ZingTruyen.Asia

Stand By Me My Devil Don T Go Phan 2

"Khụ khụ..." chỉ là vấn đề chọn nhà, tại sao anh lại đột nhiên đổi sang dùng tiếng địa phương hả!! Hơn nữa câu nói vừa rồi cũng không có được hai phần trong sáng! Là cố tình cho người chèo thuyền nghe sao!

Hừ hừ... đúng là đồ lưu manh!!

Cô thật sự phải suy ngẫm về vấn đề ly hôn hay không ly hôn.

Trong lòng cô còn đang lặng thầm khinh bỉ người nào đó thì anh đột nhiên hắt xì một cái.

Thú thật, đây là lần đầu tiên Vĩnh Hy thấy Vương Du hắt xì!

Vương Du chùi chùi mũi, khó chịu khịt khịt.

"Anh ngứa mũi sao?"

"Có một chút."

Vĩnh Hy đột nhiên hỏi: "Anh có bao giờ bị cảm lạnh hay chưa?"

Vương Du ngẫm nghĩ một hồi, cho kết luận: "Gần một trăm năm nay thì không có."

Gần một trăm năm...

Vĩnh Hy còn chưa sống được bằng 1/5 thời gian đó.

Đột nhiên cô cảm thấy khoảng cách tuổi tác giữa cô và anh thật sự chênh lệch quá lớn.

Nhưng đó không phải là điều khiến cô bận tâm nhất lúc này.

Quan trọng hơn là, cô chỉ sống được nhiều nhất là thêm 100 năm nữa, trong khi Vương Du là ma cà rồng, tuổi thọ còn dài, còn dài lắm. Cô biết trong lòng của anh cũng luôn bận tâm về vấn đề tương lai xa của hai người, nhưng hai người bọn họ, tâm linh tương thông, không nhắc đến, cũng không nói ra, cả hai đều không đả động đến vấn đề đó. Cho nên nó dần trở thành một quả bom nổ chậm đặt ngay bên cạnh mối quan hệ của hai người.

Hiện tại vô tình nhắc đến, thấy Vĩnh Hy trầm mặc, Vương Du cười: "Em sao đột nhiên lại như vậy, chúng ta vẫn đang cùng nhau..."

"Ừm." Vĩnh Hy đột nhiên nói "Anh hắt xì như vậy không khéo sẽ cảm lạnh mất, chúng ta về nhà nghỉ ngơi đi."

Vương Du nhìn mặt trời đang đi xuống thật chậm, hoàng hôn nhuộm đỏ cả một vùng trời, ngồi sau lưng ôm lấy cô: "Em xem đi, cảnh vật ở đây dưới ánh hoàng hôn thật là đẹp. Ngắm một chút rồi chúng ta về."

Vĩnh Hy cũng gật đầu.

Ở đây ngắm thêm một chút cũng tốt.

Sau khi đi xong một vòng, hai người nắm tay nhau lên bờ, chọn một nhà hàng nổi tiếng gần đó để ăn.

Hai người đi bên cạnh nhau, nếu là như mọi khi Vĩnh Hy sẽ líu ríu nói chuyện, nói cho đến khi Vương Du mỉm cười vì sự lém lỉnh cùng vẻ trẻ con đáng yêu của cô, nhưng hôm nay cô lại có chút trầm mặc.

Dù cho có đang phiền não, cô cũng không dám hoàn toàn yên lặng, cô sợ Vương Du sẽ phát hiện ra cô đang khó chịu trong lòng, cho nên thi thoảng vẫn gắng cười mà chỉ vào một cửa hàng nào đó bên đường, cố gắng sao cho giống với mọi hôm, nhưng thật sự thì lúc tâm trạng đang không được tốt, có muốn tìm chủ đề để nói cũng không có khả năng.

Tuy nhiên, Vương Du đến mỗi một thay đổi nhỏ nhất của cô cũng có thể nhìn ra, làm sao cô có thể qua mắt anh được.

Anh cũng thừa biết cô đang suy nghĩ chuyện gì.

Thật ra có một cô vợ tính cách đơn giản cũng không tệ. Mỗi khi cô nàng buồn buồn như thế này, anh cũng chỉ cần đem cô đi ăn thức ăn ngon, đảm bảo nỗi buồn gì đó sẽ bay biến đi mất.

Quả nhiên, sau buổi ăn chiều, Vĩnh Hy trở lại làm một cô gái năng động vui vẻ, bất cứ thứ gì hai người gặp trên đường cũng có thể khiến cô thấy hào hứng và phấn khích.

Vương Du thở ra. Đây mới chính là cô vợ đáng yêu của anh.

Hôm nay hai người đã đi chơi cả ngày, vô cùng mệt rồi, sau khi trở về khách sạn, Vĩnh Hy vừa ngã lưng xuống giường đã ngủ mất.

Vương Du đứng bên cạnh chăm chú nhìn Vĩnh Hy ngủ một chút, vươn tay khều nhẹ những sợi tóc con lòa xòa trước trán cô, vén sang một bên rồi mới đứng dậy rời khỏi giường.

Anh ra ban công đứng hút thuốc.

Từ lâu rồi anh đã chẳng có vấn đề phức tạp nào cần phải suy nghĩ, cho nên anh cũng gần như bỏ thuốc rồi, bao thuốc này là ban nãy anh mua ở dưới tầng trệt khách sạn lúc Vĩnh Hy đang tắm.

Vấn đề thân phận thật của hai người họ, cũng như vấn đề tuổi thọ thật sự khiến anh đau đầu rất lâu rồi, nhưng vì sợ Vĩnh Hy sẽ buồn nên anh cũng không đề cập đến. Anh luôn quan điểm dù tương lai có ra sao vẫn cứ mặc kệ, miễn sao hiện tại hai người thật hạnh phúc là được rồi. Nhưng nếu vấn đề đó lại khiến cho Vĩnh Hy thấy buồn thì anh đành phải nghĩ cách giải quyết nó.

Vương Du đứng đó hút hai điếu rồi mới quay trở vào trong phòng.

Tuy là hút thuốc bên ngoài, gió đêm cũng đã khiến khói thuốc tản đi, nhưng một ít vẫn bám vào trên người của anh. Ban đêm lúc anh ôm cô ngủ, cô vẫn bị mùi khói làm cho khó chịu, hơi nhíu mày quay lưng về phía anh.

Vương Du kéo cô ôm vào trong lòng, hôn nhẹ lên mái tóc cô, lên cổ cô, lên đầu vai cô, rồi mới nhắm mắt ngủ.

Người trong lòng lúc nào cũng có một mùi hương thật dịu, ôm vào vừa mềm vừa thơm, vô cùng dễ chịu.

...

Sáng hôm sau lúc hai người tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao. Tối hôm qua, mưa rỉ rả suốt đêm nên không khí buổi sáng có hơi ẩm, lành lạnh.

Hai người ôm nhau nằm trên giường, nghiêng người nhìn trời qua cửa sổ sát đất bên cạnh giường, vừa ngắm nắng nhẹ, vừa vùi mình trong chăn đệm vừa mềm vừa ấm.

Cả căn phòng đều yên tĩnh, chỉ có vài tiếng sột soạt vang lên mỗi khi một trong hai người khẽ cựa mình.

Cả hai đều cảm thấy trong lòng bình yên đến hạnh phúc... mong muốn cả đời cứ được như vậy, cũng không cần ai phải nói lời nào, chỉ cần hai người cứ yên lặng nằm bên cạnh nhau, cảm nhận sự tồn tại của nhau như hiện tại là được.

Sau khi đã hoàn toàn tỉnh ngủ, thì thi thoảng Vĩnh Hy sẽ nói gì đó, tỉ như: "Chúng ta phí mất một buổi sáng ở trên giường rồi."

Hoặc là: "Em muốn ăn bánh cuộn."

Hoặc là: "Em muốn đem Hắc Vũ đến ở cùng chúng ta."

Vương Du đều trả lời: "Ừ." "Ừm, một chút chúng ta ăn." "Ừ, em thích là được."

Vĩnh Hy hơi xoay đầu lại muốn nhìn anh: "Chúng ta hôm nay sẽ đi đâu?"

"Hôm nay anh sẽ đưa em đi hội chợ. Nơi đó có rất nhiều thức ăn ngon."

Vĩnh Hy hai mắt sáng rỡ, lập tức gật đầu: "Được. Đi thôi."

Vương Du hạ thấp giọng cười: "Đúng là heo nhỏ, nghe đến ăn ngon mắt liền sáng rỡ. Cũng may em gặp anh trước, nếu không sẽ bị mấy tên khác dùng thức ăn ngon dụ đi mất rồi."

Giọng cười của Vương Du năm phần cợt nhã năm phần mị hoặc, rót vào tai Vĩnh Hy khiến cô cứ thế bất giác đỏ mặt.

Người nào đó lại tiếp tục cười, cúi xuống cắn cắn má cô: "Những người có nước da trắng như em khi đỏ mặt rất dễ bị nhìn ra biết không? Vì sao mà đỏ mặt thế, lại nghĩ linh tinh đi đâu?"

Vĩnh Hy lật đật nhảy xuống giường, phóng vào nhà vệ sinh, còn không quên hét lại: "Em không có nha!"

Vương Du nằm trên giường, hơi ngẩng đầu nhìn theo, khe khẽ cười.

Đáng yêu chết đi được.

Sau khi hai người đã chuẩn bị xong thì tay trong tay cùng nhau ra ngoài, Vương Du đem Vĩnh Hy đi dùng bữa sáng trước rồi mới ngồi xe điện đến hội chợ.

Hiện tại đang là cuối tuần, hội chợ tập trung rất đông người.

Vĩnh Hy dùng Vương Du làm lá chắn, đẩy anh đi phía trước rẽ ra dòng người, còn cô bình an đi phía sau.

Vương Du cũng không tí than phiền, bình thản rẽ đám đông cho cô đi.

Khu hội chợ ngoài bán quần áo, thức ăn, còn bán cả đồ lưu niệm cho khách nước ngoài.

Vĩnh Hy lần trước thắng bạc, số tiền kia đã đem đổi sang loại tiền tệ ở đây, đến tận bây giờ cô vẫn chưa dùng hết.

Hai người mua suốt một buổi sáng, Vương Du cứ khó chịu hỏi: "Em mua quà lưu niệm cho ai? Bọn họ hiện tại cũng đang đi du lịch."

Vĩnh Hy cứ ngây ngô cười: "Bọn họ đi du lịch ở đất nước kia, cho nên sẽ không được nếm thử đặc sản của đất nước này mà."

Vương Du cũng chỉ im lặng cho qua.

Hai người dừng lại nghỉ ngơi sau một buổi sáng mua sắm, thình lình Vĩnh Hy trông thấy bóng dáng của một ai đó rất quen thuộc.

Cô vội níu tay áo Vương Du, kích động đến mức suýt làm rơi cây kem trên tay: "Anh! Đó có phải là Phượng Hằng không?"

Vương Du xoa xoa mi tâm: "Thật là..."

Vĩnh Hy khó hiểu nhìn phản ứng của anh: "Anh phản ứng như vậy là sao? Thật sự là Phượng Hằng à?"

Vương Du gật đầu: "Đúng là con bé."

Vĩnh Hy lập tức trở nên vui vẻ: "Oa! Tình cờ thế! Chúng ta thật là có duyên! Rủ cô ấy cùng chơi thôi." nói xong thậm chí còn đứng lên định chạy về phía đó.

Vương Du chậc lưỡi túm tay cô kéo lại, mà Vĩnh Hy theo quán tính ngã thẳng vào lòng anh. Anh thở dài:

"Em là ngốc nghếch hay là ngây thơ đây?"

Vĩnh Hy vậy mà nghiêm túc trả lời: "Em thích từ ngây thơ hơn, ngốc nghếch nghe cảm thấy hơi... ừm... ngốc?"

Vương Du búng yêu một cái lên trán cô. Quả nhiên là ngốc nghếch. Không giữ cho thật cẩn thận có khi cô lại bị dụ đi mất.

Thấy ánh mắt của anh dành cho mình, lúc này Vĩnh Hy mới nghĩ đến Vương Du không thích tuần trăng mật của hai người có sự tồn tại của người thứ ba. Mà thật ra bản thân cô cũng không muốn điều đó... chẳng qua vừa rồi chỉ là vì ham vui nhất thời không suy nghĩ.

"Được thôi, không rủ bọn họ đi cùng nữa, nhưng nếu chúng ta không trốn đi sẽ bị họ phát hiện ra đó! Đến lúc đó có khi bọn họ sẽ muốn đi cùng với chúng ta."

Vương Du bẹo má cô: "Cuối cùng cũng suy nghĩ ra được vấn đề rồi đấy à?"

Vĩnh Hy tỏ vẻ tự hào: "Anh đừng nghĩ em ngốc. Thời còn đi học, em học rất giỏi nha." Đương nhiên chỉ giỏi mỗi mĩ thuật mà thôi.

Vương Du cũng không buồn lật tẩy cô, xoa đầu cô, nói: "Tiếp tục ăn kem đi."

Vĩnh Hy gật đầu, cúi người ăn, vì kem quá lạnh mà hít hà một trận, tiếp tục chọc người bên cạnh cười.

Vương Du giúp Vĩnh Hy lau kem ngay khóe miệng rồi hai người nắm tay nhau rời đi.

Vĩnh Hy vốn còn định đi dạo thêm một vòng nữa, nhưng ai ngờ hai người vừa đứng lên đã trông thấy Phượng Hằng đang đi về phía này.

Thật ra cô nàng cũng không nhìn thấy hai người bọn họ, chỉ là tình cờ kéo Khả Ngạn đi về hướng này mà thôi.

Vĩnh Hy lập tức túm Vương Du đi trốn, cô nàng hơi co mình lại, chui vào trong dòng người đông đúc, ánh mắt lấm la lấm lét cứ nhìn chằm chằm về phía Phượng Hằng và Khả Ngạn.

Nhìn Vĩnh Hy lén lén lút lút, Vương Du cười thành tiếng. Cô gái này sao mà ngốc đến vậy!

Hai người bọn họ mò đến nơi này, dĩ nhiên biết anh và cô đang ở đất nước này, tại ngay thành phố này, có trốn cũng không có tác dụng gì cả.

Thật là ngốc chết.

Thấy Vương Du cứ cao dong dỏng mà thản nhiên bước đi, Vĩnh Hy mím môi, nhăn nhó: "Anh muốn hai người họ thấy chúng ta à?"

Vương Du xoa xoa đầu cô: "Cũng không cần phải như vậy, để bọn họ thấy chúng ta cũng không sao."

Vĩnh Hy ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu: "Tùy ý của anh vậy." Vương Du nói gì, cô sẽ nghe theo đó. Mãi luôn là như vậy.

Một tuần trăng mật cứ thế mà bình bình yên yên trôi qua.

Mà Vương Du thật sự đưa cô đi thêm hai nước nữa mới chịu về.

Ngày về,...

Lúc ở trên máy bay, lại một cách tình cờ, Vĩnh Hy nhìn thấy Phượng Hằng, mà bằng một cách tình cờ khác, bốn người bọn họ ngồi ngay sát nhau trên khoang hạng nhất.

Phượng Hằng nhìn hai người họ, rồi nhìn đến khuôn mặt đen thui của anh trai cũng chỉ có thể cười trừ. Cũng không phải bản thân cô muốn trở thành cái đuôi tò tò theo bọn họ nha... Nếu nói cho anh trai biết chính là ba mẹ nhờ cô đi theo trông chừng anh ấy, không cho anh trai đột nhiên bá đạo làm cái gì đó kì quái, thì cả anh trai cả ba mẹ cô chắc chắn đều sẽ không bỏ qua cho cô.

Làm em út trong nhà thật khó! Ai cũng có thể bắt nạt cô.

Phượng Hằng bĩu môi tựa vào vai Khả Ngạn tìm chỗ tựa.

Mà Vĩnh Hy ngồi ở băng ghế phía sau, vẫn đang dè chừng quan sát sắc mặt của Vương Du. Thấy anh cũng không có vẻ gì là bực bội lắm, mới thở phào mà lôi mấy chuyện nhảm nhí ra lải nhải cho anh nghe.

Thú thật, nếu là người khác nói cho Vương Du nghe mấy câu chuyện này, chắc chắn đã bị anh phũ phàng cho một câu rồi tống đi xa rồi. Nhưng những câu chuyện này cho dù là chuyện nhảm đến mức nào thì chỉ cần Vĩnh Hy kể, Vương Du cũng cảm thấy vui.

Quả nhiên đây là thứ mà người ta gọi là yêu đương mù quáng.

Mà Vĩnh Hy cũng đang thầm than thở trong lòng, đúng là yêu đương mù quáng. Sao cô có thể xem người con trai vô cùng tùy hứng này trở thành vô cùng bá đạo thế này.

Tại sao Vĩnh Hy lại có những suy nghĩ như thế này?

Bởi vì sau khi trở về khoảng hơn một tháng, hai người lại bước vào một chuyến du lịch khác... mà theo Vương Du nói chính là đi chọn nhà ở.

Cũng không cần phải xem đi du lịch vòng quanh thế giới tìm nhà đơn giản như việc đi khắp khu phố chọn nơi ăn tối nha.

Vì sao cô có cảm giác người nào đó không chút nào xem việc này là việc trọng đại vậy.

Đến tận lúc ngồi trên máy bay, Vĩnh Hy vẫn còn mơ hồ.

Tại sao mình lại ngồi ở đây...

Tại sao Vương Du lại ngồi cạnh mình...

Tại sao máy bay có thể bay...

Khụ... ý cô là hai người đang bay đi đâu...

Vương Du thản nhiên đọc báo.

Vĩnh Hy lay tay anh: "Chúng ta đang đi đến đâu vậy?"

Vương Du bẹo má rồi xoa đầu: "Đến nơi rồi em sẽ biết."

Mà Vĩnh Hy đến tận lúc xuống máy bay lần thứ tư rồi vẫn còn mơ màng.

Như thế nào mà cô lại ngoan ngoãn gom quần áo đi theo anh chứ.

Hai người tạm ở trong một khách sạn tại trung tâm thành phố, sau đó Vương Du bảo Vĩnh Hy nghỉ ngơi, ngày mai anh tiếp tục đưa cô đi du lịch.

Ngồi máy bay hơn nửa ngày, cô cũng mệt mỏi rã rời rồi, chưa kể tối hôm qua người nào đó còn gây áp lực lên cái thắt lưng đáng thương của cô.

Vĩnh Hy không khách khí mà thả mình lên giường đánh một giấc.

Vương Du mỉm cười nhìn cô rồi đưa mắt ra ngoài ban công, ánh nắng cuối ngày dần dần lùi lại, nhường chỗ cho bóng đêm. Cũng không hiểu vì sao, lúc nào hai người đến nơi, ở đất nước đó cũng đều đang hoàng hôn.

Vương Du đóng lại rèm cửa, để nắng không chói vào mắt cô, cho cô ngủ một giấc thật ngon.

Vĩnh Hy vậy mà đánh một giấc đến tận sáng hôm sau. Nhưng là vì ngủ quá sớm, mà cô cũng dậy sớm hơn mọi khi.

Trời còn chưa sáng tỏ, ánh dương còn tờ mờ ở xa, cô đã lồm cồm bò dậy, nhận ra mình đang ấm áp ngủ trong lòng của Vương Du, thật sự cảm thấy rất lười tỉnh dậy, nhưng cô đã ngủ quá nhiều rồi, muốn ngủ tiếp cũng không thể ngủ được.

Vĩnh Hy nhúc nhích người, áp tai vào nghe tiếng tim đập của anh.

"!!!" tại sao không nghe thấy tiếng tim đập vậy!!!

Lật đật chống tay ngồi dậy, vẻ mặt cô trắng bệt nhìn anh, nhưng người nào đó rõ ràng vẫn thở đều đều, lồng ngực còn phập phồng lên xuống mà!!

~~~ Chương sau ~~~

"Nhà này ngoại trừ phòng bếp, phòng khách,... thì còn có bốn phòng ngủ. Phấn đấu nhé em."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia