ZingTruyen.Asia

Stand By Me My Devil Don T Go Phan 2

"Thật ra... ngay từ lần đầu tiên gặp cậu, mình đã cảm thấy cậu rất đáng yêu rồi. Cậu còn vì bạn bè mà xả thân vì nghĩa, mình cảm thấy cậu rất tốt... cho nên, mình thích cậu, chỉ cần cậu không ghét mình, mình sẽ không bao giờ giận cậu."

~~~

Chưa có buồn ngủ, cô không biết làm gì ngoài nằm đó nhìn anh. Nhưng đã nhìn anh liền muốn nói chuyện với anh. Cô biết là anh không muốn bị làm phiền khi đang đọc văn kiện, nhưng giọng cô cất lên khi nào, bản thân cô cũng không biết, chỉ biết là khi tự mình nghe thấy giọng mình, thì mọi thứ đã vượt tầm kiểm soát: "Vương Du."

Không dời mắt ra khỏi tờ giấy đang cầm trên tay, anh nói khẽ: "Gì?"

"Chắc là anh không muốn người khác nói chuyện với mình khi mình đang làm việc đâu nhỉ."

"Biết rồi thì im lặng đi."

"..."

Dù đã biết chỉ cần nói ra sẽ chuốc lấy tổn thương, nhưng vẫn cứ thích lại gần con nhím đầy gai để mình bị đau.

Cô xoay lưng về phía anh, lấy chăn đắp luôn cái đầu nhắm mắt ngủ.

Mùi hương cơ thể Vương Du cứ lởn vởn quanh cánh mũi, khiến cô thấy thật bình yên. Không buồn ngủ cũng sớm trở thành muốn ngủ. Cô không sớm không muộn chìm vào giấc mơ.

...

Sáng hôm sau, cô bị đánh thức bởi tiếng chuông báo thức... kì lạ... đây đâu phải tiếng chuông của cô... chắc chỉ là ảo giác thôi.

Nghĩ vậy, cô tiếp tục vùi mặt vào gối ôm tiếp tục ngủ. Nhưng mà... gối ôm của cô hôm nay sao lại có mùi của Vương Du, hơn nũa, gối ôm còn cao hơn cô... còn ấm ấm nữa.

Giật mình mở mắt, hình ảnh đầu tiên cô nhìn thấy là một cái áo thun màu đen, sau khi ngẩn đầu nhìn mới phát hiện mình đang ôm chặt Vương Du...

RIP.

Thấy anh đang nhìn mình, cô hoảng hốt nhắm tịt mắt, nhắm rồi lại không dám mở ra, tay chân cũng không dám nhúc nhích, thành ra cứ nằm đó ôm chặt lấy người ta. Nhưng mà... điều khiến cho cô hốt hoảng hơn cả là... ngoài việc cô ôm anh, thì anh cũng đang ôm cô.

Sau năm phút phát hoảng trong lòng, cuối cùng Vĩnh Hy lần thứ hai mở mắt.

Nụ cười trên môi cô vừa nhìn đã thấy 50% giả tạo, 50% cầu hòa: "Haha... Vương Du đẹp trai, chào buổi sáng."

"Ừm." Cô không ngờ anh lại bình tĩnh đáp lời cô như vậy. Nhưng không những không thể khiến cô an tâm, thái độ kiểu này của anh càng khiến cô hoảng sợ. Không phải người ta thường nói trước khi bão đến biển thường lặng im sao, cái này có phải là đang dự báo trước một cơn bão hay không?

Vĩnh Hy run run, bỏ cái chân đang gác ngang người anh xuống, nuốt nước bọt: "Tôi... thành thật xin lỗi, không biết vì sao lại ôm anh... không biết vì sao lại nhầm anh thành gối ôm của tôi... t-tôi..."

"Buổi sáng bọn họ lẻn vào đây, kéo cô vào người tôi để chụp hình." Vương Du nhàn nhạt cất giọng.

"Hả? Họ lẻn vào đây?"

"Ừ."

"A-Anh biết họ có vào??"

"Tôi biết."

"Vậy sao vẫn để yên cho họ làm??"

"Thú thật, tôi không có sức đề kháng với gia đình. Không muốn làm cho họ phật ý. Họ muốn như thế nào, tôi sẽ làm như thế đó."

Mắt Vĩnh Hy phút chốc thấy cay cay. Cô bị anh làm cho cảm động. Hôm trước là cô đã trách nhầm anh rồi. Cô còn cho rằng anh không biết tôn trọng gia đình, còn lớn tiếng mắng anh trước mặt ba mẹ anh. Thật ra anh chỉ là xấu hổ khi phải thể hiện ra ngoài tình cảm của mình. Xem như cô sai rồi.

"Chuyện tối hôm qua mắng anh như vậy... tôi xin lỗi. Chẳng qua là vì... ba mẹ tôi vừa mất. Tôi ghét những người không biết quý trọng gia đình."

Cánh tay vòng quanh người cô đột nhiên hơi siết lại, kéo cô vào trong lòng anh, bàn tay to lớn khẽ khẽ vuốt vuốt đầu cô, giống như khen ngợi con mèo ngoan ngoãn.

"Đừng làm vẻ mặt đó... tôi sẽ không biết phải làm sao."

Vĩnh Hy cảm động, hiếm khi anh đối xử dịu dàng với cô như vậy, nên cô lại làm nũng.

Cô dụi dụi đầu vào người anh.

Ngày trước cô vẫn thích dụi đầu vào người mẹ mình như vậy... (rồi... mẹ con zone...)

Phượng Hằng không biết từ đâu nhảy ra mở toang cửa phòng, nhìn thấy một màn hai người thân thiết nằm trên giường ôm nhau, ngay lập tức... khe khẽ đóng cửa, lùi ra sau hai bước rồi vừa chạy vừa la toáng: "Cha mẹ ơi!!! Hai người bọn họ đang tình thương quá kìa!! Mau chụp lại."

Vĩnh Hy thì đương nhiên sẽ không nghe thấy, nhưng nhất cử nhất động của Phượng Hằng đều lọt hết vào tai Vương Du.

Anh hừ khe khẽ rồi kéo Vĩnh Hy ngồi dậy: "Được rồi, chuẩn bị đi học."

Vĩnh Hy "Ừm." một tiếng, bò ra khỏi giường.

Sáng hôm đó, không biết có phải là cảm giác của Vĩnh Hy hay không, nhưng tại sao cả ba người họ lại nhìn cô với ánh mắt kì lạ như vậy.

Mơ hồ nhìn về phía Vương Du, anh không nói không rằng, ngồi vào bàn ăn.

Buổi sáng một màn ấm áp như vậy, khiến cho tâm tình của Vĩnh Hy rất tốt, cũng nhanh quên mất biểu cảm quái dị trên mặt bọn họ.

Sau khi Vĩnh Hy và Phượng Hằng quănh ba lô vào chỗ ngồi, Phượng Hằng lập tức chạy thẳng qua 10-2.

Trong khi Vĩnh Hy cũng định đuổi theo, thì bị Khánh Duy chặn lại.

Cậu cười nhìn Vĩnh Hy: "Chào buổi sáng Vĩnh Hy. Mình có cảm giác cậu luôn muốn trốn tránh mình."

Nghe xong câu này, Vĩnh Hy muốn chạy cũng không thể chạy được, đành phải ngồi xuống, cười trừ. Dù gì đi nữa, cô đến trường này là để tìm thêm thông tin về MS... vẫn cảm thấy thiết lập quan hệ với nhiều người một chút vẫn là tốt hơn.

Né tên này thì tốt, nhưng nên né một cách không công khai... để người khác nhìn ra mình đang tránh né họ... có vẻ không được lịch sự cho lắm.

"Chào buổi sáng, cậu đến lớp sớm nhỉ."

"Ừm, mình thích đi bộ mỗi sáng... sẵn đến trường sớm."

"Ồ... thế à."

"Hai người hôm qua cậu nói chuyện ở quán trà... là bạn bè của cậu hả??"

"Ừm... nhờ anh ấy mình mới xin vào làm việc ở Fly."

Khánh Duy cười tươi: "Hai người đó... đối với nhau... hình như đâu phải bạn bè bình thường, đúng không?"

Vĩnh Hy nuốt nước bọt, làm sao mà tên này nhìn ra rồi...?

Cô cười cười: "Không phải bàn bè bình thường, bọn họ là bạn thân..."

Khánh Duy không phản bác lời nói dối của cô, gật đầu, ngồi xuống bên cạnh, đặt lên bàn cô cây kẹo mút, khẽ cười: "Tặng cậu. Đang gấp phải không?? Một lát tiếp tục nói chuyện."

Vĩnh Hy ngay lập tức gật đầu: "Cảm ơn." Cảm ơn vì câu đầu tiên lẫn câu thứ hai.

Để cây kẹo ở nguyên chỗ cũ thì thật có hơi bất lịch sự, thôi thì cô cầm theo rồi chạy sang 10-2, nhưng ngay khi cô vừa bước vào, tình cảnh trước mặt lại khiến cô há hốc mồm.

Phượng Hằng đứng đó, cãi nhau với một nam sinh, bên cạnh Vỹ Lam yếu ớt muốn ngăn cản, nhưng kết quả... không mấy khả quan. Những học sinh 10-2 bu lại xung quanh xem náo nhiệt, trở thành một đám đông thích thú nhìn ngắm nhân vật chính.

Vĩnh Hy vội đi đến, lớn tiếng nói: "Hai người đang làm gì vậy?"

Vỹ Lam ngay lập tức chạy sang kéo Vĩnh Hy về phía Phượng Hằng vẫn chưa chú ý đến sự có mặt của cô.

Vĩnh Hy đặt tay lên vai Phượng Hằng: "Chuyện gì vậy?"

Phượng Hằng quay sang nhìn Vĩnh Hy: "Chị dâu, ban nãy là tên này làm đổ hộp sữa lên người em. Chỉ phải giúp em lấy lại công bằng."

Cậu bạn kia trông rất quen... chính là Khả Ngạn, em trai của Khắc Huy.

Vĩnh Hy khó xử nhìn vết sữa nhỏ xíu trên tay áo của Phượng Hằng. Chắc chắn là thằng nhóc không cố ý, có khi là đã gập đầu xin lỗi con bé mấy lần rồi, nhưng chuyện vẫn thành ra um sùm như vậy.

Khả Ngạn đưa ra khuôn mặt khổ sở: "Vĩnh Hy, mình không cố tình đâu... mình cũng đã xin lỗi rồi."

Phượng Hằng quay sang lườm cậu bạn một cái: "Vĩnh Hy cái gì? Thân thiết gì mà gọi tên chị dâu người ta??"

Khả Ngạn ngay lập tức im lặng, giống như con mèo nhỏ thu vuốt.

Vĩnh Hy thở dài: "Được rồi, chuyện này, Phượng Hằng, dù gì người ta cũng không cố tình, cũng đã xin lỗi rồi. Cậu cứ làm lớn chuyện làm gì?? Đi thôi. Đến giờ vào lớp rồi."

Phượng Hằng tức giận bỏ đi. Vĩnh Hy còn nán lại cười khổ với Khả Ngạn: "Cậu đừng để bụng, cô ấy không phải là người đanh đá như vậy đâu."

"Ừm. Không có gì. Mình không để bụng đâu." Khả Ngạn mỉm cười.

Cũng may, cậu ta không phải là người ích kỉ.

"Vậy, mình về lớp, tạm biệt."

"Ừm, tạm biệt."

Sau khi về lớp, Phượng Hằng vẫn mang theo khuôn mặt đưa đám.

Vĩnh Hy quan tâm: "Rốt cuộc cậu bị sao vậy??"

"Ba vừa mới gọi điện đến, nói là đột nhiên phải ra nước ngoài, cả mẹ cũng đi cùng, để em ở lại anh hai. Em chỉ là giận bọn họ tự quyết định mọi thứ, nên mới trút hết lên đầu cậu ta."

"Vậy bây giờ, cậu biết lỗi nằm ở mình rồi chứ?"

Phượng Hằng không nói gì mà gật đầu khe khẽ.

"Vậy... người có lỗi phải làm gì?"

"Em sẽ đi xin lỗi cậu ta."

"Ngoan." Xoa đầu Phượng Hằng, Vĩnh Hy mỉm cười.

...

Ra chơi ngày hôm đó,...

Phượng Hằng chạy sang 10-2 kéo Khả Ngạn ra chỗ vắng người, cúi đầu lí nhí:

"Chuyện... ban nãy, mình xin lỗi. Lúc đó là vì... mình đang có chút việc tức giận, nên mới trút hết lên cậu như vậy... xin lỗi nha."

"Mình thích cậu, nên không thể giận cậu được đâu."

"Mình biết rất khó để... hả?"

Phượng Hằng ngơ ngẩn ngẩn đầu, ánh mắt đầy hoảng sợ.

Khả Ngạn gãi gãi đầu cười ngố: "Thật ra... ngay từ lần đầu tiên gặp cậu, mình đã cảm thấy cậu rất đáng yêu rồi. Cậu còn vì bạn bè mà xả thân vì nghĩa, mình cảm thấy cậu rất tốt... cho nên, mình thích cậu, chỉ cần cậu không ghét mình, mình sẽ không bao giờ giận cậu."

"A..." Phượng Hằng bị dọa cho cả kinh, đứng đờ người ra đó, trong khi Vĩnh Hy đứng một bên thì há hốc mồm, trợn to mắt.

"Phượng Hằng?? Cậu sao vậy??"

Thấy người trước mặt rơi vào tình trạng đơ lâm sàn, Khả Ngạn tốt bụng huơ huơ tay trước mặt cô, thu hút sự chú ý.

"Mình... mình cần phải trấn tĩnh bản thân."

Khả Ngạn nghe câu trả lời thì hài lòng cười một cái, rồi đứng bên cạnh, kiên nhẫn ngoan ngoãn chờ cô trấn tĩnh bản thân.

Phượng Hằng có vẻ như đang vô cùng hoang mang: "Nhưng mà mình không thích cậu."

Khả Ngạn gật gật đầu: "Thật ra mình cũng không cần cậu thích mình, chỉ cần cậu biết là mình thích cậu."

Sống bao nhiêu đấy năm trên đời, hành hiệp trượng nghĩa từng ấy năm, mãi rồi con trai chung lớp đối với cô đều xem cô như một thằng con trai, chưa từng có ai đối xử với cô như con gái, chứ đừng nói là thích cô... cô... chắc là sáng nay vào nhà vệ sinh đánh răng bị đập đầu vào trần nhà bây giờ gặp ảo giác rồi.

Phượng Hằng chớp chớp mắt, nhìn đi nhìn lại vẫn thấy có một tên đang đứng trước mặt mình.

"Có chắc cậu không tỏ tình nhầm người hay không?"

Khả Ngạn phì cười: "Cậu thật vui tính."

Vui tính cái đầu cậu ấy!! Tôi đang loạn não chết đi được đây.

Tiếng reng chuông bao hết giờ ra chơi cắt ngang mớ suy nghĩ hỗn độn của Phượng Hằng, Khả Ngạn không kiềm được đưa tay ra phía trước, ôn nhu xoa xoa đầu cô nàng, mỉm cười: "Hết giờ chơi rồi, không mau vào lớp sẽ bị giáo viên mắng."

Phượng Hằng đi vào lớp với tình trạng não còn mắc ngoài cành cây, cả tiết lơ ngơ.

Vĩnh Hy cuối cùng nhịn không được, phải lên tiếng hỏi: "Hai người... sao rồi?"

"Sao trăng gì, chắc chắn là trò đùa rồi. Cậu ta không thể nào thích em được." Phượng Hằng sau một ngày suy nghĩ, cuối cùng đập bàn, cứng rắn tuyên bố như vậy "Dám đùa giỡn với em, em nhất định sẽ khiến cho cậu ta sống không bằng chết."

"Này, này, bình tĩnh đi. Minh2 không nghĩ Khả Ngạn là người đem tình cảm của người khác ra làm trò đùa đâu... cậu đừng có manh động mà chạy đi đánh người."

Phượng Hằng bĩu môi: "Không là vậy thì còn là gì. Nhìn kiểu gì cũng thấy cậu ta không thể nào thích em được."

"Quan trọng không phải là vấn đề người ta có thích cậu hay không, mà cậu hãy hỏi con tim mình rốt cuộc có thích người ta hay không?"

"Thích kiểu gì được chứ... rõ ràng mới gặp nhau có mấy ngày." Tỏ vẻ phớt đời, Phượng Hằng nói như vậy.

Vĩnh Hy không còn gì để nói... nhìn cô giống như một đứa con nít bướng bỉnh thích ngịch ngợm.

Tan học ngày hôm đó, giống như mọi khi, Vương Du đến trường học đưa hai người về, đích đến của Vĩnh Hy là Fly.

Trước khi cô rời khỏi xe, Vương Du có nói một câu

"Tan làm tôi đến đón cô."

Tâm tình hạnh phúc của cô bùng nổ.

Vương Du đến đón cô.

Anh đặc biệt đến đón cô.

Người lười biếng lạnh lùng không muốn tiếp xúc với thể giới bên ngoài, anh muốn đến chỗ cô làm việc đón cô về nhà...

Thật sự mà nói lúc này, nếu cô không chết sau khi làm điều đó, cô sẽ nhảy vào vòng tay của Vương Du, ôm chặt chặt lấy anh.

"Tôi có việc ở gần đây."

"..."

Rơi xuống từ đỉnh núi, toàn thân đầy vết thương.

Vương Du!!! Anh có thể để tôi chìm đắm trong vui sướng một chút không?? Không cần phải giải thích như vậy chứ!!!

Hậm hực đóng cửa xe, Vĩnh Hy chạy thẳng vào quán, không ngoái đầu nhìn một lần.

Phượng Hằng ngồi ở băng ghế phía sau, nhìn vào kính chiếu hậu rồi dụi dụi mắt, sau đó tiếp tục nhìn.

A... là cô hoa mắt sao?? Vương Du... anh trai của cô, lâu lắm rồi mới thấy anh ấy cười... mà còn là một nụ cười thích thú.

Phượng Hằng chép miệng. Đầu óc cô có vấn đề thật rồi, từ sáng đến giờ gặp toàn ảo giác.

...

Nhân lúc chưa có khách mới đến, anh An nhàn nhã gọi hai nhân viên của mình đến tám chuyện.

Anh An quay sang cười Vĩnh Hy: "Lần trước nghe nói em có người em thích rồi?? Người đó là người như thế nào?? Kể anh nghe một chút đi, anh tò mò."

"Dù anh ta rất xấu tính, nhưng em không thể ngừng thích anh ấy, em cũng không hiểu vì sao. Có lẽ... vì em cảm thấy bản chất của con người anh ấy cũng không đến nỗi nào."

"Em thích kiểu người xấu tính à??" Nội dung câu nói rất bình thường, nhưng sau khi đi qua miệng của anh An lại trở nên thập phần kì quái. Khiến cho cô không tự chủ được mặt đỏ lên.

"Không có!! Chỉ có anh ấy thôi. Em thích có một mình ảnh mà."

Anh ấy lại đem chuyện đó ra trêu Vĩnh Hy, hai người náo loạn bên này, chỉ có Khánh Duy bên kia hoàn toàn im lặng, ánh mắt đầy suy tư.

Hoàng hôn, những ánh nắng nhàn nhạt rơi xuống con đường đông đúc, khiến không khí càng trở nên nóng bức.

"Vĩnh Hy, em ra ngoài lau giúp anh bảng hiệu."

"Vâng."

Vĩnh Hy cầm theo giẻ lau, đi thẳng ra ngoài.

Tấm bảng hiệu từng đợt từng đợt lung lay trong gió như đang nhảy múa.

Cô đứng lên ghế bắt đầu lau.

Nhìn bảng hiệu sạch trơn sáng bóng trước mặt, Vĩnh Hy mỉm cười leo xuống, trước khi trở vào trong tiệm, cô còn thoải mái xoay người nhìn ra bên ngoài con đường lộ, nơi những chiếc xe liên tục liên tục chạy như thoi đưa, vươn vai một cái.

Cái nhìn đó... sẽ lại một lần nữa làm bánh xe vận mệnh trật khớp quay, đem nó đặt vào một chu kì mới.

Nhưng cho dù có được lựa chọn lại lần nữa, Vĩnh Hy vẫn lựa chọn quay người nhìn.

Bên cạnh cô, đột nhiên có một bóng hình nhỏ bé chạy vụt ra đường, hướng thẳng chiếc xe tải.

Bé gái đang đuổi theo một trái banh đồ chơi, không chú ý chiếc xe từ phía xa.

Vĩnh Hy lập tức lao đến, ôm theo bé gái dịch chuyển ra khỏi đường đi của chiếc xe.

Lưng cô bị một vật gì đó ngáng ngang, đập mạnh một cái, cảm giác như xương lưng gãy đến nơi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia