ZingTruyen.Asia

Sau khi âm thanh nội tâm của người qua đường giáp bị lộ được cả nhà sủng ái

Chương 59: Nằm xuống liền ngủ

molantantan

Mạnh Việt trong nháy mắt ngẩn người, khóe miệng nhếch lên cứng đờ, giống như không xác định mà hỏi lại Sở Thừa: "Cái gì?"

Sở Thừa: "Ừm........"

Vừa rồi anh nói chưa rõ sao?

Mạnh Việt ngơ ngác nhìn Sở Thừa, mỗi chữ mà Sở Thừa nói Mạnh Việt đều nghe hiểu, nhưng ý nghĩa của những chữ này được xâu chuỗi lại với nhau lại khiến Mạnh Việt sửng sốt hồi lâu.

Sở Thừa vừa hỏi mình xin phương thức liên lạc........ không đúng, cậu ấy muốn không phải là phương thức liên lạc của mình.

Mà là ———

Nhiễm Cảnh!

Con ngươi Mạnh Việt hơi co lại.

Không có khả năng........

Sở Thừa cần thông tin liên lạc của Nhiễm Cảnh làm gì?

Chẳng lẽ Sở Thừa nhìn ra Nhiễm Cảnh là thế thân mà mình tìm được?

Suy đoán này khiến Mạnh Việt rối bời.

Hắn có chút hoảng hốt ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy một tia ửng đỏ không tự nhiên hiện lên trên khuôn mặt Sở Thừa.

Trong lòng Mạnh Việt thình thịch một tiếng.

Không đúng.

Nếu Sở Thừa biết Nhiễm Cảnh là thế thân mà hắn tìm thì cũng không nên lộ ra loại....... biểu cảm xấu hổ này.

Dòng máu sục sôi trong người Mạnh Việt vào lúc này tựa hồ như đông cứng lại.

Hắn đột nhiên không dám suy nghĩ sâu hơn, sợ nếu mình không cẩn thận chọc thủng tấm màn phía sau, sẽ nhận được câu trả lời khiến hắn khó mà tiếp nhận được.

Mà Sở Thừa lúc này một chút cũng không phát hiện ra biểu tình của Mạnh Việt, thậm chí anh còn có chút xấu hổ.

Tần Diệu ngồi đối diện anh, Mạnh Việt còn là một bạn học cũ trước đó anh không nhớ nổi tên, nhưng anh lại nói chuyện đánh bạo như vậy.

Vừa nãy đầu óc Sở Thừa nóng lên, nhưng Sở Thừa không hối hận sau khi đưa quyết định này, hắng giọng một lát, anh có chút mất tự nhiên nói: "Là như này, cậu đừng hiểu lầm, tôi chỉ cảm thấy nam sinh ngồi cạnh cậu vừa rồi khá hợp gu của tôi, nên muốn làm quen với cậu ấy. Cậu có tiện cho tôi thông tin liên lạc của cậu ấy không?"

Lời vừa dứt, gian ghế ngăn lại chìm trong im lặng kéo dại.

Chỉ có Diệp Lạc Dao ở trong lòng cười phá lên ———

【 Mạnh Việt, anh cứ phải hỏi lại hai lần làm gì! Cảm thấy cú đả kích vừa rồi vẫn chưa đủ à? 】

【 Ha ha ha ha ha ha ha ha ha, hiện tại thì hay rồi, trái tim treo lên của anh lại treo lơ lửng nữa rồi đúng không? 】

【 Bây giờ nhận được lời giải thích càng đau lòng hơn, Mạnh Việt, đây chính là điều anh muốn sao? 】

Diệp Lạc Dao ở trong lòng cười đến mức muốn đấm tường, nhưng cậu lại không thể làm được gì.

Mạnh Việt ngồi đối diện cậu vẫn đang trầm mặc, Sở Thừa không lần ra được đầu mối nào.

Diệp Lạc Dao ngồi đối diện hai người, lúc này chỉ có thể gắt gao cắn chặt răng, siết chặt quai hàm, cố gắng nhớ lại toàn bộ chuyện đau lòng trong cuộc đời này, nhưng vẫn nghẹn đến mức ngực cậu hơi run lên.

Tần Diệu quay đầu liếc nhìn Diệp Lạc Dao, trên mặt cũng tràn đầy vẻ không nhịn được cười.

Người Hoắc gia cách một lối đi nhỏ cũng nghẹn cười rất khó chịu, nhưng bọn họ vẫn tốt hơn nhiều so với Diệp Lạc Dao đang ở giữa Tu La tràng.

Mặc dù chỉ cách một lối đi nhỏ nhưng dù gì cũng cách một khoảng!

Cộng thêm ánh đèn mơ hồ trong quán bar lúc này, không đến gần chút thì không thể nhìn thấy biểu cảm trên mặt bọn họ, chỉ cần bọn họ không cười thành tiếng, đâu ai biết bọn họ đang cười cái gì?

Hoắc Yến Hoắc Trạch ngồi trong gian ghế ngăn cười đến nghiêng ngả.

Bả vai Hoắc Trạch run lên dữ dội, hạ giọng: "Hắn hỏi hai lần! Tại sao hắn phải hỏi hai lần, sao hắn can đảm vậy!"

Hoắc Yến cũng cười đến vụn vỡ: "Có lẽ là muốn xác nhận lại lần nữa."

"Xác nhận hai lần, sau đó nhận được gấp đôi đòn chí mạng, dồn buff à? Giờ này chắc hắn vui rồi đúng không!"

Hoắc Trạch cười càng thêm vui vẻ hơn.

Mẹ Hoắc giơ tay lau nước mắt nơi khóe mắt vì cười quá nhiều.

Không nhịn được liếc mắt nhìn gian ghế ngăn bên cạnh, nhẹ giọng nói: "Hình như...... đến giờ vẫn chưa nói chuyện!"

Ba Hoắc rất là thiếu đạo Đức: "Chắc là vui quá chết lặng rồi."

Không chỉ chết lặng thôi.

Cả người Mạnh Việt cứng đờ, máu trong người hắn lúc này cũng trở nên vô cùng lạnh lẽo, thậm chí tay chân cũng đang hơi run run.

Mạnh Việt không dám tin mà nhìn Sở Thừa trước mặt, đầu óc ong ong, vẫn đang không ngừng lặp lại câu nói vừa rồi của Sở Thừa ——

"Nam sinh vừa ngồi cạnh cậu khá hợp gu tôi, cho nên muốn làm quen với cậu ấy một chút."

Khá hợp gu, muốn làm quen một chút.

Làm quen một chút.

Làm quen........

Khí khuyết không ngừng cuồn cuộn trong cơ thể, hướng thẳng về phía đầu não.

Mạnh Việt chỉ cảm thấy trước mặt tối đen, cơ thể lung lay kịch liệt, trái tim đau đến tê liệt.

Sở Thừa bị phản ứng này của hắn làm cho giật mình, vội hỏi: "Cậu làm sao vậy?"

Diệp Lạc Dao lập tức ngước mắt nhìn.

【 Khí huyết công tâm(*), tóm lại là tức giận. 】

(*) Khí huyết công tâm 气血攻心: một bệnh sinh trong y học cổ truyền Trung Quốc, nguyên nhân chủ yếu là do hưng phấn quá mức, trái tim ở đây thực chất là ám chỉ não. Do xúc động quá mức, gan dương sẽ hưng phấn, gan khí thăng lên đảo ngược, khí huyết cùng với gan khí thăng lên, gây nên ý thức bất thường, trường hợp nặng có thể hôn mê, nôn ra máu. Tăng huyết áp cấp tính, xuất huyết não,... thường gặp trên lâm sàng nên được thấy trong cơ chế bệnh sinh này. Cách điều trị chủ yếu là uống một số loại thuốc có tác dụng thanh nhiệt, thanh hỏa, làm dịu gan, điều khí, sảng khoái đầu óc.

Nói rồi Diệp Lạc Dao lại có chút lo lắng;

【 Đợi đã, chắc Mạnh Việt chỉ có chút khuyết tật về chân, trái tim không có vấn đề gì đâu ha? 】

Tần Diệu đã cầm điện thoại lên: "Không sao chứ?"

Đừng vì tức mà xảy ra chuyện đấy nhé.

Trước mắt Mạnh Việt tối sầm kéo dài, lồng ngực kịch liệt phập phồng, đợi mấy giây mới nói: "Tôi......."

【 Nói cũng không lưu loát luôn rồi! 】

Diệp Lạc Dao kinh ngạc:

【 Chịu đả kích lớn vậy sao? 】

【 Nếu không vẫn nên gọi cứu........ 】

Diệp Lạc Dao còn chưa nói xong, Tần Diệu quyết đoán kịp thời nói: "Gọi xe cứu thương."

Mà Sở Thừa lúc này thật sự có chút ngơ ngác.

Không phải........

Sao đột nhiên lại muốn gọi xe cứu thương?

Mạnh Việt không sao chứ?

Sở Thừa nhìn Mạnh Việt, rồi lại ngẩng đầu nhìn Tần Diệu.

Phải làm sao đây?

Tần Diệu đã gọi điện cho trợ lý rồi.

Thấy tình huống không đúng, ba Hoắc mẹ Hoắc cũng nhanh chóng đi tới, quan tâm hỏi: "Sao vậy? Cần giúp đỡ không?"

Hiện trưởng một mảng hỗn loạn.

Cuối cùng, dưới sự giúp đỡ của tài xế Hoắc gia, trợ lý của Tần Diệu và nhân viên quán bar, bọn họ cùng khiêng Mạnh Việt lên xe, sau đó chạy về phía bệnh viện.

Toàn thể Hoắc gia và Sở Thừa đứng ở cửa quán bar nhìn khí thải xe hơi, rồi hai mắt nhìn nhau.

Qua hồi lâu, Sở Thừa mới nhỏ giọng hỏi: "Mạnh Việt....... Cậu ấy có bệnh về tim sao?"

Diệp Lạc Dao thiếu chút nữa không nhịn được.

【 Phải chăng hắn chỉ là bị chọc tức mà thôi? 】

Toàn thể Hoắc gia cũng có chút muốn cười nhưng cũng may Hoắc Trạch đã có kinh nghiệm, mọi người đều nhịn.

Vẫn là Hoắc Cảnh bình tĩnh nhất lên tiếng nói trước: "Chưa từng nghe nói Mạnh tổng có vấn đề về tim."

Sở Thừa thở phào: "Dọa chết em rồi, em còn cho rằng cậu ấy chịu kích thích vì lời nói vừa rồi của em, chỉ là......" Sở Thừa thật sự có chút nghi hoặc: "Tôi ban nãy hình như không nói gì mà đúng không?"

Sở Thừa nhìn Diệp Lạc Dao người duy nhất có mặt.

Diệp Lạc Dao cố gắng mím chặt môi, gật mạnh đầu.

【 Quả thật không nói gì, chỉ hỏi Mạnh Việt hai lần có thể thêm thông tin liên lạc của Nhiễm Cảnh hay không mà thôi! 】

【 Cái này căn bản không thể trách Sở Thừa! Sở Thừa đâu biết Mạnh Việt thích hắn nhiều năm như vậy, còn lén lút nuôi một thế thân lớn lên có chút giống hắn? 】

【 Sở Thừa người ta chỉ đối với Nhiễm Cảnh vừa gặp đã yêu mà thôi, hắn có sai gì đâu! 】

Rất đúng!

Nếu như không phải vì Sở Thừa vẫn còn ở đây, người Hoắc gia đều muốn gật đầu đống ý.

Ba Hoắc hứng giọng, ghé qua nói: "Tạm thời vẫn chưa biết được tình huống cụ thể, chờ tin tức của Tiểu Tần đi."

Mẹ Hoắc nói: "Thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta cũng nên chuẩn bị về thôi, Tiểu Sở con thì sao?"

Trong quán bar vẫn còn bạn của Sở Thừa, Sở Thừa nhất thời không đi được, sau đó hai nhóm người liền tạm biệt.

Tài xế của ba Hoắc cùng đến bệnh viện nhưng quán bar cũng cung cấp tài xế phục vụ đặc biệt, cho nên không cần phải lo lắng.

Trước khi lên xe, mẹ Hoắc hỏi Hoắc Trạch một câu "Con còn phải đến tiệc ăn mừng à?"

Chuyện hay nên xem cũng đã xem xong, về phần phần sau ———

Hoắc Trạch liếc nhìn Diệp Lạc Dao, nội tâm của Diệp Lạc Dao lúc này yên tĩnh, mà lúc này Mạnh Việt chắc vẫn đang trên đường đến bệnh viện, cho nên ít nhất tối nay sẽ không có thêm phần sau.

Hoắc Trạch xác thật cũng nên đi xem thử đội viên của mình: "Vậy tiện đường đưa con qua đó một chuyến."

Tài xế vòng thêm một vòng, đưa Hoắc Trạch đến địa điểm tổ chức tiệc mừng, sau đó cả gia đình mới về nhà.

Hôm nay ở quán bar Diệp Lạc Dao nhịn cười thật sự nhịn rất khó chịu, xuống xe mới hơi hòa hoãn một chút.

Thời gian cũng không còn sớm nữa, hôm nay mọi người đều mệt nên sau khi đến nhà liền quay về phòng mình chuẩn bị nghỉ ngơi.

Ngay khi mọi người đều tắm xong, vừa nằm trên giường, đột nhiên một tràng cười lan ra khắp biệt thự ———

【 Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ——— 】

Trên giường, ba Hoắc mẹ Hoắc đồng thời trợn tròn mắt.

Hoắc Yến ở phòng bên cạnh đưa tay kéo bịt mắt xuống.

Hoắc Cảnh vẫn đang ngồi trên giường xử lý văn kiện xoa ấn huyệt thái dương có chút nhức.

Trong chớp mắt cả nhà đều dừng lại chuyện mà bọn họ đang làm, kiên nhẫn chờ đoạn sau của Diệp Lạc Dao.

Mà Diệp Lạc Dao cũng không để mọi người phải thất vọng, rất nhanh công bố lý do cậu cười lớn.

【 Chịu không nổi, vậy là Sở Thừa gặp trở ngại ở chỗ Mạnh Việt, nên nhờ Tần tổng tìm cách đột phá từ chỗ mình? 】

【 Sở Thừa, thằng nhóc anh đừng yêu đương quá! 】

【 Cũng thật làm khó Tần tổng, nửa đêm đưa Mạnh Việt đến bệnh viện, giờ này còn giúp em họ mình xin phương thức liên lạc. 】

【 Nhưng mà mình phải hỏi thử ý của Nhiễm Cảnh trước đã, dù sao bây giờ anh ấy vẫn còn "làm việc" ở chỗ Mạnh Việt...... 】

【 Đúng rồi, cũng phải nói chuyện xảy ra ở quán bar sau khi Nhiễm Cảnh rời đi...... Bây giờ Sở Thừa về rồi, còn nhìn trúng Nhiễm Cảnh, mặc dù hôm nay Mạnh Việt tức đến mức phải vào viện nhưng chờ đến khi cơ thể hắn khoẻ hơn, khó tránh khỏi sẽ tìm đến gây rắc rối cho Nhiễm Cảnh, nếu Nhiễm Cảnh muốn chạy trốn, hiện tại chẳng hải là thời cơ tốt hay sao! 】

Diệp Lạc Dao vội vàng mở giao diện WeChat với Nhiễm Cảnh, gửi hơn mười mấy tin nhắn thoại dài một phút cho y.

Nửa phút sau, Nhiễm Cảnh trả lời một ký tự "?"

Diệp Lạc Dao gõ chữ: "Anh xem xong rồi trả lời em sau."

10 phút sau, Nhiễm Cảnh trả lời: "Cảm ơn! Mặc dù anh đã thu dọn đồ đạc bỏ chạy từ lâu rồi!"

Diệp Lạc Dao không nhịn được cảm khái.

【 Không hổ là thế thân thụ trong tiểu thuyết! Trực giác của Nhiễm Cảnh quả nhiên rất nhạy bén. 】

Vì thế Diệp Lạc Dao lại trả lời: "Vậy anh muốn cho Sở Thừa phương thức liên lạc không?"

Nhiễm Cảnh: "Đừng cho!"

Diệp Lạc Dao cười khằng khặc: "Được."

Cậu vô cùng tuân thủ lời hứa, lập tức trả lời tin nhắn của Tần Diệu: "Tần tổng, Nhiễm Cảnh nói không muốn cho."

Đồng thời không nhịn được cảm hái:

【 Nhiễm Cảnh hiện tại chạy còn không kịp, sao có khả năng cho thông tin liên lạc của mình cho bạch nguyệt quang? 】

【 Dù sao tuyến thời gian tình cảm trong nguyên tác cũng khá dài, xem ra về sau còn có nhiều chuyện hay để xem! 】

Diệp Lạc Dao hưng phấn vui sướng.

Bên phía Tần Diệu tựa hồ luôn chờ đợi Diệp Lạc Dao trả lời, tin nhắn vừa gửi đi không lâu liền nhận được một tin nhắn thoại: "Được, cảm ơn."

Diệp Lạc Dao xoay người: "Anh nói cảm ơn với em làm gì?"

Tần Diệu nhìn tin nhắn trên điện thoại, khóe miệng cong lên.

Diệp Lạc Dao lại gửi tin nhắn: "Nhưng mà Tần tổng, nếu anh thật sự muốn cảm ơn em, lần gặp gặp mặt cho em nắm tay đi?"

Nụ cười tươi trên mặt Tần Diệu cứng đờ, hơi thở hơi ngừng lại.

Hắn đã nhìn thấy cái gì?

Một giây sau, tin nhắn này nhanh chóng bị đối phương thu hồi.

Diệp Lạc Dao khẽ cau mày, cậu cũng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng đột nhiên nghĩ đến chuyện này liền gửi tin nhắn đi.

Sau khi gửi đi, Diệp Lạc Dao mới cảm thấy câu này của mình nhìn thế nào cũng thấy có nghĩa khác.

Diệp Lạc Dao bấm vào bộ gõ, trầm mặc một lúc lâu.

Sau đó điện thoại hơi rung lên, Tần Diệu gửi: "?"

Diệp Lạc Dao: "..........."

【 Xong rồi! Bị thấy rồi! 】

Ba Hoắc mẹ Hoắc vừa nằm xuống: "......."

Hoắc Yến vừa đeo bịt mắt lên: "......."

Hoắc Cảnh vừa đóng máy tính nằm xuống: "......."

Nội tâm bốn người OS: Trong nhà này thật không thể ở lại dù chỉ một khắc!

Nửa đêm nửa hôm, Diệp Lạc Dao ngủ đi được không?!

Diệp Lạc Dao nằm trên giường, cầm điện thoại vẻ mặt lo lắng.

【 A a a, mình có cần giải thích chút hay không! 】

【 Mình thật sự không có ý định đó, mình chỉ cảm thấy......... 】

"Mình chỉ cảm thấy cảm giác nắm tay rất thoải mái?" Diệp Lạc Dao dùng chăn cuộn mình thành sâu lông, nhỏ giọng lẩm bẩm.

【 A a a, Tần tổng chắc không hiểu lầm đâu ha? Chắc không đâu đúng không! Mình có cần giải thích chút hay không ——— 】

Hoắc Yến tức giận ném bịt mắt đi.

Không được, hắn phải đi xem thử, rốt cuộc Diệp Lạc Dao đang làm cái gì!

Cửa phòng đột nhiên vang lên, Diệp Lạc Dao nghi hoặc thò đầu ra: "Ai vậy?"

Hoắc Yến: "Anh vào đây."

Diệp Lạc Dao nhanh như chớp bò ra, hai mắt sáng ngời: "Anh hai! Em có thể nắm tay anh không?!"

【 Mình đang lo không có ai giúp mình giải quyết nghi ngờ! 】

Hoắc Yến nghe thấy câu này, dọa hắn vừa mở cửa phòng ra liền sầm một tiếng đóng lại.

Hoắc Yến nhìn cánh cửa trước mặt, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.

Diệp Lạc Dao nhìn cánh cửa mở ra rồi đóng lại cũng nghi hoặc: "...... Anh hai?"

Hoắc Yến đứng trước cửa hít sâu vào mấy hơi, mới lấy hết can đảm mở cửa, ánh mắt xa xôi: "Diệp Lạc Dao, em nói thật đi, có phải em muốn yêu đương đúng không?"

Diệp Lạc Dao ngờ vực.

【 Yêu đương? Mình á? Ha? 】

"Không có, em không muốn yêu đương." Diệp Lạc Dao ánh mắt thản nhiên.

【 Tại sao em lại muốn yêu đương chứ, em không muốn yêu đương. 】

Hoắc Yến và Diệp Lạc Dao nhìn nhau, trong mắt Diệp Lạc Dao toàn là thành thật.

Một lúc sau, Hoắc Yến chịu thua, hắn ấn huyệt thái dương có chút đau nhức của mình: "Vậy tại sao em lại muốn cùng Tần...... muốn nắm tay với anh?"

Diệp Lạc Dao cau mày, trầm ngâm suy nghĩ: "Em chỉ cảm thấy........ từ nhỏ đến lớn hình như em chưa từng nắm tay với người khác?"

Hoắc Yến sửng sốt, cũng hồi tưởng lại, hình như là vậy thật.

5 tuổi Diệp Lạc Dao đã đến nhà bọn họ, đứa trẻ 5 tuổi đã có ký ức rồi.

Tiểu Lạc Dao vừa trải qua tai nạn xe cộ khiến cha mẹ đều mất liền đến Hoắc gia, trong khoảng thời gian rất dài, Tiểu Lạc Dao đều không nói chuyện, càng không giao tiếp với người trong nhà, không chịu tiếp xúc cơ thể với bất kỳ ai.

Ngay cả tắm rửa cũng là Tiểu Lạc Dao 5 tuổi tự mình hoàn thành.

Mặc dù Hoắc Yến đến nay vẫn chưa nghĩ ra Diệp Lạc Dao tắm rửa như thế nào.

Sau đó thời gian trôi qua, tính cách của Tiểu Lạc Dao dần trở nên vui vẻ hơn, nhưng cậu vẫn bài xích việc tiếp xúc thân mật với người khác.

Khi Diệp Lạc Dao còn nhỏ mẹ Hoắc muốn hôn má cậu nhưng đều là đề xuất trước nhận được sự đồng ý của Diệp Lạc Dao rồi mới làm.

Ngay cả Hoắc Trạch có quan hệ tốt với Diệp Lạc Dao, khi dẫn Diệp Lạc Dao đi chơi, phần lớn thời gian cũng chỉ nắm cánh tay của Diệp Lạc Dao.

Khi học ở trường, triệu chứng này của Diệp Lạc Dao càng nghiêm trọng hơn.

Thậm chí ngay cả khi Diệp Lạc Dao lên tiểu học, từng xảy ra chuyện Diệp Lạc Dao chủ động đi tìm giáo viên chủ nhiệm, yêu cầu một mình mình ngồi ở hàng cuối lớp học, chính là vì không muốn có tiếp xúc với những bạn học khác.

Từ khi còn nhỏ Diệp Lạc Dao đã bài xích việc tiếp xúc thân mật với người khác rồi.

Không phải ba Hoắc mẹ Hoắc chưa từng nghĩ đến việc can thiệp, thậm chí còn dẫn Diệp Lạc Dao đi gặp bác sĩ tâm lý.

Nhưng kết quả chẩn đoán mà bác sĩ tâm lý đưa ra là, Diệp Lạc Dao trời sinh đã có tính cách không thích tiếp xúc với người khác, tâm lý cậu không có vấn đề gì.

Về sau theo tuổi tác lớn dần, Diệp Lạc Dao mới dần dà đồng ý nắm tay, ôm một lát, cũng không bài xích việc tiếp xúc với người trong nhà nữa.

Nhưng lúc này nghe Diệp Lạc Dao nói lời này, Hoắc Yến mới đột nhiên phản ứng lại, cho nên căn bệnh này của Diệp Lạc Dao chẳng lẽ vẫn chưa tốt hơn?

Hoắc Yến hỏi: "Em bây giờ...... vẫn không thích tiếp xúc cơ thể với người khác?"

Diệp Lạc Dao chớp chớp mắt, không nói chuyện.

Trong lòng lại nói: 【 Em vẫn luôn không thích tiếp xúc cơ thể với người khác! 】

Trong lòng Hoắc Yến thích một tiếng.

Lại nghe Diệp Lạc Dao nói: 【 Nhưng cũng chỉ với người lạ thôi. 】

Bề ngoài Diệp Lạc Dao lại nói: "Tàm tạm."

"Vậy tại sao em lại muốn nắm tay với anh?" Hoắc Yến cau mày.

Diệp Lạc Dao chui ra khỏi chăn, nghiêm túc suy nghĩ, có chút không chắc chắn nói: "Em chỉ muốn cảm nhận chút thôi?"

Hoắc Yến càng trầm mặc hơn.

Lúc này, trên hành lang lại truyền đến tiếng bước chân.

Hoắc Yến quay đầu, nhìn thấy Hoắc Cảnh.

Vừa rồi ở trong phòng nghe được hai câu tiếng tiếng lòng của Diệp Lạc Dao, Hoắc Cảnh cũng nghĩ đến căn bệnh lúc nhỏ của Diệp Lạc Dao, có chút lo lắng nên ra.

"Sao vậy?" Hoắc Cảnh hỏi.

Hoắc Yến đau đầu: "Diệp Lạc Dao nói muốn nắm tay với em."

Diệp Lạc Dao nghe thấy giọng nói của Hoắc Cảnh, hai mắt càng sáng hơn: "Anh cả cũng tới rồi, vậy em đều muốn thử?"

Hoắc Yến/Hoắc Cảnh: "......."

Hai người anh trai đồng thời thở dài, sau đó Hoắc Cảnh đưa tay ra trước.

Hoắc Yến chịu thua, cũng đưa tay ra.

Diệp Lạc Dao vội vàng tiến lên.

Đầu tiên nắm lấy tay Hoắc Yến, đột nhiên cậu nhíu mày.

【 Tay anh hai còn có vết chai! Sờ vào có chút thô. 】

Hoắc Yến: "......"

Vết chai này chẳng phải là do lần trước quay phim để lại hay sao?

Cho em nắm tay em còn ghét bỏ?!

Diệp Lạc Dao nhanh chóng buông tay, rồi lại nắm lấy tay Hoắc Cảnh.

Chân mày vẫn không buông lỏng.

【 Hừm, không giống. 】

Diệp Lạc Dao buông tay Hoắc Cảnh, thở dài: "Được rồi, không có chuyện gì nữa, anh cả anh hai các anh ngủ sớm chút."

【 Không có loại cảm giác như nắm tay Tần tổng. 】

Hoắc Cảnh: "......"

Nghe giọng điệu này của em còn có chút ghét bỏ.

Hoắc Yến tức cười.

Cửa phòng của Diệp Lạc Dao đóng lại trước mặt bọn họ, Hoắc Yến tức giận nói: "Mau tìm cho nó một lớp học yêu đương đi! Em thấy nó thích ——— Tần Diệu!"

Hai chữ cuối cùng, giọng nói của Hoắc Yến đặc biệt thấp.

Hoắc Cảnh lắc đầu: "Anh lại không thấy vậy, chỉ nắm tay Tần Diệu hai lần, sao có khả năng thích được?"

Hoắc Yến lại không cho là như vậy, nhưng hai anh em cũng tranh cãi trước cửa phòng Diệp Lạc Dao, người nào người nấy về phòng bắt đầu gửi tin nhắn ở trong nhóm gia đình.

Ba Hoắc mẹ Hoắc vẫn đang đợi tin tức của bọn họ!

Mà Diệp Lạc Dao quay lại trong phòng, trả lời tin nhắn của Tần Diệu: "Tần tổng, anh đừng hiểu lầm, em chỉ cảm thấy cảm giác nắm tay này khá kỳ diệu nếu anh không đồng ý, về sau em khẳng định sẽ không nắm tay với anh nữa!"

Gửi tin nhắn đi xong, Diệp Lạc Dao ngáp một cái thật dài, nằm xuống liền ngủ.

Tuổi trẻ thật tốt.

Mà lúc này, những người khác của Hoắc gia đều trừng to hai mắt.

Ba Hoắc nhìn mẹ Hoắc.

Mẹ Hoắc vẻ mặt nghiêm trọng.

Qua lúc lâu, ba Hoắc mới nói: "Lẽ nào......... chứng áp lực sau chấn thương vẫn chưa khỏi?"

Mẹ Hoắc trầm mặc.

Lúc sau mới nói: "Cũng có khả năng này."

Khi ba mẹ Diệp Lạc Dao xảy ra tai nạn, Tiểu Lạc Dao ở ngay trong chiếc xe đó.

Nhưng khi tai nạn xe hơi xảy ra, ba mẹ cậu dùng chính cơ thể của bọn họ bảo vệ Diệp Lạc Dao thật chặt dưới người, giúp cậu ngăn chặn mọi thương tích.

Cho nên ba mẹ của Diệp Lạc Dao đã chết ngay tại chỗ, mà Diệp Lạc Dao vẫn nguyên vẹn không bị thương.

Có lẽ chính vì cái ôm trước khi chết quá mạnh mới dẫn đến hiện tại sau nhiều năm như vậy mà Diệp Lạc Dao vẫn bài xích việc tiếp xúc thân mật.

Có lẽ trong tiềm thức của Diệp Lạc Dao, các loại tiếp xúc như ôm chẳng khác nào đang chờ đợi cái chết.

Khi đó dẫn Diệp Lạc Dao đi gặp bác sĩ tâm lý, chỉ có ba Hoắc mẹ Hoắc biết được kết quả, bọn họ đều nói với bên ngoài là Diệp Lạc Dao không có vấn đề gì, cũng là vì muốn làm Diệp Lạc Dao nhanh chóng quên đi chuyện này.

Lại không ngờ, ảnh hưởng của chuyện này vẫn dùng cách khác thâm nhập vào mọi mắt trong quá trình trưởng thành của Diệp Lạc Dao.

Nghĩ đến đây, trái tim mẹ Hoắc chợt thắt lại, bà cười nói: "Nói đến chuyện này, qua nhiều năm như vậy, em sắp quên mất bọn họ trông như thế nào rồi."

Ba Hoắc biết mẹ Hoắc đang nói đến ba mẹ Diệp Lạc Dao, ông đưa tay vỗ vỗ lưng vợ mình, không nói chuyện.

Cùng thời gian ở Tần gia.

Tần Diệu hiếm khi mất ngủ, trằn trọc trên giường hồi lâu, cuối cùng không nhịn được gửi tin nhắn cho Sở Thừa.

「 Hỏi cậu một vấn đề, anh có một người bạn, cậu ấy quen một người bạn mỗi lần gặp mặt đều muốn nắm tay với hắn, cậu ấy rất tò mò nguyên nhân, nhưng anh cũng không biết cho nên liền hỏi cậu. 」

Sở Thừa ngay lập tức trả lời: "Bạn của bạn anh thích bạn anh."

Tần Diệu: "! ! !"

Sở Thừa: "Cho nên muốn người bạn muốn nắm tay anh là ai?"

Tần Diệu: "....... Đó là bạn của bạn anh."

Sở Thừa: "Ồ, vậy em hỏi anh một câu, là bởi vì anh cũng thích bạn anh sao?"

Tần Diệu: "Anh đã nói đó là bạn của bạn anh! Còn có anh không thích!"

Gửi tin nhắn xong, Tần Diệu trầm mặc một giây, sau đó nhanh chóng thu hồi.

Nhưng Sở Thừa lại gửi tin nhắn qua.

Sở Thừa: "Được rồi được rồi, vậy tức là bạn của bạn anh không thích bạn anh, nhưng muốn nắm tay với bạn anh mà thôi, đó chỉ là nắm."

"Nam tử hán đại trượng phụ, nắm tay thì sao? Đừng nhỏ mọn như vậy."

"Anh họ, anh ngủ sớm đi, nhớ có thời gian thì giúp em hỏi Diệp Lạc Dao, khi nào thì Nhiễm Cảnh mới đồng ý cho em thông tin liên lạc?"

Tần Diệu: "......."

Hắn bây giờ ngay cả tin nhắn cũng không dám trả lời Diệp Lạc Dao, cậu bảo hắn phải giúp kiểu gì?

Còn có, cái gì mà nắm tay thì cứ nắm tay đừng có nhỏ mọn như vậy?

Loại chuyện này có liên quan đến nhỏ mọn sao?

Tần Diệu nhìn thấy ảnh đại diện của Sở Thừa liền thấu phiền, tắt điện thoại, sau đó trợn mắt đến sáng.

Thật sự.......

Vô cùng khổ não!

Ngày hôm sau, ngủ một giấc đặc biệt thoải mái, sáng sớm Diệp Lạc Dao đã rời giường, ăn cơm sáng xong liền đến công ty đi học.

Mà cả nhà Hoắc gia hiếm khi không thấy bận việc, mà là ở trong nhà mở một cuộc họp gia đình ngắn.

Chủ đề của cuộc họp chính là: Rốt cuộc có nên để Diệp Lạc Dao tham gia khóa học yêu đương hay không.

Cuối cùng, bọn họ đồng loạt quyết định, quả nhiên vẫn nên học khóa yêu đương!

Mặc dù Diệp Lạc Dao đọc nhiều tiểu thuyết nhưng trong đầu tựa hồ không có chút dây thần kinh yêu đương nào, không thường xuyên đến lớp, sau này vạn nhất dễ dàng bị lời ngon tiếng ngọt của mấy tên cẩu nam nhân dụ đi thì làm sao?

Người Hoắc gia đều cùng vẻ mặt lo lắng.

Thời gian chớp mắt liền đến ngày ghi hình số thứ 3.

Địa điểm ghi hình lần này ở thành phố, bởi vì quá gần nên lần này cả nhà huy động toàn thể ra trận, hiếm khi ăn dưa mà không bỏ lại ai!

Mặc dù Diệp Lạc Dao nghi hoặc nhưng cũng không hỏi nhiều.

Dù gì chương trình của bọn họ cũng thật sự rất thú vị! Ba mẹ anh cả còn có anh ba đều tới xem cũng được.

Chính là không biết số này sẽ có khách mời phi hành nào tới?

Diệp Lạc Dao đã bắt đầu mong chờ rồi.

Có kinh nghiệm lần trước, trước khi bắt đầu ghi hình số thứ ba, tổ chương trình đều không tiết lộ chút tin tức nào về khách mời, chỉ nói chờ mọi người đến địa điểm ghi hình sẽ biết.

Các khách mời đương nhiên không có ý kiến, trái lại cư dân mạng đều bất mãn.

"Tại sao không nói trước cho bọn tôi?"

"Chẳng lẽ tổ chương trình các người sợ chúng tôi giành chỗ ăn dưa trước Diệp Lạc Dao sao?"

"Tôi hiểu rồi! Đây chính là âm mưu của Dưa King!"

Chương trình còn chưa bắt đầu ghi hình, tên của Diệp Lạc Dao đã được cư dân mạng thảo luận lên hotsearch.

Trên mạng tràn ngập tiếng cười.

"Nói chứ, tôi cũng cảm thấy không công bố tên khách mời có liên quan đến Diệp Lạc Dao!"

"Hay lắm Diệp Lạc Dao, tôi xem cậu là anh em, cậu ăn dưa lại gạt tôi ra! Tôi vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho cậu ———."

Các cư dân mạng ầm ĩ náo nhiệt, không hề quan tâm đến việc Diệp Lạc Dao nguyện ý hay không mà đội cái "nồi" này lên đầu Diệp Lạc Dao.

Diệp Lạc Dao đối với chuyện này không hề hay biết, trường quay lần này, ba Hoắc mẹ Hoắc đích thân đưa Diệp Lạc Dao và Hoắc Yến đến địa điểm quay phim.

Địa điểm ghi hình đầu tiên của số thứ ba chính là tầng dưới đài truyền hình của đoàn làm phim.

Như thường lệ, xe bus của tổ chương trình đã dừng ở dưới lầu từ lâu.

Diệp Lạc Dao và Hoắc Yến vừa xuống xe, lại lần nữa lên xe bus.

Lần này Tống Triết Hàm và Lê Tư Viễn đến khá sớm, khi Diệp Lạc Dao và Hoắc Yến lên xe, hai người bọn họ một ngồi trước, một người ngồi sau, đang nói chuyện.

Nghe thấy tiếng động đồng thời quay sang nhìn, Tống Triết Hàm cười: "Hai người cùng nhau tới à?"

Diệp Lạc Dao cười gật đầu: "Đúng."

Sau khi đặt hành lý xuống, Diệp Lạc Dao tìm một chỗ cạnh cửa sổ ngồi xuống, Hoắc Yến ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ ghế trước mặt cậu.

Không lâu sau, Chu Tử Kiện và Văn Tương Nguyệt cũng tới.

Lưu Nghiên đi theo sau bọn họ.

Tần Diệu là cười đến sau cùng, sau khi lên xe, hắn quét mắt qua từng người.

Diệp Lạc Dao giơ khuôn mặt tươi cười vẫy tay với Tần Diệu: "Tần tổng!"

Tần Diệu dừng tầm mắt trên gương mặt của Diệp Lạc Dao, bỗng có chút không được tự nhiên mà dời mắt, hắn nhẹ nhàng đáp một tiếng, cùng những người khác chào hỏi xong liền ngồi ở hàng ghế trước.

Thấy màn này, Tống Triết Hàm chợt nhướng mày.

"Thú vị." Âm thanh của hắn rất nhỏ.

Lê Tư Viễn nghi hoặc: "Cái gì thú vị?"

Tống Triết Hàm lại không giải thích gì thêm.

Diệp Lạc Dao lại không phát hiện ra có gì khác thườn, bởi vì cậu đang mong chờ khách mời mới của số này.

【 A a a, nghe thấy tiếng động rồi, cho nên số này Câu Sử lão sư và Tần tổng đã mới ai đến! 】

Tiếng bước chân từ ngoài xe truyền đến, rất nhanh một nam sinh đội mũ lên xe đứng ở đầu xe, lộ một nụ cười vừa khéo chào hỏi với các khách mời thường trú: "Chào mọi người, tôi là Du Bạch."

Con ngươi của Diệp Lạc Dao chợt chấn động, theo bản năng nhìn Tần Diệu:

【 A a a a a a a, Tần tổng! Trạng thái tinh thần của anh vẫn tốt chứ? 】

【 Anh vậy mà lại mời Du Bạch tới?! 】

【 Rốt cuộc bởi vì Tần tổng anh quá xui xẻo, hay là Tần tổng anh cũng pphats hiện mật mã lưu lượng của chương trình chúng ta ——— 】

Diệp Lạc Dao nghĩ đến đây, thiếu chút nữa cười thành tiếng.

【 Được được được, tổ chương trình《 Cùng nhau đi ăn dưa 》 quả nhiên danh bất hư truyền! 】

—————

Trước đó tui nói đến việc spoil, xong bạn này xuống cmt gì đó rồi có một bạn vào cmt là việc spoil đã chuyện sai rồi gì gì đó xong bị bạn đó block :) sau đó bạn này vào inbox nói thế này với tui

Tui thừa nhận tính tui rất cọc nhiều khi không kiểm soát được lời nói nhưng việc spoil từ bao giờ lại cần nhiều lý do vậy? =)))) Spoil thì nhận spoil chứ ai cắt miệng thịt nào của bạn mà bạn lắm lý do quá vậy

Tiện đây cho tui hỏi xoá cmt Wattpad kiểu gì chứ ấn mãi không được

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia