ZingTruyen.Asia

SUNSETXVIBES

Dũng Cảm Và Bình Yên

hwamai

"Cảm ơn ạ, bất quá ngày sau không cần đưa Lin đi trịnh trọng thế này đâu." Salin giơ tay tỏ lòng kính trọng với người lớn tuổi hơn, trước khi quay người lao vào trong công ty.

Salin không ngừng tự hỏi tại sao cha em vẫn cử người theo dõi em, em bây giờ đã ngoài hai mươi tuổi, lẽ ra em phải có quyền tự do sống hết mình, cộng với việc em có ô tô riêng để lái.

Mặc dù bây giờ nó đang được đỗ ở bãi đậu xe tầng hầm trong căn hộ của bản thân, nhưng em nhớ là lần cuối cùng mình sử dụng nó là khi em lái xe về nhà sau một kỳ nghỉ kéo dài vào tháng trước.

Hầu như khi đi đâu, anh ấy cũng lên xe của 'Civil' hoặc 'Pimnapat', những người bạn thân từ những ngày còn học mẫu giáo.

“Khun Lin, bạn đến muộn” một cô gái dễ thương chào em trong đang khi chuẩn bị bước vào phòng họp của công ty, giống với các sinh viên thực tập từ các khoa khác nhau.

"Kẹt xe, kẹt xe, Lin vẫn chưa bỏ sót cái gì đúng không?"

“Chưa nữa, họp xong rồi họ mới chia ra báo cáo cục bộ.”

Pimnahat mỉm cười. Bước vào phòng họp, tiếng nói chuyện hối hả và nhộn nhịp im bặt trong giây lát, trước khi ánh đèn trên cao dần mờ đi và thay vào đó là ánh sáng từ màn hình LED khổng lồ. Video thuyết trình của công ty được hiển thị rõ ràng trên màn hình. Lịch sử của công ty được phóng chiếu, sự ra đời, quy trình làm việc, động lực, mục tiêu, thành tích và cuối cùng là phần giới thiệu những nhân vật quan trọng của công ty, để mọi người ngồi trong phòng họp đều biết ai là ai trong số họ.

Nhưng khi nói đến vị trí chủ tịch công ty, chỉ có tên của anh ta xuất hiện, không có bất kỳ hình ảnh nào để nhận dạng anh ta.

"Một công ty tuyệt vời và vĩ đại, khiến tao nổi hết cả da gà."

Yotha quay sang nói với hai người bạn.

"Tôi cảm thấy mình không thở được, dạ dày của tôi làm tôi khó chịu."

Salin nhìn bạn mình với ánh mắt buồn bã, sợ rằng bản thân sẽ làm hại công ty. Salin là một người nhút nhát và hay lo lắng, đặc biệt là khi làm việc, mặc dù những người khác coi em ấy là người tài năng và tháo vát nhưng thật khó để đối phó mọi thứ đối với em ấy.

Sau khi trưởng phòng nhân sự gặp gỡ thực tập sinh, công việc đã hoàn tất. Đã đến lúc chia nhau ra để ba chúng tôi đến phòng thiết kế. Khi vào tòa nhà phía sau, khi mở cửa bước vào, tất cả ánh mắt của những người trong văn phòng đều đổ dồn vào ba người bạn tù mới.

"Mày có chắc là tụi mình đã đến đúng nơi không?" Yotha thì thầm với Salin sau khi xem nhân viên thiết kế mặc quần áo, vì họ đều mặc trang phục tự do, như thể họ đang làm việc tại nhà.

"Nào! Vỗ tay chào mừng ba thực tập sinh của chúng ta nào."

Một người phụ nữ mặc áo kimono đứng dậy nói với những người trong chung cư, lập tức tiếng vỗ tay vang dội.

"Thôi, cố gắng thư giãn đi mấy đứa." Pimnahat cười gượng.

Khi tiếng vỗ tay kết thúc, người ra lệnh vỗ tay tự giới thiệu mình là 'Kaewmanee', cô ta là trưởng phòng, sau đó cô ta bắt đầu giới thiệu bảy người còn lại đang ngồi với nụ cười trên môi, vẫy tay chào... Sau đó, họ thay đổi sắc mặt để giới thiệu bản thân. Mọi người ở đây có vẻ thân thiện, vô hại, sống với nhau như một gia đình, vì vậy ba thực tập sinh mới toanh này hy vọng rằng họ cũng sẽ hòa hợp như vậy.

"Bàn của mọi người ở phía sau kia, dù gì chúng ta cũng sẽ như gia đình, bọn tôi chuẩn bị cho các bạn đó"

Ba người họ gật đầu và giơ tay cảm ơn trước khi bước tới. Ngay khi ngồi vào bàn làm việc đầu tiên của họ, cảm giác sảng khoái cực độ sộc lên đại não của các tân thực tập sinh, không nói cũng biết họ đang mường tượng ra những ngày tháng sau này sẽ tươi đẹp thế nào. Và tất nhiên là khoái cảm chẳng kéo dài được bao lâu, một đống tài liệu khổng lồ được chuyển đến cho họ, còn có thể ví von đống này là một dãy núi gì đó rất cao lớn hùng vĩ. Đây là nhiệm vụ đầu tiên trong kỳ thực tập của họ, mỗi người phải tách các tài liệu thiết kế thành các danh mục, dựa trên loại đá quý.

"Chiến đấu!"

Buổi thực tập nửa ngày đầu tiên trôi qua với kha khá hỗn độn. Mặc dù họ có một chút sa lầy với rất nhiều tài liệu, nhưng thật tốt khi các tiền bối trong bộ phận đã ở đó để giúp đỡ. Đến giờ ăn trưa, mọi người đi ăn. Thực ra công ty có căn tin riêng, nhưng đông quá nên ba người bạn quyết định ra một cửa hàng gần đó trước công ty để ăn theo lời khuyên của một người lớn tuổi.

"Tôi no đến nỗi bụng sắp nổ tung." Yotha đưa tay lên xoa bụng.

“Đương nhiên là anh phải no rồi, nếu không thì anh đã không ăn tận hai dĩa thế này haha”

Salin trêu chọc đồng nghiệp, trong khi bản thân vẫn đang mân mê ly sữa tươi vị dâu bằng đôi môi mềm mại, hồng hào của mình.

"Cẩn thận kẻo ngủ gục trên đống giấy đấy..." Pimnahat bật cười.

Tiếng động cơ rồ ga từ xa báo hiệu một chiếc Lamborghini đen tuyền vượt ngang qua ba người bạn thân đang phóng bộ đến công ty sau bữa trưa. Salin tiếp tục uống ly sữa dâu của em, khéo léo giữ chặt những tài liệu em mang theo bên mình để chúng không bị gió thổi bay.

"Làm gì gấp như ma rượt vậy cha?! Đừng để tao nhìn thấy, tao đánh mày mềm xương."

Yotha hét lớn với người tài xế và giơ ngón tay giữa, ra hiệu cho người nhân viên đi ngang qua nhà hàng tránh sang một bên để nhìn người trong xe rõ hơn.

"Chắc... chắc là anh ta có việc gấp thôi, chúng ta mau quay về công ty đi."

Salin ngại ngùng quay lại đối mặt với nhân viên nhà hàng và nở một nụ cười gượng gạo, kẹp lấy cánh tay người bạn hổ báo cáo chồn của mình rồi kéo anh ta theo...

“Lái xe kiểu đó thì làm sao mà sống nổi hả, mày có thấy không?”.

"Uống miếng, uống miếng hạ hỏa!"

Pimnahat nắm lấy tay người đàn ông cao lớn và đẩy một cốc sữa lạnh vào miệng, bắt anh ta phải uống. Yotha luôn là một người nóng nảy, nhưng thật may mắn là khi anh ta có hai người bạn thân nhất của mình để giải bầy nhiều khúc mắc. Nếu không, anh thật sự rất khó có thể sống sót cho đến ngày hôm nay, hoặc vạ do miệng mà ra, anh có thể đã đi tù hoặc xuống chầu diêm vương từ lâu rồi.

Ba người bạn thân quay trở lại cổng công ty, chợt nét mặt của cả ba chuyển từ bất ngờ sang nét buồn rũ rượi, do là vì chiếc xe Lamborghini vừa đi vào bãi đậu xe của tòa nhà văn phòng điều hành.

“Mày ơi…” Pimnahat nhìn chiếc xe sang không chớp mắt.

"Biển số xe giống ghê." Salin quay sang nhìn bạn mình, người có vẻ mặt hằn học.  Em nhớ rằng biển số của chiếc xe này giống với chiếc ban nãy.

'Sorn 9999 Bangkok'

“Tao nghĩ đây sẽ là dấu chấm hết cho số phận của tao rồi...” Yotha nói, nuốt khan trong cổ họng, vì anh chỉ hy vọng người trong xe không nhìn thấy mình.

“Lái xe nhanh như vậy chắc anh ta không nhận ra anh đâu.” Salin vỗ vai bạn mình trước khi ba người họ quay lại và tiếp tục đi về phía tòa nhà lớn, thẳng đến văn phòng sinh viên thiết kế. Hết giờ nghỉ trưa, những nhân viên quen thuộc sẽ dần dần vào ngồi vào bàn của họ và tiếng bấm máy lại trở lại.

Các giám đốc điều hành đồng loạt nhắc đến một cái tên, điều này khiến ba người bạn thân nhất ngồi ở bàn phía sau muốn chú ý đến những gì đang xảy ra, cố gắng lắng nghe, cho đến khi phó trưởng phòng nhìn thấy bọn họ, cười khà khà.

"Nghe được những gì rồi mấy đứa?" người đàn ông lớn tuổi vừa cười vừa hỏi.

“Nghe được có một chút à.” Jotha mỉm cười gãi đầu.

"Tôi thấy rằng N' Yotha khá là quan tâm tới chuyện này. Chà, tôi sẽ nói cho bạn một điều." Ông ta nói rồi di chuyển đến chỗ ba thực tập sinh chứa đầy sự tò mò.

"Ai đó đang có tâm trạng chó cắn, cậu ta sắp xếp lại tất cả các công việc mới đã được đề xuất và vâng, đó là công việc của bộ phận của chúng ta."

"Vậy tại sao tâm trạng anh ấy không tốt?" Yotha tò mò tiếp tục hỏi.

"Bạn muốn biết?"

"Vâng"

"Chà.. chính xác là lát nữa, hai người sẽ ở một mình vì ai đó sẽ được triệu tập đến văn phòng. Nếu muốn biết thêm điều gì đó, các bạn có thể tự hỏi bạn mình đi" Ông ta nói và gửi cho Yotha một nụ cười ngọt ngào.

"Quên nữa! N' Lin, tôi quên mất là họ đã gọi cho cậu gấp, rất gấp. Tôi nghĩ là chúng ta nên nhanh chóng đưa cậu đi ngay bây giờ, trước khi một quả bom lại tiếp tục dội xuống bộ phận của chúng ta."

Salin nghe đến đây chỉ biết gật đầu, quay sang nhìn mặt hai người bạn để nhận lấy sự động viên, bởi bản thân em cũng không biết tại sao mình lại bị triệu tập, CHỈ MỘT MÌNH.

"Lin sẽ đi ngay."

Khuôn mặt tái nhợt, khẽ cúi đầu trước khi đứng dậy rời khỏi văn phòng, đi dọc theo hành lang thông với tòa nhà lớn.

"Em định lên tầng mấy?"
Một người đàn ông cao lớn trong bộ vest hỏi.

Trong khi Salin đang đứng tập trung trước thang máy. Khuôn mặt ngọt ngào chợt nhìn sang người cao cao có khuôn mặt xinh đẹp kia. Anh ta thực sự trông giống người mà em đã ngủ cùng đêm hôm trước.

“Uh…19”

Salin đáp, quay sang nhìn người phụ nữ PR xinh đẹp đang cung cấp thông tin cho anh.

"Tầng điều hành?"

"Vâng"

Cậu bé đáng yêu gật đầu đồng ý, trước khi bước tới bấm chìa khóa thang máy. Cửa thang máy nhanh chóng mở ra, để lộ nội thất lộng lẫy bên trong. Mọi thứ đều quý giá, vì nó được làm bằng một tấm kim loại màu vàng.

"Thang máy em phải sử dụng để lên tầng điều hành, là cái này."

“Cảm ơn, Khun…”

Salin hơi nhíu mày, em không nhớ đã từng gặp anh ta ở đâu trước đây.

"Tên tôi là Tinakorn."

Người đàn ông cao lớn tự giới thiệu mình, sải bước về phía người nhỏ hơn phía trước, em đang đi vào thang máy và anh ta cũng chậm rãi theo sau.

"Anh cũng sẽ đi đến văn phòng phải không?"

"Ồ, đủng rồi."

“Tên anh nghe có chút quen quen...”

Salin lầm bầm trong hơi thở.

"Trong phần giới thiệu về công ty? Em đã thấy nó phải không? Thước phim lột tả hết nổ lực từ lúc thành lập cho đến lúc chúng tôi có chỗ đứng thế này, nó thực sự rất tuyệt vời, nhưng tôi nghĩ rằng bức ảnh của tôi quá nổi bật, không muốn thấy nó nữa"

Tinnakorn mỉm cười trước sự dễ thương của người tí hon.

"Ồ! Tôi nhớ rồi, anh là giám đốc sản xuất." Đôi mắt to tròn mở to, trong khi đôi tay mảnh khảnh mảnh mai của em ấy vội vàng đưa ra để tỏ lòng thành kính như thường lệ, đúng lúc cửa thang máy mở ra.

“Anh cũng làm việc ở tầng này phải không?” Salin hỏi.

"Tôi đến thăm anh tôi, bình thường tôi cũng không đến công ty nhiều."

Anh nói khi môi cong lên thành một nụ cười. Sau đó lướt qua mặt mỹ nhân, đi qua thư ký có bàn làm việc trước cửa văn phòng chủ tịch, Salin cũng chầm chậm đi theo.

Nhưng khi Salin nhìn thấy một phần khuôn mặt của người đang cúi xuống ký một số tài liệu, rồi khi cả hai giao tiếp bằng mắt, chưa kịp định thần thì ánh mắt sắt lạnh đó trừng trừng tấn công em, khiến con người nhỏ bé bất động.

'Đạ mú!'

'Thế giới này còn có thể tròn như vậy không?'

“Vào phòng người khác khi chưa được cho phép, em biết điều đó là thô lỗ mà.”

Chủ tịch nghiêm khắc nói, tiếp tục tập trung vào chồng giấy tờ trước mặt.

"Đó có phải là vấn đề lớn không, P'Sun. Nếu anh có gì muốn nói với em thì cứ nói mau đi. Em đây còn có hẹn với các thương gia nữa."

Người đứng trên cao nhìn người đang cúi đầu đọc mớ hợp đồng mà phàn nàn. Khuôn mặt sắc lạnh bắt đầu ngước lên nhìn em trai mình, nhưng chợt dừng lại ở người đứng đằng xa xa kia. Choáng váng khi người bên đó chính là thằng nhỏ mà tối qua Suriyen đây đã quất tới bến

Vâng!

Anh ta không hề biết rằng Linn của anh ta cùng là một người với 'Salin', một thực tập sinh mà anh ta đã bị mê hoặc bởi kỹ năng thiết kế trang sức của em ấy. Những mẫu thiết kế đặc biệt mà trưởng bộ phận trang sức đã gửi trước đó.

"Anh... anh mày sẽ gọi lại sau. Đi gặp khách hàng đi, nhanh lên đi... Để anh ấy đợi lâu... sẽ không tốt đâu"

Suriyen lắp bắp nói, giơ tay ra hiệu mời em trai thân yêu của anh ra khỏi văn phòng.

"Sao vậy P'Sun? Anh gọi em đến gặp rồi chưa gì đã đuổi đi. Yah, hết nói nổi anh luôn đó."

Tinakorn lắc đầu, thật không hiểu nổi anh trai mình, rồi anh đút hai tay vào túi quần trước khi quay sang nhìn Salin đang đứng phía sau.

"Hẹn sớm gặp lại..."

“À…Lin.”
"Hẹn gặp lại, Lin."

Tinnakorn rạng rỡ khi đi ngang qua Salin. Để lại cậu bé đứng đó một mình và tỏ ra lúng túng.

"Ngồi xuống."

Suriyen ra hiệu cho Salin ngồi vào chiếc ghế đối diện, ngay lập tức con người nhỏ bé ấy chậm rãi bước tới, trong lòng đầy lo lắng mà ngồi xuống. Đôi mắt sắc lạnh nhìn khuôn mặt thân quen ngọt ngào với trái tim đập thình thịch nhưng phải giấu đi vì có tiếng gõ cửa.

Cô thư ký xinh đẹp chen ngang cái không khí ngượng ngùng này, cô bước vào để giao một số tài liệu. Và trước khi cánh cửa đóng lại không quên nhắc nhở sếp đây là việc gấp.

"Có việc gấp, sếp."

"Làm sao gấp?"

"Email trả lời sau năm phút"

Cô ấy mỉm cười trước khi quay trở lại bàn làm việc của mình.

"Tôi có nên đợi ở bên ngoài không?" Salin nhìn vào các tài liệu khác nhau được giao và lưu ý rằng chúng bằng tiếng Anh, do đó người trước mặt anh ta phải hoàn toàn tập trung để đọc và phân tích.

"Ở yên đây"

"Vâng?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia