ZingTruyen.Asia

suhyeok x namra | lớp trưởng đợi tớ!

#27

imsjnt

Sáng sớm ngày hôm sau Lee Su Hyeok phá lệ đến cửa tiệm rất sớm. Đến nỗi khi Lee Cheong San mở cửa tiệm lúc tám giờ với bộ dạng ngái ngủ thì đã thấy Su Hyeok như một chú cún con đang ngồi ngay ở trước cửa tiệm rồi.

"Cái thằng này... sao cậu đến sớm vậy hả? Lại còn ngồi một đống ở đây doạ tớ hết cả hồn."

"Nhân viên chăm chỉ như tớ đào đâu ra chứ nhỉ?"

Rồi Su Hyeok tinh nghịch vỗ vỗ vào ngực của Lee Cheong San mấy cái rồi tiến vào trong cửa tiệm.

"Cậu không đến cùng với Gyeong Su sao?"

"Vẫn chưa đến giờ làm mà, chắc là nó đang ngủ thẳng chân ở nhà."

Mấy hôm nay không phải tự dưng mà Cheong San thấy Su Hyeok rất lạ. À không... thực ra là Su Hyeok vẫn luôn luôn kì lạ như thế từ khi lên cấp ba đến tận bây giờ mà Cheong San mãi không phát giác ra được lý do.

Chắc là đổi khác của thanh thiếu niên mới lớn mà thôi - Cheong San nghĩ vậy rồi cũng lười quản nữa.

Cửa tiệm và cuối tuần lúc nào cũng đặc biệt đông. Mùa hè này chẳng vắng khách học sinh, ngoài ra còn có thêm những gia đình tranh thủ ngày cuối tuần để đưa con cái ra ngoài chơi, hơn nữa còn là dịp rảnh rỗi hiếm hoi của các cặp đôi để tranh thủ hẹn hò.

Su Hyeok và Gyeong Su bận rộn đến mức chẳng nghỉ ngơi được một chút nào. Có trách thì cũng trách bố của Cheong San làm gà rán quá ngon đi, tiếng lành đồn xa thành ra có rất nhiều khách hàng vì yêu mến nên lui tới không ít lần.

Nhìn những cặp đôi hẹn hò ở quán, Su Hyeok đôi ba lần phải dõi theo.

Biết đến bao giờ cậu với Nam Ra mới có thể cùng nhau hẹn hò như thế nhỉ?

Tuy rằng điều này khó lắm thế nhưng Su Hyeok vẫn thực sự chờ mong nó đến, trong lòng vì ôm hy vọng ấy mà khấp khởi vui mừng.

Nhớ đến Nam Ra, Su Hyeok thỉnh thoảng vừa chạy bàn vừa nhìn lên đồng hồ xem khi nào thì cô đến. Chính vì Nam Ra không nói trước là sẽ đến vào lúc nào nên thành ra Su Hyeok chỉ có thể ngóng trông không từ một giây với hy vọng là cô sẽ đến.

Nhưng nửa ngày trôi qua rồi lại chẳng thấy Nam Ra đâu, Su Hyeok bắt đầu cảm thấy hơi sốt sắng, bấm bụng cho rằng chắc là cô sẽ đến vào buổi chiều

Thay vì để rắc rối tự tìm đến, Nam Ra quyết định một lần chủ động đi tìm rắc rối.

Dẫu sao thì chủ động bao giờ cũng sẽ tốt hơn là bị động đứng đợi bởi vì cô chắc chắn đã sẵn sàng chuẩn bị tâm lý đủ vững vàng cả rồi.

Cô không hẹn trước cụ thể với Su Hyeok giờ đến thế nhưng cô cũng đã sẵn sàng để đến đấy bất kì lúc nào. Sở dĩ phải như thế bởi vì Nam Ra không đoán được rằng ngày hôm nay cô sẽ cần chừng ở nhà bao lâu mới có thể đi ra khỏi cửa được.

Có thể là rất nhanh nhưng xác suất này hơi thấp.

Có thể là phải mất một buổi trời.

Hoặc cũng có thể là phải thất hẹn với Lee Su Hyeok.

Cô mặc một chiếc áo cardigan mỏng phối cùng một chiếc váy tennis màu nâu rồi chọn đôi giày mary jane cổ điển. Điều này chắc chắn sẽ giống như đang chọc tức mẹ thế nhưng đây là điều mà Nam Ra muốn.

Khi bản thân còn son trẻ, thử ăn vận một bộ quần áo tôn vinh được sự tươi trẻ của bản thân không phải là một lựa chọn tuyệt vời sao? Tất cả mọi người trên đời này đều sống như thế, hà cớ gì Nam Ra phải rập khuôn lại theo một khuôn mẫu cứng nhắc mà mẹ cô một tay đắp nặn lên.

"Con lại đi đâu sao?"

Mẹ Nam Ra nhìn cô ân mặc xinh đẹp giống như đang chuẩn bị ra ngoài thì lại nhíu mày không vui.

"Con có hẹn với bạn."

"Nam Ra! Con đứng lại đó!"

Nam Ra thở dài một hơi, kịch bản này cô đã dự liệu sẵn trong đầu rồi. Mẹ của cô làm sao để yên cho cô muốn đi đâu thì đi được?

"Tối qua chưa đủ hay sao bây giờ con còn muốn ra ngoài? Sao con lãng phí thời gian của mình dành cho những chuyện không đâu thế?"

"Vậy làm như thế nào mới không lãng phí thưa mẹ?"

"Học bài, chỉ có học mới có thể..."

"Mẹ không sợ con học giỏi thật giỏi rồi sẽ tìm cách thoát khỏi mẹ sao? Khi đó mẹ chẳng còn ai để bức ép nữa, chắc chắn mẹ sẽ rất buồn đó."

Lời Nam Ra nói ra nhẹ tựa như bông nhưng lại khiến lòng người mẹ dậy sóng.

"Con nói như vậy..."

"Con chưa từng muốn căng thẳng với mẹ nếu mẹ biết được con cũng là con người. Máy móc hoạt động lâu cũng sẽ có lúc hỏng, con không phải máy móc, con cũng chỉ là Choi Nam Ra thôi. Con cần có được khoảng thời gian riêng tư làm điều mà con thích, như vậy khó lắm sao?"

Chính vì Nam Ra luôn luôn dùng ngữ khí lạnh như băng ấy nói chuyện khiến cho mẹ của cô thực sự bị cô làm cho tức chết. Nhưng cái ngữ khí này cũng đâu phải tự nhiên mà có. Chẳng phải chính mẹ cô đã dạy cô rằng phải thật lạnh lùng với mọi thứ xung quanh bởi vì chúng không đáng để cô để tâm hay sao?

"Con thực sự bị lũ trẻ học thức kém đó làm ảnh hưởng nghiêm trọng rồi. Tháng sau con đừng đến trường nữa, mẹ đã liên hệ với một trường cấp ba có tiếng ở Mỹ rồi. Mẹ cũng đã gửi bảng điểm và thành tích của con sang. Tháng sau con sang đó đi."

Sang Mỹ? Nam Ra đứng người. Mẹ cô thậm chí muốn quản cô đến nỗi đẩy cô sang Mỹ để cô không có cách nào phản kháng sao?

Thậm chí đến cả việc cô thích gì mẹ cũng không quan tâm đến? Nam Ra thực sự ngờ vực cuộc đời này, có phải mẹ là mẹ của cô không thế?

Cô sẽ cương quyết chống lại mệnh lệnh này. Bằng mọi cách cô phải ở lại Hyosan. Khó khăn lắm Nam Ra mới có thể tìm được chút vui vẻ giản đơn giữa cuộc đời đầy u tối của mình, cô sẽ không rời khỏi nơi này bằng mọi giá.

"Mẹ thực sự chẳng cần hỏi ý kiến con nhỉ? Mẹ tự quyết định cuộc đời con như thể nó là của mẹ vậy. Con sẽ không đi, mẹ đừng ép buộc con. Bằng mọi cách con cũng sẽ không đi."

Nam Ra quay người định bỏ đi nhưng không ngờ rằng mẹ cô lại nói ra những điều khiến cho cô phải sững lại.

"Nam Ra! Con có thể lựa chọn giữa việc ngoan ngoãn đi Mỹ hoặc là mẹ sẽ để người khác đi thay thế con. Mẹ cũng nghe cô chủ nhiệm nói rằng trong lớp con có vài trường hợp hoàn cảnh gia đình rất đặc biệt, phải sống vào trợ cấp của chính phủ nữa. Có một học sinh tên gì ấy nhỉ? Hyeok? Su Hyeok?"

Nam Ra chết sững khi nghe cái tên đó phát ra từ thanh âm bình đạm của mẹ cô. Chết tiệt! Mẹ cô định làm gì Lee Su Hyeok?

Bà lại nói tiếp: "Mẹ sẵn sàng tài trợ một suất học bổng đến thành phố khác học nếu như con không chấp nhận đi Mỹ. Nam Ra, điều này thực sự rất dễ chọn và mẹ nghĩ rằng con đủ sáng suốt để chọn nó."

Một là cô đi, hai là Su Hyeok đi.

Nam Ra nghiến chặt răng, tay cô nắm chặt quai túi đến mức muốn bật cả máu. Đây là cưỡng chế người khác! Nam Ra cực kì tức giận đến độ không nói nổi nên lời, cổ họng cô như bị ai đó bóp chặt lấy, nghẹn ứ...

Tại sao lại là Lee Su Hyeok?

Nam Ra cố ngăn bản thân mình rơi nước mắt. Nếu như Su Hyeok bị buộc phải rời đi, vậy cô ở lại nơi này còn ý nghĩa gì nữa? Nếu như vậy thì bà sẽ phải làm sao? Nếu như vậy thì Su Hyeok sẽ phải làm sao?

Nam Ra muốn chiến đấu đến cùng để được ở lại thế nhưng cô lại không tiền không quyền không vũ khí, cô bại trận là đúng rồi.

Cô không thể vì sự ích kỷ của mình mà khiến cho bà cháu Su Hyeok chia xa được. Cô vốn có thể ích kỷ với cả thế giới thế nhưng riêng Su Hyeok thì không thể.

"Khi nào thì con sang Mỹ?" Nam Ra không quay người lại, cô sợ đối diện với khuôn mặt đắc thắng đó của mẹ mình.

"Tuần sau theo mẹ đến Seoul đi, tháng sau thì sang đấy học. Chỉ cần con ngoan ngoãn, sang đấy môi trường tốt hơn con cũng có thể tự do phát triển."

Môi trường tốt hơn? Choi Nam Ra khó khăn đến mức nào mới có thể có được một người bạn, ấy vậy mà mẹ cô lại thẳng thừng uy hiếp cô đến một nơi khác tốt hơn?

Chẳng có nơi nào tốt cả...

"Con ra ngoài một chút."

"Được rồi, đi đi, nhớ về sớm."

Mẹ của Nam Ra đạt được mục đích của mình cũng chẳng có cản cô làm cái gì nữa. Coi như để cô vui vẻ mấy ngày cuối ở chỗ này đi, về sau có muốn cũng chẳng còn cơ hội ở lại đâu.

Nam Ra lê từng bước chân trên phố.

Rã rời...

Vô lực...

Không định hướng...

Cô đến trước cửa hàng gà rán của Cheong San tự khi nào mà đến chính cô cũng không rõ nữa. Cô đứng đấy nhìn qua cửa kính, cậu thiếu niên ấy đang bận rộn chạy đi chạy lại.

Bỗng dưng Nam Ra muốn khóc thật lớn.

Thế nhưng cô đã kịp ghìm xuống tất cả khi nhìn thấy nụ cười tươi như màu nắng của cậu chàng kia khi nhìn thấy cô. Rồi cậu mở cửa vội chạy ra ngoài, tiến đến lại gần chỗ cô.

Nắng chiều tỏa trên người cậu thiếu niên một màu nhàn nhạt. Cả người cậu lấm tấm mồ hôi, trên người còn mang tạp dề của cửa tiệm. Tuy bộ dạng có chút không được gọn gàng trau chuốt lắm thế nhưng nụ cười của cậu vẫn cực kì tươi sáng, sạch sẽ khiến cho người khác vô thức cũng vui vẻ theo.

"Lớp trưởng... tớ đợi cậu cả ngày rồi."

Nam Ra nhìn cậu đầy xa xăm. Đến lúc sắp chia xa, cậu vẫn chưa một lần gọi tên cô...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia