cậu thêm căng thẳng. Cuối cùng cậu không thể chịu được nữa, nói với Taehyung, "Chẳng phải anh nói không nôn nóng chút nào sao? Hỏi nhiều như thế làm gì? Có tiến triển gì mới em sẽ gọi cho anh."

Lúc Taehyung bị mắng anh cũng rất ngoan ngoãn, không hỏi gì thêm nữa.

Nhưng mãi đến khi tan tầm Jungkook cũng không gọi báo một tiếng, Taehyung thật sự không nhịn được lại hỏi lần nữa.

"Ba vẫn chưa gọi em, hay là do bận rộn quá nên không quan tâm đến việc này, có thể tối về ông mới nói chuyện với em."

"Vậy được rồi, tối chúng ta nói chuyện tiếp." Taehyung không biết nên thở phào hay cảnh giác hơn, thời gian kéo quá dài, không biết trong đầu cha vợ đại nhân suy nghĩ những gì? Tốc chiến tốc thắng mới tốt hay cho ông một ít thời gian suy nghĩ mới tốt?
Đêm nay đối với Jungkook và Taehyung mà nói đều rất quan trọng, nhưng ba Jeon vẫn không tìm con trai nói chuyện, mẹ Jeon cũng không, có vẻ như ba Jeon không nói cho vợ biết chuyện này. Jungkook cảm thấy hơi bất an, cậu chủ động pha một ấm trà đưa đến phòng đọc sách, cuối cùng ba Jeon chỉ nói với cậu vài việc lặt vặt, không hề đả động đến những chuyện khác.

Jungkook vội vàng về phòng gọi cho Taehyung, hai người cùng nhau phân tích xem ba cô như thế là có ý gì.

"Taehyung, nhà anh không có thù oán gì với gia đình em đúng không?"

"Đương nhiên là không."

"Anh không làm chuyện xấu gì để ba em biết đấy chứ?"

"Tuyệt đối không."

"Lẽ nào ba em không hài lòng với anh?"

"Anh có chỗ nào làm ba em không hài lòng?" Taehyung tức giận, rõ ràng tất cả hạng mục anh đều cao điểm, sao lại làm cho ba Jeon không hài lòng. Được rồi, không ai hoàn mỹ cả, nhưng cho dù có chỗ không hài lòng cũng chắc chắn chỉ là chuyện nhỏ, không đáng để ông suy nghĩ cặn kẽ như vậy đâu!
Taehyung nói ra suy nghĩ của mình, Jungkook trầm tư một chút, đột nhiên nghĩ đến một chuyện: "À, Taehyung, nếu ba em kêu anh ở rể anh có chịu không?"

"Anh ở rể để làm gì?" Taehyung kỳ quái kêu, "Khoan đã, ở rể là sao? Anh phải đi tìm hiểu chắc chắn một chút mới được."

"Em cũng thế." Cậu nghĩ là anh phải vào ở nhà cậu, làm cho công ty của gia đình cậu.

Một phút sau, hai người lại nói chuyện.

"Hóa ra ở rể là ý em lấy anh về làm chồng sau đó dọn về nhà em ở." Jungkook sửng sốt, "Khoan đã, em hiểu sai rồi."

Taehyung mặt đầy hắc tuyến, hù chết anh rồi.

"Nhưng thật ra, chuyện em lấy anh về làm chồng có vẻ rất thú vị nhỉ."

"Jeon Jungkook!"

"Được rồi , được rồi, nói vào việc chính thôi. Ý của em là, ba em vẫn luôn ưu phiền chuyện người thừa kế của công ty ông, thật ra ông vừa ý Seo tổng là bởi vì cảm thấy cô ta là người có thể giao phó công việc, ông lúc trước có nói, muốn em cưới một "người tài tuấn" có thể giúp ông trông coi công ty."
"Ừ." Cái này hình như anh có nghe nói, không phải là "xem công việc là số một, xem gia đình là số hai" sao.

"Cho nên anh xem, ba em có phải nghĩ rằng anh đã có TK, không chịu hiến thân cho JK của ông nữa, nên đang cân nhắc xem nên đặt điều kiện gì với anh."

Kim Taehyung im lặng suy nghĩ, thật ra anh không có quá nhiều hứng thú với JK, tuy rằng bây giờ anh đang quản lý TK, cũng đã từng tham dự việc kinh doanh sản phẩm của một bộ phận nhỏ ở JK, nhưng đứng trên lập trường doanh nghiệp, việc kinh doanh của JK và TK là bất phân thắng bại, ở TK đã quen nên anh mới thuận buồm xuôi gió.

Jungkook thấy Taehyung không trả lời, cẩn thận hỏi: "Anh đang nghĩ, chuyện này không thể được đúng không?"

"Cũng không phải." Nếu như thời gian tới bị cha vợ đại nhân gạt bỏ thì rất bất công.
"Thật ra, ừm, thật ra không sao đâu." Jungkook nghĩ cách cho anh, "Nếu như ba em thật sự đưa ra điều kiện như vậy anh cũng không cần phải đồng ý với ông, ông sẽ không đem công ty buộc cùng với em, em không phải là đồ vật. Việc quan trọng của anh là làm những gì mình thích. Em nói cho anh biết, ba em rất gian xảo, ông sẽ yêu cầu dựa vào sắc mặt của anh, nếu anh ra vẻ lấy lòng nịnh bợ, ông sẽ yêu cầu rất khắt khe, nếu lúc nói giọng điệu ông hơi đanh thép một chút, anh nhất định đừng để bị dọa, có thể ông chỉ thử một chút mà thôi, cũng không phải dứt khoát muốn như thế. Anh nhất định phải giữ vững tâm lý của mình, nói cách khác, anh lùi một bước, ông sẽ tiến lên ba bước. Em tiếp xúc với ông hơn hai mươi năm nên cũng có chút kinh nghiệm." Cậu lôi tật xấu của ba ra mà không hề ngại.
"Anh phải lấy lòng nịnh bợ chứ, dĩ nhiên không thể cứng rắn mà từ chối được."

"Anh là người giỏi dịu dàng như thế mà, đương nhiên sẽ không cứng rắn từ chối rồi. Chỉ cần lấy ra thủ đoạn mà anh dùng để đối phó với bạn gái cũ lần trước không phải được rồi sao?"

Taehyung bất lực, "Em có chắc là đang khen anh không?"

"Giọng điệu của em chua xót như vậy, anh thấy thế nào?"

Taehyung ôm trán: "Rõ ràng là đang nói tới ba em, sao lại kéo bạn gái cũ vào."

"Không phải là em đang nghĩ tới đâu, chỉ là buột miệng nói tới anh thôi, không thì không chịu được."

"Được rồi, vậy bây giờ em hài lòng chưa?"

"Hơi hơi rồi." Jungkook nói xong bỗng nhiên "A" một tiếng.

"Sao thế?" Taehyung sợ hãi nhảy dựng lên.

"Em nhớ ra rồi."

"Nhớ ra cái gì?"
"Chúng ta vốn không cần phải sợ, bây giờ không phải đang nói đến chuyện kết hôn, chỉ là nói cho ba biết chúng ta đang yêu mà thôi, chi là yêu thôi, ai quan tâm chuyện công ty hay không công ty gì của ông, đúng không?"

"..."

"Sao anh không nói gì hết vậy?"

"Jeon Jungkook!" Taehyung thực sự tức giận.

"Sao vậy?"

"Chỉ số thông minh của em rõ ràng không đủ để đối phó với sự việc quan trọng như chuyện gặp cha mẹ vừa có chiều sâu vừa có chiều rộng lại bao gồm nhân tế học hôn nhân học và rất nhiều phạm trù lĩnh vực khác thế này đâu."

"..."

"Cho nên..."

"Tạm biệt!" Jungkook bị trêu chọc đến mức phát giận, cắt đứt lời anh.

"Chờ một chút, để anh nói xong câu cuối đã." Taehyung vừa cười vừa nói.

"Tạm biệt!" Lần này Jungkook nói xong liền kiên quyết ngắt máy.
Taehyung lập tức gọi lại, Jungkook bắt máy.

"Kim thiếu gia có học thức có chiều sâu có chiều rộng còn chuyện gì sao?"

Taehyung cười to, "Anh muốn nói, chuyện này cứ giao cho anh đi, em đừng lo lắng nữa. Nếu ba em hỏi thì hẹn ngày gặp mặt là được rồi."

"Hừ, không hẹn nữa. Anh ghét bỏ em, em không vui."

"Vậy càng phải hẹn mới đúng, hẹn xong để ba em trừng trị anh, cho em hết giận."

Jungkook tưởng tượng cảnh khi đó, cười "Phì" một tiếng. "Được rồi, có vẻ như anh cũng rất gian xảo, vậy phải cố mà tin tưởng anh thôi."

Taehyung mặt mày suy sụp: "Từ gian xảo này là dùng để khích lệ sao?"

"Đương nhiên là không, sao em lại khen anh được." Jungkook nhanh chóng gạt phăng, Taehyung cười to.

Hai người thỏa thuận xong, sau đó cúp máy.

Lòng Jungkook bình tĩnh hơn phân nửa, nhưng Taehyung thì lại càng nôn nóng. Nhìn qua chuyện gặp cha mẹ này còn khó hơn anh tưởng tượng, lúc trước lực chú ý của anh chỉ đặt ở mẹ, bây giờ xem ra cánh cửa của ba Jeon cũng không thoải mái hơn bao nhiêu.
Taehyung suy nghĩ, xuống phòng khách ngồi, trước hết phải dụ mẹ vui vẻ đã, như vậy qua xong cửa của cha vợ đại nhân liền có thể giải quyết luôn cánh cửa này của mẹ.

Mẹ Kim đang xem ti vi, thấy con trai xuống liền vui vẻ. Mẹ con hai người vừa xem ti vi vừa nói chuyện trong nhà, ti vi đang chiếu thể loại tâm lý gia đình, mẹ Kim xem rất chăm chú, nhân cơ hội nói rất thích cô gái tên Yeon Soo kia. Taehyung giả điếc, mẹ Kim bị làm mất mặt, không nhắc tới việc này nữa.

Một lúc sau, không biết bà nhớ tới cái gì liền nhắc đến Jungkook. Taehyung giật mình, cho rằng anh trai đã bép xép cái gì, cuối cùng mẹ Kim vẫn chưa biết quan hệ của anh và Jungkook, bởi vì nhắc đến Yeon Soo mới nhớ ra hôm đó cũng gặp Jungkook. Bà nói đã nghe người khác kể chuyện của Jungkook, nói tính tình đại thiếu gia của cậu quá lớn.
Taehyung tỉnh bơ không lên tiếng.

"Cậu ấy cũng kỳ lạ, mấy năm nay không có bạn gái, lại thường đi chơi chung với chị em bạn bè."
Taehyung thầm nói thì Jungkook thực sự là gay mà.
"Không phải mẹ nói xấu sau lưng người ta, nhưng con thử nghĩ xem, cậu Jungkook này thật sự không biết nghĩ gì cả, suốt ngày ham chơi. Nghe nói lúc ở Mĩ du học còn thích cả đàn ông, cuối cùng chẳng ra đâu vào đâu cả. Con trai của dì con học cùng trường với nó, cũng không biết là thật hay giả, nhưng thật lòng mà nói lời đồn đại về nó thực sự không tốt cho lắm, mẹ có lòng muốn khuyên bà Jeon vài câu mà cũng không biết nói thế nào. Mọi người thân thiết như thế, thường hay đánh bài với nhau, nhưng bà ấy cũng ít khi nói tới con trai. Bà Jeon hơi chiều cậu Jungkook quá rồi, như vậy không tốt cho nó, chuyện khó nghe bên ngoài mà đồn ra thì chịu thiệt là con trai bà ấy chứ còn ai nữa."
Taehyung không thể nhịn được nữa, anh nói: "Mẹ, Jungkook em ấy rất tốt."

Mẹ Kim gật đầu, "Thì hẳn là không xấu, cậu ấy sạch sẽ, đôi mắt có thần, mặt mày cũng không tệ."

"Cậu ấy ở Mĩ như thế nào con cũng cảm thấy không có gì xấu."

"A, con biết chuyện này sao? Tốt nhất là không có, nếu có sau làm sao có thể lập gia đình, sinh con. Tuy Jeon gia có tiền nhưng ai lại không ngại chuyện này chứ."

"Jungkook em ấy tốt, tuy em ấy hơi có tính tình đại đại thiếu gia được nuông chiều, nhưng ai được nâng trong lòng bàn tay mà lớn lên lại không như thế, chưa nói đâu xa, mẹ xem chị đi, chẳng phải cũng không thua kém gì em ấy đúng không? So với loại trong lòng khó chịu còn giả bộ bên ngoài, tính cách Jungkookie ngay thẳng đơn thuần đáng yêu hơn bao nhiêu!"
Mẹ Kim đã cảm thấy có chỗ không đúng, lẳng lặng nhìn con trai.

"Thật ra có hay không lo việc nhà không liên quan gì đến việc thích ra ngoài chơi cả. Lúc ra ngoài chơi thì có thể thư giãn, làm những gì mình thích, chỉ cần có chừng mực là được. Cái mà họ gọi là nhà, chính là tình cảm vợ chồng tốt, tôn trọng bảo vệ lẫn nhau, sống vui vẻ hạnh phúc. Đó mới là biết lo cho gia đình. Quan niệm lạc hậu của mẹ phải thay đổi rồi, mẹ đừng thấy phụ nữ ra bảo tốt để làm vợ, ở cùng với nhau mà luôn cảm thấy được vui vẻ, hạnh phúc là được, chứ nghe người khác nói vài câu mà đánh giá ngay là không được."

Mẹ Kim há hốc mồm, phản ứng này của con trai có phải hơi quá rồi không. "Taetae, con sao vậy?"

"Mẹ, Jungkookie là bạn trai nhỏ của con."

"..." mẹ Kim cho rằng mình đã nghe nhầm.

"Con và em ấy đang yêu nhau, con rất yêu em ấy."
"..." mẹ Kim ngẩn ra.

"Con rất hiểu em ấy. Em ấy không hề giống như mẹ nghĩ, em ấy rất đáng yêu. Con vốn muốn nói cho mẹ sớm hơn, nhưng vì biết em ấy không phải mẫu đối tượng mẹ thích nên định tìm cơ hội thích hợp rồi nói sau. Nhưng thân là bạn trai, có người nói em ấy không tốt thế này không tốt thế kia trước mặt con, nếu con không nói giúp em ấy, vậy con làm đàn ông quá thất bại." Taehyung nhìn mẹ, lấy thái độ chắc chắn nhất nói. "Mẹ, Jungkookie là bạn trai nhỏ đáng yêu, con và em ấy rất nghiêm túc, chúng con đã nghĩ đến chuyện gặp cha mẹ rồi. Nếu như có thể, con nói thật, nếu không có bất cứ chuyện gì đột ngột xảy ra, con muốn kết hôn với em ấy."
Qua một hồi lâu mẹ Kim cũng chưa hoàn hồn lại, hơn nửa ngày mới nhớ ra mình muốn hỏi: "Con trai à, con còn gì muốn nói với mẹ không?" Còn cái gì có sức kích động hơn tốt nhất là nói hết một lần đi, bà đã lớn tuổi rồi, không thể chịu được quá nhiều hù dọa.

"Hết rồi mẹ."

"Con chắc chắn chưa?" Mẹ Kim cẩn thận hỏi.

"Chắc mà." Taehyung hơi không hiểu, "Mẹ, mẹ nghĩ nên còn chuyện gì nữa sao?"

Mẹ Kim nghĩ một chút, cân nhắc uốn lưỡi bảy lần, "Ừ, các con đã đi tới bước nào rồi?"

"Con vừa nói rồi mà, đã dự định gặp cha mẹ hai bên, bây giờ chúng con rất ổn định, tin tưởng lẫn nhau, cảm thấy có thể gặp người nhà rồi, nên xác định quan hệ thôi."

"Thế à." Mẹ Kim cũng không biết nên nói gì nữa, chuyện này thật sự ngoài ý muốn, rất là ngoài ý muốn, con trai bà tại sao lại có tình cảm với một đứa con trai khác? Con trai bà chẳng phải trước đây đều quen phụ nữ hay sao?
Đúng rồi, lúc gặp mặt hôm qua, bà đang sắp xếp xem mắt cho Taehyung, Jungkook cũng đã thấy.
Mẹ Kim vẫn chết lặng, không nói được thêm lời nào.
"Mẹ, mẹ thấy sao?" Taehyung hỏi, muốn rèn sắt khi còn nóng.

Mẹ Kim im lặng một lúc, còn có thể thấy thế nào, bà thấy không được, nhưng con trai một hơi nói mình rất yêu Jungkook, quan hệ ổn định, muốn gặp cha mẹ, sau đó dự định kết hôn, thái độ còn kiên quyết như vậy. Bà không thể trái lương tâm nói mình rất vui, nhưng nếu bây giờ bà ngay lập tức phản đối chẳng phải sẽ làm con mất mặt sao? Làm nó buồn, ảnh hưởng đến quan hệ mẹ con là không được, phải thật cẩn thận xứ lý thôi.

"Mẹ hơi mệt, mẹ lên phòng nghỉ một lát." Mẹ Kim nói như vậy.

Tuy rằng Taehyung đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn hơi thất vọng, chỉ phải nói: "Mẹ, đây là thời đại nào rồi, mẹ nhất định phải suy nghĩ thoáng lên, việc yêu đương đồng giới không có gì là xấu cả. Được rồi, sau này nếu có cơ hội, mọi người cùng nhau ra ngoài đi chơi ăn uống, mẹ thân với em ấy nhiều hơn chắc chắn sẽ thích em ấy."
Quả nhiên mẹ Kim chỉ gật đầu với đề nghị của con trai, không hề mở miệng nói "Được".

Taehyung khống chế tâm trạng, không hề nhắc lại việc này, mẹ Kim đứng dậy sau đó đi lên lầu. Taehyung dưới nhà không còn tâm trạng để xem ti vi, không biết ti vi chiếu những gì, anh chỉ khích lệ bản thân, phải kiên trì, không được gấp, tình hình bây giờ cũng không tính là quá tệ,... Ít nhất... mẹ vẫn nể tình chưa phản đối, cứ chầm chậm kéo dài thời gian là được rồi, đến Jeon Jungkook nóng nảy khó chiều như thế anh còn đối phó được, cửa này của mẹ chắc chắn sẽ không thành vấn đề.

Nghĩ đến tính tình nóng nảy của Jungkook, lúc trước còn chơi trò trẻ con xóa số điện thoại, không nhận điện thoại, bày sắc mặt cho anh xem, trốn anh, thế nhưng sẽ lại len lén nhìn anh, bị anh bắt được vài lần. Bây giờ nhớ lại, hành động khi đó của cậu thật sự rất đáng yêu. Sao lại đáng yêu như vậy nhỉ? Khóe miệng Taehyung cong lên, không khỏi cười một tiếng.
Mẹ Kim ở trên len lén nhìn xuống con trai, thình lình thấy anh nở nụ cười, còn là nụ cười hạnh phúc ngây ngất, là nụ cười vô duyên vô cớ, chẳng hiểu sao lại tự cười một mình, bà quay đầu sang một bên không thèm nhìn anh nữa.

Lúc Taehyung trở về phòng, vốn muốn gọi điện cho Jungkook, nhưng lại lo nếu nói cho cậu biết anh đã thẳng thắn nói chuyện với mẹ sẽ làm cậu sợ, dù sao tiếp theo hay không tiếp theo mẹ cũng không tỏ thái độ, đây hẳn là tin tức xấu đối với em ấy.

Quên đi, con người này nhát gan, thích suy nghĩ nhiều, để tránh hôm nay cậu không ngủ được vẫn nên im lặng thì tốt hơn. Đợi đến khi ba Jeon triệu kiến, anh sẽ báo cáo với cậu sau.

Hôm sau, Jungkook lại đợi cả ngày mà ba Jeon cũng không nhắc đến việc này với cậu. Buổi trưa ông kêu cậu cùng đi ăn, lòng cậu thấp thỏm hồi hộp, không thể từ chối được phải đi. Cuối cùng ông chỉ nói họ hàng xa nào đấy trong gia tộc muốn tổ chức mừng thọ, lúc đó cả gia đình cùng đi, bảo cậu giúp ông chuẩn bị quà mừng, vì đã lâu không gặp nên ngoài quà mừng thọ còn phải chuẩn bị quà cho tất cả già trẻ lớn nhỏ.
Sau đó, không nói gì thêm.

Jungkook vẫn đợi, nhưng không còn gì khác để nói sao? Không còn vấn đề gì nữa à? Jungkook cẩn thận hỏi còn chuyện gì không, ba Jeon liếc cậu: "Gần đây con rất rảnh rỗi đúng không nhỉ? Muốn ba sắp xếp thêm việc cho con không?" Jungkook lắc đầu, nhưng lòng thầm cảm thấy kỳ lạ. Chiến thuận tâm lý của ba bây giờ đã cao siêu thế rồi sao? Chẳng lẽ ông muốn dồn họ vào đường cùng rồi mới ra tay à?

Jungkook lại đợi nửa ngày, lúc sắp tan tầm rốt cuộc không chịu nổi nữa trực tiếp đi tìm Seo Hyo Sun, hỏi xem cô ta có nói chuyện cậu và Taehyung cho ba không.

Hyo Sun hơi kinh ngạc: "Jeon tổng biết rồi à? Không phải do tôi nói đâu."

Đến lượt Jungkook ngơ ngác, "Cô nói là, cô họp với ba tôi nửa ngày mà không hề đề cập đến chuyện của tôi và Kim Taehyung sao?"
"Đúng vậy." Vẻ mặt Seo Hyo Sun rất nghiêm túc, "Đó là chuyện riêng của các cậu, nếu muốn Jeon tổng biết cũng phải do chính hai người nói với ông ấy chứ, tôi là người ngoài, sao lại nhắc đến việc này? Chuyện nhà của cậu xử lý thế nào tôi không biết, cần gì phải nói lung tung buôn chuyện?"

Cô ta nhìn biểu cảm của Jungkook một chút, chợt hiểu ra: "Không phải cậu nói với tôi việc này là để tôi nói với ba cậu đấy chứ?"

"Đương nhiên là không!" Jungkook thở hổn hển, quay đầu bỏ đi.

Cái người nghiêm túc chết tiệt này, thật sự là vô dụng quá!!!! Trông cậy vào cô ta? Sao cậu lại có suy nghĩ như vậy nhỉ, thực sự đúng là heo, đần độn muốn chết!

Lúc cậu vẫn đang tức giận thì chuông điện thoại vang lên, cậu nhận điện, là Seo Hyo Sun: "Quản lý Jungkook, nếu cậu muốn tôi truyền đạt giúp việc này với Jeon tổng, tôi cũng có thể hỗ trợ đấy."

"Không cần!" Jungkook ngắt máy. Seo Hyo Sun này thực sự làm người ta tức chết, hại cậu chờ đợi lo lắng đề phòng hết hai ngày, tất cả đều do cô ta.

Cậu gọi cho Taehyung, căm giận lên án "Tội ác" của Seo Hyo Sun. Taehyung dỗ dành cậu: "Được rồi, đừng nóng , em phải nhìn đến chỗ tốt, Seo tổng là một người nghiêm túc không nói lung tung, rất đáng để tin cậy không phải sao? Ba em mời được một người quản lý công ty có năng lực có nhân phẩm đáng tín nhiệm như vậy, em cũng có một người bạn như thế không phải chuyện tốt à?"

"Không tốt tí nào." Cậu vẫn muốn nổi giận. "Vậy bây giờ làm sao đây? Tối về nhà em nói với ba mẹ luôn à?"

"Em thấy ok là được rồi."

Jungkook thở dài, "Taehyung, nếu ba em đặt ra yêu cầu với anh, anh không được hoảng sợ đâu đấy."
"Được."

"Nếu ông có yêu câu gì khác, không thể đồng ý vui vẻ được, anh cũng không được hoảng sợ."

"Được."

"Buổi tối em sẽ tìm cơ hội nói với ông ấy."

"Ừm." Taehyung thấy được sự lo lắng của Jungkook nên cũng không nhắc đến chuyện mẹ anh. Lúc ngắt máy, anh suy nghĩ một chút, thu dọn đồ đạc tan tầm về sớm.

Taehyung đến cửa hàng tổng hợp, vừa đi vừa gọi về nhà, nói hôm nay anh không về ăn cơm nhưng tối sẽ về ngủ. Lúc này phải ổn định tâm lý mẹ, làm bà an tâm, nguyên tắc này anh biết. Mẹ Kim gặp phải chuyện tối qua, trở nên rất nhạy cảm, vừa nghe con trai nói không về nhà ăn liền hỏi: "Con muốn hẹn hò với Jungkook à?"

"Không phải, con đang ở ngoài nên không có thời gian, chốc nữa con đi thăm Jeon tổng, không phải hôm qua con đã nói với mẹ rồi sao? Chúng con đã tiến hành bước gặp cha mẹ rồi."
Mẹ Kim định mở miệng nhưng lại nhịn xuống, con trai nói thế không phải đang ám chỉ rằng bên kia muốn gặp anh, nhưng bên nhà bà lại không yêu cầu gặp Jeon Jungkook, có hơi không đúng? Mẹ Kim gác máy cân nhắc một chút.

Taehyung đi dạo một vòng, quyết định mua một hộp xì gà, anh thấy ba Jeon hút một lần nên biết ông thích, hơn nữa đã từng thấy nhãn hiệu này trong phòng làm việc của ông, hôm nay thời gian hơi gấp, không kịp chuẩn bị cái khác nên mua tạm cái này là được rồi. Lấy lòng ông bằng xì gà, lại mua cho mẹ Jeon một cái khăn lụa hàng hiệu, quà đã đủ, lòng anh cũng kiên định hơn, vì vậy gọi cho Jungkook.

Jungkook vừa về đến nhà liền đứng ngồi không yên, vô cùng đau đầu về chuyện thẳng thắn tình cảm này. Cuối cùng cậu quyết định tìm mẹ nói trước, sau đó để mẹ nói với ba. Đang tập diễn được một nửa, chuông điện thoại vang lên, nhìn màn hình nhấp nháy tên Kim Taehyung, cậu nhanh chóng bắt máy, vừa mở miệng liền nói: "Anh đừng có gấp, em định ăn cơm xong mới nói, phải tấn công mẹ trước."

"Không cần hành động riêng lẻ nữa, làm cùng nhau đi. Ăn cơm xong em chờ anh, anh sang nhà em thăm hỏi."

Jungkook ngẩn ngơ: "Anh tới làm gì?"

"Tới gặp ba mẹ của em." Taehyung tức giận, cái cậu ngốc này, thế nên chuyện lớn như vậy làm sao yên tâm giao cho cậu được.

Jungkook rốt cuộc cũng phản ứng lại, "À à à, anh muốn sang đây sao?"

"Ừ. Anh đang trong cửa hàng, vừa mua xong quà, chờ gia đình em ăn cơm xong sẽ qua."

"Vậy anh ăn gì?"

"Tìm bừa một nhà hàng nào đó giải quyết là được rồi."

Jungkook đau lòng, anh đã khổ cực mua quà lại còn phải cô đơn ăn cơm một mình. Cậu kích động: "Hay anh sang nhà em ăn tối đi."

"Chưa hẹn đã sang là vô lễ." Anh đã nghĩ rồi.

"Vậy thì có liên quan gì đâu? Anh tới đi, em kêu phòng bếp làm thêm mấy món cho anh." Jungkook nhảy lên, mặt đỏ vì phấn khích, "Anh chắc chắn phải tới đó!" Giọng cậu rất kích động khiến cho Taehyung mỉm cười.
"Vậy được rồi." Anh nói, "Không cần quá phiền phức đâu, lấy thêm một bộ bát đũa là được rồi, bây giờ anh qua luôn."

Jungkook ngắt máy, nhanh chóng chạy xuống lầu. Sao có thể chỉ lấy thêm một bộ bát đũa thôi được, đây là lần đầu tiên Taehyung tới nhà cậu, nhất định phải chiêu đãi thật tốt. Lúc chạy xuống bậc thang cuối cùng cậu suýt chút ngã xuống, nhưng không khỏi cười ra tiếng. Anh biết cậu căng thẳng, nên muốn đích thân sang giúp cậu, cậu cảm thấy vô cùng vui vẻ, anh thật sự rất tốt rất tốt.

Lúc chạy đến phòng bếp viền mắt cậu đã nóng lên, mũi cay cay, sao anh có thể tốt như thế, tốt đến mức làm cậu muốn khóc, "Tôi muốn thêm hai món nữa." Cậu lớn tiếng nói, không đầu không đuôi, giọng rất cứng rắn.

Đầu bếp Jeon gia sợ hãi nhảy dựng lên, thế này là sao, thiếu gia khóc đòi thêm món, bất kể thế nào tôi cũng sẽ thêm cho cậu mà! Đầu bếp nhanh chóng mở tủ lấy nguyên liệu nấu ăn, hỏi Jungkook muốn làm món gì. Jungkook hoàn toàn không biết mình đã dọa sợ đầu bếp, trong đầu cậu chỉ có Kim Taehyung, liền chọn hai món mà anh thích ăn.
Rất nhanh đã đến bữa cơm tối, mẹ Jeon ngồi xem ti vi trong phòng khách chờ, ba Jeon vừa đi xuống liền thấy con trai đi qua đi lại giữa phòng bếp và phòng khách, rất kỳ lạ, ông hỏi: "Con đang làm gì thế?"
Jungkook đỏ mặt: "Con có bạn tới chơi." Vừa nói chuyện điện thoại xong, Taehyung đang đỗ xe.
Ba Jeon cũng không để tâm, có bạn tới thì lấy thêm đôi đũa thôi, ông chỉ nói với con một câu: "Hấp ta hấp tấp."

Đúng lúc này chuông cửa liền vang lên.

Jungkook vừa nghe thấy âm thanh này liền kích động ngẩng đầu ưỡn ngực lớn tiếng nói: "Là bạn trai tới! Bạn trai!!!!"

Ba Jeon kinh ngạc. Jungkook mặt mày nở hoa, chạy vội tới kích động kéo mạnh cửa.

Tèn tén ten!!!!

Một vị nhân viên chuyển phát nhanh đang đứng ngoài cửa.

Jungkook há hốc mồm.
Nhân viên chuyển phát nhanh mời cậu ký nhận hàng, cậu không hề phản ứng, quản gia bên cạnh đúng lúc đi lên xử lý việc này. Jungkook quay đầu lại, nhìn vẻ mặt hoảng sợ của ba và biểu cảm kinh dị của mẹ, ngượng ngùng nói: "Không phải anh ta, anh ta không phải bạn trai con."

Nhân viên chuyển phát nhanh không hiểu gia đình này đang làm gì, giao hàng xong liền đi. Quản gia vừa muốn đóng cửa thì thấy một người đàn ông trẻ tuổi đi ngang qua nhân viên chuyển phát lúc nãy, đứng trước cửa.

Sau khi Taehyung dừng xe liền đứng một lúc, tâm trạng rất căng thẳng. Anh cần bình tĩnh, tỉnh táo một chút, sau khi chuẩn bị tâm lý thật tốt, hít một hơi thật sâu, lúc này mới đi đến cửa lớn của Jeon gia. Xa xa thấy nhân viên chuyển phát nhanh đang giao hàng, anh không dừng bước, tiếp tục đi tới, vừa lúc quản gia còn chưa đóng cửa. Sau đó Taehyung kinh ngạc nhìn thấy cả nhà họ Jeon đều đang đứng ở cửa, từ gần đến xa lần lượt là Jungkook, ba Jeon, mẹ Jeon.
Cục diện gì đây?

Jungkook mặt đỏ bừng, thấy bạn trai chính quy tới cũng không hề nói gì, khí thế vũ bão lúc nãy đã không thấy tăm hơi. Cậu ai oán nhìn chằm chằm Taehyung, anh hoàn toàn mờ mịt.

Ba Jeon cũng không nói gì, ông vừa hoàn hồn từ chuyện con trai quen với một nhân viên chuyển phát nhanh thì thấy Kim Taehyung. Chuyện này không đáng sợ, nhưng rất đáng kinh ngạc, chỉ có mẹ Jeon phản ứng nhanh nhất. "Kim thiếu gia, vào đi." Bắt chuyện xong bà len lén liếc chồng một cái, cho dù là thân phận gì, đứng cửa là thế nào? Vậy là tất cả mọi người cùng vào nhà.

Ba Jeon cũng lấy lại tinh thần, gật đầu chào hỏi: "Taehyung."

Taehyung khách khí: "Thật ngại quá, không đến chào hỏi mọi người sớm hơn, đây là quà con mua tặng Jeon tổng và bác gái ạ."

Ba Jeon và mẹ Jeon khách sáo tiếp nhận, quản gia đi lên trước cầm xuống. Mọi người cùng nhau vào nhà ăn, Taehyung nghĩ đã hoàn thành bước đầu tiên liền thở phào một hơi. Thừa dịp chỉ còn hai người ở phía sau, anh nhỏ giọng hỏi Jungkook: "Lúc nãy có chuyện gì vậy?"
"Hừ." Jungkook  giở tính bướng bỉnh: "Đều do anh hết."

Ba Jeon đứng ở phía trước nghe thấy, nhăn mặt, con trai ông cố tình gây sự, có lẽ ông không cần quan tâm đâu nhỉ, sau đó lại nghe thấy Taehyung trả lời.

"Ừ, không có chuyện gì là tốt rồi."

Ba Jeon không nói gì, cậu thanh niên này rất biết giả ngu nhỉ, chiêu lấy ít địch nhiều này không tệ đấy.

Bên kia, Kim gia.

Mẹ Kim gọi Seo Jun về ăn cơm, sau khi ăn xong bắt anh cùng bà xem ti vi, sau đó thấy xung quanh không có ai liền nói với anh chuyện Taehyung tự nhận mình là gay và đang quen Jeon Jungkook. "Có một số việc mẹ không thể nói chuyện với nó được. Các con là anh em, con tìm cơ hội hỏi nó tình huống cụ thể, xem nó dự định thế nào. Con cố khuyên nó đừng kích động, chuyện yêu đương này trong lúc yêu thì thế nào cũng cảm thấy tốt, nhưng chờ thêm một đoạn thời gian nữa thì mới biết rõ được, mới có thể lâu dài." Thật ra vấn đề chính bà muốn nói là câu cuối cùng này.
"Dạ." Seo Jun ngay lập tức đồng ý. "Nhưng mẹ à, Taehgung đã lớn rồi, nó cũng tự biết quyết định chuyện của mình, mẹ đừng quá lo lắng. Có vài chuyện con hỏi nhiều quá cũng không tốt, nên mẹ đừng gấp, sau này có cơ hội con sẽ nói chuyện với nó, mẹ cũng đừng giục con đấy." Vấn đề chính mà người làm con muốn nói cũng là câu cuối cùng.

Mẹ Kim suy nghĩ một chút, rốt cuộc phát hiện có chỗ không đúng. "Seo Jun à, con không kinh ngạc sao?"

"Kinh ngạc gì hả mẹ?"

"Taehyungie nó là gay, còn có với Jeon Jungkook chứ còn gì."

"À, con thấy chúng nó từ trước rồi."

"Lúc nào?" Giọng mẹ Kim tăng lên mấy bậc.

"Lúc Taehyung nằm viện, lần mà mẹ bị đau lưng ấy, con mang canh lên cho nó thì thấy Jungkook đang ở trong."
"Cho nên cậu ấy có đến thăm nó đúng không?" Mẹ Kim nói nhỏ, thật ra điều bà lo nhất là Jungkook tính tình đại thiếu gia được nuông chiều, không giống như phụ nữ, kiểu người biết quan tâm đến người khác. Hơn nữa những buồn phiền này bà đều nói trong lòng, Taehyung nằm viện mà người đó cũng không đến thăm, trong nhà bừa bộn lại không ai dọn dẹp, sau này lấy về nhà càng không thể yên tâm. Người giúp việc thì người giúp việc, nhưng nếu vợ không chăm sóc thì mười người giúp việc cũng không bù đắp được.

Seo Jun nhớ lại cảnh tượng lúc đó liền không nhịn được cười, lúc đó anh mượn cớ rời đi là để kiếm một góc khuất cười không biết bao lâu.

Mẹ Kim không vui, bây giờ là như thế nào đây, sao đứa nào ngồi cạnh bà cũng cười vô cớ như bị bệnh tâm thần thế.
Seo Jun bị mẹ trừng, liền sờ sờ mũi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia