ZingTruyen.Asia

Stand By Me My Devil Don T Go Phan 2

Thấy Gia Long khen ngợi Vương Du, Vĩnh Hy nở mũi, cảm thấy tự hào như thể chính mình mới là người được khen. Có lẽ là vì thích anh quá nên não bị hỏng rồi.

Nhưng mà... Gia Long khen anh là một chuyện, những người khác khen anh lại là một chuyện khác.

Lúc này Vĩnh Hy mới chú ý đến, những cô gái ngồi trong nhà hàng đều ngoái đầu nhìn anh mà bàn luận, thi thoảng còn cười khúc khích.

Dù đôi khi cô cũng cười như vậy, nhưng ngay lúc này Vĩnh Hy lại cảm thấy nụ cười của mấy người đó quá sức gian tà... xấu xí... xấu xí!!!

Không được!!! Không được nhìn Vương Du của tôi với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống như vậy!!! Còn dám nhìn nữa tôi sẽ tốc hết váy của mấy người lên.

Vĩnh Hy dùng ánh mắt đầy sát khí quét một vòng xung quanh, nhưng chẳng ai phản ứng lại cái khuôn mặt cố tỏ ra nguy hiểm của cô, bởi lẽ mắt của ai cũng bị một trái tim to tướng choáng hết chỗ rồi.

Vương Du sau khi đổi kiểu tóc được người người ca ngợi, cô bắt đầu cảm thấy, ngay từ ban đầu không nên khuyên anh đi cắt tóc. Bây giờ hối hận quá đi, cũng không còn kịp nữa.

Lúc trước chỉ có mỗi mình cô nhìn ra sự quyến rũ của anh, nhưng bây giờ thì mỗi khi Vương Du ra đường, fanclub của anh lại có thêm thành viên, cứ thế này thì tình địch của cô sẽ xếp hàng dài từ đây đến bờ biển mất thôi.

Thấy Vĩnh Hy cứ dùng khuôn mặt... không biết nên diễn tả thế nào mà trừng trừng nhìn mấy người xung quanh, Vương Du cười nhạt, biểu cảm của cô gái này đúng là lúc nào cũng hết sức thú vị.

"Gọi món đi, cô đang làm cái trò gì vậy?"

Dù nhìn rất vui, nhưng cũng rất mất mặt, anh nên ngăn Vĩnh Hy tiếp tục làm mấy hành động khác người kia.

Vĩnh Hy hậm hực nhìn cái menu: "Anh nên bớt nổi bật tí đi."

Vương Du chống cằm nhìn cô: "Tôi đã nói trước rồi mà."

Gia Long nhìn bầu không khí giữa hai người, cười gian: "Vậy thì hai người cứ dùng bữa đi, tôi đi trước."

Vĩnh Hy ngẩng đầu nhìn: "Không ăn cùng tụi em sao ạ?"

"Không muốn làm bóng đèn đâu."

Gia Long lém lỉnh nói rồi chuồn thẳng.

Vĩnh Hy suy nghĩ một lát mới nghiệm ra ý tứ sau câu nói của anh, nhưng lúc đó Gia Long đã chạy xa tám thước, có muốn giải thích thế nào cũng không được.

Sau khi hai người ăn xong thì tạm biệt Gia Long ra về.

Lúc về đến nhà cũng hơn tám giờ tối.

Ngay lập tức, cô lấy bộ ấm tách mình vừa mua ra, đem đi rửa rồi đặt lên kệ.

Vương Du mặc kệ mấy hành động trẻ con của cô, đi thẳng lên phòng làm việc, đóng sầm cửa.

Nghe tiếng đóng cửa, Vĩnh Hy biết không nên làm phiền Vương Du, nên lặng lẽ về phòng mình, nằm dài trên giường chơi game bằng laptop.

Gia Long đột nhiên nhắn tin cho cô: 'Anh thật sự rất ganh tị với em đấy nhé.'

'Chuyện Vương Du cắt tóc ấy ạ?'

'Ừ, nói cho em biết, anh đã khuyên cậu ta từ rất rất lâu rồi, vậy mà chẳng có tí tẹo tác dụng. Rốt cuộc em đã làm thế nào vậy?'

Vĩnh Hy cười mỉm, không thể không nói trong lòng cô cảm thấy rất vui vẻ.

'Bí mật.'

'Nói đi mà.'

'Bí mật mà.'

'Được rồi, được rồi, không nói thì không nói, nhưng để anh bật mí cho em biết một chuyện, ngày trước lúc anh bảo cậu ta đi cắt tóc, Vương Du đã từng nói như thế này. Bây giờ tôi lấy mái tóc của mình làm khiêng chắn tạm thời, sau này khi có thứ khác mà tôi có thể đem ra làm lý do đi từ chối phụ nữ, khi đó tôi sẽ cắt tóc. Em có nghĩ, thứ khác đó chính là em hay không?'

'Chắc không phải đâu.'

Sau bao nhiêu lâu tiếp xúc và ở bên cạnh Vương Du, cụ thể nhất là sau ngày hôm nay, Vĩnh Hy đã rút ra được cho mình một bài học, những hành động của Vương Du tất cả đều để trêu chọc cô, chứ không phải là vì anh có tình cảm gì với cô, cho nên tốt nhất không nên ảo tưởng quá nhiều.

Có nhiều hành động... nhìn vào rõ rành rành là tỏ ý anh thích cô, kết quả thì chỉ cần người đó giải thích một câu, bao nhiêu hy vọng của cô đều tiêu tan thành mây khói.

'Đừng có xấu hổ, anh rất chắc chắn em đối với Vương Du là một cô gái rất đặc biệt.'

'Thôi bỏ qua đi, người yêu anh có biết chuyện Vương Du cắt tóc hay chưa? Tranh thủ thời gian đi chơi với Vương Du khi anh còn có thể.'

'Cả em cũng trêu chọc anh.'

'Rất vui.'

'Hừ, không nói chuyện với em nữa, Văn Kiệt về rồi, tụi anh dùng bữa.'

'Tạm biệt anh.'

'Ngủ ngon, Vĩnh Hy.'

'Vâng, anh ngủ ngon.'

Tắt điện thoại, Vĩnh Hy nằm trên giường cứ toe toét cười mãi.

Hôm nay thật là một ngày vui, mặc dù mình cứ bị Vương Du trêu chọc, nhưng chỉ cần là ở bên cạnh anh, tất cả xúc cảm đều trở thành hạnh phúc.

Sáng hôm sau, Vương Du chờ mãi không thấy Vĩnh Hy xuống nhà ăn sáng, trong lòng nghĩ ngợi gì đó, thẳng tay đẩy cửa phòng cô bước vào. Đúng như dự đoán, Vĩnh Hy đã không còn ở đó nữa, cô đã quay trở về MS từ đêm qua.

Anh lẩm bẩm: "Đi rồi cũng không báo cho ai tiếng nào."

Trong khi đó, Vĩnh Hy ở viện nghiên cứu của Tuệ Phong ngáp một cái rồi hắt xì một cái.

Sáng sớm đã bị chú út gọi đến đây, cô ngủ còn chưa đủ, rồi còn... hình như có ai đó đang chửi cô ấy, lỗ tai ngứa ngứa.

"Mà chú út đi đâu rồi? Tự nhiên bảo mình ngồi trong văn phòng đợi, rồi chạy đâu mất tiu. Đã chờ hơn nửa tiếng rồi, nếu giờ này ở nhà thì mình đã ngủ được hơn ba giấc."

Cô chấp nhận rời xa Vương Du một ngày để về nhà thăm ba mẹ, để ba mẹ thấy mình cho an tâm, tại sao lại phải phí thời gian ở nơi này? (Đúng là vô tâm, mấy ngày trước là ai ngày nào cũng chạy tới đây???)

Lôi cái điện thoại ra, Vĩnh Hy ngồi ngắm hình của Vương Du. Lần này có thông minh hơn lần trước, lúc trở về MS, cô còn có đem theo cái điện thoại của mình ở thế giới kia.

Hơn nữa, đêm hôm qua, cô đã suy nghĩ rất thấu đáo và sâu rộng, vất vả lắm mới canh được lúc Vương Du đang ngủ mà mò vào phòng anh, chụp một tấm khuôn mặt anh lúc đã cắt tóc gọn gàng để làm của riêng mà ngắm.

Vương Du mà biết cô đã chụp lại khuôn mặt lúc ngủ của anh, chắc chắn sẽ cầm cái điện thoại của cô mà bẻ nó gãy làm đôi. Chính vì vậy, mà trước lúc đi, cô còn chu đáo lưu thêm một bản vào trong laptop của mình, còn cài làm hình nền nữa.

Lúc này Vĩnh Hy mới nhận thức được, hình như mình hơi giống biến thái rồi. Nhưng mà không sao, vì người đó cũng biến thái không kém cô, nên cô có làm gì với anh cũng không thành vấn đề.

Chán nản, cô nằm bò ra ghế, ngón tay trượt trên màn hình, khuôn mặt lúc ngủ của anh hiện ra với mọi góc độ, mà ngặt nỗi góc nào cũng đẹp trai tới mức khó tả.

Búng tay một cái, ly trà lơ lửng lơ lửng tiến lại gần cô, hớp một ngụm trà nóng, cô thở mạnh một cái. Trong đầu cô lại nghĩ đến bộ ấm tách cô và anh cùng mua đem về, lần sau khi đến đó, nhất định cô phải cuỗm một cái đem về nhà làm kỉ niệm, để phòng hờ sau này khi mà hai người giận dỗi cãi nhau, Vương Du lại đem cả bộ ấm tách kỉ niệm đó quẳng xuống đất vỡ tan.

Vĩnh Hy cảm thấy mình thật không ổn rồi. Chỉ mới xa nhau có vài giờ mà cô lại nhớ nhung anh đến mức này, thấy cái gì cũng suy nghĩ đến anh.

Lúc này, cô cảm thấy làm cái gì cũng chán, cái gì cũng trống rỗng, chỉ có những khi ở bên cạnh Vương Du, thì những việc dù khiến cô cảm thấy chán nản nhất cũng trở thành việc vui nhất. Chẳng hiểu 18 năm qua cô sống trên đời đã làm gì để mua vui cho bản thân nhỉ? Bây giờ Vĩnh Hy lại cảm thấy mình chẳng muốn làm gì.

Cánh cửa phòng cuối cùng cũng mở, nhưng người đến gặp cô không phải là Tuệ Phong, mà là anh Mã Hạo.

"Đi theo anh một chút."

Nhìn mặt anh ấy có vẻ như có chuyện gì đó rất nghiêm trọng đang xảy ra.

Vĩnh Hy buông ly trà xuống, lật đật đuổi theo anh.

Mã Hạo đưa cô đến một căn phòng nằm sâu trong trụ sở... trên tường trước cửa có treo một tấm bảng đề là phòng họp.

Đột nhiên Vĩnh Hy cảm thấy lạnh sống lưng. Một áp lực mơ hồ đè lên vai cô.

"Tại sao lại đưa em đến chỗ này?"

Mã Hạo thở dài: "Xin lỗi vì đã lôi em vào chuyện này, nhưng tụi anh cần em giúp đỡ một chút."

Vĩnh Hy không suy nghĩ nhiều, gật đầu: "Vâng, giúp được thì em sẽ giúp, nhưng em phải làm cái gì?"

"Ừ thì, em khẳng định với bọn họ, sự tồn tại của thế giới kia hoàn toàn là sự thật."

"Ý anh là... thế giới kia?"

Mã Hạo gật đầu "Tình hình hiện tại rất khó khăn, ngay lúc tụi anh vừa thành công tìm ra nền tảng thì bọn họ lại ngưng không muốn cung cấp tiền đầu tư nữa. Tuệ Phong phải mở ra cuộc họp để thuyết phục bọn họ. Cho nên tụi anh cần em để khẳng định sự tồn tại của thế giới kia là có thật, cũng như chứng minh giả thuyết mà tụi anh đưa ra là chính xác."

Vĩnh Hy gật đầu: "Được thôi, việc này em có thể giúp. Nhưng thuyết phục được mấy người kia hay không thì em không chắc chắn."

Mã Hạo cười nụ cười gượng gạo: "Cảm ơn em, chuẩn bị tinh thần chưa, chúng ta vào trong thôi."

Hai người rón rén đi vào phòng bằng cửa sau. Vừa bước vào trong, Vĩnh Hy đã nghe thấy một giọng nói vô cùng chói tai.

"Vớ vẩn, thứ nghiên cứu đó của cậu không có lợi ích gì cả, tại sao tôi phải chi ra một số tiền lớn cho các cậu nghiên cứu những thứ không ra gì."

Một người phụ nữ với khuôn mặt nghiêm nghị dùng chất giọng đanh đá nói.

Tuệ Phong cau mày: "Xin bà đừng nói như vậy, nghiên cứu của chúng tôi không phải là thứ vớ vẩn không ra gì, mọi người đều đã dành hết tâm huyết cho nó."

"Tâm huyết cái gì, dù cho nghiên cứu này có thành công thì nó sẽ giúp ích gì được cho thế giới này? Các người chẳng qua chỉ là những nhà khoa học trẻ, vẫn còn ương bướng và ích kỉ chưa hiểu rõ tình hình hiện tại, cũng không thể nhìn thấu tương lai. Chỉ biết nghĩ cho bản thân, phải bỏ ra một số tiền lớn dành cho những việc chỉ để thõa mãn bản thân mình, đó đúng là quá ích kỉ."

Vĩnh Hy lập tức lên tiếng: "Không phải là không có ích đâu, nếu bà một lần đến được thế giới đó, bà sẽ thấy được sự phát triển của thế giới đó hoàn toàn vươn xa so với thế giới của chúng ta. Thế giới bọn họ đã phát minh ra được rất nhiều công cụ mà thế giới của chúng ta vẫn chưa có. Nếu có thể thành công đến đó, trau dồi thêm kiến thức từ nơi đó, chúng ta càng có thể phát triển hơn nữa."

Thay vì nói tiếp vấn đề ban nãy, bà cô lại hỏi với giọng mỉa mai "Cô là ai?"

"Tôi là người đã đích thân đến thế giới đó, quan sát con người cùng với sự phát triển của họ. Có thể nói, chúng ta hoàn toàn không thể sánh bằng."

"Đó chẳng qua chỉ là lời nói của cô, không phải là bằng chứng, các người cái gì mà nói chẳng được."

"Nếu bà cứ một mực phủ định như vậy thì ở đây, bà mới chính là người cứng đầu bướng bỉnh. Vì bảo vệ tự tôn và bản thân mình mà trở nên bảo thủ, bà sao lại bác bỏ hết những ý tưởng của người khác chứ."

"Cô... chỉ là một con nhóc vắt mũi chưa sạch, muốn lớn tiếng cái gì ở đây?"

Nhìn thấy tình hình càng ngày càng căng thẳng, Tuệ Phong cất lời: "Hai người dừng lại đi, đây không phải là khu chợ để cãi nhau."

Vĩnh Hy im lặng ngồi xuống ghế.

"Nếu chúng tôi có thể thuyết phục các người tin vào lời cô ấy nói, thì các người sẽ tiếp tục đầu tư cho dự án của chúng tôi?"

Mọi người xì xầm bàn tán: "Được, thử cũng không mất gì."

Tuệ Phong nhìn về phía Vĩnh Hy.

Cô siết chặt sợi dây chuyền trong tay, cuối cùng bặm môi đưa nó cho anh.

Tuệ Phong nhìn cô với ánh mắt cảm kích. Nhưng tâm trạng Vĩnh Hy thì vô cùng tệ.

Nói gì thì nói, Vĩnh Hy cảm thấy, viên đá cùng với bí mật giữa hai thế giới này chính là mối liên kết đặc biệt giữa cô và Vương Du, nhưng bây giờ đã có quá nhiều người biết đến nó, sau này cũng sẽ có thật nhiều pháp sư đến thế giới đó, như vậy, cái đặc biệt của cô sẽ không còn đặc biệt nữa. Cô mơ hồ cảm thấy mất mát, trong lòng cũng nặng nề hơn. Cô biết cô rất ích kỉ.

Sau khi nghe Tuệ Phong hướng dẫn cách sử dụng, người được cử đến thế giới đó là một người đàn ông. Anh ta cầm chặt viên đá trên tay, tỏ vẻ đề phòng, sau cùng đi theo ánh sáng màu vàng rồi biến mất.

Mọi người ai nấy đều ngạc nhiên, kể cả bà cô ban nãy cũng không giấu nổi kích động.

Vĩnh Hy càng ngày càng cảm thấy khó chịu, cuối cùng xoay người rời đi. Cô cần phải thanh tĩnh đầu óc một chút, nếu không thì những suy nghĩ ích kỉ kia cứ xoay vòng trong đầu cô.

Vĩnh Hy đi vào phòng làm việc, ngồi xuống ghế sô pha nhìn ra cửa sổ thở dài, dù đang là buổi sáng nhưng bên ngoài lại vô cùng u tối, bởi lẽ tất cả ánh nắng đều bị tán cây chặn mất... thật chẳng khác trong lòng cô lúc này là bao.

Đột nhiên có tiếng đồ bị rơi, Vĩnh Hy giật mình nhìn về phía căn phòng chứa đồ. Âm thanh phát ra từ đó.

Cánh cửa bật mở, Vĩnh Hy theo phản xạ lập tức chui xuống gầm bàn để rình.

Người đó đeo khẩu trang bịt kín mặt, nhìn rất đáng nghi, trên tay còn cầm theo một vài quyển sổ.

Nếu cô nhớ không lầm, thì đó là ghi chép của Tuệ Phong về dự án của anh. Để tránh lẫn lộn với những tư liệu khác, mà Tuệ Phong đặc biệt chuẩn bị một thùng tập với bìa ngoài y hệt nhau để dùng trong việc ghi chép cho dự án, cô không thể lầm được.

Vĩnh Hy thả một con bướm theo dõi đi theo người đó, còn mình chạy đi báo với Tuệ Phong.

Mọi người trong lúc chờ người kia ra về, tạm dừng cuộc họp một chút, ai về phòng người nấy nghỉ ngơi, chuẩn bị một lát nữa lại tiếp tục dùng khả năng ăn nói biện luận cho ý kiến của bản thân.

Vĩnh Hy kéo Tuệ Phong vào góc khuất trong hành lang, thở không ra hơi: "Chú... chú... h-hồi nãy, con... con thấy..."

"Thở đều rồi nói, như vậy không tốt cho tim mạch."

Vĩnh Hy nuốt nước bọt, tiếp tục thở dốc: "Ban nãy con thấy... có... có người lấy cuốn sổ ghi chép... chép của chú."

Hàng chân mày của Tuệ Phong khẽ cau vào nhau: "Ai, khi nào?"

"Ban nãy con vào phòng làm việc ngồi chờ, thấy có người đeo khẩu trang che mặt cầm trên tay mấy cuốn sổ của chú, đã thả bướm theo dõi lên người người đó rồi, chú cứ yên tâm."

"Mau đuổi theo."

Vĩnh Hy gật đầu, cẩn thận cảm nhận vị trí của con bướm rồi chạy đến đó. Ngay lập tức, Tuệ Phong xuất hiện bên cạnh cô.

"Phía sau cánh cửa này."

Tuệ Phong đen mặt, hơn ai hết, anh hiểu rõ... hai người chỉ có dịch chuyển từ khu A sang khu B viện nghiên cứu, nói cách khác, người lấy trộm cuốn sổ ghi chép của anh, là người trong viện.

Mà căn phòng kia, không phải của ai khác ngoài bà cô già khó tính kia.

~~~ Chương sau ~~~

"Chúng tôi tạm thời sẽ giữ viên đá này của cô."

"Không được, mấy người không có quyền chiếm dụng đồ vật của người khác."

"Nếu không đưa viên đá này cho chúng tôi thì chúng tôi không tiếp tục đầu tư nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia