ZingTruyen.Asia

| Song Tính | Trong Nhà Có Quỷ

10

July15th

Cơn mưa đêm qua không biết đã ngưng lại từ khi nào, nhưng chắc chỉ mới đây thôi. Lẫn trong không khí vẫn còn thoảng mùi đất ẩm, và cả những vũng nước trước sân vẫn còn chưa khô. Những ngày này mưa cũng đã thưa thớt dần rồi, chắc là trời đã chính thức vào thu. Lần này Lam Diệc không còn nhốt nhìn trong căn phòng kín bưng như khi trước nữa. Nhóc con bẽn lẽn đứng dưới tán cây xanh rờn, ngắm nhìn lũ trẻ mãi miết vui đùa trong sân. Lam Vũ biết hắn đang nghĩ gì. Dù sao cũng chỉ là một đứa bé, ai lại không muốn được là một phần trong những trò đùa nghịch. Nhưng Lam Diệc và lũ trẻ như dầu hòa vào trong nước, hắn không biết cách nào để hòa hợp với những đứa trẻ khác. Lam Vũ thấy không đành lòng, cậu muốn hắn cũng có thể cảm nhận được thế gian tươi đẹp như những người khác vậy.

"A Diệc à, em mau lại đây xem, là cầu vồng đấy!" Lam Vũ kéo lấy đôi tay tên nhóc con, ngón tay chỉ về phía dảy màu rực rỡ giữa trời, "Em có thấy dãy màu đó không? Truyện cổ nói rằng dưới chân cầu vồng chính là nơi ở của các tinh linh đó."

Lam Diệc thấy rồi, hắn thấy giữa làn sương sớm có một cây cầu sắc màu bắt ngang qua bầu trời. Nắng mai xuyên qua những hạt nước nhỏ lững lờ giữa trời, sau đó hóa thành dãi màu rực rỡ rơi xuống mặt đất. Cứ như con đường đưa người ta đến Thiên Quốc xa xôi vậy. Tên nhóc cứ ngẩn ngơ nhìn về phía cầu vồng xa xôi kia, đôi mắt hắn trong và xanh hơn cả bầu trời kia nữa.

Lam Vũ đôi khi cũng tò mò, không biết hắn đang suy nghĩ về điều gì nhỉ? Cậu ước rằng Lam Diệc có thể hé mở cánh cửa trong hắn ra một chút, để cậu có thể gần hắn thêm một chút nữa. Chẳng vì gì cả, chỉ là đứa trẻ ấy nên được thế gian tươi đẹp này ôm ấp trong tay.

Mặt trời lên cao, sương mai tan đi, ngay cả cầu vồng cũng biến mất. Trên mặt Lam Diệc lộ rõ nét hụt hẫng, hắn cứ vội vã loay hoay tìm mãi mà chẳng thấy đâu nữa.

"Biến mất rồi... sao lại biến mất rồi?"

"A Diệc nhìn này!" Lam Vũ đưa ra trước mắt đứa trẻ bức ảnh chẳng biết đã chụp lại từ khi nào, trên ảnh chính là chiếc cầu vồng mới nãy, "Anh đã cất nó vào nơi này rồi. Từ giờ cầu vồng sẽ không biến mất được nữa đâu."

Lam Diệc ngỡ ngàng, bàn tay rụt rè cầm lấy bức ảnh của cậu, ngây ngô mà hỏi:

"Anh có phép thuật ạ?"

"Đúng vậy đấy. Phép thuật của anh là dùng để làm A Diệc thấy vui đó."

Lam Vũ xoa nhẹ lên mái tóc hắn, cảm giác như đã dài hơn nhiều rồi nhỉ. Đứa trẻ của cậu lớn lên nhanh thật đấy, mỗi một ngày trôi qua hắn lại cao thêm một chút. Mới nửa năm thôi hắn đã cao đến thắt lưng của người trưởng thành rồi. Mặt mũi Lam Diệc cũng dễ coi nữa. Tóc vàng mắt xanh, nước da trắng ngần. Chờ khi hắn lớn thêm chút nữa, biết đâu sẽ khiến thiếu nữ nhà người ta mong nhớ ngày đêm.

"Là cầu vồng này, đẹp thật đấy!"

Có mấy đứa nhỏ chạy đến đứng bên cạnh Lam Diệc, thích thú nhìn vào bức ảnh trong tay hắn. Một vài đứa trẻ hỏi han hắn là con cái nhà ai, một vài đứa khác chẳng quan tâm nhiều đến thế, cứ vậy mà kéo hắn tham gia vào trò chơi còn dang dở. Lam Diệc lần đầu nếm được mùi vị nhân sinh, giống như khúc cây mục nát nằm bên vệ đường bất ngờ đón được làn gió ngày xuân, lần nữa nở rộ ra những đóa hoa.

Hôm nay Lam Vũ không gọi Lam Diệc lại để chào tạm biệt nữa, để mặc cho hắn chơi đùa bên cạnh cho mấy đứa trẻ trong khu. Ít khi hắn có thể tiếp xúc với người ngoài, Lam Vũ cảm thấy cậu không nên cắt ngang.

Mấy vị tiền bối ở công sở nói rằng dạo gần đây Lam Vũ hay cười lắm, không biết có phải đã có được ý trung nhân không. Ngay chính cậu cũng chẳng biết vì sao, mà cũng chẳng biết là bắt đầu từ khi nào nữa. Là từ khi Lam Diệc bước vào cuộc sống của cậu ư?

Suốt những năm qua chỉ có một thân đơn độc tới lui, rồi đột nhiên có một ngày nọ đứa trẻ ấy xuất hiện, hằng ngày đứng ở trạm xe buýt chờ cậu tan ca. Trong lòng giống như đón được cơn mưa rào giữa lúc lạc trong sa mạc, cứu lấy kẻ sắp chết khô là cậu đây. Ngay cả khi Lam Diệc từ đầu chỉ là tên quỷ dữ mượn nhờ thân thể cậu để kí sinh đi nữa, nhưng bất giác cậu đã thật sự xem hắn như người thân trong nhà mất rồi. Sự hiện diện của Lam Diệc cứ thể như là thói quen thường nhật, nếu một ngày biến mất cậu thật chẳng biết nên làm sao nữa.

Chiều hôm ấy Lam Vũ tan ca sớm, khi cậu trở về mặt trời vẫn còn chưa khuất hẳn. Trò chơi của mấy đứa nhỏ hình như vẫn chưa kết thúc, tụ lại thành một nhóm ở trước sân nhà. Nhưng hình như có điều gì không ổn, sắc mặt lũ trẻ khó coi lắm, chăm chăm nhìn về phía Lam Diệc một mình đứng đối diện.

Lại có chuyện không hay rồi.

Khi Lam Vũ chạy đến chỉ thấy cô bé Tiểu Hi đang oa oa khóc lớn, vết thương trên trán vẫn còn đang rỉ máu đỏ, vấy bẩn cả gương mặt bụ bẫm. Mấy đứa trẻ khác dẫu không lên tiếng, nhưng ánh mắt cứ chăm chăm nhìn vào Lam Diệc. Lam Vũ cũng xem như đã ngầm hiểu được sự tình.

Cậu chầm chậm đi đến ôm lấy tên tiểu quỷ, nhỏ giọng hỏi han:

"A Diệc, có chuyện gì ư?"

Lam Diệc không lên tiếng. Còn mấy đứa nhỏ bên cạnh vì thấy bất bình mà nói thay:

"Khi nãy chúng em chơi trò kết hôn, nhưng A Diệc thấy không thích, thế nên cậu ấy đã đẩy ngã Tiểu Hi!"

Lam Vũ thấy Lam Diệc vẫn chẳng hề lên tiếng, đoán rằng hắn đang thấy sợ, cậu bèn vuốt ve tấm lưng hắn, lần nữa hỏi lại:

"Em nói anh nghe, đã có chuyện gì thế?"

"Cậu ấy đáng bị như thế mà." Gương mặt của đứa nhóc bình thản lạnh tanh, khiến cho Lam Vũ cũng phải ngỡ ngàng, "Tiểu Hi nói muốn làm cô dâu của anh Lam Vũ. Việc đó sao có thể được, em sẽ không cho phép bất kì ai giành lấy anh đâu."

Mỗi một câu hắn nói ra đều khiến người khác thấy sợ hãi khôn cùng, lần nữa nhắc nhở cho Lam Vũ nhớ ra rằng đứa trẻ trước mặt này thực chất đã hóa quỷ từ ngàn năm trước rồi. Cậu nắm chặt lấy cánh tay Lam Diệc, lần đầu nghiêm khắc dạy dỗ hắn:

"A Diệc, em đang nói gì thế? Ngay cả khi em rất thích anh đi nữa, em cũng không được phép có những suy nghĩ ấy. Như thế là ích kỉ lắm em có hiểu không?"

Đứa trẻ bị mắng đến ngẩn người, hắn không nghĩ rằng Lam Vũ sẽ lớn tiếng với hắn chỉ vì một kẻ khác. Lam Diệc thoáng nhìn về phía Tiểu Hi còn chưa thôi khóc, chỉ cần hắn cũng giống như cô bé kia, Lam Vũ sẽ không còn giận nữa nhỉ?

"Anh... anh không thích em nữa ư?" Hai mắt tiểu quỷ hoen đỏ, vội vã níu lấy cánh tay Lam Vũ, "Em sẽ không làm như thế nữa, sẽ không đẩy ngã Tiểu Hi nữa, nhưng anh đừng ghét em mà... được không?"

Lam Vũ xoa nhẹ lên mái tóc hắn, giọng nói cũng đã dịu đi:

"Anh không ghét A Diệc. Nhưng em hãy xin lỗi Tiểu Hi đi, sau này đừng như thế nữa là được rồi."

Sắc mặt Lam Diệc trầm ngâm, đôi mắt hắn sâu hun hút, chẳng biết là đang nghĩ gì, đến mãi một lúc sau mới nhỏ giọng nói lời xin lỗi. Nhưng Lam Vũ biết, những gì trong đầu hắn đang nghĩ còn sâu xa hơn là một câu xin lỗi này nhiều. Sẽ có những khi Lam Diệc hệt như đứa trẻ ngây ngô, nhưng hắn nào có phải trẻ con, tâm tư của hắn còn sâu hơn bất kì một người trưởng thành nào nữa.

Rồi chợt Lam Diệc nắm lấy gấu áo của cậu, nhoẻn miệng mỉm cười:

"Anh Tiểu Vũ, ngày mai là ngày nghỉ mà, anh ra ngoài cùng em nhé, được không?"

Lam Diệc nghĩ ra rồi. Hắn chỉ hứa rằng sẽ không làm hại những người ở xung quanh Lam Vũ, nào có hứa rằng sẽ để cho những kẻ ấy cướp mất cậu đâu. Chẳng bằng hắn cứ lấy đi trái tim của Lam Vũ, giấu ở bên mình, để cho cậu ấy vĩnh viễn không thể rung động với một ai khác ngoại trừ hắn đây.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia