ZingTruyen.Asia

博君一肖 | 𝙄𝙣 𝙩𝙝𝙚 𝙚𝙣𝙙

Ngoại truyện 2 : Anh không yêu tôi

wxiaohyang

Tống Kế Dương cùng Vương Hạo Hiên cũng đã đến, một lúc sau còn có Phác Xán Liệt và cậu vợ phúc hắc kia nữa, mỗi người đều cười tươi chúc sức khoẻ, đều mang hoa quả cùng hoa đến để trong phòng, Tiêu Chiến muốn ngồi dậy cảm ơn nhưng không được, chỉ đành đỏ mặt đáp lễ.

Vương Nhất Bác trở về Vương gia thay quần áo, đứng trong căn phòng mà hắn sai người đặc biệt làm cho Vương Toả, hắn mỉm cười hạnh phúc vô cùng. Căn phòng không quá lớn, tổng quan vẫn khá rộng rãi, được phủ trong màu xanh biếc, chiếc giường nhỏ kê ở giữa, bên cạnh là chiếc nôi màu xanh đẹp mắt, còn có rất nhiều đồ chơi, những đồ trong này đều được mài tròn đi để không xảy ra sự cố, hơn nữa ở góc phòng là con ngựa gỗ mà chính tay Vương Nhất Bác hắn ngồi cả ngày để lắp ráp cho đứa bé. Hắn ở đời này cái gì cũng đã nghĩ qua, chỉ là chưa nghĩ đến sau này mình có con, hơn nữa đối với đứa bé này hắn cực kì yêu thương.

Cầm lấy hai bộ quần áo thường ngày của mình và của Tiêu Chiến rồi xuống dưới bếp lấy vài món bồi bổ mà hắn dặn nhà bếp làm sau đó mới an ổn ngồi lên ô tô thuộc hạ đưa trở lại bệnh viện tư.

Tiêu Chiến không đứng được, Vương Nhất Bác đành gọi người mang xe lăn đến bế y đặt vào xe lăn đẩy sang phòng sơ sinh, nhìn mắt hắn đỏ hoe, Tiêu Chiến níu tay hắn

" Anh xúc động đến mức đấy sao?"

" Đúng, anh đây chính là sắp nằm khóc ướt gối rồi, đứa bé được người anh yêu nhất sinh ra, chẳng lẽ anh không xúc động sao?"

Vương Nhất Bác ngồi xuống trước mặt Tiêu Chiến, vươn người hôn lên khoé môi y cười lớn trả lời, sau đó đứng lên toan đẩy y sang phòng sơ sinh, Tiêu Chiến lần nữa níu tay hắn

" Em..em chưa chuẩn bị gặp đứa bé"

" Chiến Chiến, con đợi em rất lâu rồi, sao em lại chưa chuẩn bị gặp con"

" Em, em chưa sửa soạn tốt"

" Bảo bối.."

Tiêu Chiến hít một hơi thật sâu, bàn tay đang níu áo Vương Nhất Bác cũng buông ra, y ngẩng lên nhẹ gật đầu

" Đi thôi"

Tiêu Chiến ôm Vương Toả trong tay, đôi mắt tròn vo đen nháy, lại trong veo nhìn y, làn da trắng nõn hồng hào có thể khiến mọi người thấy rằng lúc mang thai Tiêu Chiến đã cẩn thận như nào, đứa bé vừa mới sinh ra ngũ quan còn chưa rõ lắm, nhưng nhìn qua gương mặt lại bảy tám phần giống họ Vương kia, nước mắt từ hốc mắt lập tức chảy ra, nhìn đứa bé rồi lại nhìn Vương Nhất Bác, chất giọng run run nói

" Là con chúng ta, con chúng ta đó"

" Anh biết " Vương Nhất Bác xoa đầu Tiêu Chiến, ôn nhu nhìn hai người họ, cả đời này sự ôn nhu của hắn đều đem cho họ hết, tất cả những dịu dàng này, đều chính là dành cho hai người.

....

Tiêu Chiến lưu luyến đưa Vương Toả cho y tá, sau đó để Vương Nhất Bác đẩy mình ra ngoài, trong lòng vui mừng đến cẫng lên

" Toả nhi sao có thể giống anh đến mức đấy nha, đôi mắt còn bé mà vẫn có thể nhìn ra sau này lớn lên sẽ rất sắc, hơn nữa còn ảm đạm hơn anh đó" Vương Nhất Bác dè dặt bế ngang Tiêu Chiến lên đặt y về giường, nghe y nói vậy hắn tỉnh bơ chen vào.

" Hay chúng ta sinh thêm đứa nữa, đứa kia sẽ ôn hoà như nước giống em, anh thực sự muốn xem phiên bản Tiểu Chiến Chiến như nào nga"

Muốn xem là thật, muốn sinh thêm cũng là thật, nhưng Tiêu Chiến bởi vì vết mổ đau cực kì nên y lập tức một cước đá bay tư tưởng của hắn.

" Tôi mệt muốn chết, anh giỏi anh mang thai đi!"

" Một đứa là đủ, anh nhịn cũng sắp hỏng đến nơi" Vương Nhất Bác gật gù theo, gió chiều nào thuận chiều đấy, hiện tại muốn sống lâu nhất định phải là vợ nói gì cũng đúng, y chỉ cần tức lên thì là bản thân sai. Đột nhiên Tiêu Chiến rưng rưng, gạt bỏ tay Vương Nhất Bác đang cầm tay mình, uỷ khuất cúi xuống buồn bã khẽ nói

" Vương Nhất Bác, anh vẫn là không yêu tôi, anh chỉ yêu cơ thể tôi, anh coi tôi là người đẻ thuê"

" Chiến Chiến, anh đúng thực là không yêu em" Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến diễn sâu như vậy, hắn cũng muốn làm nam chính của bộ phim hai người này.

" Đồ tra nam, đồ tồi tệ, anh con mẹ nó ngày trước thề non hẹn biển đến khi tôi sinh con anh ra anh liền trở mặt!" Tiêu Chiến trừng mắt, nếu như chân bây giờ cử động được y nhất định đá hỏng gương mặt đẹp trai đến bức người kia.

" Anh đây là yêu em muốn chết rồi, anh chỉ sợ tình yêu này không thể hiện được hết, nên anh đã cầu rằng kiếp sau anh phải tìm em để cho em thấy rằng tình yêu của anh lớn như nào"

" Mồm miệng dẻo như vậy, chỉ sợ bên ngoài lại có tình nhân.." Tiêu Chiến khinh khỉnh nhìn Vương Nhất Bác, ánh mắt phức tạp nhất có thể.

" Anh làm sao có thể có tình nhân bên ngoài, chỉ là may mắn gặp được em, thế nên trái tim tầm thường nay vô cớ sinh ra nhiều lãng mạn !" Vương Nhất Bác dứt lời liền hôn lên môi Tiêu Chiến, y bĩu môi

" Thực sự rất ngọt. Trừ phi anh không thực sự đến tập đoàn"

" Tiêu Chiến à, em đa nghi vậy?"

" Anh không ưa tôi nữa?"

" Không, anh ưa em, anh thuận mắt, em làm gì cũng đúng, nhưng anh yêu em là thật, không có tình nhân, chỉ có em"

" Em đói rồi, mau mau lấy đồ ăn cho em" Tiêu Chiến thở dài, được rồi y mỏi miệng rồi không muốn đấu khẩu với người này nữa.

Nghĩ là vậy, nhưng chỉ 2 phút sau Vương Nhất Bác với Tiêu Chiến lại tiếp tục nói rất nhiều chuyện, không lúc nào có thể yên lặng, anh một câu tôi một câu, đến bữa ăn thì tôi một miếng anh một miếng.

" Anh không về sao?" Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác đang gọt táo cho mình, nhíu mày hỏi hắn, giờ cũng đã muộn rồi. Hắn lắc đầu, nhướn mày trả lời

" Ở nhà không có em, giường trống muốn chết, anh không chịu được lạnh mà, bảo bối cho anh ở đây ngủ với em đi" Vương Nhất Bác nói đều là thật, hắn không có Tiêu Chiến nằm cạnh hắn thực sự không ngủ được, một chút cũng không, thiếu đi hơi ấm nhân nhi này hắn liền mệt mỏi, cứ như y là sạc điện của hắn vậy.

" Không được, giường bé như vậy" Tiêu Chiến kiên quyết lắc đầu.

" Anh nằm một chút thôi, sofa cứng lắm anh không ngủ nổi nha"

Sau một hồi thuyết phục Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác cuối cùng cũng được lên giường y nằm cùng, ban đầu còn nằm rất gọn, đến khi đợi y ngủ say rồi mới cẩn thận ôm y vào lòng, còn hôn lên trán Tiêu Chiến một cái " Ngủ ngon"

*************************************************

4 tháng sau

Khi mùa anh đào nở đẹp nhất, Vương Nhất Bác đưa Tiêu Chiến và Vương Toả đến Vũ Hán ngắm loại hoa này, ở đây anh đào nở rất đẹp, một góc trời đều màu hồng đến là thơ mộng. Vương Nhất Bác lần nữa quyết định trong tháng sau sẽ làm lễ kết hôn với Tiêu Chiến, mặc kệ y nói không cần, hắn vẫn làm ngơ đi.

" Eo cậu thực sự rất nhỏ, tôi lần đầu thiết kế cho một nam nhân đẹp như cậu" Biện Bạch Hiền buông dây đo xuống, vừa ghi chép số đo vừa cảm thán, tuy cậu là nhà thiết kế nổi tiếng Thế giới, may qua biết bao nhiêu trang phục cho biết bao người nhưng Tiêu Chiến là người đầu tiên có số đo đẹp đến vậy, lại còn là nam nhân nữa.

" Anh quá lời rồi, tôi cũng bình thường thôi"

" Cậu đừng khiêm tốn thế" Biện Bạch Hiền cười nhạt, nam nhân này giống như được khắc ra từ nghệ nhân lâu đời vậy, nét trên mặt đều là xinh đẹp hơn người, đến khoé mắt cười lên cũng giống như đem cả bầu trời sao cất giấu bên trong.

Vương Nhất Bác đẩy cửa kính đi vào, mái tóc hất ngược về đằng sau, gương mặt góc cạnh điển trai đeo thêm chiếc kính râm lại càng thêm thần bí, trên người không mặc âu phục nghiêm nghị như thường ngày, hắn phá lệ mặc áo sơ mi trắng cùng với quần lửng đen , dưới chân đi một đôi giày thể thao màu đen hãng Nike hiện đại, nhìn qua cực kì cuốn hút, khiến Tiêu Chiến có chút không rời mắt được. Biện Bạch Hiền duy chỉ liếc một cái đã đánh giá hắn từ trên xuống dưới, cúi đầu tiếp tục phác hoạ ra mẫu trang phục mà mình phải thiết kế cho Tiêu Chiến.

" Đương nhiên là đẹp rồi, vậy nên anh cũng phải may trang phục đẹp nhất cho Tiêu Chiến, như vậy mặc lên mới xứng!"

**************************

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia