ZingTruyen.Asia

Stand By Me My Devil Don T Go Phan 2


"Tên khốn không giữ chữ tín!! Mau buông ra, buông ra."

Ba người xung quanh Vĩnh Hy lập tức kiềm chặt cô, thậm chí còn tạo dựng một không gian anti-magic (đó giờ toàn dùng từ khu vực mà phép thuật không sử dụng được... thôi thì đổi tên thành vầy nghe cho nó trí thức tí =))) xung quanh cô.

Vĩnh Hy không dùng được phép thuật, nên ra sức vẫy, bị ba người kia cầm tay cầm chân nhấc bổng lên.

"Buông ra!!! Đồ khốn!! Mau buông ra!!!"

Mấy người bọn họ mặc kệ Vĩnh Hy đang ra sức gào thét như heo bị chọc tiết, quẳng cô vào một căn phòng, bên trong có bốn cô gái đứng đợi.

Sau khi thấy Vĩnh Hy thì lập tức sấn tới sờ soạng.

Vĩnh Hy bị ép vào tường đau điếng, bọn họ tứ phương bốn hương chạm vào người cô tìm kiếm viên đá kia.

Sau cùng thì bọn họ quay sang nói với người đàn ông nọ:

"Cô ta đúng thật là không có giữ viên đá."

"Khốn khiếp, rốt cuộc con nhỏ đó giấu viên đá đi đâu rồi!!! Chết tiệt, biết vậy thì lần trước đã không thả cô ta ra ngoài."

Vĩnh Hy kín đáo cười thầm. Đương nhiên là tìm không có, bởi vì lúc này, viên đá đang nằm trong tay người kia...

Vương Du đúng lúc ngáp một hơi thật dài, sách ở thế giới này thật là chán, đầu đuôi chẳng liên quan, nội dung chẳng có điểm gì nổi bật. Xem ra anh không thể ở đây lâu hơn nữa.

Cuối cùng Vĩnh Hy cũng bị đem nhốt vào một căn phòng trong khi bọn người kia tìm cách bắt cô khai ra nơi cất giữ viên đá.

Vĩnh Hy cười thầm trong lòng, vô cùng vô cùng tự hào vì bạn trai cô là người thông minh như Vương Du. Cũng may anh có đề phòng trước, ngay lúc đến được thế giới này đã bảo cô đưa cho anh viên đá.

Nằm dài trên giường, Vĩnh Hy nở nụ cười ngốc, mà khi nụ cười đó rơi vào mắt của mấy người quan sát trong phòng nọ, lại trở thành...

"Coi thái độ đáng ghét của con nhỏ đó kìa!!!"

"Hừ... nghĩ là nó đã thắng được tụi mình rồi sao??"

"Ngu ngốc."

"Hạ nhiệt độ phòng của cô ta xuống đi."

Cấp trên tức giận vì không tìm được viên đá, lấy mấy cô nàng ra làm thớt mà mắng, cho nên bây giờ mấy cô nàng này lại đi xả giận lên người Vĩnh Hy.

Vĩnh Hy nằm trên giường, cảm nhận được một đợt lạnh sống lưng. Cô rùng mình chui vào chăn: "Sao tự nhiên lại lạnh như thế này."

Mấy cô ả cười khúc khích rồi rời khỏi phòng quan sát.

Trong khi Vĩnh Hy cảm thấy lạnh đến mức nằm co ro mà run rẩy.

Căn phòng này không thể thấy được bên ngoài, Vĩnh Hy thắc mắc chẳng lẽ bên ngoài có tuyết rơi, tại sao khi không lại lạnh đến vậy.

Biết là đông đang đến gần, nhưng ở bên ngoài cũng đâu có lạnh đến như vậy, Vĩnh Hy chỉ mặc một cái áo thun, bên ngoài khoác thêm cái áo sơ mi, thậm chí quần cô mặc cũng là quần sọt ngắn... đương nhiên không thể chịu được cái lạnh 10 độ C trong phòng, dù cho có cái chăn đi chăng nữa.

Vĩnh Hy cuộn tròn trong chăn bắt đầu run rẩy. Cứ đà này thì không ổn rồi. Bọn họ dùng chiêu này để ép cô khai ra nơi cất giấu viên đá sao?? Ngu ngốc, cô sẽ không bao giờ đặt Vương Du vào tình trạng nguy hiểm.

Nhưng Vương Du... mau đến đây cứu tôi, tôi sắp chịu không nổi rồi.

Mũi cô đông cứng, mỗi lần hít thở là một lần đau ngay ngực, tay chân cô dần trở nên cứng đờ, một chút nhúc nhích cũng tốn của cô thật nhiều sức lực.

Trước mắt cô dần dần mờ đi, Vĩnh Hy bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, không lâu sau, cô lại chìm vào giấc mơ.

...

Vương Du vốn định chờ đến ngày mai mới bắt đầu hành động, nhưng không hiểu sao anh lại có một dự cảm không lành. Hạ xuống cuốn sách đang cầm trên tay. Vương Du bình thản đi vào nhà vệ sinh để cho máy quay ghi hình, sau đó dùng tốc độ hơn người của mình chạy ra ngoài lấy những vật dụng cần thiết, chuẩn xác né đi những góc quay của camera.

Nhìn đống đồ trước mắt, Vương Du nhét chúng vào ba lô rồi phóng thẳng ra ngoài. Cánh cửa này vốn rất có tác dụng với pháp sư, nhưng chúng lại vô hại đối với ma cà rồng như anh.

Vương Du dễ dàng đá bay chốt cửa. Tên canh gác bên ngoài không nghĩ đến có người có thể phá hỏng cánh cửa này, chưa kịp phản ứng đã nằm lăn ra đất. Liếc mắt thấy cái camera bên góc, Vương Du ngay lập tức lấy viên trong tủ quần áo phóng thẳng vào chính giữa camera.

Sau đó, anh bình thản đi thẳng về phía căn phòng bắt giam Tuệ Phong, những người canh gác thấy anh thì trở nên hoảng loạn, căn bản là không có ai nghĩ sẽ xảy ra tình thế như này, dù nhiệm vụ của họ là đứng đó phòng hờ trường hợp người bên trong thoát ra ngoài.

Rất nhanh, tất cả đều bị tốc độ kinh người của Vương Du hạ gục.

Anh đá tung cánh cửa phòng Tuệ Phong.

Người bên trong đang ngồi ngay mép giường thì giật mình, nhìn chằm chằm Vương Du.

Ngay lập tức, Tuệ Phong đứng dậy: "Quả nhiên là anh, tôi thật sự không nhìn nhầm. Tại sao anh lại ở đây?"

"Anh có biết ba mẹ vĩnh Hy bị giam ở phòng nào không?"

"Hai người đó bị giam gì cơ?"

Vương Du tặc lưỡi, cứ nghĩ rằng cứu được Tuệ Phong thì sẽ có thêm thông tin gì đó, hóa ra người này lại là người duy nhất không hay không biết chuyện đang xảy ra bên ngoài.

Liếc mắt về phía camera trong góc phòng, anh xoay người bước ra ngoài: "Đi thôi, trước khi bọn họ cho người đến."

Tuệ Phong lấy chăn quấn quanh camera rồi mới chạy ra ngoài theo Vương Du. Dù gì thì đây cũng là viện nghiên cứu nơi anh làm việc, nếu mà anh phá hỏng camera thì... có chút vấn đề.

Vương Du vừa đi vừa nói: "Được rồi, cứ phá hỏng hết từng phòng giam một là được, thế nào cũng tìm ra được hai người họ."

"Được, vậy anh dãy bên kia, tôi dãy bên này."

Nếu là bị giam trong phòng thì anh không có khả năng tấn công vì mất hết phép thuật, nhưng đã ra được bên ngoài rồi thì chẳng ai cản nổi anh.

Ba mẹ Vĩnh Hy bị giam trong cùng một căn phòng, nghe thấy bên ngoài có những tiếng động thật lớn, bắt đầu cảm thấy kì lạ. Mẹ cô nhìn chồng mình nói: "Hình như bên ngoài đang xảy ra chuyện gì rồi."

Ba cô nhăn nhăn mày, siết lấy tay bà: "Em bình tĩnh. Sẽ không sao đâu." (chú thật là soái~~)

Vừa dứt lời, cánh cửa phòng bật mở.

Tuệ Phong bên ngoài nhìn thấy chị mình, vội vàng lại gần: "Chị, anh rể, hai người có sao không?"

Mẹ cô mở to mắt: "Tuệ Phong?"

"Đi thôi, chúng ta mau đi. Vương Du đang canh gác ở bên ngoài."

Hai người lập tức đứng dậy đi ra ngoài.

Vương Du đứng thẳng người, sau đó hơi cúi xuống tỏ ý chào: "Chúng ta cần phải tìm Vĩnh Hy trước rồi tìm cách thoát ra sau."

Mẹ Vĩnh Hy sửng sốt: "Con gái bác cũng ở đây?"

Vương Du khẽ cắn răng: "Vâng. Để cô ấy bị bắt đến đây là lỗi của tôi, xin lỗi."

Dù đó là chủ kiến của anh, nhưng anh vẫn cảm thấy có lỗi vì để Vĩnh Hy phải một mình chống lại bọn họ.

Sau đó, bốn người bọn họ tiếp tục phá mấy căn phòng có người đứng gác phía trước.

Trong khi đó, Vĩnh Hy đang nằm ở trong phòng, cả người đang lạnh dần thì cánh cửa phòng bật mở. Một tốp người tiến vào bên trong xách cô lên đem ra ngoài. Lúc đó, Vĩnh Hy đang rơi vào mơ màng, chẳng nhận thức được gì xung quanh, không chút chống cự, để mặc người ta lôi đi. Trong vô thức còn nghe thấy có tiếng trò chuyện: "Sao căn phòng này lại lạnh như vậy? Điều hòa bị hỏng sao?"

"Không thể nào. Vẫn bình thường mà."

...

"Phòng cuối cùng rồi, không thấy Vĩnh Hy đâu hết." Vương Du lẩm bẩm.

Tuệ Phong gãi đầu: "Đúng như tôi nghĩ, họ không giam chúng ta ở cùng một chỗ đâu. Viện nghiên cứu này có đến 3 khu vực giam giữ. Tất cả những căn phòng từ nãy đến giờ chúng ta tìm kiếm thuộc khu B."

Vương Du nhíu mày: "Viện nghiên cứu kiểu quái gì lại có nhiều phòng giam giữ như vậy."

Tuệ Phong thở dài: "Thật ra nói là phòng giam, nhưng đồng thời nó cũng là kí túc xá của nhân viên ở đây mà, nên nhiều cũng là chuyện thường."

Vương Du không nhiều lời mà trực tiếp nói vào trọng điểm: "Khu A và khu C ở đâu? Chúng ta chia nhau ra tìm."

"Không được, đây là chuyện giữa pháp sư với nhau, con ở đây rất là nguy hiểm. Giúp đỡ như vậy là được rồi, Vương Du, con tìm cách thoát ra khỏi đây đi."

Vương Du điềm tĩnh đáp lời: "Tôi không phải con người bình thường."

Tuệ Phong không muốn làm mất thời gian thuyết phục hai người họ, nên nói nhanh: "Như vầy đi, hai người đi cùng nhau đến khu C, để em đi cùng Vương Du tìm kiếm ở khu B. Có em bảo vệ, Vương Du sẽ không có chuyện gì đâu."

Có chút chần chừ, nhưng cuối cùng mẹ Vĩnh Hy cũng đồng ý: "Như vậy cũng được."

"Vậy đi thôi, em đưa hai người đến khu C trước."

Sau khi tạm biệt nhau ở khu C, hai người bọn họ nhanh chóng chạy về phía khu B.

Trên hành lang dài, bọn họ bị chặn đường bởi một nhóm khoảng gần 10 người.

Tuệ Phong đẩy Vương Du ra phía sau mình, bẻ tay răng rắc: "Nể tình mọi người từng là đồng nghiệp của tôi, làm ơn tránh ra, nếu không đừng trách tại sao tôi không nương tay."

Người phụ nữ dẫn đầu đoàn người, đưa ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Tuệ Phong: "Tuệ Phong, thực tình chị rất quý trọng em. Em là một thiên tài hiếm có, nên dù có chuyện gì thì chị vẫn không muốn đương đầu với em như thế này. Đừng bướng bỉnh nữa được không? Ngoan ngoãn trở về phòng của em đi, đừng để chị phải dùng đến vũ lực để ép buộc em."

"Chị Gia, thật xin lỗi, chuyện đó em không làm được. Tổ chức đã động vào người nhà của em, em không thể tỏ vẻ như không có chuyện gì được nữa."

Chị Gia tỏ vẻ khó xử: "Nếu vậy thì đừng trách chị vô tình."

Bên kia, ba mẹ Vĩnh Hy cũng gặp phải một tốp người: "Chúng tôi không muốn làm hai người bị thương, xin hãy quay trở lại phòng mình."

Ba của Vĩnh Hy không nói không rằng, quăng một đòn tấn công về phía bọn họ.

Sau khi dọn dẹp xong đống người trước mặt, Tuệ Phong vỗ vai Vương Du: "Đi thôi."

"Không tồi."

Được người ta khen, Tuệ Phong cười khẩy.

...

Vĩnh Hy mơ màng tỉnh dậy, trút từng hơi từng hơi thở nặng nhọc.

Hình như cô bị cảm rồi, đầu óc cứ ong ong cả lên, trước mắt là một mảng mờ mịt. Cô cảm thấy mình đang bị trói vào ghế, hai tay sau lưng bị dây thừng buộc chặt, ngang ngực cũng bị dây thừng buộc chặt khó thở vô cùng, thậm chí hai chân cũng bị buộc vào ghế.

Không cần mấy người trói, hiện tại tôi cũng không có chút sức lực nào để phản kháng...

Từ từ mở mắt ra, thấy người đang ngồi trước mặt mình, Vĩnh Hy còn tưởng rằng mình bị ảo giác, nhưng khi hình ảnh dần trở nên rõ nét hơn, Vĩnh Hy mừng rỡ la lớn:

"Chú... chú Phong. Chú!! Cứu con."

Chú Phong sửng sốt một chút sau đó nhếch mép cười lưu manh: "Ba mẹ thông minh lại sinh ra một đứa con ngốc nghếch... nhìn vào tình cảnh thế này con còn không hiểu vấn đề sao??"

Cả người Vĩnh Hy cứng đờ. Chú Phong là bạn mẹ cô... chú Phong là người mỗi khi sinh nhật mẹ cô đều sẽ đến dự với nụ cười hiền từ, hoàn toàn không giống người đang ở trước mặt cô dùng biểu cảm lạnh lùng cùng ánh mắt tàn nhẫn nhìn cô.

Vĩnh Hy nhìn xung quanh, cái ghế cô đang ngồi trên được đặt chính giữa một căn phòng rộng lớn, xung quanh chất hàng đống thùng giấy, giống như một nhà kho.

Chú Phong ngồi trên ghế bành đối diện, bên cạnh còn có rất nhiều tên mặc đồ đen, mặt hầm hầm sát khí.

Như thế này... có hơi giống với tình cảnh cô là người bị bắt còn chú Phong là người bắt cô.

"Chú... sao lại..."

"Nhìn biểu cảm khuôn mặt vậy tức là hiểu rồi chứ gì?"

Vĩnh Hy im lặng không nói, chỉ nhìn chằm chằm ông ta, trong đầu bắt đầu hình thành dòng suy nghĩ.

Khuôn mặt cô dần đanh lại "Rốt cuộc chú muốn làm gì?"

"Muốn làm gì?? Không phải cô biết rồi sao?"

Nói rồi ông ta đưa ra trước mặt cô tờ giấy.

Dù không tìm hiểu nhiều về mấy loại giấy tờ đơn từ này, nhưng Vĩnh Hy dư sức hiểu, ông ta muốn ba mẹ cô kí vào tờ giấy này, đem hết toàn bộ tài sản chuyển thành ông ta đứng tên... đương nhiên, để bắt ba mẹ cô làm điều đó, thì ông ta bắt cóc cô làm con tin.

Nhưng điều quan trọng là, nhớ trước khi cô ngủ cô vẫn còn đang ở viện nghiên cứu, bên ngoài còn có người canh gác, ông ta từ đâu chui ra mà mang cô đến đây?

"Chú... có liên kết với Magi???"

Ông ta cười cười: "Ban nãy nói cô ngu ngốc có hơi quá nhỉ."

Hàng chân mày cô dính chặt vào nhau, lừ mắt nhìn ông ta. Ngay lập tức, sắc mặt ông Phong sa sầm xuống: "Nhìn cái gì? Tao ghét nhất loại ánh mắt như vậy!!!"

Vĩnh Hy vẫn không nhúc nhích, vẫn dùng ánh mắt kia nhìn chằm chằm ông ta.

Ông Phong tức giận nhào đến tát một cái vào mặt Vĩnh Hy.

Mọi thứ quá bất ngờ, cô chỉ cảm thấy có một tiếng gì đó thật lớn vang sát bên tai, sau đó đầu mình nghiêng sang một bên, cổ cũng bị đau.

Má cô từ từ nóng ran lên, bỏng rát.

Khóe miệng cô bị vật gì đó cứa vào, rỉ ra một vệt máu.

Ngay lúc đó, Vĩnh Hy cúi đầu cười mỉa mai... không ngờ bộ mặt thật của ông ta lại là như vậy, thế ra sự ôn hòa trước kia đều chỉ là giả tạo.

Nếu mẹ cô biết người bạn mà mẹ vẫn thường lấy làm tự hào mà kể cho cô nghe về thời học sinh của họ là người như thế này thì mẹ sẽ có biểu cảm gì.

Sau khi đánh cô, ông Phong bỏ ra khỏi phòng, để lại mấy tên đô con trông coi Vĩnh Hy.

Miệng cô cảm thấy mùi tanh nồng.

Dùng ánh mắt sắc bén nhìn một lượt mấy người bọn họ, Vĩnh Hy thử dùng phép thuật. Quả như cô nghĩ, bọn chúng dùng anti magic lên người cô rồi.

Khóe miệng cô càng ngày càng đau. Tay chân bị trói cũng đau... cả người cô mệt lả, không lâu sau lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

...

Trong khi đó ở viện nghiên cứu.

Lục tìm cả 3 khu phòng giam vẫn không thấy Vĩnh Hy đâu, mọi người tập hợp lại một chỗ, càng ngày càng lo lắng: "Rốt cuộc bọn họ giấu con bé đi đâu rồi."

Tuệ Phong lắc đầu: "Em không biết, trong viện nghiên cứu này có bao nhiêu phòng giam em đều đưa mọi người đến hết rồi. Có khi nào chúng đã đem Vĩnh Hy ra khỏi nơi này rồi không?"

Cảm nhận thấy lại có một tốp người đang đến, Vương Du xen vào nói: "Ở đây nói chuyện không an toàn, đến chỗ nào khác đi."

Tuệ Phong gật đầu: "Vậy về nhà chị đi."

Mẹ Vĩnh Hy vẫn còn lo cho Vương Du: "Còn Vương Du thì sao?"

Vương Du đáp lời: "Tôi sẽ đuổi theo kịp thôi. Cứ yên tâm."

Ba mẹ Vĩnh Hy có chút do dự, sau cùng lại dịch chuyển đi.

Tuệ Phong nhìn sang Vương Du: "Cẩn thận."

Chờ cái gật đầu của anh, Tuệ Phong mới dịch chuyển đi mất.

Vương Du nhanh chóng rời khỏi viện nghiên cứu, quay trở về nhà của Vĩnh Hy.

Dù anh có tốc độ hơn người, nhưng vẫn về đến nhà chậm hơn ba người bọn họ một ít thời gian.

Mẹ Vĩnh Hy dùng ánh mắt sửng sốt nhìn Vương Du: "V-Vương Du... c... con không phải là pháp sư... làm thế nào mà..."

Vương Du không chút giấu diếm: "Tôi là ma cà rồng, tốc độ của tôi nhanh hơn người bình thường."

~~~ Chương sau ~~~

Vĩnh Hy nắm chặt hai tay, để móng tay mình đâm thật sâu vào lòng bàn tay, cảm nhận đau đớn mới có thể khiến cô tỉnh táo.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia