ZingTruyen.Asia

Sasunaru Goi Ve Nhung Am Thanh

Sakura lẳng lặng đứng bên cửa sổ kính của phòng khám, nhìn theo bóng dáng tiêu điều của naruto đứng dưới tán cây hoa anh đào to ngất. Những cánh hoa mỏng manh theo cú đấm mạnh mẽ của cậu giáng vào thân cây già nua rơi xuống, nhiều như mưa.

Sakura bỗng xót xa, cô chưa bao giờ cảm thấy xót xa và nuối tiếc nhiều đến như vậy.

Naruto thay đổi rồi!

Còn đâu một naruto mà cô từng cho rằng rực rỡ đến chói mắt? Còn đâu một naruto chói sáng hơn cả ánh mặt trời? Naruto chẳng còn ồn ào nữa. Thế đấy! Cậu đã suýt trở thành hokage đệ lục, thực sự suýt trở thành người dẫn dắt cả làng lá. Tất cả cứ như một cõi mộng đã trôi qua từ rất lâu rồi. Nhưng chẳng ai quêm nổi, chỉ là không nhắc tới mà thôi.

Nhắc tới làm gì cho người trong cuộc thêm đau xót.

Cô và những người khác chỉ như người qua đường, vĩnh viễn không thể thấu nổi nỗi mất mát ấy.

Nỗi đau của kẻ mất đi, và nỗi dằn vặt của kẻ chẳng thể bảo vệ.

Không nhìn naruto tiếp, sakura chẳng đủ can đảm mà nhìn tiếp. Quay lại bàn làm việc, khép lại tấm hồ sơ bệnh án:
"Quá trình trị liệu thính lực.
Bệnh nhân: Uzumaki Naruto.
Tình trạng: Kết thúc.
Kết quả: Không thành công.".

- "Naruto. Từ hôm nay cậu có thể bắt đầu học ngôn ngữ hình thể, hoặc học phương pháp đoán khẩu hình, sẽ hơi vất vả.". Cô viết giấy, đưa ra chỗ naruto.

- "tôi biết rồi, sakura.". Cậu cười khẽ, nó tựa như những lưỡi dao lặng lẽ đâm vào tiềm thức cô. Rồi như chợt nhớ ra điều gì quan trọng lắm, cậu chợt ngẩng lên nhìn cô bạn:
- "Tôi không thể tiếp tục làm ninja?".

Sakura khinh ngạc nhìn cậu, rồi nặng nề gật đầu.

Cậu lại cười, tiếng cười khúc khích nho nhỏ, nhưng vẫn trong vắt như ngày nào. Cậu biết, cô cũng nhận ra rồi. Còn bao lâu nhỉ?
Thời gian ấy.

-----------------------------------------

Naruto nằm cuộn mình trong lòng sasuke. Vừa trở về từ nhiệm vụ và cơn hoan ái vội vã đã rút hết đi sức lực của anh. Cậu lẳng lặng nhìn anh ngủ. Mượn sự bình yên của anh để níu kéo lại sự bình yên cho những khoảng tĩnh lặng, kéo dài vô tận của chính mình.

Cậu hoảng sợ lắm. Anh biết, vì thế anh dùng phương thức chân thực nhất, tình dục, cho cậu cảm nhận chính sự tồn tại của bản thân, cũng là cho anh cảm nhận sự tồn tại của cậu. Nhưng như thế lại càng khiến cậu sợ hãi hơn. Nhưng cơn hoan ái mà bên tai chỉ toàn tĩnh mịch, chẳng nghe được tiếng cơ thể va chạm, cũng chẳng có tiếng rên rỉ của bản thân, chẳng có gì cả, vậy mà da thịt cậu vẫn run rẩy, khoái cảm vẫn ồ ạt, anh vẫn cứ gắt gao ôm riết lấy cậu. Như một hiện thực mờ ảo, cậu sợ rằng, tất cả chỉ là một giấc mơ chân thực.

Nhẹ nhàng thở ra, trở mình, đem tấm lưng lấm tấm mồ hôi áp vào lòng anh. Vẫn như cũ, gối đầu lên cánh tay phải của anh. Dường như thấy cậu động, anh hôn nhẹ lên tóc cậu, vòng tay còn lại siết chặt lấy eo cậu.

Nghĩ đến điều đó làm gì? Cậu lại thở dài.

Chẳng còn bao lâu nữa. Cậu không thể tiếp tục làm ninja, đồng nghĩa với việc bọn họ phải rút lấy vĩ thú.

Về đi, xin mi đấy, những âm thanh. Về đi, cứu rỗi cậu, cứu rỗi anh.

Naruto khẽ lắc đầu, lại mỉm cười, cứ để mọi việc từ từ đến. Còn cậu sẽ sống thật tốt những ngày bình lặng bên cạnh anh.

Cậu cuộn mình, ôm lấy cánh tay rắn chắc bám riết trên eo mình. Chìm vào giấc ngủ. Nắng chiều rực rỡ, lọt qua khe cửa, chùm lên hai người, để lại phía sau họ một cái bóng sẫm màu kéo dài liêu điêu...

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia