ZingTruyen.Asia

[SEULRENE] [HOÀN] NAM HOÁ] [COVER] BƯỚM TRẮNG TRONG TAY HỔ GIẤY

Chap 8

Deulgideulgi

Kỳ thật, sau ngày thành thân cũng không như trong tưởng tượng.

Sáp Kỳ mỗi ngày cũng đều hồi tiêu cục xử lý sự tình, đám huynh đệ cũng không dám lấy việc ở rể cười hắn, cũng không phải do không muốn sống nữa! Muốn nếm thử quả đấm của hắn liền tận lực cười cũng không sao.

Mà nương tử của hắn, cũng cho hắn không ít mặt mũi. Đi vào tiêu cục tìm hắn, ôn ôn nhu nhu, là điển hình mỹ nữ, làm cho đám huynh đệ trong tiêu cụ xem đến choáng váng

Xinh đẹp của nàng, chỉ có thể để mình hắn xem, còn người khác, nằm mơ đi!

Sau đó các tiêu sư trong tiêu cục bắt đầu hâm mộ hắn, có nương tử mĩ như vậy, đối hắn lại ôn nhu, ba bữa luôn ân cần hỏi han, cười rộ lên lại càng ngọt, càng mĩ. Bộ dáng nhu nhược làm cho người ta nhịn không được muốn yêu thương.

Mà ban đêm lại càng tuyệt vời, làm cho người ta mất hồn khoái ý không thôi, nàng tuy rằng ngượng ngùng, nhưng là lại cực nhiệt tình, luôn làm cho hắn hưng phấn không thôi.

Nói thật, thành thân hơn một tháng, cảm giác cũng không tệ lắm.

Bất quá, có một số việc Sáp Kỳ lại cảm thấy có điểm quái. Tỷ như: tiểu nương tử của hắn, có đôi khi hắn muốn tìm nàng, lại không tìm được người.

Tựa như hiện tại, hắn đi vào trong phòng, lại không thấy được Châu Hiền, chỉ thấy được Thừa Hoan.

"Cô gia." Vừa thấy đến hắn, Thừa Hoan chạy nhanh đến bên cạnh hắn.

"Tiểu thư đâu?" Sáp Kỳ nhíu mày hỏi, giờ ngọ đã đến, nguyên tưởng rằng nàng sẽ ở trong phòng chờ hắn dùng bữa, không nghĩ tới lại không thấy được người.

"Tiểu thư ở thư phòng nói chuyện cùng Lưu quản sự." Thừa Hoan thành thật trả lời.

Thư phòng? Lưu quản sự?

Lưu quản sự hắn biết, là quản sự của trà trang trong thành, Châu Hiền một cái thiên kim tiểu thư, cùng Lưu quản sự có cái gì nói hảo đàm? (Có gì hảo nói = có cái gì mà nói)

Sáp Kỳ toàn thân hướng thư phòng mà đến, đầu óc tiếp tục suy tư.

Hơn một tháng này, còn có rất nhiều sự việc làm cho hắn cảm thấy rất kỳ quái.

Châu Hiền là thực ôn nhu, nói chuyện luôn nhẹ giọng, nhưng là ở lời nói nhỏ nhẹ của nàng, hắn luôn không tự chủ được, chiếu lời của nàng làm.

Tỷ như: Đúng giờ về nhà cùng nàng dùng bữa.

Nam nhân mà, bên ngoài có rất nhiều sự việc phải làm, đâu có thể nào mỗi ngày đúng giờ về nhà dùng bữa? Khi hắn cự tuyệt, nàng cũng chưa nói cái gì, chính là cô đơn cúi đầu, sau đó xả ra một chút tươi cười đáng thương, mềm mại nói không quan hệ, một người nàng dùng bữa là tốt rồi.

Nói xong, lại đáng thương xả ra một chút tươi cười ủy khuất, lại nói một câu thực xin lỗi, biết rõ hắn bề bộn nhiều việc, lại đưa ra loại này yêu cầu, nàng chính là muốn thường xuyên gặp mặt hắn, chỉ có buổi tối gặp nhau thật sự không đủ.

Sau đó...... Hắn liền khuất phục. ( Há há, mắc cười quá =)) )

Không có biện pháp, hắn chính là không thể gặp bộ dáng mất mát của nàng, hơn nữa lời nói của nàng, nói thật, nghe được giọng nói của nàng, hắn thực thích.

Lại tỷ như: Vì chúc mừng sinh nhật huynh đệ, vài người liền ồn ào nói muốn đi Túy Nguyệt lâu, tìm vài cái cô nương khoái hoạt khoái hoạt (vui vẻ). Hắn là không có hứng thú, tình nguyện về nhà bồi nàng, cô nương thanh lâu lại không tốt bằng nàng, nhưng là sinh nhật huynh đệ, hắn lại không thể không đi, miễn cho bị người ngoài nói: bị thê quản thúc nghiêm ngặt.

Nam nhân, mặt mũi thứ nhất.

Sau khi nàng biết, không nói cái gì, thậm chí còn mỉm cười muốn đưa hắn xuất môn, chính là ở trước khi hắn bước ra khỏi cửa, phía sau, liền không hiểu gì, nàng ngất đi. (Khâm phục :)) )

Sợ tới mức, hắn phải tức tốc mời đại phu, nữ đại phu vừa đến, nói: nàng chính là có không khỏe, nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi. Vì thế, hắn cũng không muốn xuất môn nữa, liền ở lại chăm sóc nàng.

Nhưng là, ở thời điểm bữa tối, tinh thần nàng cũng đâu tệ, sắc mặt hồng nhuận, khẩu vị cũng không tệ, tuyệt không giống như người đã té xỉu vào ban ngày.

Có điểm khả nghi! Hơn nữa địa phương khả nghi không chỉ có điểm này.

Ngay từ đầu hắn không phát hiện, nhưng sau lại phát hiện chính mình đã ngoan ngoãn nghe lời của nàng, làm cho hắn có điểm hoài nghi, Hiền nhi của hắn thật sự mềm mại như bề ngoài sao?

Nhíu mày rậm, trong lúc suy tư, người cũng đã đặt chân đến trước thư phòng.

"Tiểu thư, đây là trà trang vận chuyển buôn bán của tháng này, ngài xem qua một chút." Thanh âm lưu quản sự theo phía sau cửa truyền đến.

"Ân......" Mềm thanh âm trầm vang lên, sau đó là đến thanh âm lật sách, một hồi lâu, tiếng cười mềm mại mới vang lên.

"Lưu quản sự, lá trà lần này tốt chứ? Đưa tiến cung, chắc hẳn là không thành vấn đề đi?"

"Đúng vậy, lần này lá trà sản xuất rất tốt, ta dám cam đoan, tuyệt đối so với năm trước còn tốt hơn." Lưu quản sự cười nói.

"Tốt lắm, lần này thu hoạch rất khá, ta nghĩ nuôi trồng một loại lá trà khác, là từ phía nam truyền tới, nghe nói loại trà này có chút chát, mang theo một cỗ trong veo, khac xa với loại trà trung nguyên, ta đã sang nam, mời tới rất nhiều sư phụ gieo trồng, cách mấy ngày hẳn là sẽ tới đây, liền phiền toái ngươi."

"Tốt, tiểu nhân biết, nếu không còn việc gì, nhỏ (tiểu nhân) cáo lui trước." Lưu quản sự cung kính nói.

"Ân! Hảo, phiền toái ngươi." Châu Hiền mỉm cười, cúi đầu tiếp tục nhìn sổ sách, thẳng đến lại nghe đến thanh âm Lưu quản sự.

"Cô gia? Ngươi như thế nào đứng ở ngoài cửa? Muốn tìm tiểu thư sao?"

Châu Hiền sửng sốt, nhanh chóng ngẩng đầu, đã thấy khuôn mặt anh tuấn hé ra suy nghĩ sâu xa, con ngươi đen kia nặng nề nhìn nàng, làm cho nàng giật mình.

Đáng chết! Nàng đã thời điểm ngọ thiện (ăn trưa). Mà hắn, nghe được bao nhiêu?

Nàng đứng dậy giơ lên nụ cười cười, thanh sắc bất động quan sát hắn. "Tướng công, xin lỗi, ta đã quên đến thời điểm ngọ thiện, chàng rất đói bụng sao?"

"Hoàn hảo." Nhìn tươi cười của nàng, Sáp Kỳ nhẹ nhàng nâng mi, ánh mắt chuyển qua đống sổ sách trên bàn "Nàng hiểu được kết toán sổ sách?"

Châu Hiền đảo mâu suy nghĩ một chút, quyết định nói ra. Nàng không nghĩ đối hắn nói dối, hơn nữa việc này hắn sớm hay muộn cũng phải biết..

"Kỳ thật mười tuổi, cha bắt đầu dạy ta quản lý sổ sách, năm ấy ta mười lăm tuổi, đã đem lá trà Bùi gia giao cho ta quản lý, cho nên chuyện to nhỏ của trà trang, ta đều quản." Nói xong, nàng dò xét hắn liếc mắt một cái, sợ hãi hỏi: "Chàng sẽ mất hứng sao?"

"Mất hứng?" Nhẹ nhàng chớp mắt, Sáp Kỳ nhìn nàng. "Không, đương nhiên sẽ không, ta chỉ là có điểm kinh ngạc."

Nhu nhược như nàng, có thể quản lý Bùi gia? Hơn nữa khi nãy cái miệng của nàng khôn khéo lại quyết đoán, tuyệt không giống sự nhận thức của hắn đối với nàng.

Con ngươi đen nhanh chóng xẹt qua một chút ánh sao, tuy rằng trì độn, nhưng hắn không ngu ngốc, chạy nhiều chuyến tiêu, đi khắp đại giang nam bắc, như thế nào chuyện hắn chưa thấy qua?

Đương nhiên cũng sẽ không để ý tới nương tử mình lại hiểu và quản lý sổ sách tốt việc làm ăn của Bùi gia, thậm chí biết nàng có mặt này, chỉ làm cho hắn cảm nhận nàng rất khác, không giống nàng ngày thừơng

Chính là vậy, Hiền nhi của hắn tựa hồ có rất nhiều bí mật.

Mâu quang hơi hơi lóe ra, dĩ vãng hắn không chú ý, nhưng hiện tại quan sát mới đánh giá, và phát hiện nương tử của hắn tựa hồ cũng không đơn giản, coi như còn có việc khác gạt hắn.

Nhưng là cái gì nhỉ?

"Vậy là tốt rồi." Biết hắn không tức giận, Châu Hiền nhẹ nhàng thở ra, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ giơ lên tươi cười tuyệt mỹ.

Kỳ thật, nàng thật sự có điểm sợ, sợ hắn sẽ để ý chuyện này, dù sao thế tục vẫn không chấp nhận chuyện nữ tử làm chưởng gia.

Nụ cười của nàng làm cho hắn cũng cười, bàn tay to nhẹ vỗ về của nàng mặt. "Sợ ta tức giận như vậy sao?"

"Ân!" Châu Hiền không chút do dự điểm đầu (gật đầu), khuôn mặt nhỏ nhắn khinh cọ (chà nhẹ) lòng bàn tay của hắn. "Thiếp thực để ý, thực để ý chàng."

Lời của nàng làm cho hắn con ngươi nhu hòa lại, ngực bởi vì nàng còn có bí mật khác giấu hắn, sự hờn giận của hắn đối với nàng, cũng thản nhiên biến mất.

Hiền nhi của hắn duy nhất không che giấu chính là đối với hắn quyến luyến, cặp mắt xinh đẹp trong trẻo như nước hồ thu luôn yên lặng nhìn hắn.

Mỗi khi nhìn đến cặp mâu nhi này, cũng làm cho hắn mềm lòng, lớn giọng cũng biến nhỏ lại, chỉ sợ dọa đến nàng.

Thiên hạ nhỏ bé ôn nhu như nước này, liền như vậy mà gắt gao cuốn lấy hắn, làm cho hắn vạn kiếp bất phục, như thế nào cũng thoát không được thân.

"Ta sẽ không tức giận vì chuyện này, ngược lại còn nhận thức khác về nàng— khôn khéo lại thông minh." Ngón tay nâng lên cằm nàng, hắn yên lặng nhìn nàng. "Hiền nhi, nàng nói xem, nàng còn có bộ mặt khác nữa sao "

Châu Hiền nhẹ nhàng nháy mắt, cao ngạo nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, đối mặt với hắn, nhẹ nhăn chóp mũi, "Chàng nói sao cơ?" bộ dáng xinh đẹp rất cảm động.

"A!" Hắn cười khẽ, nhìn lên cánh môi mềm mại "Hiền nhi của ta, hy vọng trừ bỏ việc này, nàng không có chuyện khác giấu giếm ta."

"Ách......" Châu Hiền mâu quang lẫn tránh, có điểm chột dạ. "Đương nhiên không có."

Chết cũng không thể nói, không thể thừa nhận.

Đáng tiếc, sự chột dạ lại bị Sáp Kỳ nhìn thấy, con ngươi đen nheo lại, hắn dùng lực ngăn chặn cánh môi.

Xem ra, tiểu nương tử của hắn không phải là tiểu Hiền nhi nhu nhược, mà là một cái giả dối tiểu hồ ly. (Hoan hô, cuối cùng anh cũng biết rồi *vỗ tay*)

Mà nàng, còn có chuyện gì gạt hắn nữa? Hắn tuyệt đối sẽ điều tra ra!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia