ZingTruyen.Asia

Stand By Me My Devil Don T Go Phan 2

Phượng Hằng ngồi ghế sau, chồm người lên trước, hôn nhanh một cái vào má anh trai mình rồi hí hửng ra khỏi xe, bởi cô biết, nếu cô còn ở trong xe thêm một giây phút nào, thì mạng sống của cô sẽ còn bị đe dọa.

Vĩnh Hy nhìn hai anh em tình cảm tràn đầy như vậy thì cảm thấy tủi thân. Tới khi nào cô mới có cái gan làm những chuyện như vậy với Vương Du... chỉ có tưởng tượng thôi, cũng đủ để cô khiến rùng mình rồi.

~~~

Con người này vì có quá ít bạn bè, cho nên đối với bạn cũng như đối với người đặc biệt của mình vậy... khiến người khác hiểu lầm là anh cũng thích cô.

Trái tim cô đau đớn. Nếu đã không xem cô là người đặc biệt, vậy thì tốt nhất đừng nên đối xử đặc biệt với cô!

Cô thừa nhận, cô đang bắt đầu cảm thấy rung động trước Vương Du... cô sợ rằng nếu cứ ở bên anh, cô sẽ thích anh hơn nữa. Khi đó, cô thật sự sẽ quên mất nhiệm vụ hiện tại của mình là gì.

(Và sau 20 chương, mối quan hệ của nam chính và nữ chính đã được xác định: bạn bè =)), 20 chap vừa rồi, tụi nó chỉ là người lạ thôi ạ)

...

Sáng hôm sau, Vĩnh Hy tỉnh giấc trong lòng Vương Du, ánh nắng rực rỡ từ bên ngoài rọi vào khiến mái tóc của anh ánh lên màu bạc quyến rũ. Khuôn mặt của anh cả khi ngủ vẫn đẹp trai khó cưỡng.

Trong lúc mơ màng, cô còn tưởng mình chưa tỉnh ngủ hẳn, còn Vương Du trước mặt chỉ là dư âm của giấc mơ.

Cô hơi áp người vào người anh, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.

Hơn nửa tiếng sau, Vương Du tỉnh dậy, nhìn cô gái nhỏ trước mặt, trong lòng không có chút cảm xúc gì, anh xuống giường, kéo chăn đắp lại cho cô rồi mới quay về phòng của mình vệ sinh cá nhân.

Đâu đó xong xuôi, anh xuống bếp nấu ăn.

Vĩnh Hy vẫn chưa tỉnh ngủ. Tay cởi tạp dề, ánh mắt Vương Du lại hướng lên tầng trên, nơi có Vĩnh Hy đang say giấc trên giường. Anh bắt đầu nghĩ về một tuần vừa rồi. Hình như mình có hơi tàn nhẫn với cô ấy rồi. Dù sao người ta cũng là con gái, bắt người ta chịu đau như vậy,... nếu là anh thì anh đã tức điên, giết người diệt khẩu rồi bỏ nhà ra đi không chừng.

Thở dài một hơi, sự điềm tĩnh của anh luôn dễ dàng bị phá vỡ bởi những người ngốc nghếch như cô và Gia Long, những người ngốc nghếch không nhận ra mối nguy hiểm từ anh mà cứ tìm cách lại gần, tìm cách tiếp cận anh.

Nhưng... lúc này anh lại cảm thấy thật thoải mái... giống như trút bỏ được tảng đá nặng nề kia.

Vĩnh Hy đem theo khuôn mặt ngái ngủ xuống tầng, nhìn thấy đồ ăn thơm lừng trước mặt, vẫn là cứ ăn trước đã rồi chuyện Khắc Huy tính sau.

Nhưng cô không nghĩ đến, cô chưa mở lời, thì Vương Du đã nói trước: "Ngày mai cô đi học ngày đầu tiên. Đừng quên."

Vĩnh Hy cười cười. Vẻ mặt này hình như là hết giận cô rồi??

Cô cảm nhận được rõ rệt sự thay đổi của Vương Du. Anh đối với cô vẫn mang theo bộ dạng lạnh lùng, nhưng dường như trong hành động lại thập phần dịu dàng, đặc biệt là ánh mắt của anh nhìn cô rất ôn nhu.

Nhớ đến thân phận của cô mang họ Vương, đến tận bân giờ cô vẫn cảm thấy có chút kì quặc.

Cô không thuộc gia đình Vương Du, nhưng lại mang họ của anh.

Vĩnh Hy có đọc một số truyện nước ngoài từ khi đến thế giới này. Có một số đất nước sau khi người phụ nữ được gả vào nhà của người đàn ông, sẽ mang họ của chồng mình.

Tự nhiên cô cảm thấy má mình nóng lên.

"Ừm."

"Sáng mai Phượng Hằng sẽ sang đây, tôi đưa cô và em ấy đến trường."

"Ừm."

"Đến trường đừng làm loạn."

Vĩnh Hy đưa mắt lườm Vương Du một cái: "Đừng làm như tôi là con nít thế!!"

"Cô cũng đâu phải người lớn."

Cô đành câm nín, nói chuyện với người miệng mồn độc địa này, cô mãi cũng không có cơ hội thắng.

Cả ngày hôm đó, Vương Du làm việc ở nhà, còn cô thì dịch chuyển đến thư viện nhà Văn Kiệt, cùng với Gia Long tiếp tục đọc sách.

Cô... hiện tại đang cảm thấy rất vui, vừa ăn trưa vừa ngân nga mấy câu. Gia Long dù cho khù khờ đến mức nào cũng phải nhận ra: "Hai người làm lành rồi à?"

"Dễ nhận ra như vậy sao?" Vĩnh Hy có cảm giác mình bị nhìn thấu, có chút xấu hổ.

"Chữ tôi đã làm hòa với người ta viết thật là lớn trên mặt em kìa."

Vĩnh Hy cười cười, gò má hơi đỏ lên.

Gia Long liếc thấy miếng băng keo cá nhân dán trên cổ của cô, trong đầu vẽ ra biết bao nhiêu chuyện. Sau đó, nở một nụ cười gian tà hiếm hoi.

Vĩnh Hy bận cúi đầu ăn mì gói, không để ý đến vẻ mặt của Gia Long lúc này.

Anh lén lén lút lút lấy điện thoại ra nhắn tin cho Vương Du: 'Trước giờ cứ nghĩ cậu rất điềm tĩnh.'

Ngay lập tức có tin nhắn đến từ Vương Du, chỉ vỏn vẹn mấy từ: 'Đừng làm phiền tôi.'

Nếu là tư duy của một người bình thường, bọn họ chắc chắn nhìn ra sự tức giận trong câu nói của Vương Du, nhưng sau khi những từ ngữ này được sàng lọc qua bộ não của Gia Long, thì nó ngay lập tức lại trở thành Vương Du đang xấu hổ.

Gia Long vẫn cười thật tươi. Xem ra sau chuyện này, hình ảnh cậu bạn thân lạnh lùng trong lòng Gia Long bị khuyết một điểm rồi.

Sáng hôm sau, Phượng Hằng ngoan ngoãn đến nhà anh trai thật sớm, cô biết nếu để anh trai mình chờ, cái kết sẽ chẳng có gì tốt đẹp.

Vậy mà lúc cô đến, Vương Du vẫn còn đang ngủ say như bị chuốc thuốc.

Vĩnh Hy thì đang loay hoay bên bàn bếp một cách... lén lút?

Chị dâu của cô bỏ thuốc ngủ vào thức uống của anh cô, anh ngủ thật say để mình tiện nấu ăn???

Chắc không phải đâu, trí tưởng tượng của cô bay xa quá rồi. (Nhưng thực tế thì... hình như là vậy...)

Xáp lại gần Vĩnh Hy, Phượng Hằng nhìn cô lóng ngóng cho dầu ăn vào chảo... liền tá hỏa: "Ối!! Nhiều quá rồi nhiều quá!! Chị chỉ chiên trứng thôi mà!! Dầu nhiều như vậy chị định chiên bánh phồng tôm à?"

Một lát sau: "Á!! Đừng quăng mạnh như vậy, dầu văng ra ngoài hết rồi."

"Ối!!! Mau trở trứng."

10 phút sau...

Phượng Hằng lén lút khóa ga, bò ra sô pha, cảm thấy thật bất lực. Ra đây là lí do anh mình nghiêm cấm chị dâu vào bếp, đứng bên cạnh nhìn mấy động tác vụng về của chị ấy khiến mình tim đập chân run, trong lòng sốt ruột vô cùng. Vừa sợ chị ấy sẽ tự làm mình bị thương, vừa sợ chị ấy sẽ khiến cho căn bếp trở thành bãi chiến trường.

Vĩnh Hy bỏ hết những thứ mình vừa cố chấp làm ra vào thùng rác, sau đó theo chân Phượng Hằng nằm dài trên sô pha chờ thức ăn.

Kết quả là hai chị em mở ti vi xem, chờ người đàn ông duy nhất của căn nhà thức dậy.

Thật lâu sau đó, Vương Du mới bình tĩnh bước xuống. Đôi mắt lạnh lẽo chỉ liếc qua hai người một cái, sau đó không nói không rằng bước thẳng vào bếp.

Chuẩn bị cả ba phần ăn, anh tự nhủ một câu trong lòng: "Ngày mai sẽ gọi người đến nấu bữa sáng. Mình có người giúp việc để làm gì chứ..."

Phượng Hằng và Vĩnh Hy ngày đầu tiên học ở trường mới, khoác trên mình hai cái ba lô rực rỡ màu sắc, hai cô nàng cùng nhau vào trường. Trước khi mở cửa xe cho Vĩnh Hy đi học, Vương Du còn cứng rắn dặn dò cô thêm một lần nữa: "Tuyệt đối, không được kiếm chuyện cho tôi xử lí. Hiểu chưa?"

"Biết rồi." Vĩnh Hy bĩu môi mở cửa bước đi.

Phượng Hằng ngồi ghế sau, chồm người lên trước, hôn nhanh một cái vào má anh trai mình rồi hí hửng ra khỏi xe, bởi cô biết, nếu cô còn ở trong xe thêm một giây phút nào, thì mạng sống của cô sẽ còn bị đe dọa.

Vĩnh Hy nhìn hai anh em tình cảm tràn đầy như vậy thì cảm thấy tủi thân. Tới khi nào cô mới có cái gan làm những chuyện như vậy với Vương Du... chỉ có tưởng tượng thôi, cũng đủ để cô khiến rùng mình rồi.

Vương Du chạy vụt đi ngay khi hai người vừa mới bước xuống xe, giống như ở đây ngập đầy vi khuẩn, như thể chỉ cần ở đây thêm một giây phút nào, anh sẽ nhiễm bệnh.

Hai cô gái tự tin vào trường.

Học sinh ở trường này phần lớn là học sinh ở trường cấp 2 ngay bên cạnh thi lên, cho nên mọi người đều đã là bạn bè thân thiết. Phượng Hằng và Vĩnh Hy giống như hai người xa lạ, nhìn mọi người tụm năm tụm ba trò chuyện xôm tụ, mà trong lòng cũng không khỏi thấy háo hức theo.

Hai người học cùng một lớp, đứng ở khu vực có ghi số 10-1, kín đáo quan sát bạn học của mình. 10-1, lớp đầu khối, thực chất không phải lớp mũi nhọn gồm những học sinh chuyên như trường khác. Ngôi trường này có cách sắp xếp khá là đặc biệt.

Ngoại trừ 10-1, học sinh các lớp khác đều phải trải qua kì thi đầu vào, nói như vậy, chắc các bạn cũng đã hiểu, học sinh 10-1 không thuộc dòng dõi hoàng tộc này nọ, cũng là con nhà giàu nứt vách.

Vĩnh Hy được đặc cách vào 10-1, chẳng qua là vì cô mang họ Vương.

Lâu lắm rồi, Vĩnh Hy mới có lại cảm giác xung quanh toàn là học sinh mặc đồng phục. Lúc cô ở MS, thì đang ở giữa kì nghỉ hè. Nghĩ lại thì hình như dòng thời gian ở MS cũng giống với dòng thời gian ở thế giới này.

Phượng Hằng nhìn mấy cô nàng sành điệu đứng nói chuyện với nhau trong góc.

Trái lại, Vĩnh Hy không thích những cô nàng như vậy, nhìn có vẻ... không hợp với cách nói chuyện của cô.

Lúc còn ở MS, bởi vì lúc vừa vào trường có một số hiểu lầm, cho nên không ai muốn làm bạn với cô. Nói cô bị cô lập... cũng đúng, nhưng vì quá lâu không có bạn, cô cũng thành ra lười nói chuyện với người khác, nên mặc cho Phượng Hằng ở bên cạnh muốn làm gì thì làm, cô vẫn trơ như cũ, chỉ đứng đó không nói gì.

Phượng Hằng là ma cà rồng, dù cho có lớn tuổi, khuôn mặt vẫn trẻ trung. Vĩnh Hy là pháp sư, tuổi thọ dài hơn của con người, nên tốc độ lão hóa da cũng chậm hơn. Hai cô đều lớn tuổi hơn những học sinh ở đây, nhưng khuôn mặt thì chẳng khác gì mấy.

Ngày đầu tiên đến trường, đương nhiên sẽ chẳng học hành gì. Cả lớp làm quen với giáo viên chủ nhiệm, cũng như làm quen với nhau. 10-1 của cô chỉ có vỏn vẹn 20 học sinh. Nhìn dáng vẻ điệu bộ thì quả thật xem ra ai cũng xuất thân từ con nhà quyền quý. Từ hành động đến dáng vẻ, tất cả đều toát ra khí chất cao quý.

Vĩnh Hy và Phượng Hằng ngồi cạnh nhau, phía trên là nhóm các cô nàng ban nãy Phượng Hằng làm quen được. Vĩnh Hy mặc kệ bọn họ nói chuyện, bản thân nhìn chằm chằm giáo viên chủ nhiệm vì chán quá không có gì làm.

Như đã nói, cô không có mấy cảm tình tốt đẹp dành cho mấy cô nàng này.

Vĩnh Hy làm quen với một cậu bạn ngồi cạnh, cách mình một đường đi hẹp. Cậu ta nhìn có vẻ hiền và dễ gần, thấy Vĩnh Hy nhìn mình, liền cười một cái, răng khểnh lộ ra vô cùng đáng yêu.

"Xin chào." Mở lời làm quen cũng là cậu ta cười nói trước.

Vĩnh Hy hơi cúi đầu theo thói quen: "Xin chào."

"Mình tên Khánh Duy."

"Mình là Vĩnh Hy."

"Bạn có nụ cười rất đáng yêu."

Gò má của Vĩnh Hy trong phút chốc trở nên hơi nóng.

Lúc này cô cũng không rõ tâm trạng của mình là gì nữa. Không biết cậu ta chỉ là xã giao hay thật sự khen cô đáng yêu. Nhưng dù là gì thì cô đang bị cảm động bởi lời khen của một tên nhóc nhỏ tuổi hơn mình???

Hình như có chút kì quặc.

Trong lòng Vĩnh Hy lặng lẽ báo động. Dù cho là khen xã giao, hay ý của Khánh Duy thật sự là như vậy, thì cậu ta cũng thuộc dạng sát gái... cô cần phải tránh xa.

Ra chơi ngày hôm đó, Vĩnh Hy xuống thư viện tìm sách. Còn con người thích nhộn nhịp như Phượng Hằng đương nhiên sẽ không thích gò bó mình ở nơi yên tĩnh đó, nên cô để Vĩnh Hy muốn làm gì thì làm, trong khi bản thân cùng với những người bạn mới quen trò chuyện.

"Chị dâu, cẩn thận nhé."

"Đừng gọi chị dâu nữa." Bị gọi mãi mà Vĩnh Hy vẫn cứ đỏ mặt.

Càm ràm mãi mà Phượng Hằng cũng không chịu sửa cách nói, cô cũng đành bó tay. Quay người đi tìm thư viện.

Đúng là trường học điểm trong thành phố, khuôn viên trường rộng gấp mấy lần so với căn biệt thự nhà Vương Du.

Đi lòng vòng trong nhà của anh đã đủ để khiến cô bị lạc mấy lần, nói huống hồ chi là ngôi trường này.

Đi tìm một vòng mới phát hiện ra thư viện nằm phía sau một con đường nhỏ.

Để thư viện tràn ngập ánh sáng, toàn bộ bốn phía bức tường đều được làm bằng thủy tinh trong suốt. Đứng bên trong có thể dễ dàng nhìn ra bên ngoài.

Thư viện rất lớn, còn có bốn tầng.

Trong lòng Vĩnh Hy dâng lên một cảm xúc háo hức. Nhiều sách thế này, tìm kiếm chắc rất vất vả, nhưng bù lại cô sẽ biết thêm được rất nhiều thứ.

Đầu tiên, Vĩnh Hy dạo quanh tầng 1, phần lớn là sách giáo khoa từ lớp 1 đến lớp 12, phần còn lại là sách tham khảo các môn học.

Vĩnh Hy trực tiếp bỏ qua tầng này mà lên tầng 2.

Trên tầng 2 có nhiều học sinh hơn. Nói là nhiều hơn, thật ra cũng chỉ có hai cô gái đứng ở ngăn đựng sách về sinh vật mà trò chuyện.

Vĩnh Hy im lặng đi vòng xem xét. Tầng 2 là tầng của sách khoa học, tất cả đều có, từ vũ trụ đến dòng chảy thời gian, đến tất cả mọi thứ trên đời.

Cô thầm lặng đánh giá, có lẽ nơi này sẽ có lợi cho cô trong việc tìm hiểu về MS.

Bước đến cầu thang, định tiếp tục lên đến tầng 3 thì ánh mắt cô lướt qua một đám người đang tụ tập bên góc vắng phía sau thư viện.

Vĩnh Hy sẽ không thèm quan tâm đến nếu trong đám người đó không có mặt của Phượng Hằng, hơn nữa, sắc mặt của cô trông rất tệ.

Vĩnh Hy vội chạy về phía đó. Cảnh tượng chứng kiến trước mắt khiến cô cau mày khó chịu.

Phượng Hằng đứng chắn trước một cô gái, trông rất đáng thương. Đối mặt hai người là nhóm các cô gái được Phượng Hằng xem là bạn.

Cô gái được Phượng Hằng che chắn đang co mình lại, khuôn mặt đầy vẻ khổ sở, khuôn mặt trắng trẻo bị mái tóc dày và dài, cùng với cặp mắt kính cận to bản che khuất. Vừa nhìn đã biết đây là một cô nàng mọt sách điển hình.

Tạm thời, Vĩnh Hy đứng từ xa quan sát tình hình trước.

Xem ra thì đám người kia, chính là một đám thích đi bắt nạt những người yếu đuối hơn mình.

Phượng Hằng đương nhiên không phải loại người như vậy, ngay lập tức biết được mình không phù hợp với mấy cô nàng này, liền đứng về chính nghĩa, quay lại bảo vệ cô gái lạ mặt nọ.

Giọng của Phượng Hằng vang vang trong khuôn viên rộng lớn hơi kín: "Cô ấy bất quá cũng chỉ mới lỡ tay chạm vào mấy người một chút. Dựa vào cái gì mà mấy người kéo người ta đến đây, còn định đánh người ta?"

Cô ả đứng ngay giữa, nhếch môi cười, xem ra đã chịu không nổi việc phải đóng vai một cô nàng vui vẻ ngoan hiền nữa: "Cảnh cáo mày, khôn hồn thì tránh ra. Chẳng qua mày là em gái của anh Vương Du, nên tao mới nể tình mà làm thân với mày. Mày nghĩ mày là ai mà dám xen vào thú vui của tụi tao."

Sắc mặt của Phượng Hằng đen đi vài phần, bàn tay siết chặt.

Vĩnh Hy thấy tình hình đã bắt đầu không ổn, liền đứng một chỗ hét lớn: "Thưa cô hiệu trưởng."

Ba cô gái nọ nhíu mày tỏ vẻ chán ghét, tặc lưỡi rời đi, để lại Phượng Hằng với cơn nóng giận ngút trời, cùng cô bạn nhỏ nhắn nọ vẫn còn đang hoảng hốt không thôi.

Vĩnh Hy vội chạy đến, cố gắng nhìn ra biểu cảm của Phượng Hằng lúc này. Nhìn cô có vẻ đang cực kì khó chịu.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia