ZingTruyen.Asia

Stand By Me My Devil Don T Go Phan 2

"Ừm... thật ra mình có một chút việc cần phải nói riêng với anh trai của cậu."

Vĩnh Hy trợn mắt. Anh trai cái gì chứ... cô là...

"Cô ấy là vợ của tôi."

Vĩnh Hy còn chưa kịp nghĩ xong thì Vương Du đã nói lên thành tiếng, thậm chí còn hơi nheo mày lặp lại thêm một lần nữa: "Cô ấy là vợ của tôi."

"Cái gì?" trên mặt của cô ra thậm chí còn không thèm che giấu sự kinh ngạc "Không phải hai người là hai anh em sao?"

Vĩnh Hy còn đang bận cảm động bởi câu nói cô ấy là vợ tôi kia của anh, hoàn toàn không để tâm đến cô ta đang nói cái gì.

Mà cô ta lại mang một bộ dạng sửng sốt ngạc nhiên. Nữ sinh trong trường không ai là không biết đến Vương Du, người được biết đến là anh trai của Vĩnh Hy... người này chính là một mỹ nam tài cao thành đạt... vừa đẹp trai lại vừa giàu có, mỗi khi anh đứng tựa vào chiếc Audi của mình chờ rước Vĩnh Hy và Phượng Hằng thì đám nữ sinh trong trường đều không khỏi chờ mong chải chuốt lại bản thân một chút, lượn qua lượn lại mấy lần ở cổng trường, với hy vọng ngày nào đó anh sẽ chú ý đến mình. Ai ngờ người kia một chút cũng không có phản ứng, cả biểu cảm từ đầu chí cuối cũng chỉ lạnh băng... có rất nhiều cô gái đều lấy việc mỗi ngày chờ Vương Du đến làm động lực đến trường. Cũng đã có rất nhiều cô gái đã từ bỏ anh vì cái vẻ mặt băng sơn kia, nhưng cũng có rất nhiều cô gái nhất quyết kiên trì, vô cùng tự tin về nhan sắc, tài năng cũng như gia thế của mình... chẳng hạn như Phương.

Ngày hôm nay nghe nói Vương Du tổ chức sự kiện, cô liền đòi ba mẹ cho mình được đi cùng... còn cảm thấy thật may mắn khi có thể nhìn thấy Vương Du, từ nãy đến giờ từng cái nhấc tay nhấc chân của cô đều cố gắng để tỏ ra quý phái và sang trọng, chỉ mong có thể thu hút sự chú ý của anh, nếu có thể cưa cẩm được Vương Du, chính là một bước lên thiên đường.

Hiện tại không ngờ cô lại nghe thấy loại tin này...

Bàng hoàng trôi qua, cô lắp bắp hỏi: "Nhưng hai người... hai người rõ ràng là..."

Vương Du đưa tay khoác vai Vĩnh Hy: "Không phải là quan hệ anh em, mà là quan hệ vợ chồng."

Cô ta đột nhiên bật cười: "Chỉ để đuổi em đi, anh cũng không cần phải dùng trò đùa quái dị như vậy đâu!"

Vĩnh Hy nhíu mày: "Không phải trò đùa, chúng mình thật sự là vợ chồng."

Cô ta nhíu nhíu mày: "Như vậy là loạn luân đó! Cho dù là anh em họ cũng không được!"

Vương Du nhíu mày, tỏ rõ thái độ khó chịu: "Dù sao chuyện cũng không liên quan gì đến cô."

Phương cứng họng, cô kìm lại buồn bực trong lòng, ngoài mặt vẫn xem như không có gì: "Nhưng hai người là anh em thì kết hôn thế nào được. Kết hôn đồng giới còn có thể đem ra nước ngoài kết hôn, nhưng trên thế giới này không có nơi nào chấp nhận loạn luân đâu. Tôi khuyên hai người nên quay đầu lại đi, đừng đắm chìm trong vọng tưởng nữa."

Vĩnh Hy định lên tiếng trả lời thì cô ta đã nói tiếp: "Mình nói ra những lời này chẳng qua cũng là lo lắng cho cậu thôi Vĩnh Hy. Nếu không thì mình có thể hy sinh để làm lá chắn cho hai người cũng được."

Vĩnh Hy nheo mắt: "Ý cậu là sao?"

Cô ta bày một vẻ mặt như thể mình rất hào phóng, nói: "Có thể để cho Vương Du cưới mình làm vợ mà, mình chấp nhận việc chỉ làm vợ trên danh nghĩa, để người khác nghĩ mình và anh ấy là vợ chồng. Sau đó hai người có thể thân mật bên nhau, mình cũng không nói gì đâu."

"!!!" trong lòng của Vĩnh Hy như dội đến một đợt sóng lớn.

Cô ta đang nói cái quái gì thế!

"Cô đang nói gì?" giọng của Vương Du đột nhiên trở nên thâm trầm. Người khác nhìn vào chắc chắn không thể cảm nhận được sát khí tỏa ra từ người anh lúc này, ngoại trừ Vĩnh Hy. Cô hơi níu tay áo của Vương Du: "Tôi không cần cô phải hy sinh! Chúng tôi cũng không làm gì xấu để phải đem cô ra làm lá chắn! Hơn nữa nếu chúng tôi thật sự sai thì cũng sẽ không bao giờ dùng cách đó để trốn tránh đâu!"

Cô ta hơi lay vai của Vĩnh Hy: "Cậu nói gì thế, hai người chính là loạn luân đấy! Không chỉ đơn thuần là sai mà là cực kì sai đấy!"

Vương Du nhíu mày, ánh mắt sắc lạnh đáp lên mu bàn tay của Phương đang đặt trên vai Vĩnh Hy, sau đó kéo cô đứng về phía sau mình, nghiêm mặt.

Mà Vĩnh Hy lại la lối: "Chúng tôi không phải là anh em ruột cũng không phải là anh em họ!"

"Nhưng mà trong hồ sơ học sinh rõ ràng ghi cậu là..."

"Đó chỉ là bịa chuyện thôi. Bọn này chẳng phải anh em!"

Phương nheo mắt: "Mình không tin, hai người đang nói dối em sao? Chỉ vì muốn em không theo đuổi anh nữa mà dùng đến trò này... có phải hơi quá đáng không. Xem em là đồ ngốc sao!"

Vương Du hừ giọng: "Không tin thì mời cô đến dự hôn lễ của chúng tôi."

"Cái gì?" hai chữ này không chỉ có phát ra từ miệng của Phương, mà còn cả Vĩnh Hy.

Vĩnh Hy trợn mắt nhìn anh, biểu cảm uất ức và hoang mang của cô đều thu hết vào ánh mắt của Vương Du.

Cô không muốn có cô gái này xuất hiện ở đó_ở hôn lễ của hai người! Không phải đã dự định chỉ mời người thân và bạn bè thân thiết thôi sao, hiện tại Vương Du lại muốn mời cô ta đến là ý gì! Không lẽ cô ta thật sự lọt vào mắt xanh của anh sao, không lẽ cô ta lại trở thành người mà Vương Du có thiện cảm chỉ sau mấy câu nói như tôi sẽ hy sinh vậy sao?

Cho dù anh không thật sự thích cô ta, nhưng anh đã ban cho cô ta một đặc quyền mà không ai có rồi, xem như trong mắt của anh cô ta cũng rất đặc biệt!

Vĩnh Hy cực kì không thích điều đó!

Vương Du nhìn vẻ mặt mất hứng của Vĩnh Hy, thừa biết cô nàng này lại suy nghĩ lung tung sai bét rồi, liền xoa xoa đầu cô cưng chiều nói: "Hôn lễ sẽ được tổ chức vào tháng sau, đến khi ấy tôi sẽ cho người đem thư mời đến cho cô, hy vọng khi đó cô có thể bỏ chút thời gian ra đến dự. Vậy, tôi xin phép."

Nói rồi hai người kéo nhau đi mất, để lại cô nàng đứng đờ người ra đó... tình yêu của cô... nam thần của cô...

Mà Vĩnh Hy sau khi rời đi rồi vẫn còn cảm thấy khó chịu, kết quả phải để cho anh dỗ dành.

Hai người đứng ở một góc nhỏ, Vĩnh Hy cau mày nói: "Em không muốn cô gái đó xuất hiện trong đám cưới của chúng ta với thân phận đặc biệt như vậy!!"

Tức giận thì tức giận, nhưng Vĩnh Hy vẫn tiến lại sát anh, nhón chân vươn tay vuốt vuốt lại mái tóc của anh cho đỡ rối, sau đó lại chỉnh chỉnh cà vạt của anh... đâu đó tươm tất xong xuôi rồi cô mới lùi về sau một bước, cách một khoảng cách vừa phải với anh để tránh người khác vô tình nhìn thấy lại dị nghị.

Vương Du bình tĩnh xoa xoa đầu cô: "Em đừng giận, nếu đã để cô ta xuất hiện ở đó, vậy chúng ta liền tổ chức một hôn lễ thật lớn đi, mời luôn cư dân của cả hai thế giới đến dự, anh muốn cho cả thế giới biết về thân phận của em... chính là vợ của Vương Du anh. Làm sao anh có thể để vợ anh chịu thiệt thòi được. Hơn nữa hiện tại mặc dù em không có thân phận thích đáng ở thế giới này, nhưng em vẫn có thân phận của riêng em ở MS. Anh tin chắc rồi không bao lâu nữa, chính phủ của cả hai thế giới sẽ cho phép kết hôn giữa cư dân hai thế giới, hiện tại cứ tổ chức hôn lễ trước, sau đó đi đăng kí trên mặt giấy tờ sau."

"..." nghe Vương Du suy nghĩ cho cô thật nhiều, thật nhiều, Vĩnh Hy cũng không biết phải nói gì hơn ngoại trừ cảm động.

"Hiện tại tầm ảnh hưởng của anh không hề nhỏ, anh sẽ cố gắng đề cử vấn đề đó... nên sẽ sớm thôi."

Vương Du còn định nói gì đó thì thấy Vĩnh Hy đột nhiên di chuyển. Cô cúi thấp đầu lủi người vào trong lòng anh, vòng tay ôm lấy anh.

Nhìn người đang ôm chặt mình, trong lòng Vương Du cảm thấy ngứa ngáy vô cùng.

Anh cũng vòng tay lại ôm cô, thì thầm: "Anh yêu em."

Vĩnh Hy gật mạnh đầu, làm tóc cô rối tung hết lên.

Lúc hai người quay trở lại, vô tình nhìn thấy Phương đang đứng ở một bên trò chuyện cùng với bạn. Cô ta nhìn thấy hai người, liền ngượng ngùng mà quay người đi... không dám nhìn hai người họ thêm lần nào nữa. Hôm nay cô cũng chịu đả kích quá lớn rồi, da mặt mỏng như cô cũng không thể kiên trì làm trò đùa cho người khác xem.

Thấy Vương Du cứ liếc nhìn Phương, Vĩnh Hy phẫn nộ nhéo nhéo eo của anh, tủi thân mà lẩm bẩm: "Em biết chân em không dài, mặt em không xinh, tính tình cũng không tốt, nhưng anh cũng không cần phải ngắm người khác trước mặt em như vậy..."

Vương Du cười cười, bẹo má cô: "Đồ ngốc. Thật là muốn hôn em ngay tại chỗ này."

Nhìn thấy gò má của cô gái bên cạnh từ từ đỏ lên, anh hài lòng kéo tay cô: "Đi thôi, cùng anh đi mời rượu khách hàng."

Mắt của ai đó sáng rỡ: "Vậy là em được uống rượu sao?"

Vương Du hơi khựng lại: "Em thích uống rượu đến vậy sao?"

Vĩnh Hy gật đầu rồi lại lắc đầu. Cô cũng không phải là thích uống rượu, chẳng qua trong suy nghĩ của một cô gái trẻ con như cô thì uống rượu chính là một trong những hành động của người trưởng thành. Nếu cô uống rượu thì cô có trở nên chững chạc và quyến rũ hơn trong mắt của Vương Du?

Tất cả những gì cô làm, đều là vì suy nghĩ của Vương Du mà thôi, cho nên hỏi cô có thích uống rượu không, có lẽ đáp án là không đi.

Vương Du thở dài, đem ly rượu trên tay mình qua đưa cho Vĩnh Hy: "Cho em."

Vĩnh Hy cười cười nhận lấy, mấp môi uống... ừm... rượu này không cay, không nồng, ngược lại còn ngọt ngọt rất ngon.

Vương Du còn chưa kịp nói gì thì Vĩnh Hy đã nốc sạch một ly.

Lúc này anh mới trợn lớn mắt: "Vĩnh Hy em..."

Vĩnh Hy liếm môi: "Rượu này ngon quá."

Vương Du trừng trừng nhìn người con gái trước mặt: "Em... có sao không? Cảm thấy thế nào rồi?" vừa nói vừa đưa tay đỡ lấy cô, có cảm giác như người này sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào.

Vĩnh Hy hoài nghi hỏi: "Em ổn mà, anh sao thế?"

Vương Du nheo nheo mắt giải thích: "Rượu này lúc uống vào thì không có cảm giác gì, khoảng một thời gian sau khi rượu ngấm mới cảm thấy say... mà em lại nốc hết ly một lần..."

Vĩnh Hy khịt mũi: "Vậy sao? Hiện tại em không có cảm giác gì..."

Vương Du xoa xoa mi tâm: "Không ổn rồi, anh đưa em trở về phòng nghỉ, xong bữa tiệc anh đưa em về nhà."

Vĩnh Hy lại liếm liếm môi, mùi rượu vẫn còn vươn vấn bên môi cô, liếm vào cảm giác thật tốt: "Em không muốn, em muốn uống tiếp."

"Không được, cảm giác khi say sẽ rất khó chịu, hiện tại em vẫn chưa say nên chưa hiểu cảm giác đó đâu. Một chút nữa sẽ rất khó chịu... ngoan, nghe lời anh, đi nghỉ ngơi đi."

Vĩnh Hy bĩu môi chu mỏ một hồi vẫn là ngoan ngoãn nghe theo lời của Vương Du.

Vương Du đem Vĩnh Hy trở về phòng nghỉ ngơi, dặn dò cô đủ thứ rồi mới bất an quay trở lại sảnh tiệc. So với rượu mạnh thì loại rượu này càng nguy hiểm hơn... chính là vì phát tác từ từ mà người say càng không biết mình say từ khi nào, mình trở nên mất ý thức từ khi nào, mọi thứ cứ mơ hồ như cõi mộng... rồi sẽ không phân biệt được đâu là mơ và đâu là thực, sau đó dần dần chìm vào cơn say.

Trước khi rời khỏi phòng, Vương Du cũng đã khóa hết các cửa sổ, chỉ chừa lại mỗi cửa ra vào, chỉ sợ có chuyện gì đột xuất thì cô còn có đường để chạy thoát, nhưng để lại cho cô một cánh cửa như vậy, trong lòng Vương Du càng lo lắng tợn.

Buổi tiệc kéo dài đến tận khuya, gần 1 giờ sáng, Vương Du mới trở về phòng nghỉ. Anh cũng đã rất cố gắng đẩy nhanh tiến độ bữa tiệc, cuối cùng vẫn kéo thật dài.

Lúc Vương Du quay trở lại phòng nghỉ ngơi thì Vĩnh Hy đang ngủ thật bình yên trên cái giường đôi đặt ở giữa phòng.

Nhà hàng này thuộc một khách sạn nổi tiếng trong thành phố, nên chất lượng phục vụ tuyệt nhiên không tệ. Trong phòng nghỉ còn có hẳn một cái giường.

Nhìn Vĩnh Hy ngủ thật bình yên trên chiếc giường mềm mại hệt như một đứa trẻ, tâm của Vương Du cũng như mềm đi.

Anh tiến lại gần, nhẹ nhàng ngồi xuống bên mép giường, cố để cô không bị giật mình mà tỉnh lại, đưa tay vuốt vuốt mái tóc xù lên của cô.

Ai ngờ Vĩnh Hy đột nhiên trở mình, hàng mi dày lay động, rồi hé ra để lộ một đôi mắt đen lấy ngập nước.

Cô mơ hồ nhìn thấy anh, bất giác liền nở nụ cười. Cả người cô cảm thấy vô cùng nóng bức khó chịu, đặc biệt cổ họng khô khốc, mà đầu óc cô cứ lâng lâng.

Vĩnh Hy yếu xìu vươn tay lên muốn bắt lấy cổ anh, nhưng cánh tay vô lực cứ run rẩy rồi rơi xuống giường. Vương Du nhìn thấy lại đau lòng, một tay nắm lấy bàn tay cô, một tay vuốt ve mái tóc cô: "Em còn chưa hết say?"

Vĩnh Hy chớp chớp đôi mắt mơ màng, cười mị hoặc: "Em say? Em không có say..."

Cô cười khúc khích, Vương Du thở dài, vươn tay đưa cho cô một ly nước lọc: "Uống đi, giọng của em khàn quá."

Vĩnh Hy gật đầu rồi ngoan ngoãn uống, chẳng qua cô chỉ uống được một nửa, sau đó đưa lại cho anh ly nước, cô đột nhiên chồm người dậy, ngã vào lòng anh dụi dụi cọ cọ, dùng giọng mũi mà nói: "Đưa em về nhà đi. Phòng này nóng quá."

Vương Du cứng đờ người, tận lực kìm nén bản thân, hít sâu một hơi, anh ngã người về sau, tránh để hai người tiếp xúc, khó khăn nói: "Được, em ngồi yên ở đây, để anh đi tìm cho em áo khoác rồi chúng ta trở về nhà."

Vĩnh Hy ngoan ngoãn buông anh ra, sau đó ngồi trên giường nhắm mắt gật gà gật gù, cái váy Vĩnh Hy mặc hôm nay vốn là cổ rộng, hiện tại mấy hành động vô thức của cô đều góp phần khiến cho cổ áo trễ xuống, để lộ một phần vai cùng xương quai xanh trắng nõn quyến rũ.

Vĩnh Hy dụi dụi mắt, sau đó lại mơ màng nhìn anh đang cầm lấy áo khoác tiến lại gần mình, chật vật lắm mới khoác vào được cho cô. Mà Vĩnh Hy không biết bị cái gì, đột nhiên ôm chầm lấy tay anh, ôm thật chặt: "Không cho anh đi!! Không cho anh đi đâu."

Vương Du hít sâu một hơi, trong lòng liên tục tự nhủ "Kìm chế... kìm chế..."

Vương Du đỡ cô dậy: "Được rồi, về nhà thôi."

Vĩnh Hy gật gật tựa hẳn vào người anh để anh đưa mình về. Vương Du bước vài bước cảm thấy khó đi liền trực tiếp bế bổng cô lên đem ra xe.

Lúc hai người trở về phòng ngủ thì Vương Du đặt Vĩnh Hy trên giường, còn mình thì hướng về phía nhà tắm. Cả một buổi phải đi qua đi lại mời rượu, hiện tại anh cảm thấy cơ thể rất khó chịu, muốn tắm một lát.

Trước khi đi còn không quên dặn dò Vĩnh Hy anh sẽ trở lại ngay, sẽ giúp cô thay đổi quần áo... mặc dù anh không chắc mình có thể kìm chế được hay không khi làm việc đó.

~~~ Chương sau ~~~

Bình tĩnh... lý trí... kiên trì... nhẫn nại...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia