ZingTruyen.Asia

|seulrene| nhỏ hiền

25.

yseo1201

Chẳng mấy chốc đã đến năm 12, rồi lại thi tốt nghiệp.

Lúc thi cử tôi hầu như không nhờ con Hiền ôn bài giùm mình. Tôi không muốn làm phiền nó, cũng không muốn cản đường tương lai của nó.

Những hôm nó mệt mỏi đến mức ngủ gật trên bàn, tôi sẽ bế nó về giường, đắp chăn cẩn thận rồi thu dọn đồ đạc giúp nó. Nhờ vậy mà tôi cũng thức khuya theo, ngồi một góc ôn bài của mình.

Có những lúc, chúng tôi cùng xúm lại ăn một nồi mì lớn vào lúc 12 giờ đêm, sau đó chiến đấu với đống sách vở đến tận 3 giờ sáng.

Con Hiền quyết tâm lắm, tôi nhìn thấy điều đó qua đôi mắt rực lửa của nó.

Ngày đến trường thi, cả tôi và nó đều hồi hộp, nhưng tôi tin là sự cố gắng sẽ không phụ lòng chúng tôi.

Ngày biết điểm thi, cả đám chúng tôi chen chút bên cái bảng thông báo nhỏ xíu, xô đẩy nhau để được nhìn thấy tên mình được in trên giấy tốt nghiệp.

Tôi bị đám người này đè đến ngợp thở, nhưng vẫn kịp nhìn lướt qua tên mình và con Hiền.

Ông trời quả không phụ lòng người.

Tôi đậu tốt nghiệp.

Con Hiền lại một lần nữa đứng nhất toàn trường.

Như dự định ban đầu, nó phải lên Sài Gòn thi đại học. Nhìn nó soạn đồ mà tôi vừa vui vừa buồn, tôi vui vì nó cuối cùng cũng được giải thoát, theo cách nói của nó, nhưng lại buồn là vì nó sắp rời xa tôi rồi.

Nó sẽ lên Sài Gòn, sẽ thành công, và có thể sẽ không quay về nữa.

Còn tôi thì vẫn là con nhỏ Sáp Kỳ ngu ngốc đi chăn vịt và canh vườn trái cây cho ông Tám Sú ở cái mảnh đất quê này.

"Khi tao ổn định, tao nhất định quay về đón mày, kéo mày ra khỏi bãi lầy nơi này." Tôi nghĩ nó an ủi tôi thôi, chứ chắc gì vài năm sau nó còn nhớ tên tôi chứ.

Tuy vậy tôi vẫn mừng.

"Hứa rồi đó."

"Ừm, móc ngoéo."

Tôi kéo sát nó lại, cúi xuống rồi đặt nụ hôn nhẹ nhàng lên môi nó, chúng tôi day dưa yêu chiều lẫn nhau, bù phần cho tương lai xa cách dài hạn. Tôi cứ vân vê làn môi nó mãi, nhưng vẫn không khi nào thấy đủ.

Cho đến khi cả hai luyến tiếc dứt ra, ngay lập tức lại lao vào một nụ hôn ngọt ngào khác, đánh đuổi nỗi lo lắng, sầu não của tôi ra sau đầu.

Tôi và nó chỉ đơn giản là ôm và hôn nhau, tưởng chừng như chúng tôi đã quên hết tương lai và quá khứ, và cả đống kiến thức mới vừa thi xong.

Tôi trân quý từng khoảnh khắc được cận kề Châu Hiền hơn bao giờ hết.

---

Sáng hôm sau, tôi chở nó ra bến xe. Chúng tôi chẳng nói nổi điều gì với nhau cả, mỗi đứa đều có tâm sự riêng.

Câu cuối cùng tôi nói với nó.

"Thi tốt."

Câu cuối cùng nó dành cho tôi.

"Chờ tao."

Con Hiền rất dứt khoát, bước lên xe cũng không thèm nhìn tôi lấy một lần, nhưng tôi biết, nó đang khóc.

Tôi phải kìm lòng lắm, mới không chạy đến giữ nó lại.

Cái xe đò từ từ rời bến, chở người con gái tôi thương xa mãi, xa mãi, ra khỏi cái đất quê nghèo nàn này, chạy đến một thành phố sa hoa.

Bỏ tôi lẻ loi giữa bến xe rộng lớn, tôi thôi không nhìn theo xe nữa, khói xe làm cay khóe mắt, thật đáng giận. Khói xe làm tôi khóc rồi.

Người cũng đi rồi, nhưng sao tôi vẫn còn chưng hửng một mình thế này.

Tôi lủi thủi đạp xe ra về, vẫn con đường quen thuộc, chỉ là không có ai ngồi đằng sau, vịn hông tôi rồi buông ra những lời càu nhàu đáng yêu nữa.

---

Con Hiền quả không làm ai thất vọng. Nó đậu đại học Y dược, còn được học bổng như dự định.

Chẳng biết bây giờ nó sống làm sao, ăn có ngon không, mặc có ấm không, ngủ có đủ giấc không.

Tôi biết là nó có thể tự chăm sóc cho bản thân, nhưng tôi vẫn dư hơi mà đi lo lắng cho nó đấy thôi.

Chúng tôi không có bất kì phương thức liên lạc nào với nhau cả. Nó cứ như chết dí ở thành phố luôn vậy, hai năm rồi mà không về thăm tôi lấy một lần.

"Quạc quạc."

Hừm... mém tý thì quên mất, tôi đang chăn vịt cho ông Tám Sú, cái đám này là lứa mới, lứa cũ bị mần thịt hết rồi. Dù sao tôi cũng không thích cả hai lứa, một lũ lười biếng cứ bắt người ta chăn dắt.

"Im coi, bộ mày không thấy tao đang suy tư hả."

"QUẠC QUẠC QUẠC."

"Ồn quá, cút mẹ ra đằng kia chơi."

Con vịt này lì lắm, trong khi dòng họ nhà nó đang tắm tiên ở giữa hồ, có mình nó là không chịu xuống nước.

"Quạc..." Nó nhỏ giọng, lại làm tôi thấy có lỗi rồi. Trời sinh bản tính tôi lương thiện, dễ xiêu lòng bởi những thứ dễ thương mà.

"Thôi xin lỗi."

"Quạc quạc quạc..."

"Đang nhớ Châu Hiền, mà hỏi làm chi, có biết Bùi Châu Hiền là ai không?"

"Quạc quạc quạc."

"Dĩ nhiên là mày không biết rồi, lúc mày mới là quả trứng, người ta đã đi từ lâu rồi. Chắc ông hay bà của mày biết ấy. Tao cứ nhắc Châu Hiền với ông bà mày hoài."

"Quạc quạc quạc quạc." Con vịt hứng thú, nó nhích lại gần tôi hơn nữa

"Muốn nghe kể hả, để kể cho. Hồi đó Châu Hiền là người xinh đẹp nhất cái xóm này đó. Tao được vinh dự làm bạn thân của nó."

"Quạc quạc quạc :3 " Con này nhiều chuyện thật, nó bảo tôi kể thêm đi này.

"Nhỏ học giỏi lắm, đậu ngành y, đang học đại học trên sì phố á, lâu rồi hong về thăm tao, nên tao nhớ."

"Quạc quạc~~~" Con này nịnh thật, còn làm vẻ ngưỡng mộ nữa chứ, tao thích mày rồi đó nha.

"Mà sao không bơi chung với mấy bạn bè đó đi, ở đây nhiều chuyện hả."

"Quạc quạc quạc quạc quạc."

"Ừa, cảm ơn đã nghe tao tâm sự, léo nhéo quá đi mất."

"Quạc quạc quạc quạc quạc =(( "

"Mấy đứa kia ăn hiếp mày à? Tụi nó gan ta, mày ra kia chơi đi, tao bảo kê."

"Mà nhắc mới nhớ, hồi đó ông hay bà của mày cũng ngồi nghe tao nói về con Hiền nè, xong chiều cái bị bắt đi mần thịt luôn, xui ghê."

"Quạc quạc?!?!?!?!"

"Nói thiệt mà, ai xạo mày đâu."

"QUẠC QUẠC QUẠC QUẠC QUẠC QUẠC QUẠC!!!!!!"

Cái con vịt mới mấy giây trước còn õng a õng ẹo mách tôi rằng nó bị ức hiếp, mấy giây sau chạy như trối chết, cái phau câu vung vẩy loạn xạ rồi lao ùm xuống dòng nước, bơi xa tôi gần chục mét, vừa bơi vừa hét.

"QUẠC QUẠC QUẠC QUẠC!!!"

'Gì kì vậy trời? Hong tin thì thôi chứ làm gì phản ứng ghê vậy?'

Tôi gọi với theo con vịt đằng xa xa.

"Nè, bơi gần thôi, bơi xa lạc đàn bây giờ, có ai bắt nạt nhớ nói tao, tao bảo kê cho nha."

"KHƯƠNG SÁP KỲ!"

Ơ... giọng nói quen quen.

Nghe mùi chanh chua, đanh đá đâu đây.

Tôi quay sang.

"ÁAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA."

Con Hiền chạy lại, nhảy bổ lên người tôi, tôi theo đà giữ chặt nó lại, quay mấy vòng cho chóng mặt rồi mới thả nó xuống.

"Bạn là Bùi Châu Hiền phải không?"

"Mày bị ngáo hả con ki này, bạn bạn cái quần què."

"Là Châu Hiền thật nè, chỉ có Châu Hiền mới chửi tao kiểu đó. Để tao coi coi, hai năm nay mày có ốm đau bệnh tật gì không?"

Tôi vui mừng xoay nó vài vòng, xem xét kĩ lưỡng.

Con Hiền đã ốm rồi, lên Sài Gòn lại càng ốm hơn nữa, người nó gầy nhom như con khô. Kỳ này tôi phải bồi bổ lại cho nó rồi.

"Sao ốm vậy nè trời." Tôi chậc lưỡi than trách.

"Mày không thấy tao đẹp ra à?" Nó nói tôi mới để ý, lên thành thị rồi cách ăn mặc cũng đổi khác, ai như tôi đâu, phèn từ đầu đến chân. Mái tóc được tỉa kiểu phần đuôi xinh xắn, trông trưởng thành hơn nhưng vẫn giữ vẹn nguyên nét giản dị.

Nói chung là vẫn rất xinh đẹp.

"Không, mập ra mới đẹp, ốm như vầy không đẹp." Tôi cả gan nhéo má nó, kiểm tra xem còn tý thịt nào không. May quá, vẫn còn hai cái má phúng phính nè.

"Muốn chết à. Bỏ ra." Nó nhăn nhó như vậy, tôi càng thích thú. Nhưng vì tôn trọng tính mạng của mình, tôi thôi trò chọc ghẹo nó.

"Rồi mày về làm gì, mới hai năm mà?" Không phải là tôi không muốn nó về, thấy nó như vậy tôi càng mừng nữa đó chứ. Tôi chỉ sợ ảnh hưởng việc học hành của nó thôi.

"Hay là mày gặp chuyện khó khăn gì ở trên đó à?" Tôi ngoại trừ sợ nó chịu khổ, còn sợ nó bị ăn hiếp nữa.

"Nhớ mày nên về. Sao? Dưới này tranh thủ lúc tao đi kiếm con nhỏ xinh xắn nào khác chơi với nó rồi. Nên bây giờ không muốn tao về nữa hả?"

"Không không, đời này ai xinh đẹp hơn mày nữa chứ. Chỉ là mày biệt tích hai năm, đột nhiên quay về làm tao có hơi bất ngờ." Tôi luống cuống giải thích. Thật oan cho tôi quá, từ lúc nó đi tôi cũng chỉ chơi với con Thư và thằng Minh, mà thằng Minh thì cũng lên Sài Gòn học rồi, còn có con Thư thôi. Tối tối không đi soi ếch thì tôi lên đê ngắm sao một mình, có khi thì qua nhà ông Tư chơi cờ với ổng. Có chơi với ai nữa đâu mà nó còn nói là gái xinh, đến ma còn không có mống nào.

Sáng dậy ra đồng, chiều đi chăn vịt rồi nói chuyện với tụi nó. Cuối tuần mới rảnh rỗi mà qua nhà con Thư phụ nó việc nhà.

Con Thư đó giờ ở với bà ngoại thôi. Mấy năm trước bà còn khỏe, đến gần đây thì sức già cũng chả chịu đựng nổi nữa, lăn đùng ra bệnh nặng. Bệnh một trận sống dở chết dở thì may mắn vẫn còn thở, nhưng lại lú lẩn, lụ khụ không đi nổi nữa.

Cuối tuần tôi qua nhà nó, giúp nó chăm sóc bà ngoại. Nó tranh thủ đi lau dọn trên ủy ban huyện. Tôi cũng giúp nó cơm nước, rồi sửa mấy đồ gia dụng hư hỏng trong nhà.

Phải rồi, dạo này tôi có chơi với bà ngoại con Thư, mà nghe con Thư kể là ngày xưa ngoại nó đẹp lắm. Thế gái xinh mà con Hiền nhắc đến, hóa ra là bà ngoại con Thư sao?

"Suy nghĩ mờ ám gì đó mà đứng cười tủm tỉm hả con ki này." Nó cốc đầu tôi một cái, đau điếng.

Quả là lâu rồi không thưởng thức lại hương vị này, vẫn đau như ngày nào.

"Không có mờ ám mà, tao thề, đời này tao chỉ chung thủy với mỗi Châu Hiền thôi."

Nó mở một nụ cười, nụ cười của một cô gái hai mươi, sáng ngời và tươi trẻ. Nhỏ ấn chóp mũi tôi, tôi khó chịu né tránh, khịt mũi.

Bao nhiêu kí ức ùa về, bao nhiêu kỉ niệm trở lại, tôi không khỏi ngỡ ngàng.

Tôi đang không mơ? Đúng chứ? Khi con Hiền đứng trước mặt tôi, nở nụ cười dịu dàng, chọc phá và mắng chửi tôi, là lúc tôi hoàn toàn tỉnh táo.

"Đúng thật." Tôi ngây ngốc.

"Đúng cái gì mà đúng.

"Mày vẫn rất xinh đẹp."

"Xì, khéo nịnh."

"Hì hì." Có ai bảo tôi nịnh, nhưng vẫn cười mỉm chi ngại ngùng kìa, tai của ai đó, gò má của ai đó, đang đỏ ửng lên kìa, lêu lêu.

"Má tao bảo, mày bị chó dại cắn, giờ đang lên cơn dại dữ lắm, sống dở chết dở, nên tao mới phải gấp rút về đây tranh thủ thắp cho mày nén nhan."

"Hả? Tao bị hồi nào sao tao không biết? Có con chó nào dại hơn tao nữa hả?"

"Tao thấy mày đúng là bị dại thật rồi. Ban nãy còn cạp cạp quạc quạc với con vịt kia mà."

"Mày thấy hả?" Tôi hơi ngượng rồi, có khi nào nó cười vô mặt tôi không? Tại tôi biết, không phải ai cũng như tôi, hiểu tiếng vịt, người ta toàn chửi tôi bị điên thôi.

"Chẳng những thấy, còn nghe được, rõ lắm."

Tiêu tùng rồi.

"Há há há." Biết ngay mà, nó cười ha hả vô mặt tôi. Không biết trốn vào đâu cho đỡ nhục nữa, tôi có nên nhảy xuống hồ bơi cùng cái đám quạc quạc đằng kia không ta?

"Nhưng tao không bị chó cắn thật mà."

"Tao biết, má tao nói vậy để dụ dỗ tao về coi mắt thôi."

"Coi mắt? Coi mắt ai? Ai dám cả gan coi mắt mày?"

"Anh Giang, ảnh hỏi cưới tao với má tao, má tao tự tiện đồng ý, rồi còn kéo tao về. Má biết nhắc đến mày là tao sẽ chạy ngay xuống đây, nên mới nói dối mày bị chó dại cắn đó."

"Anh anh cái mốc xì. Mày còn đang đi học thì cưới xin cái gì, vả lại, tao không muốn mày cưới ai hết."

"Tại sao?"

"Mày là của tao, còn hỏi tại sao à?" Tôi đang phát cáu đó.

Nó chủ động hôn tôi một cái, trong nó vui vẻ lắm. Bộ nó tính lấy ông Giang thật à? Ai cho lấy mà lấy, tôi không cho phép.

"Đừng có dỗ tao bằng trò đó, mày mà đồng ý lấy ổng là tao giận mày, nghỉ chơi với mày."

"Không có, tao có bảo tao chịu đâu, anh Giang tốt thật nhưng..."

"Không được gọi thằng chả là anh." Tôi dọa nạt nó.

"Được rồi, người đó tốt thật nhưng tao không thích người đó, tao thích người khác rồi."

Ơ hay... thế hóa ra là nó đã tìm được mối ngon nào đó à? Nó lên thành phố xong gạt tôi qua một bên luôn, tôi biết mà, con Hiền là đồ thất hứa. Đã vậy tôi giận nó luôn.

"Thích ai kệ mày, tao không quan tâm nữa."

"Tao thích mày." 

---

Damnnnnn, chị Hiền bạo quá. Em thích quá. >,<

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia