ZingTruyen.Asia

| Song Tính | Trong Nhà Có Quỷ

2

July15th

Đầu óc Lam Vũ mệt mỏi nặng nề, cậu đưa tay lau đi mồ hôi đọng bên sườn mặt mới phát hiện nơi đó nóng ran như lửa đốt. Có lẽ bị cảm rồi cho nên mới mơ thấy cái thứ kia, cậu nghĩ vậy, cho nên chỉ đành cười khẩy cho qua.

Phải rồi, trên đời này thì làm gì có quỷ...

Đêm hôm trước trời mưa như thác đổ, còn tưởng rằng cho đến buổi sáng bầu trời sẽ trong xanh mát mẻ, thế nhưng cũng không rõ vì lẽ gì, ngày hôm nay cả thành phố đều ngập trong lớp sương mù dày đặc. Cũng bởi vì sương mai mịt mù giăng khắp lối khiến người ta cảm thấy thật lười biếng, bất giác cũng chẳng muốn tự lái xe đến công sở nữa. Tàu điện ngầm hôm nay lại được dịp đầy ắp người với người.

Có lẽ vì buổi tối ngủ không được ngon, lại thêm cơn sốt vẫn còn tàn dư lại đôi chút cho nên đầu óc Lam Vũ lúc này đây cứ quay cuồng không ngưng, lúc chen chúc đứng trên tàu điện ngầm đã có đôi lần suýt té ngã. Lúc đoàn tàu đi vào trong đường hầm tối tăm, chỉ còn lại vài ánh đèn vàng vọt chiếu lên khung cửa kính trên toa tàu điện, Lam Vũ hình như đã mơ hồ nhìn thấy cái bóng đen cao gầy kì dị kia phản chiếu trên ô cửa sổ, nhìn thấy nó đứng ở ngay phía sau cậu.

Lam Vũ giật mình hoảng hốt, vội quay người nhìn về người nhìn lại, không cẩn thận va phải người phía sau. Hóa ra đứng sau cậu chỉ là một ông chú trung niên, chẳng qua chỉ là chiều cao có chút vượt trội mà thôi, cậu đã trông gà mà hóa cuốc rồi.

Người đàn ông đang yên đang lành đột nhiên bị cậu trai phía trước đụng phải, ánh mắt đương nhiên có mấy phần không vừa ý. Lam Vũ ngượng chín cả mặt, hối hả xin lỗi mấy tiếng.

"Thật ngại quá, tôi có chút hoa mắt, đã làm phiền rồi"

Cậu xoa xoa vùng thái dương co giật liên hồi, lần nữa trấn an bản thân mình. Sự việc ngày hôm qua, bất quá chỉ là một giấc mộng.

Thế nhưng giấc mộng này, có vẻ như đã đi quá xa rồi.

Nhưng ngày gần đây Lam Vũ vẫn luôn thấp thoáng nhìn thấy thân ảnh xiên vẹo của cái kẻ kia. Có lúc nhìn thấy trên cửa kính của tiệm quần áo bên đường, có khi nhìn thấy nó đứng ở bên kia ngã tư nhìn về phía cậu, thậm chí ngay cả lúc rửa mặt cũng sinh ra ảo giác. Quỷ dữ kia giống như một mầm mống nảy sinh từ chính bên trong cơ thể cậu, hằng đêm đi theo cậu vào trong những giấc ngủ, để lại văng vắng bên tai cậu thứ âm thanh ai oán quỷ dị.

"Ta muốn trở thành người... muốn trở thành người... muốn trở thành người..."

"Tiểu Vũ! Em lại làm sao?"

Đàn chị ngồi bên nhìn thấy Lam Vũ sắc mặt trắng bệch, trên trán bịn rịn mồ hôi thì hốt hoảng trong lòng, vội vã lay tỉnh cậu. Lam Vũ dụi mắt, khe khẽ nhíu mày. Hôm nay cậu lại ngủ quên, thế nhưng cậu vốn không có thói quen ngủ ngày như thế kia mà.

"Không sao, chị Triệu. Chỉ là em hơi mệt một chút mà thôi." Lam Vũ ngoài mặt cười trừ mấy tiếng, trong lòng lại dấy lên nỗi sợ không tên.

"A Vũ cậu thật là, nửa tháng nay cậu ngủ gật cũng hơi nhiều rồi đấy, sếp mà biết được thì tiền lương của cậu chẳng còn được mấy đồng đâu."

Vị đàn anh ngồi đối diện nhìn không được chen vào mấy câu. Nhưng lời đàn anh nói đều là sự thật, nửa tháng gần đây, chính là kể từ cái đêm đó, cậu bắt đầu trở nên rất kì lạ.

"Được rồi Tiểu Vũ, chị đã mua giúp em phần cơm trưa rồi, mau ăn một chút lấy lại tinh thần đi. Hôm nay có món cá mà em thích đấy."

Chị Triệu đưa đến bên bàn cậu hộp cơm trưa vẫn còn nóng hôi hổi, tận tình rót thêm cốc nước ấm. Lam Vũ mở hộp, hương cá tanh xộc thẳng lên mũi, chạy đến não bộ, tự dưng lại cảm thấy buồn nôn.

Triệu Lan nhìn thấy cậu ôm bụng nôn đến xanh mặt, vội vàng hỏi han:

"Tiểu Vũ, em rốt cuộc bị làm sao? Không phải là mắc bệnh gì rồi chứ?"

"Này, sao mà cậu giống chị hai của tôi thế? Gần đây chị ấy mang thai, cả ngày đều cứ than buồn ngủ, nếu không ngủ thì sẽ nôn thốc nôn tháo, y hệt cậu lúc này."

Trong lòng Lam Vũ như có sét đánh trúng, cả người căng cứng. Cậu đảo mắt, xua tay cười trừ:

"Chỉ là... chỉ là bệnh dạ dày lại tái phát thôi, mọi người không cần lo."

Bệnh dạ dày? Hừ, trước nay cậu làm gì có bệnh dạ dày!

Lời nói của anh Vương lúc sáng dường như đã đánh trúng tim đen của Lam Vũ, cả ngày hôm ấy cậu cứ thấp thỏm không yên. Đến chiều, khi tiếng chuông vừa reo, cậu nhân viên mới vào ngày thường vẫn luôn chăm chỉ ở lại tăng ca nay lại phá lệ về sớm.

Lam Vũ ghé vào một hiệu thuốc cách xa công sở, cả người che kín, lén lút chạy đi mua que thử thai. Lúc đứng trước quầy thu ngân, trong lòng chợt lại có chút mỉa mai. Cậu vì một cơn mộng mị mà lại nghi ngờ bản thân không còn trong sạch, trên đời này nào còn chuyện gì nực cười hơn thế nữa đâu.

Chỉ là câu chuyện cười này đã không thể cười tiếp nữa rồi...

Lam Vũ ngồi bệch dưới sàn nhà tắm ẩm ướt lạnh lẽo, thần sắc trên khuôn mặt cậu tái lại, ánh mắt vô hồn trống rỗng. Trong tay cậu là chiếc que thử thai màu trắng thuần, bên trên là hai vạch màu đỏ tươi, tươi đến mức chói cả mắt người.

Sai rồi, chắc chắn đã có nhầm lẫn rồi, có phải không?

Nhưng những chiếc que thử thai này, sao lại có thể đồng loạt bị lỗi như thế? Sao lại có thể như thế được?

Lam Vũ bó gối ngồi tựa đầu vào bức tường lát gạch lạnh lẽo sau lưng. Trong đôi mắt cậu bị nỗi lo sợ bủa vây lấy, giống như cơn ác mộng ngày đó, không có cách nào trốn thoát.

Từ bên ngoài ô cửa sổ nho nhỏ lùa vào bên trong căn phòng tắm nhỏ một trận gió mát, thổi cho những chiếc móc áo va đập vào nhau, leng keng kêu lên mấy tiếng trong trẻo. Lam Vũ liếc nhìn chúng, trong đầu chợt lại nghĩ ra ý định điên rồ. Cậu như người bị thôi miên, đưa tay với lấy chiếc móc áo. Chất kim loại lành lạnh chạm đến bên bàn tay đang run rẩy, giống như người lạc giữa sa mạc bắt gặp được một trận mưa rào.

Lam Vũ xả nước ngập bồn tắm nhỏ hẹp, đôi chân cậu có vẻ ngập ngừng chẳng muốn tiến tới. Nhưng rồi cậu nhìn thấy bóng dáng của mình bên trong chiếc gương mờ, một con người tầm thường nhỏ bé, bất cứ lúc nào cũng có thể lụi tàn thành một nắm tro. Liệu sẽ chịu đựng được quái thai trong bụng sao?

Nghĩ vậy, Lam Vũ cởi bỏ áo quần trên người, chầm chậm bước vào bên trong bồn tắm ngập nước. Chất lỏng lạnh lẽo dần vây lấy thân thể trần trụi của cậu, lạnh đến mức cả tay cũng run rẩy không ngừng. Bàn tay cậu cầm theo móc áo, dè dặt đưa gần đến bên âm hộ nhỏ hẹp.

Cậu muốn tự tay moi móc cái thứ trong bụng kia ra khỏi người mình!

Bất ngờ dưới bụng quặn thắt lại, Lam Vũ cảm nhận được cái thứ ở nơi đó đang chuyển động, chuyển động rất kịch liệt, khiến cậu đau thắt cả người lại. Sâu bên trong âm hộ đột nhiên trướng đau, như có thứ gì muôn phá tan lớp ngăn cách, trực tiếp chui ra bên ngoài. Cánh tay đang cầm móc áo của cậu hình như đã bị thứ gì bắt lấy, ẩm ướt lạnh lẽo vô cùng. Lam Vũ cúi đầu nhìn thử, là một xúc tu đen bóng kì dị, nó là chui ra từ trong lỗ hậu của cậu!

Bào thai trong bụng hóa ra đều nghe hiểu ý định trong đầu của cậu.

Cổ tử cung bị cái thứ kia chén ép, buộc phải mở lớn bằng với kích thước của một nắm tay trẻ con, ba bốn cái xúc tu được thế xông ra, chen chúc bên trong lỗ thịt vừa nóng vừa hẹp. Chúng lần mò ngược lên phía trên, mạnh bạo quấn chặt lấy cơ thể Lam Vũ.

"Đau... Đau quá... Ta sai rồi, ta sai rồi, ta sẽ không làm chuyện dại dột kia nữa... tai biết sai rồi..."

Lam Vũ bị nó hành hạ đến khổ sở khôn cùng, hạ thân dường như đã bị xé rách, trong làn nước mát trong thế mà đã hòa lẫn cùng máu đỏ ở nơi hậu huyệt. Lam Vũ đau đớn nhăn nhó mặt mày, khóc lóc thảm thiết, thế nhưng quái vật trong bụng chẳng hề nghe hiểu. Nó vươn ra cái xúc tu dài nhất quấn lấy cần cổ Lam Vũ, luồn lách vào trong khoan miệng đang hé mở hòng ngăn lại cái kẻ đang khóc than kia. Tứ chi của cậu đều bị xúc tu giữ chặt lấy, chẳng còn đường mà vùng vẫy. Cổ họng bị dị vật chen lấn, ngay cả hô hấp cũng thật khó khăn. Lam Vũ ý thức được lúc này cậu vùng vẫy chỉ khiến sức lực hao mòn, chỉ đành để mạc cho bào thai kia quấy phá khắp người.

Lam Vũ bị hành hạ đến chết đi sống lại, cả người bị xúc tu trói chặt, để lại vết hằn đỏ sẫm rải rác dọc trên cơ thể yếu mềm. Dường như cảm nhận được người phía trên đã chịu khuất phục, xúc tu cũng chẳng còn ngông cuồng bao nhiêu, chầm chậm thu mình về bên trong tử cung nhỏ hẹp. Hậu huyệt đã bị nó xé rách, không ngừng rỉ máu nhuộm đỏ cả bồn nước.

Trên vầng trán Lam Vũ thấm ướt mồ hôi lạnh, trong cậu lúc này có sợ hãi cũng có đau đớn. Mà cậu hiểu rất rõ những đau đớn này, đã không chỉ còn là mộng mị nữa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia