ZingTruyen.Asia

|seulrene| nhỏ hiền

22.

yseo1201

"Hiền, mày chưa hết giận tao sao? Mày nghe tao giải thích được không...?"

"Hiền, đừng làm tao sợ mà..."

"Là tao sai, ít ra mày cũng nên trả lời tao chứ..."

"Về nhà đi rồi mình từ từ nói được không..."

"Mày đánh tao cũng được, nhưng hãy nói gì đi, tao xin mày đó..."

Ở lớp nó chả ngó ngàng gì đến tôi, xem tôi như người vô hình. Tôi tấn công nó bằng một tràng lời rỉ rả bên tai, tôi muốn nó phiền, muốn nó chấp nhận sự hiện diện của tôi.

Dù ngồi chung bàn nhưng mấy hôm nay bọn tôi chưa chạm mắt nhau lần nào. Lúc đi về thì nó sẽ đi chung với con Thư, tôi dắt cái xe đạp tò tò theo sau hai đứa nó, thấy hai đứa nó đến nhà rồi thì mới đạp xe đi về.

Cứ mỗi chiều đi làm đồng về, tôi sẽ ghé qua nhà con Thư thăm nó. Tôi biết là nó thấy tôi, nhưng lại vờ như không thấy, mặc kệ việc con Thư có khó xử ra sao.

Những lúc chỉ có tôi với nó ở với nhau, muốn nói một câu cũng chẳng được, nó sẽ vờ như mình đang bận rộn lắm, cũng chẳng buồn liếc mắt đến tôi, hay hó hé một lời nào.

Tôi cũng không nán lại lâu, xác định nó vẫn ổn, tôi lại đánh xe ra về.

---

Hôm nay lạ lắm, con Thư nó về trước, chẳng thèm đợi con Hiền, mà con Hiền cũng không có gọi con Thư lại, trông dáng vẻ cứ như đang chờ ai đó vậy.

Tôi dựng xe ở gốc cây, con Hiền đứng đó nắng nôi quá, tôi không kiềm lòng được, đến bảo nó.

"Đi, lên xe tao chở mày về."

"Không cần." Sau bao ngày tuyệt giao, thì lời đầu tiên nó nói với tôi là hai con chữ rõ ràng đến vô tình như vậy.

'Mày đường có bướng bỉnh nữa, tao đã xuống nước trước mày rồi đây.'

Nó chẳng màng đến tôi, nhỏ nhìn quanh quất, tìm kiếm cái gì tôi chẳng rõ.

"Tao xin lỗi mà..."

Tôi chưa kịp nói hết câu, nó giơ tay vẫy vẫy, dáng vẻ rất ư là thích thú.

"Ở đây nè, anh."

Ông Giang chạy xe máy dừng ngay chỗ nó, con Hiền liền hé môi cười.

Đã bao lâu không được nhìn thấy nụ cười rạng ngời của nó, không ngờ hôm nay ở khoảng cách gần như vậy, tôi lại thấy nụ cười thật chướng mắt, thằng cha Giang này nữa, tôi đã bao lần cấm ổng dụ dỗ con Hiền rồi mà. Tôi liếc sơ qua ông Giang, tự nhổ nước miếng khinh bỉ trong lòng.

Thằng cha Giang như bao lần, đều nhìn chăm chăm vào con Hiền, vẻ mặt như con cáo già, gian xảo, đê tiện, đói khát. Lòng tôi ngứa ngáy khó chịu bao nhiêu, hình ảnh hai người lại làm tôi tức giận hơn bấy nhiêu.

Ông Giang vén làn tóc đen dài của nó qua một bên, nó cũng chẳng vừa, nhướn người lên lau mồ hôi trên trán người đối diện.

Tôi không nhìn nổi nữa, cả người bức rức, cọc cằn, kiềm chế ham muốn tiến lên tách bọn họ ra. Tôi muốn xem hai người đó diễn tuồng đến bao giờ.

Họ cười cười nói nói cũng không lâu, hai người trèo lên xe.

Nhỏ dường như đang muốn chọc điên tiết tôi lên thì phải, nó đánh mắt sang tôi, rồi quay lại hướng tấm lưng ông Giang, vịn góc áo của ổng trông thân thiết lắm. Con ngựa sắt chết tiệt đó phóng đi, để lại mình tôi đứng trông theo với làn khói bụi mù mịt đến mờ mắt.

Tôi tập tức lấy chiến mã yêu quý của bản thân chạy theo, nhưng sức đạp có nhanh đến mấy cũng không bằng sức ga, chỉ chốc lát sau đã bị bỏ xa, lại còn mất dấu hai người họ.

Tức anh ách lại lồng ngực mà chả làm được gì, tôi chỉ đành lủi thủi quay xe, chạy về nhà con Thư ngồi chờ con Hiền.

---

"Hiền nó bảo với tao nó đi chơi với ông Giang, chắc lâu lắm mới về đó." Con Thư ngồi cùng tôi nãy giờ chắc nó chán lắm rồi.

"Không sao, mày làm gì làm đi, tao ngồi đây một mình, không phiền mày đâu."

"Sao mày không về nhà trước đi, chừng nào nó về tao qua nhà mày tao báo." Thư đuổi khéo, nhưng tôi không quan tâm đâu, mặt tôi đủ dày để xây tường thành đó.

"Phải tận mắt thấy nó về nhà tao mới an tâm."

Đối với sự quyết tâm, cũng có thể nói là cứng đầu, con Thư xin giơ tay đầu hàng với tôi.

"Thôi được rồi, cứ đợi đi, nước ở trên bàn, khát cứ lấy uống."

"Cám ơn." Tôi bó gối, lo lắng tựa ngồi trên đống lửa, nhìn chằm chằm cái cổng gỗ.

---

Tôi giật mình tỉnh dậy, trời sập tối từ lúc nào không hay.

Thì ra ban nãy ngồi đợi đến ngủ quên luôn, cột sống nhức mỏi, hai chân tê rần, tôi thắc mắc không biết nhỏ Hiền đã về chưa nhỉ. Nếu rồi thì thật hối hận, vì tôi có tý việc cũng ngủ quên mất.

Cái bụng rỗng kêu réo dữ dội, cả cổ họng khô khốc, tôi duỗi người, bước đi tìm nước theo lời con Thư.

Tôi uống một mạch cả nửa ấm nước cũng chưa đã khát, mà bụng rỗng gặp nước lã một lần nữa sôi lên 'rột rột'. Đúng lúc ấy, ánh đèn vàng đặc trưng của xe máy rọi thẳng mặt tôi.

Tôi nheo mắt, che bớt đi thứ ánh sáng chói lòa, từ từ thích ứng. Và rồi nhận ra đó là ông Giang và con Hiền.

Hay thật, đi chơi giờ này mới về. Nỗi nhớ nhung chưa kịp tuôn trào, nỗi bực bội đã nhanh chân chiếm chỗ.

"Hôm nay em rất vui ạ, cám ơn anh." Lại là cái nụ cười chướng mắt.

"Muốn đi chơi nữa cứ nói anh, anh lo hết cho em."

"Vâng, chào anh ạ."

'Má nó, mày nói to như vậy cố ý cho tao nghe đúng không?'

Thằng cha Giang tiến đến, ôm nó vào lòng, cơ thể nhỏ nhắn lọt thỏm vào người cao hơn.

'Khốn thật.'

Tôi quay đi, không nhìn nổi nữa. Tôi cật lực kiềm chế mình, cái vai đáng thương của bản thân sắp bị tôi cấu đến chảy máu nhưng tôi vẫn chẳng cảm nhận được gì. Tôi chẳng thấy đau đớn gì nữa rồi.

"Chào em, anh đi đây, nhớ gọi anh nhá."

Làm ơn cút lẹ giùm, trước khi có một con chó dại cắn chết ông, ông Giang ạ.

Xe ông Giang nổ máy, 'tạch tạch', chậm chạp rời khỏi nơi này, tôi lập tức bùng nổ.

"Chuyện này là sao?" Tôi to tiếng với nó, mặc kệ tất cả con mẹ nó mọi thứ trên đời này. Tôi cần lời giải thích, về bất cứ việc gì cũng được. Tôi cần một giọng nói ấm áp có thể xoa dịu cơn hờn giận này.

"Chả sao cả." Nó ngoảnh mặt đi, đến lúc này mà nó vẫn muốn lơ tôi sao, rốt cuộc nó muốn điều gì ở tôi chứ.

"Tao xin lỗi, nhưng mày nghe tao nói đi được không?"

Cuối cùng thì tôi vẫn là người xuống nước trước. Tôi vịn bả vai nó, giữ nó bên mình, như một hình thức ép nó nghe.

"Về nhà với tao đi."

Đúng như dự đoán, nó vùng vẫy muốn chạy, nhưng tôi đã giữ nó lại chắc lắm rồi.

"Mày suy nghĩ thoáng lên. Ba má cũng cần có hạnh phúc cho riêng mình mà, không lẽ mày muốn họ cô đơn tới già sao?"

"Hở một tý là bỏ nhà đi, như vậy rất trẻ con đó." Tôi trách nhẹ, cũng không ngờ nó phản ứng mạnh đến vậy.

"Mày nói tao trẻ con sao? Ngay cả mày cũng không hiểu tao, ngay cả mày cũng dám ức hiếp tao." Nó trợn trừng mắt nhìn tôi, đôi mắt phủ một lớp sương mờ, che đi nhưng nỗi lòng nghẹn ngào, tôi không thể nhìn rõ.

"Ý của tao không phải vậy, tao chỉ muốn khuyên mày bình tĩnh suy nghĩ."

"Suy nghĩ làm gì, ý của tao đã vậy, không thay đổi được."

"Tao thấy mày có phản đối thì họ vẫn lấy nhau thôi."

"Nhưng mày thì khác..." Nó lên tiếng sau một hồi im ắng.

"Mày không phản đối, mày về phe họ."

"Tao không có về phe ai hết, tao luôn bên cạnh mày, làm ơn, đừng bướng bỉnh cứng đầu nữa." Tôi gắt, vô tình chạm đến lòng tự trọng của nhỏ.

"Mày về đi, tao không nghe gì hết, tao sẽ sống cuộc đời của tao, theo cách của tao, làm mọi thứ tao muốn." Nó ương ngạnh, nghiến răng, gằn từng chữ với tôi.

"Ngay cả việc đi với ông Giang, cũng là điều mày muốn?" Nghĩ lại cảnh hai người thân thiết ôm ấp, tôi chẳng thể giữ bình tĩnh nổi nữa.

"Phải."

"Tao đã bảo bao nhiêu lần, thằng cha đó không có gì tốt lành hết, sao mày toàn lơ lời tao nói vậy." Tôi mất kiểm soát, đến độ đôi bàn tay đặt hờ lên bả vai nó siết chặt lại. Cái nhíu mày cảnh báo cho tôi rằng tôi đang làm đau nó, nhưng lực tay tôi vẫn không giảm bớt.

"Mày không cần phải dạy tao làm bất cứ điều gì, tao muốn đi với ai là quyền của tao. Anh Giang tốt bụng, hiền lành lại giàu có, việc gì mà không tốt, tốt hơn gấp trăm lần chơi với mày."

Chẳng biết là nó nói thật lòng, hay chỉ đang muốn chọc tức tôi mà thôi. Tôi không còn đủ tỉnh táo để suy nghĩ nữa.

Chúng tôi cãi nhau to rồi.

"Không cần biết, theo tao về." Hôm nay tôi quyết túm cổ nó về.

Tôi bắt lấy cổ tay mảnh khảnh, lôi nó đi xềnh xệch như một con trâu điên.

"Mày điên à."

Tôi không nghe lời nó nói, tiếp tục lôi kéo, đế giày cọ xát xột xoạc dưới đất. Làm như vậy nó sẽ đau, nhưng lúc này tôi không hề nhận thức được điều đó.

"Kỳ!"

'Chát' 

Cái tát như trời giáng. Ngay chính con Hiền cũng bất ngờ, ngơ ngác, ngỡ ngàng, bật ngửa.

Tôi bàng hoàng quay lại nhìn nó, nó vừa giơ tay đánh tôi sao? Cảm giác bỏng rát ở gò má chân thực đến ứa nước mắt, cái tát này không hề nhẹ.

Không đợi tôi trấn tĩnh lại, nhân cơ hội khi tôi lơ là mà thả lỏng cái nắm tay, nó giật phăng cổ tay mình ra, hoàn toàn không thu liễm khí thế, chỉ thẳng mặt tôi mà hét.

"Mày biến đi cho khuất mắt tao."

"Được, tao đi." Tôi xoay gót chân, giậm từng bước hùng hục rời khỏi nơi này, tránh xa con Hiền, càng xa càng tốt. Thân người mồ hôi nhễ nhại lao vun vút trong gió, tôi chẳng thèm ngoái lại nhìn.

Tôi đã bỏ mặc nó đứng sững tại đó.

Tôi phản bội lại lời nói của mình.

'Dù mày có làm gì, thì tao cũng ủng hộ mày. Nhớ chưa?'

---

còn 1 tháng nữa là hết triện gòi, háo hức ghê. 

truyện này là cái bộ girl love đầu tiên tui hoàn đó mấy mẹ. dui ghê.  

>_<

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia