ZingTruyen.Asia

suhyeok x namra | lớp trưởng đợi tớ!

#19

imsjnt

"Lee Su Hyeok bị cái quái gì vậy?"

Đó chính là tiếng nói chung của tất cả mọi người khi nhìn thấy Lee Su Hyeok chứ không phải riêng gì Lee Cheong San.

Ngày thường Lee Su Hyeok luôn luôn đến trường với một phong cách rất đặc trưng cộp mác riêng Lee Su Hyeok. Rất nhiều lần Cheong San rất thắc mắc rằng mỗi ngày đi học chỉ với chiếc cặp quai chéo mỏng dính bỏ được vài ba quyển sách như vậy thì Su Hyeok đeo cặp đi học làm gì cho tốn công.

Kiểu gì cũng không bao giờ đủ sách vở, thà là không mang cho khoẻ thân có khi còn sướng hơn.

Nhưng đáp lại mấy câu hỏi ngớ ngẩn đó của Cheong San cũng chính là những câu trả lời ngớ ngẩn không kém của Su Hyeok.

Cậu nói rằng đeo cặp cho ra dáng học sinh, tuy chỉ là hình thức nhưng vẫn được xem là đi học rồi. Còn lý do Su Hyeok không bao giờ đem đầy đủ sách vở là để tiện đi đánh nhau.

Thế nhưng hôm nay Su Hyeok lạ đến nỗi bất cứ ai nhìn thấy cậu cũng đều phải chau mày mà thốt lên câu phía trên kia. Lee Su Hyeok càng lúc càng không bình thường.

Một người ngày thường tránh nặng tìm nhẹ như Lee Su Hyeok ấy vậy mà hôm nay lại khệ nệ xách theo một chiếc bình giữ nhiệt trông khá to tướng.

Thoạt nhìn thì bình thường thôi bởi vì học sinh bây giờ mỗi đứa đều có bình nước riêng đủ thứ màu mè hoa lá hẹ. Thế nhưng bất bình thường ở đây chính là vì người đem bình giữ nhiệt lại là Lee Su Hyeok, thứ hai lại là một cái bình giữ nhiệt rất to.

"Đem theo cái gì thế?"

"À... bà làm chút canh, rất ngon cho nên mới đem theo để ăn trưa."

"Tuyệt vời! Trưa nay chúng ta sẽ được ăn canh của bà Su Hyeok nấu!"

Gyeong Su nhảy cẫng lên vì thực đơn trưa nay tự dưng lại có thêm một món, Cheong San cũng hoà chung bầu không khí, vui vẻ đập đập vai Gyeong Su. Chỉ có Lee Su Hyeok mặt đen như cái đít nồi.

Cái lũ này chỉ có ăn là giỏi!

"Các cậu mơ đi. Đồ ăn này không đến lượt các cậu đâu."

"Sao hôm nay keo kiệt thế? Chẳng phải đã từng nói rằng anh em chúng ta đến miếng ăn cũng phải san sẻ sao?"

"Hôm nay thì mơ đi nhá!!!"

Su Hyeok ôm chiếc bình giữ nhiệt chạy trước, Cheong San và Gyeong Su vội đuổi theo sau.

Nằm mơ mới đụng được vào ấm canh này nhé! Cái này là của Lee Su Hyeok sáng nay phải thức dậy từ lúc gà gáy tinh mơ để nấu cho người ở trong lòng cậu. Mấy tên nhãi kia nằm mơ mới có được cái mùa xuân này đi.

Nam Ra đến lớp học. Hôm nay cô chỉ còn cảm thấy hơi ngạt mũi nhẹ thế nhưng cũng không đáng lo lắm.

Ngày hôm qua vốn là cô vẫn có thể bình thường đi học, thế nhưng không hiểu sao Nam Ra lại vì mấy chuyện linh tinh mà không muốn đến. Dù sao thì đau ốm cũng là một cái cớ hoàn hảo, mẹ của cô cũng không phản đối thế cho nên Nam Ra mới phá lệ một hôm.

Kể ra thì dạo gần đây cô phá lệ thật nhiều... Mà tất cả cũng chỉ vì cái tên Lee Su Hyeok kia cả, kể cả lý do để nghỉ học.

Thực ra thì Nam Ra sợ phải đối diện với việc Su Hyeok trả lời lá thư kia của On Jo cho nên mới không muốn đến trường. Hơn nữa cũng vì tối trước đó cô ăn kem cùng với Su Hyeok, không cẩn thận lại để nhiễm lạnh rồi.

Su Hyeok đã từng nói với cô rằng cậu chưa tính đến việc hẹn hò. Thế nhưng làm sao mà Nam Ra tin được.

Người tỏ tình Su Hyeok là On Jo, là bạn thân của cậu. On Jo lại xinh xắn đáng yêu đến thế kia, làm sao mà Su Hyeok từ chối được? Nam Ra còn nghĩ rằng có khi lời nói của Su Hyeok tối đó chỉ là cái cớ.

Cả buổi học hôm nay cô đã cố gắng không nhìn Su Hyeok. Ai mà biết được cậu ta ấy vậy mà lại chủ động tìm đến cô.

Sau sự kiện ở nhà ăn lần trước, cả Nam Ra lẫn Su Hyeok đều tự cảm thấy kì cục thế cho nên mới không ngồi cùng nhau nữa. Nhưng Nam Ra da mặt mỏng mới thế, còn Lee Su Hyeok thì cậu ta sợ cái gì?

Một bình nước cam được chìa đến trước mặt Nam Ra khi cô đang chăm chú vừa ăn cơm vừa tranh thủ đọc qua mấy bài học ngày hôm qua đã bỏ lỡ.

"Đã dặn cậu tập trung ăn cơm đi rồi mà, học hành để sau cũng được."

Hình ảnh cậu nam sinh quen thuộc đặt khay cơm xuống phía đối diện cô nhất thời khiến cho Nam Ra bất ngờ. Còn có cả bình nước cam này nữa.

"Đừng nghi ngờ, nước cam này là tớ tự vắt ở nhà mang đến, không phải cái loại mua ở cửa hàng tiện lợi đâu. Còn đây nữa..."

Nói rồi Su Hyeok đem chiếc bình giữ nhiệt to oành kia đặt lên bàn dưới sự bất ngờ chưa kịp tan hết trong mắt của Nam Ra.

"...canh rong biển do bà tớ nấu đó. Bà nói rằng bị cảm lạnh ăn canh rong biển nóng sẽ rất tốt. Bà lo cho cậu lắm đấy."

"Làm sao mà bà biết?"

"Còn không phải tớ nói."

Su Hyeok làm ra vẻ tự hào nhìn Nam Ra. Thấy sao nào, trông cậu rất chu đáo có đúng không chứ? Su Hyeok lên mạng thấy người ta nói rằng con đường ngắn nhẫn dẫn đến trái tim chính là qua dạ dày. Như thế này liệu đã đủ để Nam Ra cảm thấy cậu là một người tuyệt vời chưa?

"Đâu cần mang nhiều đến như thế."

"Chẳng phải vì cậu sao? Tối hôm đó tớ thực sự xin lỗi vì đã không đưa cho cậu thêm áo khoác còn rủ cậu ăn kem nữa."

"Không sao đâu. Cơ thể tớ từ trước đến nay chịu lạnh hơi kém, cũng không bị bệnh gì quá nghiêm trọng, hôm nay đỡ nhiều rồi."

Nói xong Nam Ra liền khịt khịt mũi vì khó chịu. Khịt khịt như thế mà nói là đỡ, hẳn là đỡ nhiều rồi. Su Hyeok vội đổ từ trong bình ra một bát canh rồi đẩy tới trước mặt Nam Ra.

"Còn ấm đấy, cậu ăn đi kẻo nguội mất."

"À... Cảm ơn cậu."

"Nước cam này là do chính tay Lee Su Hyeok tớ vắt đó nha, cậu cứ đem về lớp uống dần. Còn bây giờ thì mau ăn canh đi."

Nam Ra cũng nể mặt Su Hyeok mà múc từng thìa canh đưa lên miệng. Tốt thật, mặc dù cô chỉ là người ngoài thế nhưng được bà của Su Hyeok đối tốt còn hơn người trong nhà. Trong tim Nam Ra không tránh được mà len lỏi mấy tia ấm áp.

"Có ngon không?"

"Đây là canh bà nấu sao?"

"Bộ khó ăn lắm hả?"

"Không mà, vừa ăn liền biết là của bà nấu, hương vị này đúng thật là của bà."

Nam Ra ngoan ngoãn uống hết nửa bình canh rong biển, bụng cũng no căng luôn rồi. Cô vừa uống nước cam vừa nhìn Su Hyeok hí hửng dọn dẹp bình canh rong biển mà không giấu được sự thành tựu trên khuôn mặt.

Làm sao mà cô không biết được canh này là do Su Hyeok nấu, vốn dĩ đồ ăn của bà làm đâu có mùi vị như thế. Ngay muỗng canh đầu tiên, Nam Ra đã nhận ra ngay rồi.

Canh hơi mặn, lại hơi có mùi khét của lá rong bị nấu quá lửa. Tác phẩm này mà nói là của bà làm thì xem ra Su Hyeok đang xem thường IQ của cô quá rồi.

Thế nhưng khi nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Su Hyeok, cô lại không tiện vạch trần ra mà chỉ khen canh rất ngon, thậm chí Nam Ra còn ăn đặc biệt nhiều.

Nhìn bộ dạng Su Hyeok không giấu nổi nụ cười như thế kia thì chắc chắn là phán đoán của cô không sai rồi. Nam Ra uống nước cam, lại nhìn Su Hyeok, trong lòng lại ngọt ngào dâng lên chút xúc cảm không biết tên.

"Su Hyeok à! Canh ngon thật, về sau tớ cũng muốn ăn nữa."

"Chuyện nhỏ, chắc chắn sẽ không làm cho cậu thất vọng đâu."

Tuy không phải là thứ  cao lương mĩ vị gì, chỉ là một bát canh rong biển nấu quá lửa trong ngày bị cảm thế nhưng suốt cả quãng đời sau này Nam Ra vẫn không bao giờ quên được mùi vị của bát canh ấy.

Còn cả nụ cười đầy thành tựu của cậu nam sinh ấy.

Mùa hè sắp đến, nụ cười của cậu cũng chói chang như màu nắng...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia