ZingTruyen.Asia

Short Fic Chanbaek Cui Kho Lua Boc

CHƯƠNG 4

“Đầu gỗ, đại mỹ nhân nằm ở trên giường ngươi là ai vậy? Có phải là chị dâu hay không?” Đứng ở trong phòng khách nhỏ bé, A Tuấn cao to nhìn ông chủ chính mình, gãi gãi đầu hồ nghi hỏi.

“Hắc hắc.” Xán Liệt vẻ mặt ngây ngô cười.

“Không thể nào? Thật là chị dâu sao! ? Lão Đại, từ bao giờ ngươi lại nhắm trúng một “cô gái” hoàn hảo như vậy a! ?” A Tuấn kinh ngạc há to miệng, vẻ mặt không dám tin.

Cái “cô gái” kia thật đúng là hoàn hảo a, bộ dạng xinh tươi, thực con mẹ nó đẹp!

“Chúng ta mới quen hôm qua.”

“Oa! Cô gái này thật là phóng túng a! Mới quen các ngươi liền lên giường ! ? Lão Đại, ngươi thật giỏi!” A Tuấn quả thật hâm mộ đến sắp chảy máu mũi.

Con mẹ nó! Cô gái hoàn hảo, nóng bỏng như vậy, sao gã lại chưa gặp được a! ?

“Hắn chưa nói thích ta.” Xán Liệt đột nhiên nhăn lại đôi mày thô rậm.

“Lão Đại, người ta đã nguyện ý lên giường với ngươi, khẳng định cũng có ý với ngươi rồi! Bằng không người ta là một cô gái sao có thể cùng ngươi ngủ chứ? Trừ phi nàng là một người tuỳ tiện!”

“Nhưng mà hắn không phải con gái, hắn là con trai.” Xán Liệt đột nhiên quăng ra một quả bom to tướng.

“A! ?” A Tuấn cao to hoàn toàn ngây dại, chết đứng như hoá thạch một lúc lâu mới sửng sốt, lắp bắp hỏi: “Lão. . . . . . Lão Đại, ngươi nói chị dâu hắn. . . . . . Hắn. . . . . . Hắn là con trai! ?”

“Đúng vậy.” Xán Liệt không biết là có cái gì không ổn, cho nên căn bản không rõ A Tuấn cần gì phải giật mình như vậy.

“Sao có thể! ? Hắn bộ dạng đẹp như vậy, sao có thể là con trai!” A Tuấn thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

“Cô gái” xinh đẹp, tươi ngon mọng nước như vậy, sao có thể lập tức biến thành một tên con trai chứ! ?

“Hắn đương nhiên là con trai rồi, ta đã cùng hắn lên giường với nhau rồi mà.” Xán Liệt cười ngây ngô.

“Lão. . . . . . Lão. . . . . . Lão Đại, ngươi cùng một tên con. . . . . . con trai lên giường. . . . . .” A Tuấn cà lăm một cách lợi hại, miệng mở lớn cơ hồ có thể chứa hết hai quả trứng.

“Đúng vậy.” Xán Liệt không biết là có cái gì không đúng.

“Lão Đại, từ bao giờ ngươi lại biến thành GAY thế hả! ?” A Tuấn kêu to, quả thật không dám tin. Ông chủ của gã, lão Đại của gã, sao lại lập tức biến thành một tên “đồng tính luyến ái” chứ! ?

Ác mộng! Tuyệt đối là ác mộng!

“GAY là cái gì vậy! ?” Đôi mày thô nhướn lên đầy thắc mắc.

“Chính là đồng tính luyến ái, biến thái, xăng pha nhớt đó! Lão Đại, chẳng lẽ ngươi ngay cả mấy cái này cũng không biết.” Hai vai A Tuấn hơi rũ xuống, vẻ mặt buồn bực.

Làm cái gì! Lão Đại trước kia rõ ràng rất thích nữ sinh đầy đủ ba vòng, sao lại lập tức biến thành đồng tính luyến ái, chẳng những thích nam nhân, còn cùng nam nhân lên giường nữa chứ! ?

“Đồng tính luyến ái? Ta biết a. Kia thì thế nào! ?” Xán Liệt không biết là có cái gì không ổn.

Không phải y không biết “đồng tính luyến ái” trong xã hội có nhiều dư luận ra sao, mà là thần kinh thô to của y căn bản không đi để ý loại sự tình này.

Với y mà nói, cần chi quan tâm người khác nói cái gì, làm cái gì, chỉ cần chính mình sảng khoái là tốt rồi, cho dù là một gã đồng tính luyến ái, cũng lay động không được dây thần kinh thô to của y.

Huống hồ, y có phải là một gã đồng tính luyến ái hay không thì có liên quan cái rắm gì tới người khác chứ!? Không hiểu những người khác trong xã hội nghĩ như thế nào nữa. Thực con mẹ nó —— quái!

“Nhưng trước kia rõ ràng là ngươi thích những cô gái đầy đủ ba vòng a, sao lại lập tức biến thành thích nam nhân chứ! ?” Muốn làm, liền làm! Lão Đại của gã rốt cuộc có biết sự tình nghiêm trọng hay không a? A Tuấn phiền não vò đầu bức tai, thật sự không rõ vì sao lão Đại gã lại biến thành một tên GAY chết tiệt bộ dáng tuỳ tiện như thế.

“Ta cũng không biết, dù sao. . . . . . Thích liền thích, thế thôi!” Xán Liệt cười tít mắt, miệng rộng ngoác lớn lộ ra hàm răng trắng đều, “Hắn bộ dạng thật đẹp, hảo đáng yêu, thân thể cũng mĩ miều, siêu chuẩn a.”

“Nhưng. . . . . . nhưng hắn. . . . . . Hắn là con trai a.” Tuy rằng không thể tin một “cô gái” xinh tươi như vậy lại là một tên con trai, nhưng A Tuấn vẫn cà lăm nói ra suy tư trong lòng mình.

Nam nhân cùng nam nhân, tại sao có thể như vậy a! ?

“Ta thích hắn, hắn là con trai cũng không hề gì! Dù sao cũng kém không nhiều lắm.” Xán Liệt duỗi ra tứ chi cứng ngắc, đặt mông ngồi xuống ghế sô pha, gác đôi chân to đang mang dép lê lên bàn trà.

“Lão Đại! Cái gì kêu không sai biệt lắm a? Là kém rất nhiều nha!” A Tuấn  sốt ruột la lớn, “Nam nhân có cái gì tốt? Ngực, mông không có, eo vừa thô vừa cứng, to như thùng nước! Còn cả người đầy lông giống như khỉ, cũng không đẻ trứng. . . . . . Phía dưới còn có “một cái cây” giống mình nữa chứ!”

“Thân thể hắn trơn mềm, eo thon hơn nhiều so với phụ nữ! Ta lại không cần hắn sinh con cho ta, muốn, nhận nuôi một đứa không phải được rồi sao! Huống hồ con nít phiền toái muốn chết! Cả ngày khóc sướt mướt, thấy liền phiền!” Xán Liệt gác chân nhíu mày.

“Lão. . . . . . Lão Đại, ngươi không nói nghiêm túc đó chứ! ? Ngươi thật sự thích nam nhân?” A Tuấn nơm nớp lo sợ.

Cái gì thế này?! Chẳng lẽ đầu gỗ này thật là một tên đồng tính luyến ái?

“Ta không thích nam nhân, ta thích chính là Bạch Hiền.”

“Nhưng hắn cũng là một nam nhân a! Ngươi thích hắn, còn cùng hắn lên giường, không phải thành đồng tính luyến ái rồi sao?” A Tuấn không hiểu cái này thì khác nhau chỗ nào.

“Vậy xem như đúng đi, không sao cả!” Xán Liệt nhún nhún vai, một bộ dáng việc không liên quan tới mình.

“Nhưng mà, lão Đại, đồng tính luyến ái không tốt! Trong xã hội cứ như chuột chạy qua đường, ai cũng đều muốn đánh!” A Tuấn vẫn lo lắng cho ông chủ mình trở thành tâm điểm cho mọi người chỉ trích.

“Quản nhiều như vậy để làm chi? Người khác nghĩ như thế nào đó là chuyện của họ, ta chỉ biết mình vui vẻ là tốt rồi. Hơn nữa, chuyện nhỏ xíu như vậy, đáng gì phải để ý, thích nam nhân lại không phạm pháp!”

“Lão. . . . . . Lão Đại, ngươi nói thật chí lý!” A Tuấn ngạc nhiên, đột nhiên cảm thấy ông chủ của mình thật sự làm kẻ khác bội phục.

Những chuyện “to tát” trong xã hội, dưới con mắt của lão Đại bất quá cũng chỉ là hạt đậu xanh nhỏ mà thôi, ngay cả gã đều cảm thấy chính mình đem chuyện bé xé ra to.

Cũng đúng thôi, người mình thích là nam hay nữ thì có liên quan cái rắm gì đến những người khác chứ? Cho dù đối tượng mà người ta thích là một con mèo, một con chó, thì đó cũng là chuyện của người ta! Liên quan gì đến người khác chứ! ? A Tuấn đột nhiên cảm thấy chính mình thật đúng là đồ ngu không rõ đầu rõ đuôi.

Vận mệnh là của mình, cuộc sống cũng là của mình, sống mà cứ phải để ý cách nhìn của người khác, còn vui vẻ con mẹ gì nữa!

“Lão Đại, ta đột nhiên cảm thấy ngươi thật 『 oách 』 nha! Không chỉ kỹ thuật sửa xe bậc nhất! Ngay cả quan điểm sống cũng quá oách! Ta quyết định, ta sẽ học tập theo ngươi!”

A Tuấn cảm thấy chính mình so với lão Đại quá nhỏ bé, quan niệm không có tiến bộ như lão Đại, quả thật là một loại sỉ nhục cho số tuổi của mình. Cho nên, gã cảm thấy không chỉ kỹ thuật sửa xe cần cải tiến, ngay cả lối suy nghĩ cổ hủ trong đầu cũng cần phải được đổi mới hoàn toàn.

Người ta nói lúc con người gặp xui xẻo thì ngay cả uống miếng nước cũng sẽ bị nghẹn, lời này một chút cũng không sai! Còn nói, có đôi khi người ta bắt đầu với vận xui của mình, chỉ sợ ngay cả tai hoạ hi hữu nhất cũng có thể phát sinh!

Ví dụ như, không ra khỏi nhà cũng có thể bị xe đụng cho đầu rơi máu chảy, không đi đường cũng có thể té cho mặt mũi bầm dập, không ăn cơm cũng có thể mắc nghẹn đến mắt trợn trắng, liền ngay cả uống miếng nước cũng có thể bị sắc đến bán chết bán sống!

Mà Bạch Hiền gần đây có vẻ gặp phải sao “quả tạ” chiếu mạng, tai hoạ từ nhỏ đến lớn cứ hết lần này đến lần khác vướng vào.

Lúc này, hắn vừa mới được tiêm cùng uống thuốc xong, cảm giác khoẻ hơn một chút, cự tuyệt  Xán Liệt ôm hắn đi WC, kết quả lại bởi vì tay run chân yếu, một cái vô ý liền ngã chổng vó trong phòng tắm!

“Á. . . . . .” Trước mắt Bạch Hiền là một mảnh đầy sao bay tung toé, kịch liệt đau đớn cùng chóng mặt qua đi, mới phát giác cái ót sau khi cùng sàn nhà thân mật tiếp xúc đã sưng lên một cục to tướng, làm cho Bạch Hiền thiếu chút nữa tuôn ra một hàng lệ nam nhi.

“Bạch Hiền!”Nam nhân nghe tiếng động liền xông vào phòng tắm, thấy hắn ngã lăn quay trên sàn nhà, không khỏi nóng vội cùng đau lòng ôm hắn quay về giường.

“Sao lại bị ngã thế này? Có đau hay không! ?”Nam nhân đau lòng có chút phát hoả, âm lượng cũng không tự giác lớn lên: “Ta đã bảo ôm ngươi đi ngươi lại không cho, lần này thì tốt rồi, bị ngã cho đáng đời!”

“Ngươi cũng không ngẫm lại, ta cái dạng này là ai làm hại!” Bạch Hiền căm giận rống ngược lại, nước mắt lưng tròng, một bộ điềm đạm đáng yêu, mảnh mai tựa hồ ngay cả gió thổi cũng bay đi mất, nhưng trong lòng lại phẫn nộ mắng không ngừng ——

Thối tảng đá chết tiệt! Tên đầu “gấu” chết tiệt ! Con heo vạn năm động dục chết tiệt! Nếu không phải tại y, hắn sao lại trở nên thê thảm thế này! ? Y ×× ! Còn có lá gan rống hắn. Bạch Hiền nổi tính trẻ con mím môi, một bộ dáng như sắp khóc.

“. . . . . .”Nam nhân á khẩu không trả lời được, dáng vẻ bệ vệ lập tức hành quân lặng lẽ, đành phải ăn nói khép nép than thở : “Được rồi, đều do ta, đều là lỗi của ta, được chưa? Ta đã nói sẽ chăm sóc cho ngươi, ngươi chỉ cần ở trên giường là được rồi! Muốn làm cái gì, ta giúp ngươi! Chân của ngươi đi lại không tiện, đừng cử động được không?”

“Ta. . . . . . Không thích nằm chết dí ở trên giường.”

Thái độ mềm mỏng của nam nhân làm cho Bạch Hiền cũng không thể không biết xấu hổ mà tiếp tục phát giận, đành phải cúi đầu ngượng ngùng mở miệng, không cho nam nhân nhìn thấy gương mặt ửng đỏ của hắn. Thế nhưng, khi hắn phát giác khẩu khí của mình giống như đang làm nũng với nam nhân, mặt lập tức tái đi.

Sao. . . . . . Sao lại thế này! ? Sao hắn lại giống như đứa con gái dỗi hờn thế chứ?

Sắc mặt Bạch Hiền xám ngoét chợt hồng chợt trắng ——&#%※#. . . . . . Lầm bầm. . . . . . càu nhàu tự kỉ, một bụng đầy lời thô tục dâng lên bên miệng, lại hung hăng nuốt trở vào.

“Vậy ngươi muốn đi đâu? Ta ôm ngươi đi được không?”Nam nhân không biết sống chết lại cười toe toét, cười đến vẻ mặt ngu ngốc. Căn bản không biết thanh niên sắc mặt biến hoá giống tắc kè hoa trước mắt này sớm đem tổ tông mười tám đời của y chửi rủa không biết bao nhiêu lần.

“Đầu của ta. . . . . . Đau muốn chết!” Bạch Hiền không để ý tới y, sắc mặt tái xanh kêu lên, trong lòng lại âm thầm mắng: ngu ngốc!

“Đau! ? Làm sao đau? Ở nơi nào! ?”Nam nhân lập tức luống cuống, bàn tay tự động tự phát sờ sờ sau ót Bạch Hiền.”Ừ, sưng lên rồi này, một cục thật to! Não có thể bị chấn động gì hay không a! ?” Y nhíu chặt đôi mày rậm, rất giống hai con sâu lông.

“Chấn cái đầu ngươi á!” Bạch Hiền trở mình xem thường. Hắn đã đủ xui xẻo rồi, tên đầu “gấu” này còn trù ẻo hắn như vậy!

“Thế. . . . . . Ta tìm chai dầu gió xoa cho ngươi nha.”Nam nhân đứng dậy, thân hình cao tráng quay đi lục tung căn phòng lên. Không đến vài phút, căn phòng nguyên trạng như rất sạch sẽ, liền biến thành một đống bừa bãi như vừa bị trộm viếng thăm.

“Xán. . . . . . Liệt, tìm không thấy thì đừng tìm nữa.” Bạch Hiền nhìn thấy nam nhân lưng hùm vai gấu cứ như con quay chạy vòng vòng quanh phòng, rất giống một tên ăn trộm ba chân bốn cẳng chung quanh lục tới lục lui, vẫn là nhịn không được mở miệng.

“Ở nơi nào chứ? Nó ở nơi nào rồi?”Nam nhân đang chuyên chú tìm kiếm đồ vật nên không để ý tới hắn, tiếp tục lục tung.

Một cái áo sơmi chưa giặt bị y ném ra, tiếp theo là một chiếc vớ bốc mùi ghê tởm, sau đó là một nửa gói mì ăn dở, bánh bích quy mốc meo, bia, tạp chí, quần lót. . . . . . Một đống rác rưởi thượng vàng hạ cám, đủ mọi màu sắc bị y bới móc ra. Mà khi y tìm được chai dầu nằm trong góc, căn phòng đã trở thành một bãi rác khủng khiếp—— vô cùng thê thảm.

Mà nam nhân đã tạo ra cái đống hỗn loạn này cứ như là họ Tư Không, nhìn đã quen mắt, không chút ngần ngại mà giương tay ra, gom cái đám “rác rưởi” rơi rụng đầy trên mặt đất mà kẻ khác nhìn thấy ghê người kia lại thành một đống lớn, đẩy chúng quay trở về chỗ cũ.

“Trời ạ. . . . . .” Bạch Hiền không tự giác hé miệng, nghẹn họng nhìn trân trối.

Này. . . . . . Này. . . . . . Cũng không tránh khỏi rất khoa trương đi! ?Nam nhân này chẳng lẽ không thấy cái vớ hôi thối kia, quần lót cùng áo sơmi chưa giặt, còn có bánh bích quy mốc meo, cùng với trăm thứ “rác rưởi” sắp phân huỷ kia hay sao! ? Bạch Hiền rốt cuộc cũng hiểu được, căn phòng này làm cách nào mà sạch sẽ như thế này.

Thì ra gian phòng này nhìn như sạch sẽ, kỳ thật là “càn khôn” để chứa rác!

Bạch Hiền đánh một cái rùng mình, co đầu rụt cổ nhìn nhìn hoàn cảnh mà chính mình đang ở. Ngoại trừ cái giường lớn siêu cấp mà mình đang ngồi coi như sạch sẽ ra, cái khác. . . . . . Không muốn nghĩ, cũng không dám nghĩ.

Cho dù vào một ngày nào đó hắn từ trong góc nào đó nhìn thấy một con mèo chết hoặc là một con chuột chết, hắn cũng sẽ không cảm thấy ngoài ý muốn. Trong căn phòng này là một đống rác với đủ thứ tạp nham hôi hám, bẩn thỉu, thật đúng là làm cho hắn mở rộng tầm mắt.

Hắn đột nhiên cảm thấy khó thở, xem ra, nếu hắn muốn tiếp tục sống ở trong này, tuyệt đối. . . . . . Tuyệt đối phải làm cho hùng nam này đem phòng ở dọn dẹp sạch sẽ, dọn sạch một cách triệt để hoàn toàn.

Hắn không muốn mỗi ngày ngủ trên đống rác.

Dù sao Bạch Hiền cũng là lão Đại trong nhà —— nói cách khác hắn là con một, tuy rằng sinh trưởng trong một gia đình thường thường bậc trung —— kỳ thật cũng coi như là gia đình giàu có thuộc phần tử trí thức cao cấp, là cậu ấm trời sinh.

Cha mẹ hắn tuy rằng không phải quan lớn cũng không phải nhà giàu siêu cấp, nhưng có cha là giảng viên đại học cùng mẹ là hiệu trưởng trường trung học, cũng đủ để cho hắn tự hào khi trước mặt các giáo viên cùng bạn bè rồi, mà thân thể hắn từ nhỏ đã gầy yếu hơn so với những đứa con trai bình thường, bộ dạng cũng rất đáng yêu, có khuôn mặt xinh đẹp hơn con gái, ở nhà cùng nơi trường học rất mực được yêu thích.

Cha mẹ thì không cần phải nói, bởi vì vợ chồng hai người đều là những người say mê sự nghiệp, phần lớn thời gian đều dành cho việc học tập, du học nước ngoài, thi đậu loại xuất sắc, đầy đủ các bằng cấp, cho nên chuyện yêu thương tự nhiên thành cuộc chạy Ma-ra-tông đường dài. Mà đợi khi hai người chân chính bước vào lễ đường kết hôn, hiển nhiên đã trở thành hai người “công thành danh toại”

Cho nên, đến tuổi trung niên, có thể được gọi là “lão bạng sinh châu” (trai già nhả ngọc), không dễ dàng có được đứa con bảo bối, vợ chồng hai người tuy rằng thân là phần tử trí thức cao cấp, cũng khó tránh khỏi có phần cưng chiều—— hắn nói đông vợ chồng hai người không dám chỉ tây, hắn chỉ nam vợ chồng hai người sẽ không nói bắc, mọi chuyện đều như Thiên Lôi mà theo lời đứa con bảo bối, sai đâu đánh đó.

Cho nên, ở trong nhà chính mình, Bạch Hiền có thể nói là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, giống như tiểu vương tử vô cùng hạnh phúc. Mà may mắn chính là bản tính Bạch Hiền thẳng thắn, bộ dạng lại thông minh lanh lợi, hơn nữa còn có khuôn mặt xinh đẹp hơn con gái, bởi vậy không chỉ có cha mẹ đối hắn cưng chiều, liền ngay cả họ hàng thân thích, hàng xóm cách vách, giáo viên trong trường cũng rất mực yêu thương hắn.

Cứ thế mãi, bản tính thẳng thắn của Bạch Hiền tuy rằng không có đổi thành một người “duy ngã độc tôn”, “tự cho mình siêu phàm”, “vì tư lợi”, “tự cao tự đại” . . . . . .Thế nhưng, cũng khó tránh khỏi bị dưỡng thành cậu ấm tuỳ hứng, kiêu căng, tính tình táo bạo, hư vinh, tâm cao khí ngạo, tiêu tiền như nước.

Tuy rằng tính xấu của hắn lúc còn đi học không có nhiều ảnh hưởng, nhưng ra xã hội, làm việc trong cơ quan lại làm cho hắn liên tiếp bị mắng, bị ganh ghét. Mà hắn lại chịu không nổi một chút uỷ khuất, trong công việc lại không biết cách a dua nịnh hót, bằng mặt không bằng lòng, trong quan hệ cũng hoàn toàn làm việc theo sở thích cá nhân.

Cho nên, mặc dù ra xã hội vài năm, hắn vẫn giống như con chim non mới tập bay, nơi nơi vấp phải trắc trở, bị đâm cho đầu rơi máu chảy.

Bộ dạng đẹp, cá tính lại kém, ở công ty Bạch Hiền không phải bị đồng sự xa lánh, chính là bị thủ trưởng háo sắc quấy rầy. Bởi vậy, mới có vài năm, công việc của hắn là đi làm, rồi bị đuổi, lại đi tìm, rồi tiếp tục mất việc, mà hắn lại không muốn tiếp tục ỷ lại cha mẹ, kiên trì một thân một mình sống ở bên ngoài.

Nhưng ai biết ở thành phố lớn này, không nghĩ tới cái loại cuộc sống “một người ăn cơm, cả nhà không đói bụng” này lại khó đến như vậy? Đừng nói là làm một quý tộc “kim cương” hoặc là “hoàng kim” độc thân, nếu có thể đạt được một danh hiệu “đồng chế” độc thân, cũng coi như ngươi gặp may mắn rồi!

Mà Bạch Hiền cho dù là “kim, ngân, đồng, thiết” một cái cũng không có được, chỉ là một người “Tứ đại giai không” —— không việc, không nhà, không xe, không tiền.

Huống hồ từ nhỏ Bạch Hiền không phải tự lập mưu sinh nên không có quan niệm quản lý tài sản là gì, lúc có tiền thì tiêu như nước, ăn, mặc, dùng, tất cả đều là hàng cao cấp; lúc không có tiền thì sao? Cũng chỉ có thể đói bụng, ăn không khí. Đáng thương một cậu ấm chưa bao giờ nếm qua khổ, da mềm thịt trắng, lại phải bôn ba vì miếng cơm manh áo, cũng đủ xui xẻo rồi.

Xán Liệt thì khác, y là đứa con cả trong nhà, dưới còn có một em trai một em gái. Cha mẹ cũng chỉ là nông dân ở nông thôn. Gia cảnh tuy rằng không quá nghèo, nhưng cũng không quá đầy đủ.

Nông dân mà, mười ngày thì có đến chín ngày “bán mặt cho đất bán lưng cho trời” nhưng được cái bảo quản tốt nên da dẻ vẫn sáng màu, tuy rằng ở trong nước cũng không thiếu xe hơi cao cấp chạy trên quốc lộ nông thôn, ví dụ như các nhà giàu mới nổi, thì Cadillac, Rolls-Royce hay linh tinh đều có, nhưng không phải ai cũng có được may mắn này—— loại cơ hội này, không phải triệu phần có một, đại khái cũng vượt qua một phần vạn, so với không cẩn thận ăn phải một con ruồi, hoặc là bị chim phóng uế lên đầu càng xa vời hơn.

May mà loại sự tình này chỉ là mộng tưởng hão huyền, nếu thật muốn mộng đẹp trở thành sự thật, đúng là phải ở trước bài vị tổ tông thắp hương khấn vái một ngày hai mươi bốn giờ. Có lẽ khi hương cháy sạch rồi, còn phải trông cậy vào việc “đất trời xoay chuyển”, một đêm làm giàu.

Nhưng mà, trong nước chiếm đa số một loại nông dân khác. Cái loại nông dân này chính là bản thân không hề có lý tưởng, chỉ biết liều mạng mà đem hy vọng “làm rạng rỡ tổ tông” ký thác ở trên người đứa con.

Mà bọn họ đầu óc đơn giản ngoại trừ việc buôn bán lời to lãi cao ra, cũng chỉ có “đọc sách”, “thi đại học” là một con đường có tiền đồ nhất mà thôi. Cho nên, các nông dân này liền mỗi ngày liều chết kiếm tiền, đi sớm về tối, ít ăn kiệm dùng, liều mạng cũng muốn đem đứa con chính mình ra nước ngoài du học.

Cha mẹ Xán Liệt chính là loại an phận thủ thường này, rồi lại tha thiết mong muốn “cá chép vượt vũ môn hoá rồng “, “chim sẻ hoá phượng hoàng”.

Mà cha mẹ y không giống các bậc phụ huynh khác ở chỗ, bọn họ cũng không đặc biệt quan tâm đứa con chính mình có thể kiếm được nhiều tiền hay không, mà lại giống như một tín đồ cuồng tín đối với tôn giáo, đối “tri thức” luôn có sự cố chấp cùng cuồng nhiệt một cách khó hiểu.

Có lẽ là do vợ chồng hai người đã nếm qua sự bất lợi khi không có văn hoá—— hai vợ chồng đều là thất học, chưa tốt nghiệp tiểu học, cho nên đối với “văn hoá tri thức” đặc biệt cố chấp.

Thế nhưng thân là đứa con cả Xán Liệt lại cố tình không theo ý bọn họ, sau khi đi học, ở trong trường học không phải ngủ gà ngủ gật thì là đánh nhau, thành tích học tập lại kém đến cực điểm, mỗi mang sách bài tập cùng phiếu điểm về không phải chỉ có một hai điểm, mà toàn là trứng gà trứng vịt, điều này có thể không làm cho vợ chồng hai người tức giận đến muốn chết sao? Mỗi lần như vậy đều chụp lấy cây roi bên cạnh đánh cho một trận.

Nếu chạy trốn, người cha khôi ngô, giọng nói như chuông đồng của y liền rít gào như sấm đuổi theo đánh, đánh cho Xán Liệt chạy trối chết, chật vật rất giống một con chuột chạy qua đường.

Bất quá, tuy rằng thành tích của y không được tốt lắm, nhưng được cái hay ăn chóng lớn, tứ chi phát triển, lúc được mười ba, mười bốn tuổi, Xán Liệt đã cao lớn cường tráng như núi, lưng hùm vai gấu.

Lúc bị cha đánh y cũng không tất chạy trối chết nữa, tự biết đuối lý lẳng lặng đứng yên cho cha đánh đủ. Dù sao y là bị đánh thành quen, da thô thịt dày, cho dù có bị cha đánh như thế nào, bất quá cũng chỉ đau một hai ngày rồi hết, còn hơn mỗi ngày lên lớp, đọc những thứ sách vở làm y buồn ngủ, y thà rằng tình nguyện ăn đấm của cha còn hơn.

Mà từ khi Xán Liệt từ được sự nhận thức này, hiểu chính mình thật sự không phải là người đọc sách làm quan, y liền đem sách vở ném sang một bên, mỗi ngày ở trong trường tuỳ tâm sở dục (không cố kỵ điều gì, không để ý đến cảm thụ của bất kỳ kẻ nào), muốn làm gì thì làm, dù sao giáo viên trong trường đối với loại “rác rưởi” siêu lạn này, cũng đều làm như không thấy, thái độ mặc kệ, cho nên y  chỉ cần mỗi ngày chuẩn bị tâm lý thật tốt, về nhà nhịn đau chịu đòn là ổn.

Có thể thấy, thời thơ ấu của Xán Liệt cùng cuộc sống thời thiếu niên có bao nhiêu thê thảm.

Bất quá có lẽ là bị cha đánh thành thói quen, cho dù vết thương trên người cơ hồ mỗi ngày không ngừng tăng, y cũng không cảm thấy khổ sở, hoặc là bởi vì vậy mà bước chân vào con đường tà đạo, biến thành lưu manh ma cô gì đó, tuy rằng cũng thường thường ở đầu đường cùng người hung ác đánh nhau, tuy bộ dạng giống như hung thần ác sát xã hội đen, lại không bị thiếu niên bất lương  nào mượn sức để gia nhập vào hắc đạo, này cũng coi như vạn hạnh trong bất hạnh.

Đương nhiên rồi, người muốn mượn sức y gia nhập xã hội đen giống như một đám ruồi bọ làm cho người ta ghét, lái đi không được. Bất quá đối với loại điểu sự này, cự tuyệt là vô dụng, cũng chỉ có thể dùng phương thức dã man nhất để giải quyết  —— nắm tay, có khi so với miệng càng thực dụng.

Đợi cho đến lúc thật vất vả lăn lộn tạo ra danh tiếng, đánh nhau liền càng thường xuyên.

Trong trường học đều là một đám “rác rưởi” siêu lạn, hút thuốc, đánh bạc, làm cho bụng nữ sinh phình to, kết bè kết phái đánh nhau là chuyện ăn cơm bữa. Có lẽ là bộ dạng Xán Liệt thật sự rất giống một ” đại ca lưu manh “, cho nên bắt đầu từ năm tiểu học, sau mông y luôn có một đống “đàn em” theo hầu.

Sau khi lên trung học “người hầu” lại càng nhiều, vừa ra ngoài là thành hàng kết đội mà đi, cũng khó trách khi người ta nghĩ y là một ” lão Đại lưu manh “, mà biệt danh “lão Đại” cũng bắt đầu có từ khi đó, do bạn bè gọi—— dù sao bất luận vào lúc nào, đánh nhau ở đâu, nắm tay của y luôn có thể đánh cho đối phương phải kêu cha gọi mẹ.

Mà “người hầu” dưới trướng y nếu bị người nào đó ức hiếp, còn muốn y ra mặt giải quyết.

Cho nên, trong một thời gian rất dài, quả thật có thể nói Xán Liệt lấy đánh nhau mà sống —— chuyên môn lấy “thân người làm bao cát” để luyện nắm tay, vừa lúc giúp y phát tiết căng thẳng bị đè nén hồi lâu ở trong nhà.

Bất quá vạn hạnh chính là, những ngày lấy nắm tay để so, mang nước sôi đến uống, từ sau khi tốt nghiệp trung học trên cơ bản liền tuyệt tích.

Y cùng vài người bạn hợp tác mở mấy xưởng sửa chữa, sau vài năm dốc sức làm việc, trong xưởng cũng có lượng khách hàng tương đối ổn định. Tuy rằng chưa nói tới ngày tiền vào như nước, nhưng thu vào cũng không tồi. Y cũng từ một thằng nhóc một nghèo hai trắng biến thành một ông chủ “nhỏ”  rất có dư, tiền sắm nhà mua xe tự nhiên không cần phải nói.

Chẳng qua y là người tản mạn từ trước đến nay, thói quen tuỳ tính, đối cuộc sống vật chất trên cơ bản không có yêu cầu gì. Cho dù có nhiều tiền hơn, cũng vẫn chạy xe cũ, mặc đồ vỉa hè, thuê nhà trọ rách nát, về phần mấy sổ tiết kiệm gởi ngân hàng cứ tăng mỗi năm, cũng bị y tuỳ tiện quăng vào ngăn kéo, mặc nó mốc meo.

Dù sao lại người lỗ mãng có cuộc sống thô ráp, cá tính cẩu thả như gã, cho dù trước mặt có một núi tiền, y cũng chỉ ngây ngô cười một câu: “Ha hả, thiệt nhiều tiền a.” Tiếp theo ăn cứ ăn, ngủ cứ ngủ, đảo mắt sẽ không còn quan tâm đến nó.

Có lẽ là do hoàn cảnh sinh trưởng, cho nên Xán Liệt kết bạn với một đám người tự nhiên cũng đều là loại mồ hôi đầy người, bộ dạng không phải là “dã man nhân” mặt mày như khỉ thì cũng là mặt heo thôi—— nắm tay, dao nhỏ, miệng đầy lời thô tục cùng nụ cười – hạ lưu dâm đãng.

Nữ lại càng không cần nói, lỗ mãng đến hợp cùng một lũ xú nam nhân.

Không phải loại đầu tóc dài nhuộm thành đủ mọi màu sắc, thì chính là loại hận không thể cởi sạch đồ ra, mồm to lưỡi dài, móng tay sặc sỡ, son phấn trên mặt dày đến nổi có thể đắp thành một tầng thạch cao, cách ăn mặc trang điểm rất giống con “gà rừng”—— trên thực tế cũng không giống “gà rừng”.

Ngoại trừ trên TV, làm sao từng nhìn thấy qua loại người xinh đẹp gấp mấy lần phụ nữ giống như Bạch Hiền, lại không giống xú nam nhân bình thường, da mềm thịt trắng, giống như sờ vào sẽ nát, liền ngay cả miệng đầy lời thô tục cũng có thể mắng đến tao nhã vô cùng thế này! ?

Cũng khó trách loại “dã man nhân” làm việc bằng bản năng như Xán Liệt vừa thấy mặt liền yêu thích, này hoàn toàn là bản năng dã thú!

Đừng nhìn Xán Liệt ngoài mặt to con thoạt nhìn đầu óc ngốc nghếch, kỳ thật rất thô bạo, khi phát cuồng có thể giết người như chơi! Mà từ trước đến nay y không đem quy phạm đạo đức xã hội để vào mắt, làm việc lại cả gan làm loạn, sao còn quản được  chính mình yêu thích chính là con đực hay là con cái chứ? Muốn liền muốn, nếu không liền đoạt!

Chỉ là đáng thương cho cậu ấm mềm mại như hoa giống Bạch Hiền mà thôi, gặp phải loại”dã thú” mới tiến hoá một nửa như Xán Liệt, cũng không biết là may mắn hay là bất hạnh.

Bất quá may mắn, hai loại “bảo bối” sinh trưởng trong hoàn cảnh cùng tính nết khác nhau hoàn toàn này, cố tình một người là bên trong dục tình như củi đốt, một người cũng là liệt hoả trong ngoài đều nóng, đụng vào cùng tự nhiên là hoả hoa bắn ra bốn phía, kinh bạo liên tục.

Liền ngay cả hai người vừa thấy mặt liền đưa nhau lên giường, cũng là một chuyện rất đỗi tự nhiên—— tuyệt không có sự gò ép.

Bọn họ là hai khối nam châm cực hít, gần gũi tiếp xúc tuyệt đối là “bính” một tiếng liền dính sát, liều chết triền miên dây dưa lẫn nhau.

Mà loại bên trong dục tình như củi đốt giống như Bạch Hiền, không gặp phải lửa rừng chỉ làm theo ý thích như Xán Liệt, là tuyệt đối, tuyệt đối không đốt cháy được.

Hắc hắc, tục ngữ nói thật không sai: “Nồi nào úp vung đó, người mù xứng với ăn mày.” Hai vị này, có tính là chó ngáp phải ruồi không! ?

-TBC-

--------------------------

Happy Womans day

Yo Yo Yo~~~~

Không liên quan nhưng mà có ai đi Music Bank k? Cho mình đi chung với.

Com đi,  com đi mà.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia