ZingTruyen.Asia

|seulrene| nhỏ hiền

2.

yseo1201

"Hửm?" Tôi vẫn không dừng lại, bàn tay kia còn lần xuống mông nó bóp vài phát.
Nó chưa kịp mở miệng, cả hai đứa đã nghe tiếng xe 'tạch tạch' của ông Tư.

Hai đứa hốt hoảng, vội vã chỉnh lại quần áo, thật ra là nó chỉnh cho nó, tôi chỉnh cho nó, vì từ nãy đến giờ, chỉ có nó bị tôi làm cho lôi thôi lếch thếch lên cả.

Vừa cái xong cái nút áo cuối cùng, ông Tư bước vào. May ghê.

"Uả Kỳ, Hiền? Sao bây ở đây?" Ông Tư trố mắt nhìn hai đứa học sinh còn bận đồng phục, trên người lấm lem đất cát, người còn có vẻ ướt nữa.

"Dạ tụi con mắc mưa, tính trú nhờ ở chòi nhà ông Tư thôi à." Tôi cười xán lạn nhìn ông. Con Hiền im lặng nãy giờ, mắt của nó đỏ và long lanh nước, cứ như là vừa mới khóc.

"À, nãy giờ tao đi tát nước, nếu không thì tao cũng đem bánh ra cho tụi bây rồi. Nãy bắt được hai con cá, nè Kỳ, đem về nấu cơm cho ba với mày ăn, mày nhớ chừa phần con Hiền nữa đó nha."

"Dạ, cảm ơn ông Tư." Tôi và nó cúi đầu lễ phép.

"Thôi hai bây về đi, về rồi thay đồ sạch sẽ, chứ mặc đồ ướt bệnh chết đó." Ông Tư có gì đó muốn níu kéo hai đứa lại, ông không vợ, không con, đương nhiên có mấy đứa nhỏ đến thăm nhà ông rất quý. Đặc biệt là tôi, đứa thường xuyên ăn chực nhà ông nhất, cũng là đứa trò chuyện với ông nhiều nhất.

"Thưa ông Tư con về." Tôi nắm tay con Hiền kéo đi, không quên nhìn lại ông Tư rồi cúi đầu chào.

"Nhớ chừa con Hiền đó nha, mày không được ăn hết đâu đó."

"Dạ con nhớ mà."

Ông Tư lắc đầu cười cười, tôi nghe được tiếng ông cảm thán: "Tụi nhỏ tội nghiệp thiệt, học hành mệt mỏi đến nỗi mặt mũi đều bơ phờ ra hết."

Cả suốt quãng đường về nhà, nhỏ không thèm ôm tôi lấy một lần, tôi đắn đo suy nghĩ, nó giận tôi rồi sao?

Thật tình là tôi cũng không biết mình vừa làm gì đó với nó, nhưng tôi cũng chẳng phải cố tình hay có chủ ý từ trước. Nó cũng có vẻ như thích tôi làm thế còn gì. Dù sao thì, tôi cũng phải phá đi cái bầu không khí ngột ngạt này thôi.

"Ê Hiền, tao xin lỗi."

Nó không đáp.

Rồi không gian lại lặng thinh như thế, chỉ có tiếng cót két do cái thắng cạ vào vành xe, tiếng gió sượt qua hai bên tai, mùi đất ẩm mốc xộc lên mũi  và mấy giọt nước đọng trên lá cây chạm vào da thịt tôi, làm tôi nhận thức được mọi thứ còn đang sống.

Về đến nhà, con Hiền nó vờ như không có chuyện gì vậy, cười tươi chào tôi rồi về nhà mình.

Tôi nghĩ chắc là nó muốn quên đi chuyện ban nãy, cũng tốt thôi, ít ra nó cũng không trách cứ hay đổ tội lỗi về cho một mình tôi. Nó đã muốn cho qua thì tôi cũng đâu cần nặng nề vấn đề này nữa.

Và tôi nhanh chóng đẩy chuyện này ra sau đầu, về nhà làm cơm. Ba tôi ổng đã về từ lâu, ngồi trên bộ ngựa nhàn nhã uống trà. Tôi rón rén đi vào, thể nào cũng bị chửi, hôm nay vừa về trễ còn không kịp nấu cơm, mà người thì ướt nhem ra đây.

"Mày lại trốn học nữa hả Kỳ?"

"Dạ?" Tôi giật thót, nhìn về ba, ổng từ khi nào đã trợn mắt nhìn chằm chằm tôi.

"Dạ... Nãy... con... con đi trông nhà giùm ông Tư, ổng có cho hai con cá nè ba." Tôi nhanh nhạy giơ hai con cá sắp chết đến nơi lên cho ổng coi, nhưng ổng không hài lòng lắm.

"Mày có thói xạo sự là giỏi. Tao trông cho mày đủ tuổi rồi gả đi cho rồi. Nuôi ở nhà tốn cơm tốn gạo. Mày coi con Hiền nhà bên kìa, nó xinh đẹp, nết na bao nhiêu thì mày, có khác gì thằng con trai không. Mày như vậy rồi thằng nào ưng? Chả biết khi nào tống được của nợ như mày đi nữa."

"Hì hì, không ai lấy thì con ở với ba, chăm sóc cho ba." Tôi lại dùng chiêu cũ thôi, nhìn ổng bằng đôi mắt sáng trưng làm nũng.

"Tao không có nuôi mày cả đời được." Ổng mềm lòng rồi, lời nói cũng không còn gắt gỏng nữa. Quả là không bao giờ sai khi xài cái vẻ mặt đáng yêu này mà.

"Thế thì con nuôi ba." Đúp bồ kill chưa, ổng vui ra mặt thấy rõ luôn kìa. Tôi biết ổng thương tôi muốn chết, chỉ ra vẻ như vậy để tôi không hư đốn quá thôi.

"Mày vô nấu đồ ăn đi, tao nấu cơm rồi."

Ổng đuổi khéo tôi, tôi cũng không đáp trả ổng thêm.

Tôi chợt nhớ ra lời ông Tư dặn, mém tý là quên rồi, bỏ hai con cá vào thau nước, đứng ở sau nhà con Hiền, gọi.

"Hiền ơi Hiền, nấu cơm chưa?"

"Chưa, tao định ăn mì gói, không có gì cho mày ăn ké đâu." Nó nhỏ nhẹ trả lời lại, ôi đáng yêu quá.

"Tao định kêu mày qua ăn cơm chung thôi, nãy ông Tư có dặn rồi, mày không nhớ à?"

"Tao tưởng mày quên lời ổng rồi?" Nó vặn lại.

"Tao mém quên thôi, mày qua phụ tao làm cá được hong?" Đây chính là lí do để tôi nhớ tới lời ông Tư, vì Hiền nó làm đồ ăn ngon lắm.

"Mày ít lợi dụng tao quá ha, đợi tý tao thay đồ xong qua liền."

Thế là tôi đứng ở ngoài ngoan ngoãn chờ, nhưng mà tính tôi hơi nóng vội, nên là...

"Ê, gì lâu quá vậy mày? Có cần tao vô thay phụ không?"

Phát biểu xong muốn tán bản thân một cái ghê, không lột đồ con Hiền cũng là đòi lột đồ nó, Kỳ ơi là Kỳ, mày nên nghĩ trước khi nói chứ. Mày học ngu chứ mày đâu có bị biến thái đâu.

May là con Hiền nó không nghe, hoặc nó nghe mà nó làm lơ tôi.

Nó bước ra, trên người bận bộ bà ba đi ruộng màu tối, nhìn là biết của má nó rồi, nó đâu có bộ nào đâu.

"Nè, hết đồ bận rồi à, lấy đồ của má mày bận nữa."

"Không được sao?" Nó hất mặt hỏi.

"Đẹp lắm." Tôi nói xạo đó.

"Hì hì, tao biết mà."

Tôi nói nó đẹp, không nói bộ đồ đẹp.

Nhờ tôi, và sự trợ giúp "nho nhỏ" của con Hiền, gần một tiếng là đã có một nồi canh chua và chảo cá kho thơm nứt mũi, tôi chọt đũa, tính ăn vụng vài miếng, ăn ngay cái đánh tay của con Hiền.

"Dọn cơm." Nó nạt.

Khác gì má tôi đâu nhỉ? À quên, tôi không có má. Nhờ nó mà tôi mới biết cảm giác có má là gì đó.

Cơm nước đầy đủ trên bàn, ba tôi hài lòng, ổng khen lấy khen để.

"Đồ ăn hôm nay ngon quá, tất cả đều nhờ có con, Hiền à, quả nhiên là con gái có khác, làm gì cũng tuyệt vời. Con vất vả rồi, nè, ăn miếng này đi."

Ba tôi gắp cái trứng cá cho nó. Hừ, tôi cũng có làm mà, sao khen mỗi nó, còn gắp đồ ăn cho nó nữa, tôi tức.

"Con cũng làm mà, sao không khen con."

"Mày đừng có nghĩ tao không thấy mày tính ăn vụng rồi bị con Hiền đánh đâu." Ba tôi sau đó bỏ một nắm cơm vào miệng.

Còn tôi biết nói gì giờ? Nói đúng quá mà.

"Nè, của mày." Ổng gắp trái ớt trong nồi cá kho vô chén tôi.

Được rồi, cuộc đời cay đắng quá mà.

Sau đó, có ai đó đã đưa miếng trứng cá mà tôi khao khát vào chén tôi. Tôi nhìn lên, còn ai quan tâm tôi khác ngoài con Hiền. Tôi cảm động, ăn cơm trong nước mắt. Hic hic.

Xong bữa thì người rửa chén là tôi, là TÔI, LÀ TÔI.

Mà thôi không sao, dù sao tôi cũng có nấu được gì đâu, toàn con Hiền nó làm.

Ba tôi ổng đi ra nhà ông Tư làm chầu nhậu rồi, chắc tối nay không về đâu. Tôi chán nản giở tập sách ra coi, chợt nhớ là mình có đi học đâu mà coi với chả coi. Nên là dẹp tập sách vào, thảnh thơi đi lên nhà trước.

"Trời đất hú hồn." Con Hiền nó xõa tóc, mặt hướng ra ngoài của sổ, ngồi im thinh thích.

"Mày chưa về à?" Tôi hỏi nó, nếu nó không trả lời, tôi sẽ lập tức vọt đi ngay, vì khi đó chắc chắn cái người ngồi đó không phải con Hiền.

"Chưa." Phù, may quá, nó trả lời rồi.

"Má tao tối nay bả không về, tao ở nhà một mình chán lắm." Nó quay mặt lại, đối diện với tôi.

"Tối nay... mày ngủ lại đây không? Tại ba tao ổng cũng đi nhậu rồi. Tao ở một mình tao sợ ma." Nhưng mà con Hiền nó xõa tóc không khác gì một con ma cả.

"Được thôi."

Tối hôm đó, tôi và nó quay lưng lại với nhau, nó thì sao chứ tôi không ngủ được.

Lâu lắm rồi mới ngủ chung như vầy. Hồi nhỏ cả hai vẫn thi thoảng ngủ chung, nhưng từ cái ngày cả hai lên lớp 6, hai đứa đã tách nhau ra ngủ riêng.

Tại vì những đứa trẻ muốn tập làm người lớn, ngủ một mình, không sợ ma nữa.

Từ đó cũng thiếu hơi ấm của nhau luôn rồi.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, trăng đêm nay sáng và tròn lắm, nếu để ý kĩ, sẽ thấy những vì sao lấp lánh trên cao. Vào một đêm nào đó, phải rủ nhỏ Hiền đi ngắm sao mới được.

Cái giường của tôi nhỏ, đủ cho mỗi mình tôi nằm thôi. Lúc nhỏ hai đứa con nít chen chúc trên đây còn thấy rộng, giờ thì đã là người "sắp" lớn cả rồi. Mà con Hiền tính nó nhường nhìn, nằm gần mép giường, muốn rớt xuống dưới luôn.

Tôi ngắm trăng một hồi lâu, xoay lưng lại, kéo con Hiền ôm vào lòng.

Tôi cảm nhận được người nó khẽ rung lên, tôi biết nó chưa ngủ mà, tuổi gì mà qua mắt bố mày.

Rồi tôi cảm nhận được, nó cũng nhích gần lại, lưng áp sát vào ngực tôi. Cả hai vẫn giữ tư thế như vậy mà ngủ đến sáng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia