ZingTruyen.Asia

Somewhere Lost In The Dark Trans

Một năm sau


"Yêu ơi, dạo này em hơi lạ đó nha. Em có gì muốn nói với chị không?", Jennie cưng nựng đôi má mũm mỉm của Lisa.


Lisa chuẩn bị xách cặp ra về sau khi ghé qua nhà nàng nguyên buổi chiều để làm bài tập.


"Không, không có gì đâu", Lisa đáp, một nụ cười nhẹ hiện trên khuôn mặt cô.


Jennie biết cô đang nói dối nhưng nàng không muốn ép cô. Dạo gần đây nàng hay bắt gặp Lisa cứ nhìn thẫn thờ trong không trung, không hề tập trung vào những gì nàng đang nói. 


Cả hai ra đến cửa. 

"Cám ơn đã giúp chị với đống bài tập nha. Không ngờ tui lại có em người yêu thông minh đến vậy", Jennie nói, hai tay nàng vòng quanh ôm lấy cổ Lisa.

"Em còn giỏi nhiều thứ khác nữa kìa", Lisa đáp lại với khí phách như một nữ hoàng thực thụ.

"Biết rồi, ví dụ như giỏi làm phách nè", Jennie chọc và đánh nhẹ vào tay cô.

"Rồi rồi, em về đây. Trời cũng tối rồi, chị nhớ mặc áo ấm, đắp chăn mền đầy đủ đó nha", Lisa cẩn thận dặn dò chị người yêu thấp hơn một cái đầu của mình. Hai người đang ôm nhau thắm thiết thì bị một giọng nói phá ngang.

"Lisaaaaaaa! Con không ở lại ăn tối à?", tiếng của Sunmi vang lên từ trong nhà.

Jennie đen mặt. Một năm trôi qua, nàng cảm thấy mình như sắp trở thành con ghẻ vậy, Lisa và Sunmi đã trở nên vô cùng thân thiết. Và nàng rất mừng vì điều đó.

"Không đâu ạ, cháu cám ơn. Có lẽ để bữa khác nha cô", Lisa đáp.

"Okay, lần sau nhất định phải ở lại đó!", Sunmi hét lớn đáp lại rồi biến mất. 


"Hàng xóm chắc ghét mình lắm rồi", Jennie nói rồi nhìn xung quanh. Sau màn hú hét mùi mẫn vừa rồi của Lisa và Sunmi thì chắc có người đã ghi thù trong lòng với nhà nàng luôn rồi.

"Đi ăn đi, em sẽ đón chị về nhà ngày mai nha. Em yêu chị", Lisa nói, tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé của Jennie.

"Okay, lái xe cẩn thận nha baby. Chị yêu em", Jennie trả lời, đặt một nụ hôn lên môi cô rồi chạy ùa vào nhà đầy ngại ngùng. Lisa thoáng thấy một nụ cười nhẹ trên mặt nàng. 


Lisa về đến nhà. Căn nhà thật trống vắng vì Joy đã qua nhà Wendy chơi còn Rosé đã đi chơi với Jisoo và có thể cũng không về nhà tối nay. Cô không biết Seulgi đã đi đâu, nhưng chắc là đang hú hí với Irene rồi. 

Cô bước đến cạnh chiếc đàn dương cầm và chơi vài nốt nhạc. 

Những ngày qua tâm trạng của cô không được tốt lắm. Cô đã dành thời gian suy nghĩ về một việc cô muốn làm nhưng kí ức về một người nào đó đã ngăn cản cô thực hiện kế hoạch của mình.


Ngồi chơi được một lúc, cô không nhận ra có một người đang quan sát mình từ trên cầu thang. 

"Em chơi đàn hay thiệt đó nha", một giọng nói cất lên.

Lisa giật bắn mình. Vịn tay trên ngực, cô quay người lại để xem ai mà lại dám dọa mình như vậy.

"Chết tiệt Irene! Chị làm em mém rớt tim ra ngoài đó!", Lisa hét toáng lên.

Irene bật cười, tiến lại gần Lisa và ngồi xuống cạnh cô.

Nhận ra Irene đang mặc chiếc áo yêu thích của Seulgi, cô không dám nghĩ họ đã đi được đến đâu nữa.

"Con gấu đâu?", Lisa hoang mang hỏi.

"Em ấy là một chú gấu ục ịch đáng yêu nên tất nhiên là đang ngủ rồi. Chị xuống uống tí nước nhưng mà nghe tiếng đàn nên tò mò thôi", Irene điềm tĩnh trả lời.

Lisa không trả lời và tiếp tục chơi đàn với Irene ngồi bên cạnh. 


Irene thoáng thấy nét buồn và một chút lo lắng trên mặt Lisa trong khi cô đang chơi đàn.

Chị cũng nhớ rằng Jennie có kể dạo này Lisa lạ lắm.

Lisa ngừng chơi và thở ra một hơi thật dài.


"Có chuyện gì sao Lisa?", Irene dịu dàng hỏi.

Lisa suy nghĩ liệu có nên kể cho chị nghe hay không nhưng cô cần trút hết mọi buồn phiền trong lòng ra trước đã và có Irene ở đây làm cho cô thoải mái hơn nhiều.


"Chị biết không, khoảng một tháng nay, em đã luôn nghĩ về việc cầu hôn Jennie", cô cuối cùng cũng nói ra hết mọi tâm sự của mình.

Irene há miệng ngạc nhiên nhưng chị biết có gì đó sai sai ở đây.

"Nhưng sao nghe em không có vui tí nào vậy? Em nghi ngờ tình cảm của mình hay sao?", chị hỏi.

"Không! Không phải! Em yêu Jennie mà!!", Lisa quả quyết đáp.

"Vậy chứ sao?"


"Em sợ", cô nói rồi cúi mặt xuống đất.


Irene im lặng để Lisa tiếp tục.

"Vài ngày trước em có lên vài ý tưởng cầu hôn sao cho hay hay và có tưởng tượng thử nó sẽ như thế nào nhưng đột nhiên gương mặt của Yeri hiện lên trong đầu em và rồi em nhớ rằng tụi em đã bàn về chuyện kết hôn, hạnh phúc về chung một nhà. Em ấy là người đề xuất chuyện đó đầu tiên đấy Joohyun à. Có lẽ hơi ngu ngốc nhưng có cảm giác như em đã làm em ấy thất vọng. Em ấy chết trong khi vẫn còn yêu em và bây giờ em lại cưới một người khác", Lisa trả lời, hai tay bối rối chà vào nhau.


Irene biết Yeri là ai. Seulgi đã kể cho chị nghe rất nhiều về em ấy và cách cậu xem em ấy như em gái của mình mặc dù Yeri thỉnh thoảng có chơi cục súc một chút. Chị vẫn còn nhớ mình đã phải ra sức vỗ về gấu con của mình vì cậu ấy cứ mỗi lần nhớ đến Yeri là lại rơi nước mắt không ngừng. 


Nếu Seulgi đã đau như vậy mỗi khi nhớ về Yeri thì Lisa sẽ còn như thế nào nữa chứ?


Irene dịu dàng nắm lấy tay Lisa và nở một nụ cười với cô.

"Không ngu ngốc đâu Lisa, chị hiểu mà. Nghe có thể đau lòng nhưng em cần để em ấy đi, sẽ tốt cho em và cả em ấy. Và như em đã nói, em ấy đã ra đi, mang theo một tình yêu dành cho em và chị biết rằng em biết em ấy cũng muốn thấy em được hạnh phúc. Hãy cho mình cơ hội được hạnh phúc, cho Yeri biết rằng em vẫn ổn. Hãy giữ những kí niệm về em ấy trong tim, nhưng không phải với sự tiếc nuối mà với sự hạnh phúc mà em ấy đã mang lại cho em", Irene ân cần nói.  

Lisa gật gật đầu, cô không biết nói gì thêm nhưng cô biết Irene đã nói đúng.


"Nè Manoban, nhóc đừng có mơ mà cướp người yêu của tui nha! Thử đi, rồi xem tối nay ai ngủ một mình với mấy con cú hôi hám xấu xí ngoài kia ha!", chưa thấy hình đã nghe tiếng, đích thị là con gấu nhà họ Kang kia rồi. Cậu đùng đùng đi xuống cầu thang với vẻ mặt ngái ngủ.

"Đừng mong tui sợ chị khi chị còn đang mặc pyjama hình gấu con màu hường kia nha", Lisa nói rồi cười thật lớn.

"Bố khỉ!", Seulgi la lên rồi lè lưỡi đầy vẻ bất mãn.

Irene chỉ biết cười trừ và đứng dậy khỏi ghế, cất bước về phía Seulgi nhưng một bàn tay đã giữ chị lại.

"Cám ơn Irene nha", Lisa cười đáp.

Irene cười lại với cô và gật đầu rồi dính lấy Seulgi.

"Ngủ ngon Lisa", Irene mỉm cười nói.

"Ngủ đi Manoban, nhóc trông như Dracula chơi đàn vào nửa đêm vậy đó", Seulgi nói, tay vòng quanh eo Irene và dẫn chị đến cầu thang.

"Em cũng yêu đại ca!", đó là câu cuối cùng mà Seulgi nghe được từ Lisa.


Seulgi bước đến chỗ Irene và ôm chị thật chặt. Irene chui rúc vào trong người cậu, tận hưởng vòng tay ấm áp của gấu con.

 "Cảm ơn đã lắng nghe và cho em ấy những lời khuyên hữu ích. Chị thật tuyệt vời!", Seulgi nói bằng tất cả tình yêu của mình. 

Đúng. Seulgi đã nghe hết từ đầu đến cuối cuộc nói chuyện nhưng cậu không muốn cắt ngang vì cậu biết người yêu của mình và bạn của mình đang nói về một chuyện vô cùng quan trọng. 


"Em yêu chị, Irene à."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia