ZingTruyen.Asia

Stand By Me My Devil Don T Go Phan 2

"Nếu ngày hôm nay anh không bận việc gì thì có thể ở lại đây cùng với tôi không? Hiếm khi gia đình tôi tụ tập đầy đủ như thế này, chú út muốn nấu ăn. Chú ấy nấu ăn rất ngon."

Vương Du không nói mà gật đầu, sau đó hai người quay trở lại phòng khách.

Bầu không khí giữa ba người họ hết sức kì quái. Sau khi thấy Vĩnh Hy quay trở về thì Tuệ Phong đưa ra biểu cảm cảm động vô cùng mà đứng dậy, ánh mắt nhìn cô long lanh óng ánh: "Vĩnh Hy... chú út hết sức tự hào về con, ngày hôm nay chú sẽ tự mình xuống bếp nấu cho con một bữa tiệc ăn mừng."

Vĩnh Hy càng nghe càng thấy mơ hồ: "Chú đang nói gì vậy ạ?"

Tuệ Phong chỉ cười nhàn nhạt rồi quay người đi thẳng xuống bếp.

Mẹ cô cũng đứng dậy cười cười: "Mẹ đi giúp chú út của con, dắt Vương Du lên phòng chơi nhé, khi nào mẹ gọi thì đến cùng dùng bữa."

Vương Du cười khẽ: "Vậy sao được ạ, để con giúp."

"Không cần đâu, Vương Du của mẹ cứ đi cùng với Vĩnh Hy là được rồi."

Vĩnh Hy trợn tròn mắt, da gà da vịt cứ thế nói là nổi thành lớp thành lớp.

Vương Du của mẹ cái gì chứ, từ khi nào mà hai người bọn họ thân thiết với nhau như vậy. Mẹ cô có bao giờ gọi cô là Vĩnh Hy của mẹ bao giờ.

Mà Vương Du vốn là của cô mà, từ khi nào lại trở thành của mẹ cô vậy.

Nhìn vẻ mặt kinh hãi của Vĩnh Hy, Vương Du cười cười: "Dạ." một tiếng rồi nhìn sang cô.

Ba của cô giũ tờ báo: "Còn đứng thừ người ra ở đó làm gì, mau đem Vương Du về phòng cho thằng bé nghỉ ngơi."

Vĩnh Hy: "..." baba trước nay thương cô nhất, thế nào cũng chuyển sang phe của Vương Du rồi.

Tình huống vi diệu gì đây. Rốt cuộc lúc cô không có ở đây, Vương Du đã cho họ bùa mê thuốc lú gì!!

Lừ mắt nhìn Vương Du một cái, Vĩnh Hy xoay người bước đi: "Anh đi theo em."

Còn đứng ở đây nữa không khéo Tuệ Phong từ nhà bếp chạy ra nhảy sang phe Vương Du thì cô lại có thêm một đả kích lớn.

Nhìn hai đứa nhỏ rời đi, ba mẹ Vĩnh Hy nhìn nhau cười.

Vương Du ngồi xuống giường, để mặc Vĩnh Hy ôm gối lăn qua lăn lại ở bên cạnh.

"Hình như này là lần đầu tiên anh vào phòng em?" Vĩnh Hy hào hứng nói.

"Không phải. Anh từng đến rồi."

Vĩnh Hy bật người ngồi dậy: "Có sao? Là cái lần ba mẹ em bị người bên tổ chức bắt đi?"

Vương Du không nói chỉ cười đầy ẩn ý.

Vĩnh Hy bĩu môi: "Như thế không tính, ý của em là cả em và anh cùng ở trong phòng ấy."

Vương Du gật đầu: "Như vậy cũng không phải."

Vĩnh Hy trợn mắt: "Hả? Vậy anh đến đây với em lúc nào?"

Vương Du cười cười: "Em thật sự không biết?"

Vĩnh Hy đưa ra khuôn mặt ngốc xít nghe anh nói: "Đêm hôm qua tôi ở trong căn phòng này."

Vĩnh Hy mờ mịt nhớ đến đêm hôm qua... rõ ràng cô không ngủ được còn lăn qua lăn lại mà, không thể nào không nhận ra được sự hiện diện của anh trong phòng mình chứ...

Nhìn vẻ mặt ngờ vực của Vĩnh Hy, anh cười khẽ: "Đúng hơn là đêm hôm qua tôi ở bên ngoài, chờ khi em ngủ tôi mới vào trong phòng."

Vĩnh Hy nhìn ngoài cửa sổ, run run chỉ ra ngoài đó: "Anh ở bên ngoài...?"

Vương Du cười cười: "Cành cây chỗ đó rất tiện."

Vĩnh Hy nhớ đến thời gian trước mình cũng leo lên cây ngồi nhìn Vương Du từ xa, đột nhiên cảm thấy vô cùng cảm động.

Vừa bất ngờ vừa có cảm giác giống như... suy nghĩ của hai người tâm linh tương thông, vô cùng hợp đôi.

Thấy Vĩnh Hy cứ cười cười, Vương Du nheo mắt: "Không lẽ em cũng từng..."

Cô liền gật đầu: "Vì nhớ anh quá. Nên mới tìm đến."

Vương Du cười cười: "Tôi cũng vì nhớ em."

Vĩnh Hy không nghĩ đến anh sẽ nói ra lời kia, lập tức đỏ mặt.

"Được rồi, tôi có hơi buồn ngủ." Vương Du đột ngột trở mình, nằm dài trên giường của cô, tỉnh bơ ôm cô vào lòng, chất giọng từ tính dịu dàng của anh vang đều bên tai cô "Để tôi ngủ một chút."

Vĩnh Hy gật đầu, nép vào lòng anh cũng nhắm mắt muốn nghỉ ngơi một chút.

...

Tuệ Phong gõ cửa một hồi cũng không thấy ai mở cửa, liền khe khẽ đẩy cửa bước vào... nhìn thấy hai người ôm nhau nằm trên giường ngủ thật bình yên thì khóe miệng anh chậm rãi nhếch lên một đường cong hoàn hảo.

Lôi từ trong túi ra cái điện thoại, anh chụp lại một tấm hình, rồi lẳng lặng rời khỏi phòng, đi thẳng xuống phòng ăn, nơi trên bàn là một thế giới thức ăn. Anh đưa cho chị hai và anh rể tấm hình mình vừa chụp được, vẻ mặt vô cùng đắc chí, mà cũng có chút mất mát.

"Hai đứa nó ngủ cả rồi, thôi thì chúng ta cứ dùng bữa trước... đừng quấy rầy giấc ngủ của hai người họ."

Mẹ Hy kín đáo cười rồi gật đầu: "Để tụi trẻ yêu nhau đi, ba người già chúng ta cùng nhau ăn nào."

Tuệ Phong thở dài: "Chị hai à, em vẫn chưa già đến mức đó chứ?"

"Hai mươi mấy rồi sao còn chưa kiếm người yêu đi? Đến già hiu quạnh lúc đó lại tìm anh chị?"

Bị động vào chỗ đau, Tuệ Phong dở khóc dở cười: "Không phải là không tìm, chẳng qua xung quanh em chẳng có cô nào vừa ý."

"Cả cái viện nghiên cứu mới rộng lớn đông người cũng không có cô nào hết?"

Tuệ Phong cười khổ: "Được rồi, hôm nay em về nhà cũng không phải để nói về chuyện em có bạn gái hay chưa."

Ba Hy thấy em vợ bị vợ mình quay mòng mòng thì trộm cười, lén lút tặng cho mẹ Hy một cái nhìn đầy ôn nhu.

Ai nói chuyện yêu đương là để cho tụi trẻ, ông đây đã già rồi vẫn rất thương yêu vợ mình nha.

...

Sau khi dùng bữa xong thì ba Hy cùng với Tuệ Phong, hai người vào thư phòng đọc báo bàn luận chuyện chính trị của thế giới, mẹ Hy ngồi ở phòng bên cạnh đọc sách.

Đến tận buổi chiều hai người nọ mới tỉnh ngủ. Vĩnh Hy ngáp một cái nhìn người đang nằm bên cạnh, cảm giác vô cùng bình yên, cho đến khi cái bụng phản chủ réo lên một tiếng.

Vương Du nghe thấy tiếng động lạ, cục cựa mình ngồi dậy, nhìn Vĩnh Hy bên cạnh cúi đầu đỏ mặt tía tai, thừa hiểu tiếng bom nổ mình vừa nghe thấy là cái gì.

Anh cười khẽ, nắm tay cô kéo xuống giường lôi cô xuống bếp.

Anh nhìn một lượt mấy dĩa thức ăn sau đó cho hết chúng vào lò vi sóng. Hai người ngồi đối diện nhau trên bàn ăn chống tay nhìn nhau.

Vĩnh Hy từ nãy đến giờ cứ mãi cười tủm tỉm, cảm giác này quá là hạnh phúc đi.

Vương Du đột nhiên vươn tay, chạm vào vệt đo đỏ vì bị ga giường cấn vào trên mặt của Vĩnh Hy, anh cười nhẹ.

"Anh nói với ba mẹ em rồi?"

Vương Du vẫn chuyên chú dùng ngón tay xoa xoa chỗ đỏ kia, không mặn không nhạt hỏi lại một câu "Chuyện gì?"

"Chuyện em với việc đi học ở nước ngoài kia."

"Đúng thế."

Vĩnh Hy cắn môi: "Họ... nói như thế nào?"

Vương Du phì cười: "Họ hỏi tôi ý của em."

Vĩnh Hy cúi đầu lí nhí: "Từ trước đến nay ba mẹ luôn cho rằng em vẫn còn là một đứa trẻ chưa trưởng thành, để em một mình đến nơi xa xôi kia, chắc chắn họ sẽ không cảm thấy yên tâm."

Vương Du cười đầy cưng chiều: "Sao lại nói vậy, bọn họ rất tin tưởng ở em mà. Họ chỉ sợ rằng em không thích học tập thêm ở môi trường bên ngoài thôi. Ban nãy còn cho tôi xem những bức tranh em đã vẽ lúc còn nhỏ nữa, họ đã giữ gìn rất kỹ lưỡng từng bức từng bức một. Xem ra đã sớm phát hiện tài năng của em ở lĩnh vực này rồi."

Vĩnh Hy không nói gì, chỉ cảm thấy hốc mắt nóng lên.

Vương Du nói tiếp, bàn tay to lớn trượt xuống đặt lên bàn tay nhỏ bé của Vĩnh Hy: "Em vẽ rất đẹp, tôi thừa nhận điều đó, cho nên, em hãy đi đi."

Vĩnh Hy có cảm giác là mình sắp khóc, không nói gì mà cúi đầu.

Anh liền đưa tay xoa đầu cô, giọng vô cùng ôn nhu: "Đừng khóc, em khóc sẽ làm tôi đau lòng biết không?"

Vĩnh Hy gật gật, sau đó nghe tiếng ting một cái.

Vương Du cười nhẹ đứng dậy: "Tôi chuẩn bị thức ăn, chúng ta cùng ăn."

...

Vài ngày sau đó, Vương Du đem Vĩnh Hy ra ngoài, lúc ngồi trên xe còn đưa cho cô thẻ của mình: "Em đi mua sắm đi, khi nào xong gọi tôi đến rước."

Vĩnh Hy lắc đầu: "Em đâu cần mua thêm gì?"

"Đất nước em sẽ đến lạnh hơn nơi này rất nhiều, em nên mua thêm nhiều quần áo ấm, đặc biệt là áo dành cho mùa đông. Phải biết bảo vệ sức khỏe của mình một chút."

Vĩnh Hy ngẫm nghĩ rồi gật đầu.

Vương Du lúc nào cũng chu đáo lo xa thay cô, đến cả chuyện này anh cũng nghĩ đến, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp một phen.

Vĩnh Hy cầm lấy cái thẻ xuống xe, cúi người qua cửa kính vẫy tay, miệng mấp máy hai chữ tạm biệt.

Vương Du cười, vẫy tay với cô sau đó cho xe chạy đi.

Vĩnh Hy trong lúc mua sắm, lại không biết là tình cờ hay cố ý mà gặp Khắc Huy ở chỗ này.

Một Vĩnh Hy dễ dụ ngày trước đã không còn nữa, Vĩnh Hy bây giờ không thể không nhận ra điều kì lạ.

Hôm nay không phải ngày nghỉ, lại còn đang trong giờ làm việc, không thể nào là tình cờ đi khảo sát xung quanh mà gặp cô được. Mà chỗ này cũng chẳng phải là chỗ anh quản lý.

Khắc Huy vui vẻ tiến lại gần, mỉm cười với cô: "Hôm nay em đến mua sắm à."

Vĩnh Hy mỉm cười. Lần trước chuyện hắn ta bày mưu bắt Phượng Hằng làm con tin uy hiếp Vương Du, tuy rằng cô không có mặt ở đó, nhưng vẫn nghe phong phanh từ anh rồi... thật không ngờ người này còn mặt dầy đi tìm cô nói chuyện.

"Đến trung tâm mua sắm mà không mua sắm thì để làm gì?" một câu đầy tính chất mỉa mai.

Khắc Huy vẫn xem như không có gì, vui vẻ hỏi tiếp: "Có thể đi uống cà phê một chút không?"

Vĩnh Hy xem thường nói: "Tôi đến đây không phải để đi uống cà phê với anh. Tôi không rảnh."

Lời nói còn chưa dứt thì mấy túi xách trên tay đã bị hắn giành lấy xách đi trước, nụ cười trên môi vẫn như cũ không chút thay đổi, hắn ta dùng chất giọng ôn nhu đã từng khiến cô rất tin tưởng tiếp tục đánh vào lòng cô: "Đi thôi."

Vĩnh Hy nhíu mày khó chịu, đành phải bấm bụng đi theo hắn ta.

Hai người ngồi đối diện nhau trong quán cà phê. Vĩnh Hy thẳng thừng tỏ vẻ chán ngán khó chịu, nhíu mày trừng mắt nói: "Anh có biết anh càng làm như vậy càng khiến tôi cảm thấy anh rất chướng mắt không? Anh sẽ không bao giờ có được lòng tin của người khác thêm một lần nào nữa sau khi anh đã tự tay vò nát nó."

Dù cho Vĩnh Hy có biểu cảm khinh miệt mình đến mức nào, Khắc Huy cũng chỉ nở nụ cười, ánh mắt xa xăm chất chứa đầy tổn thương như một đứa trẻ bị trách oan. Vĩnh Hy rùng mình, cố trấn tĩnh bản thân không được để hắn ta dụ dỗ.

Người trước mặt biểu cảm khuôn mặt quá đa dạng, lúc thế này lúc thế kia, người đơn giản như Vĩnh Hy vốn chẳng phải là đối thủ của hắn ta.

"Nghe nói em sắp ra nước ngoài?"

"Ai cho anh thông tin đó?" Vĩnh Hy giật mình ngẩng đầu nhìn.

Khắc Huy cười cười, cúi đầu khuấy ly cà phê trước mặt: "Em cho rằng chuyện tôi muốn biết tôi sẽ không thể biết?"

Vĩnh Hy im lặng.

"Em cũng biết tôi là một người nguy hiểm, đúng không?"

Vĩnh Hy vẫn im lặng, duy trì trạng thái bình ổn trước mặt anh ta, cũng như trước khuôn mặt bày ra vẻ tổn thương người khác nhìn đến liền cảm thấy đau lòng của Khắc Huy.

"Thật sự mà nói thì... Vĩnh Hy, em có bao giờ nghĩ em đang bị lừa dối? Ma cà rồng không phải như em nghĩ đâu. Bọn chúng không khác nào mấy loài động vật tầm thường. Khi rơi vào cơn khát máu thì chúng không biết suy nghĩ cũng không còn lí trí. Để đến khi sự việc đã đâu vào đó thì lại tỏ ra vô tội, tôi chỉ là vì bản năng mới làm như thế." Hắn ta có chút kích động.

Vĩnh Hy sửng sốt nghe Khắc Huy nói, từng lời từng chữ của anh nghe như nhát dao đâm đâm vào da thịt rướm máu.

Thứ cảm xúc bi thương mà cô đang cảm nhận đây, chắc chắn không phải là giả tạo, đây chắc chắn là cảm xúc thực sự của hắn ta.

"Đã có chuyện gì xảy ra?"

Khắc Huy như vừa trải qua cơn ác mộng, một giọt mồ hôi chạy dọc thái dương của hắn ta. Hắn nhíu mày, lần đầu tiên từ nãy đến giờ nụ cười thản nhiên trên môi của hắn ta biến mất. Như vừa bừng tỉnh khỏi cái gì, hắn nhíu mày nở một nụ cười nhợt nhạt: "Hừ... chuyện này em vẫn là nên đi hỏi Vương Du yêu quý của em thì hơn. Hỏi xem ma cà rồng bọn họ đã phạm phải những tội lỗi gì."

"Bọn họ... đã làm gì anh sao?" cô dè chừng hỏi.

Vĩnh Hy chăm chú nhìn Khắc Huy, hắn như đang kiềm chế điều gì đó, ánh mắt nhanh chóng trấn tĩnh lại, tĩnh như mặt hồ mùa thu.

Trong lúc đang chăm chú chờ một phản ứng từ Khắc Huy, hắn ta đột ngột gõ mạnh cái muỗng vào thành ly kêu vang một tiếng. Cả quán cà phê yên tĩnh lúc đó đều đồng loạt nhìn về hướng này, mà cả Vĩnh Hy cũng vì bất ngờ mà da đầu tê rần một trận.

Hắn mỉm cười: "Đủ rồi, chủ đề này dừng tại đây thôi. Tôi có chút xúc động không thể kiềm chế mới nói như vậy, chúng ta quay trở lại em nào. Em sắp ra nước ngoài?"

"Thì sao?"

Phải thừa nhận Vĩnh Hy có chút thả lỏng hơn ban đầu. Xem như Khắc Huy đã thành công trong việc khiến cô gỡ dần lớp phòng ngự.

"Tốt, vì nơi em đến cũng chính là nơi tôi sẽ công tác ở đó."

Tay của Vĩnh Hy run lên, ánh mắt cô như không thể tin được: "Cái gì?"

"Tôi sẽ thay Vương Du chăm sóc cho em khoảng thời gian ở đó, xin hợp tác vui vẻ."

Khắc Huy mỉm cười, lấy tiền ra đặt lên bàn rồi xoa đầu Vĩnh Hy trước khi sảng khoái xoay người rời đi.

Vĩnh Hy vẫn còn ngơ ngẩn ngồi chỗ cũ, ánh mắt thất thần nhìn theo người đàn ông vô cùng nguy hiểm vừa rời đi.

...

Vương Du sa sầm mặt, anh đóng mạnh tập công văn trên bàn, cố gắng trấn tĩnh bản thân.

Được rồi, anh phải cố gắng bình tĩnh lại để không nổi nóng và làm tổn thương Vĩnh Hy.

Cô gặp Khắc Huy ở trung tâm thương mại, chắc chắn là do hắn ta sắp đặt. Còn có... đất nước Vĩnh Hy đến học tình cờ là nơi hắn ta đi công tác, chắc chắn không phải là tình cờ. Hắn ta còn cố tình đến trước mặt trêu ngươi anh! Tên khốn!

Nhìn Vương Du trước mặt sắc mặt càng ngày càng đen, Vĩnh Hy vô thức co rúm người lại, nhìn chằm chằm anh, quan sát đến từng cái nhíu mày của anh. Cô biết là nói ra sẽ khiến anh thấy khó chịu, nhưng không nói ra thì cô lại cảm thấy rất bứt rứt trong lòng.

Cuối cùng cũng phải bấm bụng nói, mà nói ra thì quả nhiên như Vĩnh Hy nghĩ, Vương Du càng ngày càng nóng giận, cầm điện thoại lên gọi điện cho ai đó.

Vĩnh Hy ngồi trên ghế xoay, thu người hết mức có thể chờ anh nói chuyện xong, dường như là đang tìm kiếm cái gì đó, cô có nghe cũng chẳng hiểu.

~~~ Chương sau ~~~

Cứ nghĩ sau lần vô tình gặp Khắc Huy ở trung tâm thương mại đó, Vương Du sẽ bảo cô hạn chế ra đường mà không có anh, ai ngờ khi Phượng Hằng chạy đến tìm cô đi mua sắm cùng, Vương Du lại bày ra bộ mặt tốt nhất là cô đi đi.

Vĩnh Hy ngơ ngác bị lôi lên xe từ khi nào không biết, cuối cùng khó hiểu đi theo Phượng Hằng vô cùng thất thường trước mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia