ZingTruyen.Asia

[SEVENTEEN] Công tử cầu thân

Chương 114

mochie98

_ Lăng thái y, Đại sư tẩu nhà ta vẫn tốt chứ?

_ Vết thương không sâu, cũng may là loại dao lưỡi câu, đâm không sâu lắm, chăm chỉ thuốc thang, chăm sóc cho tốt là sẽ ổn. Thế nhưng....

Hàn Khuê Chính căng thẳng nhìn thái y, thế nhưng cái gì chứ?

_ Tam gia, ta phải nói cho ngài biết, bệnh uất ức của Đại thiếu phu nhân rất nghiêm trọng, trải qua nhiều chuyện như vậy lại không có ai chủ động ở bên chăm sóc an ủi, để y nghĩ quẩn, chỉ cần một chút khó khăn thôi y cũng sẽ chịu không được. Hiện tại tuy thân thể không đáng ngại, nhưng có thể tỉnh lại hay không, phải còn xem thiếu phu nhân có muốn sống tiếp hay là không nữa.

Khuê Chính trở lại trước cửa phòng Đại sư huynh, các đệ muội đều đang tập trung ở đó chờ tin tức, nó không có cách nào nói tin xấu này cho bọn trẻ, càng không dám đối mặt với Đại sư huynh ở trong kia.

_ A Hùng, đã đem cơm cho sư huynh chưa?

_ Tam sư huynh, Đại sư huynh vẫn ở bên giường của sư tẩu, hắn bảo không muốn ăn cơm, khi nào sư tẩu tỉnh lại sẽ cùng nhau ăn. Làm sao đây, đã hai ngày rồi, cũng không biết khi nào sư tẩu tỉnh, đệ sợ sư huynh hắn không chịu nổi mất.

Mấy đứa nhỏ tuổi hoang mang nhìn nhau, một đứa không nhịn được khóc nấc lên, kéo theo một đám trẻ oà theo khóc.

_ Đại sư tẩu không tỉnh lại nữa sao, có phải thái y nói vậy không ạ? Làm sao đây, sư tẩu của chúng ta, huhu, đáng lẽ muội phải xin cho sư huynh với sư tẩu, chỉ tại muội nhát quá, để sư tẩu bị đau, hức, oa!

_ Mấy đứa, không có đâu, sư tẩu sẽ khỏe lại ngay thôi mà. Ngoan đừng có khóc, đi chỗ khác, làm ồn là Đại sư huynh nghe thấy đấy.

Hàn Khuê Chính nhìn một đám trẻ khóc ầm lên đòi sư tẩu mà sợ vỡ mật, vội vàng gom cả đám lùa đi chỗ khác để tránh Đại sư huynh nghe thấy. Không may là, ngay lúc đó cửa phòng đã bật mở, Thôi Thắng Triệt sắc mặt tái xanh nhìn một vòng mấy đứa sư đệ sư muội, khàn khàn cất giọng hỏi.

_ Hôm nay ai nấu cơm đấy?

Nha đầu A Mỹ ngượng ngùng bước lên trước, nhỏ giọng hỏi sư huynh có chuyện gì.

_ Trong nhà ăn còn cơm chứ? Để cho sư huynh một phần nhé, sư huynh đói bụng rồi.

_ S....Sư huynh?

Hắn phì cười, đi đến bế một đứa mới hai tuổi lên hôn.

_ Phải ăn cơm chứ, phải khỏe mạnh, chờ Đại sư tẩu tỉnh lại, sư huynh lại quỳ xuống một lần nữa cầu hôn y, để y cảm nhận được huynh yêu tẩu nhiều đến thế nào, sau này vĩnh viễn không rời chúng ta đi nữa.

A Mỹ lẳng lặng chùi nước mắt, vén chân váy chạy theo Đại sư huynh, nở nụ cười thật xinh, còn sống là còn hi vọng, không sao cả.

Thôi Thắng Triệt cùng Hàn Khuê Chính dùng cơm, hai người đối diện nhau không nói gì, nó lấm lét nhìn sư huynh, không dám nói gì về chuyện thái y chẩn đoán, nhưng không nói có lẽ Thôi Thắng Triệt cũng tự hiểu rồi.

_ Chuyện của ta với sư tẩu đệ, không phải như y nói đâu. Đúng là chúng ta đã phát sinh quan hệ như thế, nhưng Tịnh Hàn không ép ta chịu trách nhiệm gì cả, là ta tự ý tìm bệ hạ, xin bệ hạ gả Tịnh Hàn cho ta.

_ Sư huynh....

Hắn cầm đũa đảo cơm trong bát, nở nụ cười nhạt nhẽo.

_ Chắc đệ thấy ta hèn nhát lắm, biết Tịnh Hàn nói dối vì giúp ta chịu hết trách nhiệm, nhưng ta sợ bị sư môn bỏ rơi, nỡ lòng im lặng để người ta yêu chịu đựng hết tất cả. Tịnh Hàn gả về đây với ta, sính lễ nhận được chỉ có một chiếc vòng tay thủ công nho nhỏ ta tự làm. Không phải sư môn chúng ta chuẩn bị không được quà cáp quý giá hơn, chỉ là Tịnh Hàn nói Liễu phi điện hạ đích thân chuẩn bị của hồi môn cho y, hoàng cung có rất nhiều tiền, ta không cần phải cho y gì hết, gì y cũng có, kể cả của hồi môn đem từ Liễu Quốc đến đây khi lần đầu kết hôn với bệ hạ cũng còn nguyên, tiền sau này để lo cho các sư đệ muội, y không cần. Ngẫm lại, có lẽ Tịnh Hàn đã nói dối, ai gả cho người ta mà lại không hi vọng có sính lễ hỏi cưới thật to, thật trang trọng, chỉ là Tịnh Hàn thương ta, sẵn sàng theo không ta về nhà chẳng cần gì cả, cho nên ta đã bỏ lơ cả những nghi lễ cơ bản nhất. Từ ngày y đến Mỹ San làm dâu, ta vẫn luôn bận rộn ở bên ngoài làm chuyện công cán, đang tân hôn lại bỏ Tịnh Hàn một mình ở lại sư môn làm quen mọi việc, chăm sóc các em, hiếu kính trưởng bối, quản lý chi tiêu mọi việc trong nhà. Ngay cả những chuyện cực khổ như lên núi kiếm đồ ăn, kiếm củi đốt, từ nhỏ đến lớn y có làm bao giờ đâu, nếu mấy đứa đệ muội của ta mà phải gả cho một người vô dụng vô tâm như vậy, bản thân ta làm đại ca cũng sẽ rất tức giận, huống hồ Liễu Vương là vua một nước, ta đối xử với Hoàng tử của hắn như thế, sao hắn có thể không tức giận cùng khinh thường chứ? Bao nhiêu năm Liễu Quốc nuôi lớn Tịnh Hàn trong lầu son gác tía, y không muốn gả cho bệ hạ, lại bằng lòng cưới ta một tên học võ chân đất nghèo hèn, ta lại không bảo vệ được cho Tịnh Hàn, rõ ràng biết Tịnh Hàn đã mất cha, ta lại cho rằng chuyện buồn thì không nên nhắc tới, chẳng bao giờ hỏi một câu nào về cố Liễu Vương, để y một mình gặm nhấm nỗi đau, sống bên ta lại chỉ có thể quay đi lén lút thấy cô đơn, uất ức tích tụ lâu ngày thành bệnh, là ta không tốt, ta làm đau Tịnh Hàn.

Hàn Khuê Chính không biết nói gì, chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ cánh tay sư huynh.

_ Đừng nghĩ nhiều, Đại sư tẩu thương huynh như vậy, đồng ý không có sính lễ cũng theo huynh về nhà, chắc chắn cũng sẽ vì huynh mà tỉnh lại thôi, đừng lo lắng hại sức khỏe lắm.

Sau đó, Thôi Thắng Triệt trở lại phòng, đóng cửa lại sau lưng, nhìn tiểu nương tử nhắm mắt im lìm nằm trên giường, hắn bất an, sợ hãi, lỡ như Tịnh Hàn mãi mãi không tỉnh lại nữa, hắn phải sống tiếp thế nào đây?

_ Dâu nhỏ của ta, em sẽ tỉnh lại mà, đúng không? Mở mắt rồi nói với ta đi, em không rời xa ta đâu mà, được không? Ta xin lỗi, ta đâu biết chỉ một phút chần chờ thôi cũng làm em đau đến mức không thiết sống nữa, chỉ cần là em muốn, cho dù có phải lê thân thể tàn phế, ta cũng sẽ đi theo em mà. Ta chỉ sợ ta hỏng rồi, em không cần ta nữa, ta sợ ta sẽ hối hận, ta không biết ta suy nghĩ lâu một chút, có muốn hối cũng không kịp nữa. Tịnh Hàn, sau này ta sẽ đối xử tốt với em, em muốn đi đâu, ta bỏ mặc tất cả, chân trời góc bể cũng đi theo em, giống như em từng dám yêu dám hận, từ bỏ gánh nặng hoàng tộc để đi theo ta về nhà vậy.

Thôi Thắng Triệt là một ca ca tốt, tất cả mọi người đều phải thừa nhận. Cưới vợ rồi nhưng hắn vẫn toàn tâm toàn ý một lòng lo cho sư môn, mỗi ngày lăn lộn xử lý công chuyện bên ngoài, bởi vì người thương thì đã cưới về nhà, buổi tối gặp nhau tâm sự vậy là đủ, cho nên hắn không thấy được Duẫn Tịnh Hàn đôi khi một mình ngồi bên sườn núi, có lúc chỉ để đốt cho vua cha một ít tiền vàng, cô đơn ngơ ngẩn nhớ về cố hương. Y bị ghẻ lạnh ở hoàng cung, nhưng cưới hắn rồi cuộc sống cũng không phải quá tốt, chỉ là có người mình yêu ở bên, cho nên vui vẻ hơn một chút. Cái gì Tịnh Hàn cũng không nói, có thể cười được thì chuyện gì cũng cười cho qua, hắn không biết, không nghe, không thấy, để Tịnh Hàn lại một mình. Đáng lẽ hắn nên nhìn thê tử của mình nhiều hơn, mỗi đêm ôm nhau nên thì thầm bên tai y những câu nói ngọt ngào, hắn lo cho tất cả em trai em gái, nhưng rồi lại bỏ lơ chính người mình yêu nhất, Tịnh Hàn cũng có ca ca mà, Tịnh Hàn....Tịnh Hàn cũng có người sẽ lo cho y nếu y sống không hạnh phúc, chỉ là y không dám nói, cũng không dám trở về, tất cả đều vì hắn ích kỉ mà ra.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia