ZingTruyen.Asia

Stand By Me My Devil Don T Go Phan 2

Trước cái nhìn đầy mong chờ đó, Vương Du buông tay cô, cười nhạt nói:

"Cũng không đến nỗi tệ."

Vĩnh Hy toe toét: "Thật sao, thật sao??"

Vương Du không thèm trả lời mấy câu hỏi thừa thãi, mà xoay người bước đi, không quên ra lệnh cho cô: "Dọn thức ăn qua bàn."

Trong tâm trạng vui vẻ hào hứng, Vĩnh Hy vui vẻ nghe lời anh, không phát hiện ra anh lại đang cười thầm.

Vĩnh Hy chỉ biết chiên trứng, nấu cơm và nấu một nồi nước lã cho thêm muối và bột nêm... cho nên bữa cơm nhanh chóng trôi qua.

Vương Du nhíu mày nhìn phần cơm ăn chưa bao nhiêu đã hết của mình, cả người tựa ra phía sau, một lần nữa ra lệnh cho Vĩnh Hy: "Cô dọn dẹp đi rồi chúng ta đến chỗ của Gia Long. Tôi vẫn chưa no."

Đương nhiên bản thân Vĩnh Hy cũng chưa cảm thấy ăn đủ.

Định nghĩa dọn dẹp của Vĩnh Hy chính là bỏ hết tất cả các chén dĩa bẩn vào bồn rửa rồi xả nước rửa tay, xong xuôi đâu đó, cô quay sang cười với Vương Du "Đi thôi."

Có một luồng gió lạnh thổi qua... Vương Du mặt mày đen xì nhìn cô.

Vĩnh Hy biết anh tại sao lại nhìn mình, sau đó thì giả vờ như không biết, đi lướt qua anh chạy lên phòng ngủ thay quần áo.

Vương Du lắc đầu, xắn tay áo tiến đến bồn rửa.

Sau khi Vĩnh Hy thay xong quần áo, thì Vương Du cũng rửa xong chén dĩa.

Hai người lên xe đến nhà hàng của Gia Long.

Ngồi trong nhà hàng nhìn thấy chiếc xe của Vương Du chạy ngang qua, Gia Long hớn hở chạy về phía bãi giữ xe, để lại Văn Kiệt mặt mày đen thui khi người trước mặt đột nhiên bỏ đi mất.

Nhìn thấy Vĩnh Hy bước xuống từ xe Vương Du, Gia Long liền cười toe toét, người này trên môi dường như không bao giờ có nỗi buồn, bất kể thứ gì đơn giản nhất cũng khiến anh cười thật tươi.

Vương Du bước xuống, dáng người cao lớn cùng với khuôn mặt đẹp trai thoắt ẩn thoắt hiện sau mái tóc dài.

Gia Long túm lấy Vĩnh Hy, nói nhỏ với cô "Lần trước Vương Du có nói khi nào đem cô trở về được thế giới này sẽ đưa cô đến chơi với tôi. Không ngờ tốn nhiều thời gian như vậy."

Vĩnh Hy ngẫm nghĩ một chút, thì ra lý do anh đưa cô đến đây ngày hôm nay là vì đã hẹn trước với Gia Long. Không biết sao lại cảm thấy anh thật là trẻ con... có chút háu thắng.

Nhìn về phía Vương Du, Vĩnh Hy nở một nụ cười.

Gia Long kéo hai người vào trong nhà hàng: "Đến đây rồi thì cùng dùng bữa với tôi và Văn Kiệt đi."

Bốn người bọn họ ngồi trong một bàn ở góc khuất.

Giống như những người bạn lâu ngày mới gặp lại, Vĩnh Hy và Gia Long luôn miệng nói chuyện, chỉ có Vương Du và Văn Kiệt là ở bên cạnh im lặng ăn.

"À đúng rồi, em định ở lại đây đến khi nào?"

"Chuyện này... em cũng không biết nữa." Anh sao lại động vào ngay nỗi đau của em!! "Em ở đây được bao lâu, tất cả phụ thuộc vào ước muốn của viên đá."

"Thật buồn nếu em phải trở về MS sớm."

Vĩnh Hy cười cười: "Nếu em ở đây quá lâu, gia đình em sẽ rất lo lắng."

Tay cầm nĩa của Vương Du ngừng lại khi nghe cô nói câu này.

Anh đột nhiên quay sang nhìn cô, ánh mắt chứa đầy những suy nghĩ mà cô không hiểu được.

Vĩnh Hy lại cười cười: "Có chuyện gì sao?"

Lúc này bản thân Vương Du cũng nhận ra mình đang hành động kì quái, anh cúi đầu tiếp tục ăn, tỏ vẻ không có gì: "Ừ, thức ăn ở đây ngon hơn cái trứng khét của cô gấp mấy lần."

Vĩnh Hy bùng nổ, chỉ muốn lật tấm trải bàn ra quấn quấn quấn năm vòng quanh khuôn mặt đáng ghét đến không thể ghét được kia.

Gia Long cười rộ lên.

Bốn người vừa ăn vừa cười nói, suốt một buổi tối.

Vĩnh Hy và Gia Long một bên cười nói vui vẻ, Vương Du thâm trầm tựa người vào xe, hai tay cho vào túi quần nhìn chằm chằm cô.

Câu nói ban nãy của Vĩnh Hy lúc ở trong nhà hàng khiến anh nhận ra... việc Vĩnh Hy không chỉ của riêng mình, khiến anh cảm thấy rất khó chịu, cô còn là của gia đình cô, còn là người của thế giới kia, chứ không phải của riêng anh, anh không thể giữ cô luôn ở bên cạnh mình được. Nghĩ đến việc Vĩnh Hy lựa chọn những thứ kia chứ không phải anh, vết nhăn ngay ấn đường càng rõ rệt hơn.

Khó chịu...

Tại sao lại khó chịu đến vậy.

Vương Du cáu gắt: "Không đùa nữa, mau về thôi."

Vĩnh Hy vẫn còn cười rất tươi sau câu nói đùa của Gia Long, gật gật: "Được được, đến ngay."

Gia Long vẫy vẫy tay: "Tạm biệt hai người, ngủ ngon!!"

Vĩnh Hy vẫy vẫy tay: "Tạm biệt hai anh, điều độ thôi nhé!!"

Mặt Gia Long đỏ lên, còn Văn Kiệt từ đầu đến cuối chỉ treo đó một cái mặt than.

"Chúng ta về nhà thôi." Gia Long quay sang ôm ngang tay Văn Kiệt, vẫn trưng ra đó nụ cười hớn hở.

Văn Kiệt không nói, chỉ nhìn theo chiếc xe của Vương Du rời đi, sau đó khoác vai Gia Long xoay người, lẩm bẩm: "Tâm trạng của Vương Du lại thay đổi rồi..."

Gia Long cảm thấy anh vừa nói cái gì đó, nhưng nghe không rõ nên hỏi lại: "Sao cơ?"

"Không có gì, nhưng mà chuyện Vĩnh Hy dặn dò, anh không làm được đâu."

Hiểu được ý tứ trong câu nói của Văn Kiệt, Gia Long lại đỏ mặt.

...

Vương Du và Vĩnh Hy sau khi về đến nhà thì đồng hồ đã chỉ 11 giờ tối.

Vươn vai một cái, Vĩnh Hy cảm thấy ngày hôm nay thật là dài, giống như giấc mơ vậy.

Nhìn Vương Du bên cạnh đang cởi bỏ áo khoác ngoài treo lên móc, cô có cảm giác như hai người là vợ chồng mới cưới... à thôi, tốt nhất là không nên ảo tưởng quá...

Vương Du tiến thẳng đến thả mình xuống sô pha, thở dài một hơi, hướng về phía Vĩnh Hy ngoắc ngoắc tay ra hiệu cô lại gần mình.

"Có chuyện gì sao??" đứng ngay trước mặt Vương Du, cô nhìn anh với ánh mắt lo lắng.

Ban nãy vẫn còn rất tốt, tại sao bâu giờ anh lại thở dài rồi?

Đột ngột vương tay ra, Vương Du chộp lấy chính xác cổ tay của Vĩnh Hy, kéo cô về phía mình.

Vĩnh Hy quỳ gối trên ghế, hai tay bám lấy vai Vương Du, mặt áp sát anh, bị hơi thở cùng ánh mắt của anh làm cho đỏ mặt...

Ánh mắt màu xanh lục của Vương Du rơi lên cái cổ vốn màu trắng nay ửng đỏ của Vĩnh Hy.

Không nói không rằng, anh cúi xuống.

Vĩnh Hy run nhẹ một cái. Rõ ràng bị anh cắn rất thường xuyên, nhưng cảm giác vẫn rạo rực như lần đầu tiên cảm nhận.

Hai tay vô thức bấu chặt lấy vai áo của Vương Du.

Anh kết thúc việc uống máu, bằng một cái hôn nhẹ nơi vừa bị cắn.

Mái tóc dài của anh chạm vào nhồn nhột, lại khiến Vĩnh Hy cảm thấy chân thực hơn bao giờ hết.

Việc hai người đang ở bên nhau như bây giờ... không phải là mơ.

Vương Du ngước nhìn Vĩnh Hy, tóc mái chạy sang hai bên, để lộ khuôn mặt đẹp trai quyến rũ, ánh mắt của anh nhìn cô chằm chằm như có nam châm, kéo ánh mắt cô dính chặt vào anh.

Bàn tay của Vương Du lần mò ra sau gáy cô, kéo cô sát thêm một chút.

Môi hai người chỉ còn cách nhau có 1cm. Cả khuôn mặt cô đỏ rần rần, Vương Du lại định hôn cô sao?? Không phải lại là mơ chứ??

A... ngoài mặt thì nhăn nhó vì ngượng, nhưng thật ra trong thâm tâm đang mong chờ muốn chết!!

Vĩnh Hy nhắm tịt mắt, khuôn mặt thành ra nhăn nhó rất buồn cười.

Ánh mắt của Vương Du đáp lại đôi môi đang mím chặt của cô, trên môi anh nở nụ cười nhàn nhạt.

Không tiến gần lại, cũng không buông cô ra, tư thế vẫn cứ giữ như vậy, thật lâu. Biểu cảm khuôn mặt Vĩnh Hy lúc này rất đáng để nhìn, thuộc kiểu biểu cảm nhìn mãi không thấy chán.

Cuối cùng nhịn không được, Vương Du đành phải phì cười.

Vĩnh Hy nghe thấy tiếng cười, biết là mình đang bị lấy ra làm trò cười, tức tối nhảy dựng lên.

Sự cử động đột ngột của cô làm cho Vương Du không kịp đoán trước, bàn tay không dùng lực của anh đặt ngay cổ cô bị hất ra.

Vĩnh Hy đứng dậy, lừ mắt nhìn anh, hậm hực: "Đáng ghét."

Vương Du vẫn ngồi trên ghế, cười cười vui vẻ.

Vì quá ngượng mà cô không để ý đến việc, lần đầu tiên ở trước mặt cô Vương Du cười vui vẻ thoải mái đến vậy, mà nguyên nhân nụ cười đó là do cô. Nếu nhận ra điều đó, chắc Vĩnh Hy sẽ cười ngốc cả ngày.

Vương Du đứng dậy khỏi ghế: "Trễ rồi, đi ngủ thôi."

Dù đang tức giận, nhưng Vĩnh Hy vẫn ngoan ngoãn nghe lời anh, lẽo đẽo theo sau anh bước lên tầng.

Phòng của Vĩnh Hy bên phải cầu thang, phòng của Vương Du nằm ở bên trái cầu thang. Dù rằng muốn ở bên cạnh anh thêm một chút, nhưng đành phải tạm biệt tại đây vậy. Dù gì cũng chỉ xa nhau có một đêm... gez... một đêm cũng không muốn phải xa rời.

Vĩnh Hy theo thói quen len lén liếc nhìn Vương Du, sau đó nhịn không được mà nhìn chằm chằm anh. Con người này sao lại có sức hút như vậy đối với cô, nhìn mãi không chán, ở bên cạnh cũng chẳng thấy chán.

Thấy cô rẽ phải, Vương Du ngừng bước, xoay người nhìn theo cô: "Đi đâu vậy?"

Vĩnh Hy nghe thấy câu hỏi của anh, cũng xoay người, thấy ánh nhìn của anh dành cho mình, không biết sao cô lại thấy nó nóng rực, gò má cô lại đỏ lên: "V-về phòng."

"Đem gối sang phòng tôi ngủ."

Vương Du quăng ra câu lệnh như vậy rồi xoay người bước đi, để lại Vĩnh Hy ngây ra đó, rồi như một cái máy về phòng mình lấy theo cái gối.

Dù không hiểu mục đích của anh khi bảo cô làm vậy là gì, nhưng tuyệt đối tuân theo mọi câu nói của anh đã trở thành hành động vô thức của cô.

Sau khi Vĩnh Hy ôm theo cái gối của mình qua phòng anh, Vương Du đang ngồi trên bàn làm việc, ngón tay nhanh nhẹn lướt trên bàn phìm, khuôn mặt lạnh lùng nhìn chăm chăm màn hình máy tính.

Nói thật, cô nhìn thấy mái tóc dài của anh rất vướng, Vương Du chưa bao giờ thấy khó chịu vì nó sao?? Nó không chắn tầm nhìn của anh?

Quẳng cái gối lên giường, Vĩnh Hy tìm sợi dây thun rồi tiến lại gần Vương Du, nhỏ giọng hỏi: "Tóc mái anh trông có vẻ vướng víu quá, để tôi giúp anh cột nó lên. Nhé?"

Vương Du không nói chỉ gật đầu. Vĩnh Hy hiểu như vậy là ngầm đồng ý, nên rón rén tiến về sau lưng anh, ngón tay thon dài chạm vào mái tóc mềm mại của Vương Du, cảm giác quả thật rất mềm, thế là cô cứ đứng đó vuốt vuốt thay vì cột nó lên!!!

Ngón tay khẽ cào cào vào da đầu Vương Du khiến anh cảm thấy khá là thoải mái, việc này không tệ, sau này sẽ thường xuyên nhờ Vĩnh Hy cột tóc cho mình.

Tóc mái được buộc lên, khuôn mặt đẹp trai của anh hiện ra. Vĩnh Hy đi sang ngồi trên giường, ôm gối chăm chú quan sát anh với vẻ mặt thích thú, giống như đang xem một bộ phim truyền hình rất hấp dẫn.

Vương Du cảm thấy mình bị nhìn, chịu không nổi cuối cùng lại nhăn nhó nhìn sang phía Vĩnh Hy: "Nếu cô còn tiếp tục nhìn, tôi sẽ không thể tập trung, đã nói rồi mà."

Vĩnh Hy cười ngốc: "Anh cứ mặc kệ tôi đi."

"Đúng là không nên nói chuyện với người ngốc nghếch."

Vĩnh Hy bĩu môi xì một tiếng rồi nằm lên giường: "Vậy thì tôi ngủ trước đây, ngủ ngon."

Vương Du chẳng ừ cũng chẳng hử, trong căn phòng yên tĩnh vang lên đều đều tiếng đánh máy.

Vĩnh Hy nằm trên chiếc giường mềm mại êm ái của Vương Du, chìm trong mùi hương của anh, cô nhanh chóng rơi vào giấc ngủ.

Không biết bao lâu sau đó, trong lúc mơ hồ, cô cảm thấy phần nệm sau lưng mình lún xuông, một vòng tay mạnh mẽ đem cô ôm vào lòng.

Mùi của Vương Du càng đậm hơn bao giờ hết, Vĩnh Hy vô thức rúc người vào người đang ôm cô.

Cảm nhận rõ ràng vòng tay ấm áp kia bao phủ mình cả đêm, ngày hôm đó, Vĩnh Hy mơ thấy một giấc mơ rất ngọt ngào.

Sáng hôm sau, Vĩnh Hy bị tiếng động làm cho thức dậy, cô mơ màng nhìn phần giường trống không bên cạnh. Trong vô thức đưa mắt về phía bàn làm việc của Vương Du, cô cũng không nhìn thấy anh. Một tay chống xuống giường ngồi dậy, một tay dụi dụi mắt, Vĩnh Hy ngáp một cái rồi bước xuống giường, nhỏ tiếng gọi tên anh: "Vương Du, anh đang ở đâu?"

Không một tiếng đáp lại.

Cô mò xuống nhà bếp, mọi người vẫn như cũ náo nhiệt nấu nướng. Bác Hảo nhìn thấy Vĩnh Hy lập tức mỉm cười: "Vĩnh Hy, lâu rồi không gặp con."

"Chào bác."

Bác Hảo rửa sạch tay rồi quay sang cô: "Muốn nói chuyện với bác một chút không?"

Vĩnh Hy gật đầu: "Đương nhiên ạ."

Hai người đứng bên cạnh cửa sổ lớn tràn ngập ánh nắng, bác Hảo cười hiền nhìn Vĩnh Hy: "Nghĩ là nói ra điều này sẽ khiến con thấy rất vui, nên bác mới tiết lộ."

"Chuyện gì ạ?" càng lúc Vĩnh Hy càng cảm thấy tò mò.

"Khoảng thời gian trước, khi mà con không còn ở đây nữa, Vương Du nó bảo bác không cần phải đến nữa, bữa sáng đều là do nó tự chuẩn bị qua loa. Đêm hôm qua nó lại liên lạc với bác bảo rằng sáng hôm nay hãy đến nấu ăn, còn cẩn thận dặn dò bác tham khảo mấy cái thực đơn dinh dưỡng nữa, bác cũng ngờ ngợ rồi, không ngờ lúc đến đây lại thấy con thực sự đang ở đây. Con thấy đó, bác đã nói mà, Vương Du rất quan tâm con."

Trong lòng Vĩnh Hy dâng lên một cái xúc ngọt ngào, tim như bị lông vũ quét qua. Trên môi lại nở nụ cười ngốc.

Nếu bị Vương Du nhìn thấy khi cô cười như thế này, chắc chắn anh ta sẽ lại trêu chọc cô.

Kìm nén lại khuôn mặt ngốc nghếch của mình lúc này, Vĩnh Hy nói: "Cảm ơn bác đã nói cho con biết điều này... thật sự rất cảm ơn."

Bác Hảo xoa xoa đầu cô: "Ừ, con rất giống đứa con gái của bác, nên nói thật là bác rất quý con."

"Con cũng vô cùng vô cùng quý bác!!!"

"Hãy tự tin thể hiện tình cảm của mình như vậy."

Xoa xoa đầu cô, bác Hảo rời đi.

Cô biết, ý tứ của bác Hảo là khuyên cô nên chân thành với tình cảm của mình khi đối mặt Vương Du.

Cô lại không nhịn được mà cười ngu ngơ.

Xoay người trở về phòng ngủ, Vĩnh Hy thấy Vương Du đang nằm trên giường, quần áo trên người có chút xộc xệch, khuôn mặt lộ vẻ mệt mỏi.

Vĩnh Hy lo lắng chạy lại gần, đưa tay lay lay Vương Du: "Vương Du, anh sao thế? Bị thương hả?"

Vương Du mở mắt, trở mình một cái, đầu gác lên đùi Vĩnh Hy: "Ngồi yên."

Khỏi phải nói, lúc này mặt của Vĩnh Hy đỏ ửng hết cả lên.

Bàn tay cô chạm vào mái tóc anh, khe khẽ vuốt vuốt.

Cảm giác không tồi, Vương Du để mặc cô làm gì thì làm. Không nhận sự bài xích từ anh, Vĩnh Hy tiếp tục vuốt mái tóc mềm mại thoang thoảng mùi hương nam tính, cô dịu giọng hỏi: "Có chuyện gì đã xảy ra sao?"

Vòng tay ôm ngang eo cô, anh đáp lời "Một chút."

Vĩnh Hy cảm thấy hình như Vương Du không mấy hứng thú kể cô nghe chuyện này "Chuyện đó... tôi không nên biết sao?"

"Cô thông minh hơn một chút rồi." Giọng của anh giống như đang cười. Vĩnh Hy mơ hồ cảm thấy Vương Du đang dụi dụi mặt vào người cô.

Rõ ràng câu nói này là đang khen ngợi, nhưng sao cô chỉ nghe ra trêu chọc.

Ngẫm nghĩ, cô vuốt vuốt tóc anh: "Ngày mai tôi quay trở về MS vài ngày."

~~~ Chương sau ~~~

"Cô nên theo bác Hảo học hỏi cách nấu nướng."

Vĩnh Hy trừng mắt: "Khả năng nấu nướng của tôi không đến lượt anh quản!! Cả đời này tôi không nấu ăn được cũng không liên quan đến anh!!"

"Tôi không muốn sáng nào cũng có một tốp người xuất hiện trong nhà mình, sau này người nấu ăn nên là cô."


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia